"Đây là công khai gài tang vật!" Giọng của A Nam trong trẻo.
"Vì sao Sở Hiền phi lại nói như vậy?" Phùng Yên Nhi lập tức hỏi ngược lại: "Thiếp có Quy Mệnh hầu làm chứng." Phùng Yên Nhi lại quay đầu lại kể lể với ta: "Ngọc bài có chữ Hương này vốn là của Đặng Hương. Nếu hoàng thượng còn không tin thì có thể đi hỏi những sĩ tử miền nam đến dự thi, mấy ngày gần đây Đặng Hương thường qua lại với bọn họ, trong số bọn họ chắc chắn có người từng thấy ngọc bài này của hắn."
"Đặng Hương vốn chẳng nhìn con cháu Phùng gia các ngươi vào mắt, Phùng Mại tính là cái gì! Đặng Hương cần gì tự mình đi ám sát Phùng Mại. Thục phi cho là ai cũng dựa vào hãm hại người hiền lành để cướp công như người nhà Phùng đại nhân sao?" A Nam trả lời một cách mỉa mai: "Về phần Quy Mệnh hầu, con hắn đã từng mưu phản, hạng người nào mới có thể coi lời nói của hắn là bằng chứng?"
"Không phải là hắn đi ám sát, vậy tại sao ngọc bài chữ Hương kia lại rơi vào tay đệ đệ của ta?"
"Khối ngọc bài kia của ngươi là giả."
"Làm sao Sở Hiền phi biết?"
Hai người các nàng lại cứ như vậy tranh luận trước mặt ta. Mà ta nhất thời lại không tiện mở miệng. Trong đầu ta đã hoàn toàn rối loạn, kiếp trước, ta không phân biệt phải trái đúng sai đã cầm thanh kiếm trong tay bổ về phía A Nam, kiếp này, ta vẫn không hiểu rõ khối ngọc bài này đối với ta rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
A Nam đột nhiên trầm mặc khiến cho ta cảnh giác. Đúng vậy, làm sao A Nam có thể biết ngọc bài trên tay Phùng Yên Nhi là giả, cho tới bây giờ, ngọc bài này vẫn nằm trên mâm gỗ trên tay Phùng Yên Nhi, A Nam cũng chỉ mới liếc mắt nhìn qua.
Ta trố mắt nhìn A Nam, chỉ thấy A Nam nhanh chóng rũ mắt xuống, răng cắn chặt môi, không nhìn ta nữa. Đây là vẻ mặt lúc nàng khẩn trương, ta đã sớm quen thuộc. Mà tay của nàng cũng đã nắm thành đấm thật chặt.
Dưới tình thế cấp bách dường như A Nam để lộ cái gì.
Phùng Yên Nhi đắc ý, trong ánh mắt nàng ta nhìn A Nam đều là tư thái của người thắng. Nàng ta thu cánh tay đang nâng cái mâm gỗ về: "Ồ!" Nàng ta nhìn khối ngọc trên mâm gỗ kia, giả bộ như thể đang suy nghĩ điều gì: "Thiếp cũng cảm thấy chất lượng khối ngọc bài này hơi kém, Đặng công tử là công tử danh môn thế gia, có lẽ cũng không đến nỗi dùng loại ngọc như vậy." Khóe miệng nàng ta cong lên: "Nói không chừng có lẽ là có người cố ý giả danh Đặng công tử." Dường như chiến thắng đang nằm trong tầm tay của nàng ta.
Nàng ta đánh ánh mắt, đưa mâm gỗ kia cho Lục Kiều, dập đầu với ta một cái: "Hôm nay mấy vị lão ma ma của Phùng gia vào cung đưa ngọc bài này. Bọn họ đã nhiều tuổi, cũng không nói rõ ràng, hoàng thượng cho phép thiếp quay lại hỏi bọn họ một chút cho tường tận. Thiếp cũng sẽ để cho người nhà đi hỏi xem Đặng công tử có bị mất ngọc bài hay không." Vừa nói nàng ta vừa liếc A Nam: "Nếu ngọc bài vẫn ở trên người Đặng công tử, vậy thì thật sự là Phùng gia của ta đã nhiều chuyện rồi."
Đây là Phùng Yên Nhi đang nhắc nhở ta đi hỏi chuyện ngọc bài của Đặng Hương.
A Nam cúi đầu quỳ ở đó, không nhúc nhích.
