Cung Khuyết

"Mẫu hậu!", ta
lắp bắp kinh hãi, chính mình lại dễ dàng bị mẫu hậu nhìn thấu như vậy
sao? Nhưng ta đến cảm xúc của mẫu hậu như thế nào cũng không biết.

Mẫu hậu nở nụ cười, "Ngươi cũng đừng vô tình như vậy, mặc kệ Yên nhi đã làm cái gì, nàng đã đi theo ngươi lâu, là đứa nhỏ khiến người khác đau
lòng, lại nhu thuận săn sóc, quá hai ngày ngươi hết giận, vẫn là trở về
như cũ đi". Mẫu hậu lại vỗ vỗ tay của ta.

Mẫu hậu bài xích A Nam. Ta không thể nói với mẫu hậu chuyện phát sinh sau này, cũng không thể
nói cho mẫu hậu, độc câu hôn trong bụng của ta còn chưa tiêu hết. Ta
không có biện pháp để cho mẫu hậu biết đau cùng hận của ta. Cho nên chỉ
có thể đau khổ cười, "Nhi thần đã biết".

Ta sẽ không bỏ qua cho
Phùng Yên Nhi, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào giống như Phùng Yên Nhi đối với ta có dị tâm. Ta hiện tại ẩn nhẫn, là tự giáo huấn kiếp
trước.

Chính là Tiễn Chiêu vinh, nói thật, nguyên bản kiếp trước
nàng không có gì cơ hội gì, chẳng lẽ lại bởi vì ta trùng sinh, mà cải
biến vận mệnh sao? Ta giống như kiếp trước không có chán ghét nàng như
vậy, bởi vì ta căn bản không biết nàng.

Mẫu hậu thanh âm hòa hoãn
thay ta tính kế: "Tiễn Chiêu Vinh đáng thương, mẹ con chúng ta đã phụ
nàng, mà Lâm mỹ nhân kia nếu thật sự có thể sinh con trai, cũng không
thể bạc đãi nàng. Cho nên giải quyết như vậy là tốt nhất. Nếu mẫu tử
bình an, ngươi liền phong cấp cho hai người các nàng. Nếu chỉ còn đứa
nhỏ, vậy đem đứa nhỏ nuôi dưới tên Tiễn Chiêu Vinh đi. Dù sao ta biết
ngươi cũng sẽ không cho nàng cái gì khác". Mẫu hậu đè thấp thanh âm, nói những lời này thật sự là ý trong lời.

Ta cả kinh một thân mồ hôi lạnh, lại một lần nữa lĩnh giáo sự vô tình của mẫu hậu "Nếu chỉ còn đứa nhỏ!". Ya tứ của nàng là muốn bỏ qua, không quan tâm đến sự sống chết
của Lâm mỹ nhân, chỉ cần bảo toàn đứa nhỏ mà thôi. Nàng đem một cái ân
điển lớn như vậy cho Tiễn Chiêu Vinh, quả thực là một loại phóng túng.

Nếu Tiễn Chiêu Vinh thật sự làm ra cái gì, chẳng phải đã rõ ràng, cũng
sẽ không bị trừng phạt.

Đối với ngươi, không thể dễ dàng tha thứ phản bội.

"Mẫu hậu, lời này, ngươi nói với Tiễn Chiêu Vinh rồi?", ta cũng đè thấp
thanh âm, vạn phần khẩn trương. Lần đầu ta biết, thế giới của nữ nhân
trong hậu cung cũng đầy huyết vũ tinh phong.

Mẫu hậu trắng mắt
liếc ta một cái, "Làm sao có thể!". Nàng nhìn khắp nơi, đưa ánh mắt nhìn bọn nô tài một cái, bọn họ liền lui xuống. Lúc này mới bắt đầu nói ra
tính toán của người, "Ngày ấy ngươi nói muốn có đứa nhỏ, ta thay ngươi
tính qua, bên cạnh ngươi, trừ bỏ Phùng Thục phi ra, cửu tần khác cũng có điểm bất đồng. Thứ nhất là Hà chiêu nghi, ngươi ngại nàng không có đầu
óc".

Ta cười gượng một tiếng. Nàng đâu chỉ không có đầu óc, nàng
cùng nàng cha đều là đồng lõa của Phùng gia, ta sớm hay muộn cũng phải
cho nàng biết cái gì là hối hận. Nàng làm rất nhiều việc, ta đều xem ở
trong mắt. Ta hiện tại không thể động vào Phùng gia, chẳng lẽ còn không
thể động vào nàng sao? Ta lúc này lưu nàng lại chính là còn muốn lợi
dụng nàng.