"Chỉ sợ, Đặng công tử cũng không nắm chắc ngọc bài của mình." Phùng Yên Nhi cười khanh khách: "Cũng là uổng công Sở Hiền phi giải thích thay hắn. Khó trách người đời đều nói quan hệ giữa Sở Hiền phi và Đặng Hương không bình thường."
Trong lòng ta căng thẳng.
Trong nháy mắt đó, ta chỉ cảm giác mình lọt trong mộng, mọi thứ xung quanh đều không hề chân thật. Chỉ có hai nữ nhân trước mắt mới là nhân vật chính trong giấc mộng. Một người quỷ dị mà tự đắc, một người trầm mặc mà quật cường. Trừ những thứ này, tất cả mọi thứ đều là giả, cố gắng của ta, ẩn nhẫn của ta, thậm chí còn tình yêu của ta, tất cả đều hóa thành một hồi mộng ảo thoáng qua, hư vô mờ mịt đến nỗi ta không cách nào nắm bắt được.
Tay của ta dùng lực, cố gắng bắt lấy thứ gì đó, dưới cổ tay ta dường như có âm thanh leng keng vang lên.
Nếu như tất cả những thứ này đều chỉ là một giấc mộng, như vậy, ta cô độc chờ đợi trên tường thành, trong trời đông giá rét khuôn mặt nhỏ nhắn mang sẹo nâng lên nhìn về phía ta, tiếng bánh xe trằn trọc trong tuyết, những ấm áp, vuốt ve, một câu nhẹ nhàng "Đáng đời!", chẳng phải đều là vọng tưởng lừa mình dối người cả sao? Trong thuyền hoa ở Giang Nam đối mặt với cường địch, trên đường về cùng ta tranh ăn dưa ngọt, chẳng lẽ đều là tự ta đa tình?
Người đời nói gì ta cũng không thèm để ý, từ khi có A Nam, trong hậu cung của ta đã không còn bóng tối và ma quỷ. Chẳng qua là ta sợ lừa gạt và dối trá, có vài chuyện sẽ lặp lại lần nữa.
Ta đứng lên, vòng qua bàn, đi thẳng đến hai người đang quỳ ở trước mặt. Lúc này trong mắt ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng duy nhất. Dáng người gầy mảnh kia lại có sức lực chống đỡ kinh người. Chỉ trong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu, con ngươi sáng rỡ đảo tròn. Ta đã nhìn thấy cái gì?
Ta không kịp nhìn tỉ mỉ. Ánh mắt kia lại chùng xuống, vẻ ảm đạm khuất sau hàng mi dày rậm.
"Khối ngọc bài thật sự kia..." Tự ta nghe được giọng nói của mình cũng run rẩy không chân thật nữa. Đây có lẽ thật sự là số mệnh... Chỉ có thời khắc này ta mới tin tưởng, ta thật sự không thể chạy thoát khỏi số mệnh.
Phùng Yên Nhi cười. Là hoàn thành sứ mệnh nên sảng khoái.
Ta càng run rẩy mãnh liệt hơn.
A Nam lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt giống như có thêm hai luồng lửa, hừng hực đốt cháy mảnh hoang vu trong lòng ta: "Khối ngọc bài thật sự của Đặng Hương ở chỗ ta, hoàng thượng muốn xem sao?"A Nam cắn răng, nói rõ ràng từng chữ một, vẻ quật cường kia, giống như nàng không còn muốn ngụy trang ở trước mặt ta nữa: "Mấy ngày trước ta và Đặng công tử gặp mặt, quả thật đã tháo khối ngọc bài trên hông hắn xuống. Nếu hoàng thượng không tin..." Tay của nàng đưa đến bên hông sờ một lúc, móc ra một khối ngọc bài màu xanh ngọc: "Đây chính là ngọc bài thật sự của Đặng Hương công tử, Giang Nam Đặng thị từng có hôn ước với hoàng thất, Đặng Hương từng có ý cưới trưởng công chúa của Liệt Đế, cũng chính là thiếp thân. Chuyện này, thiếp cũng không muốn lừa gạt hoàng thượng nữa. Nhưng, khối ngọc bài kia của Phùng gia không thể nghi ngờ gì chính là làm giả..."
Trong mắt, trong tai ta đều đã hoàn toàn mơ hồ, không nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của nàng, cũng không nghe được giọng nói của nàng. Ta cảm thấy ta phải làm cái gì đó, nếu không ta sẽ chỉ càng không còn mặt mũi nào. Ta vẫn luôn giả vờ bao dung rộng lượng, nhưng đến lúc này đã không cần thiết phải tiếp tục giả vờ nữa. Có lẽ số mệnh là có thật.
Kiếm của ta leng keng rời khỏi vỏ, một tia sáng bạc lóe lên, kéo theo một mảnh ảm đạm, sau đó lại leng keng trở về.
Trong nháy mắt đầu óc ta trống rỗng, khiến ta hoài nghi có phải ta thật sự chưa hề làm gì hay không.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại nói rõ sự vô tình của ta.
Trước mắt ta, một luồng đỏ tươi chợt lóe lên rồi biến mất.
Thân thể gầy mảnh của A Nam dường như hét lên một tiếng cùng lúc với động tác của ta rồi ngã gục. Nàng lập tức nằm rạp trên mặt đất, mang theo âm thanh đau đớn.
Tất cả những thứ này đều tương tự như cảnh tượng khiến ta kinh sợ ở kiếp trước, nó lại một lần nữa trùng khớp với hình ảnh cũ trong lòng ta, tạo ra một tiếng nổ vang trong đầu ta. Trong lúc bất chợt nổi lên cuồng phong, núi tuyết sụp đổ, lạnh lẽo và đau nhói như thể có lưỡi dao sắc bén cứa đứt tim ta. Không có đau đớn, chỉ có thê lương đến chết lặng. Chết lặng đến mức khiến ta cảm thấy đầu ta lại rời khỏi thân thể ta một lần nữa. Cảm giác này thật tốt, không có tim, sẽ không bao giờ cảm nhận được nỗi đau nữa.
Tay của ta từ từ buông ra, mềm nhũn rủ xuống, cuối cùng trở nên vô lực.
Có lẽ, ta không nên lại yêu A Nam.
Tiếng kêu kinh ngạc liên tục vang lên, rất nhiều cung nhân đi theo A Nam vọt lên, lập tức vây A Nam ở giữa, ngay cả ta cũng không thấy được bóng dáng gầy mảnh quật cường của A Nam. Không thấy được nàng đau đớn run rẩy, không thấy được nàng phẫn hận cùng quyết tuyệt. Ta không biết mình có thể làm cái gì.
Giữa lúc mọi người đều đang hốt hoảng, dường như ta nghe thấy âm thanh yếu ớt của A Nam: "Dẫn ta đi." Cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng lỗ tai ta dường như bị âm thanh này chiếm cứ, chỉ một tiếng liền xé rách cả người ta.
Đi? A Nam muốn đi sao?
Tình cảm sâu sắc của ta, ngay trong nháy mắt này, đột nhiên đứt đoạn.
Ta vẫn đứng tại chỗ, thấy A Nam được người ta vội vàng đỡ dậy, thấy máu tươi đỏ thẫm giữa những ngón tay đang bưng lấy vết thương trên mặt. Máu vẫn không ngừng nhỏ xuống từ khe hở giữa ngón tay nàng, rơi xuống nền nhà, để lại dấu vết chói mắt. Màu đỏ kia dường như chọc mù hai mắt của ta, khiến cho đáy mắt ta nổi lên một tầng sương trắng, không thể tiếp tục tìm kiếm đôi mắt thanh tú của A Nam.
Cho đến khi A Nam bị mọi người vây quanh đưa đi, ta vẫn đứng bất động ở đó. Chỉ trong chốc lát xung quanh trở nên yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy như thế chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là, trên nền nhà lưu lại dấu vết màu đỏ tươi, dường như đang cố nhắc nhở ta cái gì đó. Lòng của ta chìm xuống, tiếp tục chìm cho đến đáy vực, sau đó lại bắt đầu nổi lên, khiến ngực ta đau nhói. Ta thật sự đã làm, thật sự đã lặp lại hành động giống hệt kiếp trước.
"Hoàng thượng!" Như Ý cả kinh, khuôn mặt trắng bệch ở trước mặt ta lắc lư một cái. Nhưng hắn liền lập tức hô to ra bên ngoài: "Đều ngây ra đó làm gì, mau truyền Hoa thái y đến cung Trường Tín."
Vừa kêu vừa giậm chân.
Ta nhìn chằm chằm tiểu tử này.
Hắn tự biết mình thất lễ, nhưng cũng không sợ hãi, ngược lại vừa nghiêng đầu vừa đi ra ngoài. Dáng vẻ tức giận như thể muốn nói rằng: "Hoàng thượng, người sẽ nhanh chóng phải hối hận."
Điều này làm cho ta lại ngẩn ngơ.
"Hoàng thượng." Một tiếng kêu ngọt ngào vang lên, níu kéo linh hồn đang lơ lửng của ta trở lại.
Ta hoàn hồn, Phùng Yên Nhi vẫn chưa đi, nàng ta quỳ gối dưới chân ta, trên mặt là vẻ mừng rỡ của kẻ thắng cuộc: "Khối ngọc kia vẫn còn nằm trên tay Sở Hiền phi. Hoàng thượng vốn nên tịch thu." Nàng ta khôn khéo nhắc nhở ta.
Ta nhìn nữ nhân này, cảm thấy sức lực đang dần quay trở lại cơ thể. Vẻ bề ngoài tuyệt đẹp, đầu óc cũng không đần, lại một lần mưu kế thành công, hôm nay nữ nhân này nhất định là rất đắc ý.
Nhìn ta đứng yên không nhúc nhích, nữ nhân này chủ động quỳ gối tiến lên, ôm lấy chân của ta: "Hoàng thượng cũng không cần khổ sở chịu đựng, Sở Hiền phi làm việc khiến hoàng thượng thất vọng, nếu hoàng thượng không làm như vậy thì sẽ trở thành trò cười của thiên hạ. Nếu hoàng thượng thích dung nhan của Sở Hiền phi, cảm thấy đáng tiếc, vậy... Hoàng thượng có còn nhớ rõ muội muội Thanh Nhi của ta không? Dung mạo của nàng ta thật sự cũng không hề thua kém yêu nữ Sở Tư Nam này."
Nữ nhân này có chút đắc ý quá mức.
"Người đâu!" Ta hít một hơi thật sâu: "Đưa Thục phi trở về Trích Tinh Các giam lỏng." Trong giọng nói của ta không cách nào xóa được vẻ lạnh lùng: "Trước khi trẫm điều tra rõ chuyện Phùng Mại bị tập kích, tất cả người hai cung Trích Tinh và Trường Tín đều không được liên hệ với người bên ngoài. Người nào dám trái lệnh, lập tức chém không tha!"
Ta cất bước, đá văng Phùng Yên Nhi đang ôm chân ta ra. Nữ nhân kia đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Hoàng thượng!" Nàng ta sợ hãi kêu lên.
Ta nhìn nàng ta một cái, nhắc nhở nàng ta: "Tội khi quân, trẫm tha cho ngươi."
Nàng ta nháy mắt với ta mấy cái, lại nhào lên ôm lấy chân ta: "Coi như chuyện Phùng Mại bị Đặng Hương ẩu thương là thiếp có chút hàm hồ, nhưng thiếp đối với hoàng thượng là một tấm chân tình!"
Nàng ta lại bày ra dáng vẻ đáng thương lần nữa, nâng lên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, dường như muốn rơi nước mắt.
Ta biết chắc nàng ta sẽ không thật sự rơi nước mắt, nàng ta rất sợ lớp trang điểm kia bị phá hủy. Nàng ta không phải là A Nam, vĩnh viễn cũng sẽ không giống như A Nam. Một mảnh chân tình của nàng ta cũng không đặt trên người ta. Lúc này không biết Lý Dật đang cười đến sảng khoái ở nơi nào.
Ta tránh thoát cánh tay Phùng Yên Nhi, không ngần ngại kéo nữ nhân này ngã xuống đất lần nữa: "Thục phi vẫn nên về Trích Tinh Các kiểm điểm đi." Tiếng nói của ta chậm lại: "Suy nghĩ một chút xem bày ra những trò này trước mặt trẫm có thích hợp hay không? Nghĩ kỹ rồi, trẫm sẽ quay lại nói rõ nên xử phạt chuyện Thục phi như thế nào."
"Thiếp biết sai rồi." Nữ nhân này vẫn còn muốn làm nũng, ta cũng phất tay áo mà rời đi. Ta đang vội vàng, chuyện phát triển đến mức này, trong lòng ta đã sớm rối loạn, mà A Nam... Ta lắc đầu một cái, muốn vứt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
"Người đâu, đưa Thục phi xuống." Giọng nói của ta đã có chút không yên lòng.
A Nam, ta nên làm gì với nàng bây giờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...