Mẫu hậu không để ý ta, tiếp tục tính toán, "Thứ hai
chính là Tiễn Chiêu Vinh, nàng bộ dạng không đẹp, ngươi không thích.
Tiếp theo là Cát Chiêu Viện, cả ngày nằm trên giường, ngươi cũng không
tìm người thay thế. Thứ ba là Lý Tu nghi, cháu gái Lý Tể tướng, miệng
đóng chặt như hồ lô, việc gì cũng không chịu mở miệng. Thứ tư là đến Sở
tu dung. Thứ năm là Liễu Tu viện, đã vì ngươi sinh một nữ nhi. Ca ca của nàng có giữ một chức quan trong giáo phường sử liễu (k bix edit sao cái nơi này), thân phận có chút thấp. Thứ sáu..." Mẫu hậu đem tất cả mọi
người tính toán một lần, nàng nói không nhiều lắm, hơn nữa không có bình luận A Nam. Đại khái là vì nàng thấy ta gần đây sủng ái A Nam, không
muốn nhiều lời. Nhưng không biết vì sao, ta lờ mờ nhận ra ý tứ của mẫu
hậu. Có lẽ là ta lý giải sai lầm rồi?


Kỳ thật, nếu là thế nào
cũng phải an bài một hoàng hậu, ta hiện tại cũng nguyện ý để Tiễn Chiêu
Vinh làm. Dù sao ta cũng sẽ không bao giờ yêu ai nữa, cho nên, ai giúp
ta quản lý hậu cung này cũng không phải đều giống nhau sao?

Ta chỉ lo lắng một chút, "Mẫu hậu, ngươi xem Tiễn Chiêu Vinh làm người được chứ?"

Mẫu hậu lại trắng mắt liếc ta một cái, "Ngươi còn muốn xen vào nàng là loại người nào sao? Cái dạng nữ nhân gì, đến hậu cung này, cuối cùng đều là
tâm địa giống nhau. Khác biệt chỉ tại có dám hay không dám, cùng làm tốt hay không tốt mà thôi. Kỳ thật, Lâm mỹ nhân đã chiếm được tiên cơ, về
sau phải xem chính nàng". Mẫu hậu nói ngoan độc, hơn nữa còn cảm thấy
đương nhiên.

Ta lại ra một thân mồ hôi lạnh. Ta không tin mẫu hậu, A
Nam sẽ không phải là người như vậy, kiếp trước ta thương tổn nàng như
vậy, nàng lại còn nhớ rõ cái ân tình nhỏ nhoi kia của ta mà chính ta
cũng đã quên, tiến đến báo đáp ta. A Nam không giống với bất luận kẻ
nào.

Đúng rồi, nói đến chuyện A Nam báo đáp, ta liền nghĩ đến
tiểu đệ đệ của A Nam! Ta đương nhiên còn nhớ rõ chuyện này. Lúc này hắn
đã bị ta đưa đến sung quân ở phương bắc lạnh khủng khiếp kia. Ta phải
tìm thời cơ thích hợp, chọn người thích hợp, giúp ta đem kia đứa nhỏ kia mang về.

"Tròng mắt đừng chỉ nhìn chằm chằm Sở tu dung!", mẫu
hậu cười khẽ một tiếng, "Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, người Nam gian
trá, ngươi vẫn là cẩn thận chút đi. Đừng quên Cửu đệ của ngươi".

Mẫu hậu nhắc nhở ta, ta cùng mẫu hậu vẫn không thể tín nhiệm người phía Nam kỳ thật là có nguyên nhân. Ta còn có vài huynh đệ, trong đó mẫu phi của Cửu đệ Thẩm Đức phi chính là người phía Nam, tuổi trẻ mỹ mạo, thanh âm
phía Nam mềm mại uyển chuyển làm cho phụ hoàng thần điên bát đảo. Trong
một đoạn thời gian rất dài, phụ hoàng có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền

cho Cửu đệ, ngay cả nhị ca nhi tử của hoàng hậu đều bị phụ hoàng gạt
sang một bên.

Cửu đệ cùng nhị ca tranh đoạt đến gay cấn. Điều này thuận lợi cho ta có thể ngư ông đắc lợi.

Thẩm Đức phi được chuyên sủng cộng thêm việc mẫu hậu nhiều năm không thấy
được mặt phụ hoàng một lần, oán khí của mẫu hậu tích tụ lại ngày càng
nhiều.

"Ta nghe nói Cửu đệ ngươi đến nay vẫn không an phận. Hắn
nay là Tương Vương, lại vẫn mỗi ngày ca múa yến ẩm, quy cách đều muốn
cùng ngươi sánh vai. Ngươi cũng nên kiềm chế hắn một chút", mẫu hậu lại
gõ ta.

Mẫu hậu nói đúng, việc này nhắc nhở ta còn có nhị ca, hắn
được phong làm Sở Vương, đang cùng Cửu đệ vì lân. Ta vốn là muốn làm cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, hiện tại xem ra, nếu bọn họ cùng Phùng Ký cấu kết, chẳng phải là ta nắm phần thua thiệt sao? Đến nay ta vẫn còn chưa
biết được có những ai tham gia, cấu kết cùng Phùng Ký, cái gọi là người
phía Nam tạo phản, có bao nhiêu phần là sự thực đây. Phương diện này còn có rất nhiều nghi vấn, ta cần từ từ cởi bỏ từng phần một.

"Mẫu
hậu yên tâm", ta thu lại suy tư, "Trẫm sẽ có an bài". Ta nghĩ, còn thật
nhiều chuyện phải làm a! Ngàn đầu vạn tự, mà ta, chỉ sợ không kịp.

Ta lại nhịn không được nhìn A Nam.

Lúc này A Nam cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nàng duỗi hai cánh tay cho đỡ
mỏi, thuận tiện nhìn thoáng qua hướng cây Bồ Đào. Sau đó, nàng hiển
nhiên nhìn thấy ta.

"Kêu Sở tu dung lại đây", ta phân phó Như Ý.

Như Ý lĩnh mệnh, chạy qua. Thừa dịp này, ta nói với mẫu hậu, "Vài ngày nữa, Trường Tín cung của Sở tu dung sửa chữa xong, mẫu hậu cấp cho Sở tu
dung vài thái giám cùng cung nữ thành thật, ít lời sang hầu hạ nàng đi.
Bên người nàng vẫn có mấy người để sai khiến".

Lời này ta nói rất hàm súc, nhưng ta tin tưởng mẫu hậu biết ý tứ của ta.


Mẫu hậu cười, "Chỉ cần nàng đừng đuổi bọn họ về là được"

Ta nghĩ, lần sau nếu lại đuổi người, cũng không phải A Nam đuổi, chính ta
sẽ làm việc đó. Mẫu hậu quản lý hậu cung, nhưng là có chừng có mực. Ta
sẽ không cho bất luận kẻ nào bắt nạt A Nam. Ta còn trông cậy vào A Nam
giúp ta đào huyệt mai thi, không có nàng, ta làm sao bây giờ a!

A Nam đi theo phía sau Như Ý, chậm quá đi tới đây, quy quy củ củ hành lễ. Ta chờ nàng hành lễ xong mới ở trước mặt mẫu hậu hỏi nàng, "Sở tu dung
ngươi nói xem, nếu phụ hoàng của ngươi Sở Liệt Đế muốn từ phía Nam tiến
công lên phương Bắc, sẽ lựa chọn tiến công từ vùng nào qua sông Trường
Giang?"

Vấn đề này khá có thâm ý, khiến cho A Nam nhíu mày, nàng
nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, "Từ phía Nam tiến công phương Bắc không
dễ dàng chút nào. Trong đó ngựa là vấn đề lớn nhất". Nàng nói thập phần
thẳng thắn. Nhưng nàng suy nghĩ thời gian dài như vậy, hiển nhiên là đã
có tính toán hết thảy. Ta biết nàng rất thông minh, mưu lược mà.

Sở Liệt Đế kỳ thật đã vượt sông một lần để tấn công Đại Triệu, nhưng không thành. A Nam cố ý đem việc này bỏ bớt đi không đề cập tới.

"Ngươi chỉ cần nói là nơi nào", ta nhắc nhở nàng.

"Nếu vậy thì phải là từ Tuyên Châu", nàng nói. Đây đúng là nơi năm đó phụ
hoàng của nàng đã chọn làm nơi tiến công. "Nơi đó thủy thế tối bình, địa thế cách Lạc Kinh cũng gần nhất, bất quá binh quý thần tốc, không ngựa
bất thành". Nàng nói ra nguyên nhân thất bại lần đó của phụ hoàng nàng.

Ta gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng, đây là ta cố ý để mẫu hậu thấy, để cho
mẫu hậu biết A Nam đối với ta rất trọng yếu. "Ngươi tiếp tục đi sao kinh đi", ta nói với A Nam.

Chờ A Nam đi rồi, ta quay sang nói với
mẫu hậu, "Trẫm sẽ cho người giám sát các nơi trọng yếu nhất trên sông
trường Giang bao gồm cả Tuyên Châu, để cho Nhị ca cùng Cửu đệ không thể
hành động thiếu suy nghĩ".

Mẫu hậu không có tiếp lời của ta, chỉ
hướng ta nở nụ cười, "Ta sẽ phái vài thái giám và cung nữ thành thật ít
lời đi hầu hạ Sở tu dung của ngươi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui