Vụ án tra rõ buôn muối lậu khiến Cẩm Y Vệ mất đi bảy vị tinh nhuệ, tuy nói không có đủ chứng cứ để chứng minh hung thủ giết người diệt khẩu là ai, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều sớm có kết quả.
Tiết Trường Khánh nghìn vạn lần không nên chọc vào Cẩm Y Vệ, hôm sau, Nam trấn phủ tư có ba mươi ba quan viên cẩm y vệ trên thất phẩm đều mặc quan bào, xếp hàng ngay ngắn, uy phong lẫm liệt đến Hàn Lâm Viện ký tên đóng dấu. Có quan viên của Quốc Tử Giám cùng Cẩm Y Vệ làm gương, hướng gió trong triều thay đổi cực lớn, rất nhiều quan lại trung lập chờ xem thế nào đều lén lút đến ký tên, muốn hưởng chút lợi ích trong vụ án của Tiết gia.
Không khí trong triều luôn là như thế, cây đổ khỉ tan, tường đổ người đẩy, cũng xem như là báo ứng của Tiết Trường Khánh.
Ngày mười ba tháng tám, cách ngày hết hạn sáu ngày, trên danh sách dài thườn thượt đã có được một trăm bốn mươi hai người, quan văn quan võ chiếm gần một nửa, chỉ cần thêm chín người ký tên nữa, pháp luật liền có thể sửa đổi, dù không thể triệt để hạ gục Tiết Trường Khánh, chí ít Tiết Duệ sẽ không thể ung dung ngoài vòng pháp luật được nữa.
Ba ngày, du thuyết chín người, Khương Nhan rất có tự tin.
Mưa hè lả tả, phủ Ứng Thiên đã liên tiếp mấy ngày chìm trong nước mưa, trong không khí ngập tràn hơi nước ẩm ướt. Trước vệ sở Cẩm Y Vệ, Phù Ly bị cách chức nửa tháng bỏ lệnh cấm đi nhậm chức. Hắn khoác áo tơi đen, cưỡi tuấn mã sáng bóng chạy như bay đến, vó ngựa bước qua vũng nước, bắn lên cả đất nước mưa.
Chỗ rẽ trước cổng vệ sở, một nam tử trẻ tuổi khoác quan bào xanh chậm rãi đi ra. Nước mưa tí tách rơi xuống, hắn cầm ô giấy, dưới ô chỉ lộ ra một chiếc cằm sạch sẽ, quan phục trước ngực thêu cò trắng cất giọng ca vang, sống động như tiên.
Trình Ôn?
Phù Ly theo bản năng ghìm ngựa lại, con ngựa vội vã dừng lại, không yên đứng tại chỗ giẫm giẫm. Trình Ôn cầm ô che thật thấp, bước chân không ngừng, chỉ lúc đi qua bên ngựa thấp giọng nói: “Đêm mai, phủ trạng nguyên, ta cùng ngươi làm một giao dịch.” Vừa dứt lời, hắn liền đi lướt qua.
Tiếng mưa hỗn tạp, tầm nhìn mơ hồ, Phù Ly vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn không hề phản ứng, chỉ là kéo thấp nón xuống, che đi đôi mắt âm u, quất roi thúc ngựa rời đi.
Trên con đường cung hẹp dài, hai thanh niên một văn một võ đi ngược nhau, dường như chưa từng quen biết.
Một đạo sấm quét qua, trong mật thất phủ Bình Tân hầu, Tiết Trường Khánh chắp tay đứng đó, thân người cao to như núi vùi trong bóng tối, cảm thấy cực kì áp bức, nói: “Vốn muốn giết Khương Nhan, đoạt đi danh sách trong tay nàng ta, nào ngờ đụng phải tiểu tử Phù Ly kia...Hẳn đã rút dây động rừng, gần đây không cần có động tĩnh gì nữa, về Át Vân sơn trang đợi lệnh đi.”
“Vâng!” Thích khách áo đen cường tráng kéo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt hung ác đỏ tía, nghĩ ngợi rồi cúi đầu nói, “Chủ tử, người thật sự đem vật quan trọng giao cho tiểu tử Trình Ôn kia, thích hợp ư?”
“Ha.” Tiết Trường Khánh xoay người, sắc mặt âm hiểm như rắn, từng câu từng chữ như chứa độc, mang theo dày đặc rét lạnh, “Ngươi cho rằng, ta thật sự sẽ đem sổ sách giao cho hắn ư?”
Nghe Tiết Trường Khánh hỏi người, thích khách áo đen mơ đồ, ngẩng đầu nói: “Thế thứ ngài giao cho hắn là...”
“Đương nhiên là giả rồi.” Tiết Trường Khánh hừ nặng nói, “Đây chính là dương đông kích tây, giúp ta kim thiền thoát xác.”
“Thuộc hạ hiểu rồi!” Gã áo đen bừng tỉnh, “Trách không được người lại bảo Trương Tấn Hà thầm liên lạc với Duẫn Vương, thiết nghĩ nếu cẩm y vệ tra đến Trình Ôn, lại chỉ có thể tra được một quyển sổ sách giả, người có thể bắt tay với duẫn Vương phản kích cẩm y vệ mưu hại triều thần.”
“Chu Văn Dục không não, vương phi bên cạnh hắn ngược lại là kẻ tàn ác, cư nhiên ở trong lúc này đề xuất hợp tác với bổn hầu.” Tiết Trường Khánh nhếch môi, “Cùng Duẫn Vương liên thủ thật sự là hành động bất đắc dĩ, ai biểu thái tử và hoàng hậu nương nương chúng ta một tay nâng đỡ lại không nghe lời chứ! Muốn điểu tận cung tàng*, đừng hòng!”
(*Chỉ sau khi xong việc thì ruồng bỏ hoặc bức hại người có công)
“Thế sổ sách thật sự ngài giấu ở đâu ạ?” Gã áo đen hỏi, “Có cần thuộc hạ thêm người trông coi?”
“Không cần” Tiết Trường Khánh ngồi sau bàn trong mật thất, dùng kéo kim giao cắt đi tin nến, cười lạnh nói, “Bổn hầu sẽ đem nó giấu ở một nơi tuyệt đối an toàn.”
Đang nói, tiếng cơ quan bỗng vang lên, cổng mật thất bị người từ ngoài mở ra. Sau đó, Tiết Vãn Tình cẩn thận bước vào hỏi: “Cha, cha tìm con có chuyện gì vậy?”
“Vãn Tình, lại đây.” Tiết Trường Khánh đem sự âm độc cùng lạnh lẽo trong đáy mắt thu về, đổi thành gương mặt cười như người cha hiền, ngoắc tay với Tiết Vãn Tình. Chờ nàng ta ngồi xuống, Tiết Trường Khánh từ hộp ngầm dưới bàn lấy ra một hộp trang sức, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiết Vãn Tình.
“Đây là vật gì ạ? Cho con sao?” Tiết Vãn Tình hỏi.
Thấy nàng ta đưa tay muốn mở hộp, Tiết Trường Khánh vội giữ tay nàng ta lại, khẽ lắc đầu nói: “Đây là của hồi môn vi phụ chuẩn bị cho con, cần phải chờ ngày con xuất giá mới có thể mở ra.”
……
Đêm ngày mười tám tháng tám, thời tiết trong lòng, trăng sáng sao thưa.
Làm quan năm đầu, Khương Nhan cũng được phát bánh trung thu gạch cua. Sau khi về đến phố Trường An, nàng lập tức gõ cổng đối diện, định cùng chia sẻ với Phù Ly, cho đến khoảnh khắc này, nàng mới trải nghiệm được phần yêu thương cùng rung động khi hai năm trước Phù Ly cẩn thận mang bánh trung thu đến tặng cho nàng...
Nhưng nào ngờ gõ nửa ngày trời, bên trong không có chút động tĩnh nào, trước cổng phủ thiên hộ cũng chưa thắp đèn, thiết nghĩ Phù Ly không ở nhà.
Hôm nay là ngày đoàn viên, trong triều được nghỉ một ngày, lúc này nếu ở bên ngoài nhất định là có chuyện khẩn cấp gì rồi. Biết rõ như thế, Khương Nhan vẫn có chút mất mát, dù sao đi nữa nàng và Phù Ly cũng quen nhau lâu như thế rồi, đây vẫn là lần đầu tiên trải qua đêm trung thu không có đối phương bầu bạn.
Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân*. Có lẽ là đợi mãi không thấy Phù Ly, cũng có thể là nghĩ đến sóng gió nổi lên vào trận tranh đấu trên triều ngày mai, Khương Nhan bỗng mất ngủ, trằn trọc hồi lâu cũng không ngủ được.
(*Nâng ly mời trăng sáng, với bóng nửa thành ba.)
Vụ án này đã kéo dài mất một năm hai tháng, cuối cùng cũng sẽ hạ màn vào ngày mai...
Giờ tý, ánh trăng sáng tỏ, trong phủ đệ trạng nguyên, lại là một mảng đao kiếm sáng lạnh.
Một người đàn ông gầy gò, để râu lỏm chỏm phun ra một búng máu, hung hăng trừng Trình Ôn hỏi: “Đến ngươi cũng nương nhờ cẩm y vệ? Mất công hầu gia tín nhiệm ngươi như thế, ngươi cư nhiên bội tín bỏ chủ!”
Trình Ôn chậm rãi từ sau người Phù Ly bước ra, ánh trăng đổ xuống, bóng tối từng chút một biến mất, lộ ra gương mặt tuấn tú tái nhợt. Hắn nhìn Trương Tấn Hà – đây là tâm phúc đắc lực nhất của Tiết Trường Khánh, trong mắt không có một tia vui mừng hoặc bất an, hờ hững nói: “Ta trước giờ chưa từng thật sự nương nhờ Bình Tân hầu, sao có thể nói là phản bội? Nói đến tín nhiệm, đó càng buồn cười, ta rất rõ từ đầu chí cuối mình chỉ là một con cờ của Bình Tân hầu, chỉ là ông ta chưa từng ngờ đến, một con cờ mà ông ta không để vào mắt cũng có ngày cắn ngược ông ta chăng?”
Trường Tấn Hà bỗng trừng mắt, “Ngươi vẫn luôn là nội gián của cẩm y vệ? Tại sao?!” Nói rồi, Trương Tấn Hà quát lớn một tiếng, cầm đao hung hăng đâm về hướng Trình Ôn.
Trước đao sắc, Trình Ôn vẫn đứng yên bất động, dường như sớm đã xem nhẹ sinh tử.
Phù Ly bên cạnh cầm đao chắn lấy, thay hắn tránh khỏi một đòn công kích, lập tức khoát tay, vô số cẩm y vệ bao quanh ấn Trương Tấn Hà đang điên cuồng rống quát xuống đất.
Trương Tấn Hà tựa như con thú bị giam cầm, giãy giụa chất vấn: “Ngươi phụ huyện chúa, kẻ tiểu nhân ngươi! Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu cao thượng!”
“Ta là kẻ giãy giụa trong bùn lầy bước ra, sớm một thân dơ bẩn, không xứng nói cao thường gì đó. Ta thừa nhận ta tạo nghiệt, cũng thản nhiên chấp nhận trừng phạt. Chẳng qua trước lúc đó, hung thủ làm tổn thương người ta thân yêu nhất định phải chịu trách nhiệm của luật pháp.” Trình Ôn vẫn hờ hững nhìn Trương Tấn Hà đang giãy giụa, chậm rãi nói, “Bình Tân hầu đa nghi cẩn thận, ông ta nhất định sẽ không khinh suất đem sổ sách quan trọng đưa cho ta...”
Nói rồi, hắn từ trong ngực lấy ra một quyển sổ, con mắt phản chiếu ánh lửa thoát sáng thoát tối, “Mực trên đây vẫn rất mới, không cũ kĩ giống như mực ghi chép từ năm này tháng nọ. Cho nên các ngươi đưa quyển này cho ta, là giả.”
Động tác giãy giụa của Trương Tấn Hà thoáng khựng lại, Trình Ôn liền biết bản thân đoán đúng rồi. Hắn bước lên trước một bước, đem sổ giả ném lên đất, hỏi: “Nói đi, sổ sách thật đang ở đâu?”
“Phi!” Trương Tấn Hà hung hăng nhổ ra một ngụm máu.
“Mang về chiếu ngục, lập tức thẩm vấn!” Phù Ly lạnh lùng hạ giọng, các cẩm y vệ được huấn luyện nghiêm khắc liền quen thuộc giữ chặt cằm Trương Tấn Hà, đề phòng ông ta uống độc hoặc cắn lưỡi.
Trong phủ trạng nguyên rất nhanh liền không còn ai, dưới sắc đêm như mực, chỉ còn Trình Ôn và Phù Ly sóng vai đứng đó, một văn một võ, một ôn nhuận như ngọc, một lạnh lẽo tựa đao.
“Đại công tử, ta biết với sự thông tuệ của ngươi, nhất định có thể đoán ra quyển sổ thật sự giấu ở đâu. Bốn bề thù địch, người mà Tiết Trường Khánh hoàn toàn tín nhiệm, chỉ có một người.” Dừng chút, Trình Ôn rũ mắt nói, “Việc truy bắt nàng, chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi mới có một tia cơ hội.”
Phù Ly không nhúc nhích, chỉ nhìn một khoảng trời sao dưới mái hiên cong cong như cánh chim tung cánh, lạnh giọng: “Trương Tấn Hà là tai mắt Tiết Trường Khánh đặt bên người ngươi, hắn chỉ cần xảy ra chuyện, Tiết Trường Khánh nhất định sẽ nghĩ cách để loại trừ ngươi, loại trừ hậu họa. Mà buổi triều sáng mai, ngươi cần phải bình thản mà tham dự.”
“Ta không quan trọng.” Trình Ôn nói, “Nếu không thể tìm về sổ sách, dù ta ngày mai xuất hiện trên triều cũng không có ý nghĩa gì. Đi đi, đại công tử, lần này...ta không muốn lại nấp sau lưng các ngươi.”
Không có ngữ điệu lên xuống nhưng từng câu từng chữ lại dõng dạc khí phách.
Một đêm mất ngủ, nghe tiếng gió thổi lá trúc vi vu, Khương Nhan mở mắt đến khi trời dần sáng.
Giờ mão, trời còn chưa sáng, xen kẽ giữa bóng tối cùng ánh sáng, Khương Nhan xuống giờ chải đầu rửa mặt, dùng nước lạnh vỗ vào mặt để đánh thức đầu óc hỗn độn, lúc này mới nhìn gương đồng từng thứ một mặc trung y và quan bào, đeo đai lưng, ngọc bội, lại đội mũ ô sa ngay ngắn lên đầu đã buộc tóc.
Vào cung, nắng sớm hiện ra bên chân trời, xua đi bóng tối, ánh ban mai phủ một lớp mỏng manh lên vai Khương Nhan, chân mang ủng đen bước trên con đường cung thật dài, quan bào xanh phản chiếu trên bức tường cung đỏ son, hệt như một hiệp khách đang đi trên đại mạc buổi hoàng hôn.
Mà cùng lúc này, sắc mặt của Tiết Trường Khánh đã đổi triều phục trong Tiết phủ thoáng trầm xuống, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Gã áo đen cường tráng vội ôm quyền quỳ xuống, run giọng nói: “Hầu gia, Trương Tấn Hà bên kia xảy ra chuyện rồi.”
Trong tay áo rộng của triều phục, năm ngón tay của Tiết Trường Khánh siết chặt thành quyền, quai hàm bạnh ra, âm ngoan truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng: “Lập tức hộ tống huyện chúa ra khỏi thành! Ngoài ra, mặc kệ tất cả, giết Trình Ôn! Quyết không thể để hắn sống đến khi lên triều hôm nay!”
“Vâng!” Hắc y nhân lĩnh lệnh, nhanh chóng biến mất trong phòng.
……
Ngày mười sáu tháng tám, ngày cuối cùng nộp danh sách, quyết định là một ngày không bình thường.
Ngoài trừ bộ phận tiểu quan quan chức không đủ, dường như tất cả quan viên từ thất phẩm trở lên đều tập trung đầy đủ - bao gồm cả phủ tử Tiết Trường Khánh và Tiết Duệ đến nghe phán quyết cuối cùng.
Thái tử và hoàng hậu đã đến, Chu Văn Lễ ngồi ghế cạnh long ỷ, hoàng hậu rũ rèm ngồi trên ghế hậu. Quan chức văn võ trong triều đều tự giác đứng thành hai hàng, vẻ mặt nghiêm nghị, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đều đang chờ đợi đến màn phán quyết cuối cùng. Hai tay Khương Nhan trình danh sách lên, để thái giám chưởng ấn của Tư Lễ Giám đọc tên trên danh sách ký tên:
Triều ta tổng cộng có ba trăm lẻ hai người, trên danh sách ký tên đóng dấu có tổng một trăm năm mươi ba người, ấn lệ, chỉ cần vượt quá một nửa số quan viên - cũng chính là trên một trăm năm mươi mốt người, điều lệ này liền xem như thông hành.
Giây phút nghe thái giám Tư Lễ Giám tuyên bố số người, thái tử Chu Văn Lễ cùng Khương Nhan đều thở phào nhẹ nhõm, mà sắc mặt của Tiết Thường Khánh và Duẫn Vương Chu Văn Dục lại âm trầm, không biết là đang nghĩ gì. Ngược lại là Tiết Duệ thấy bản thân mất đi thế thắng, hai chân liền mềm oặt suýt nữa ngã xuống đất, dọa đến cả trán đổ đầy mồ hôi lạnh...
Chu Văn Lễ hít một hơi thật sâu, tuyên cáo: “Công chứng vừa rồi, chư quân đều nghe rõ, nếu đã như thế, ta liền tuyên bố...”
“Điện hạ.” Thái giám chưởng ấn cầm dải giấy xoay người, cười xen lời của Chu Văn Lễ, “Trên danh sách tuy có một trăm năm mươi ba người, nhưng có hai người không hợp lệ, cần phải loại đi.”
Nghe xong, trong triều vang lên tiếng xôn xao. Trong tiếng xì xào, Chu Văn Lễ ra dấu mọi người im lặng, cố gắng ổn định cục thế trên triều, hỏi: “Lý đề đốc, hai người không hợp lệ nào?”
“Một là con trai của lễ bộ thị lang, Tạ Tiến. Tạ công tử chỉ là xuất thân cử nhân, không có quan ngự, nên chữ ký của hắn không tính; còn người thứ hai sao...” Thái giám chưởng ấn cười ra nếp nhăn, hướng Chu Văn Lễ khom người xin lỗi, “Người thứ hai chính là ngài, điện hạ.”
“Ta?” Chu Văn Lễ nhíu mày.
Thái giám chưởng ấn giải thích: “Người là người đề nghị thảo án, vì công bằng, đương nhiên không thể tham gia biểu quyết.”
Chu Văn Lễ nhìn Phù Các đứng đầu hàng, xin ý kiến của Phù đại nhân.
Phù Các trầm tư một lúc cầm bảng ngà voi bước ra khỏi hàng: “Điện hạ, ấn theo lễ thật sự là như thế.”
Quanh co khúc khuỷu, số người trên danh sách hạ xuống một trăm năm mươi mốt người, vừa khéo là một nửa quan viên, không hơn không kém.
Nếu không thể vượt quá một nửa, đề nghị xem như không có tác dụng. Trong sự quanh co, lòng Khương Nhan thoáng trầm xuống, ánh mắt vô thức quét qua quần thần, những thần tử chưa ký tên chỉ im lặng cúi đầu, không ai dám đứng ra.
Gương mặt âm trầm của Tiết Trường Khánh lộ ra một tia cười lạnh, chắp tay bước ra khỏi hàng, “Hôm nay đã là ngày cuối cùng, nếu số ngươi trên danh sách không đạt tiêu chuẩn, xem ra chuyện sửa luật vẫn là nên chờ thương thảo. Chẳng qua mong thái tử điện hạ yên tâm, nếu khuyển tử thật sự có lỗi, lão thần nhất định sẽ để tên bất hiếu tử này đích thân đến cổng lớn Nguyễn gia, bồi tội với Nguyễn thượng thư và Nguyễn cô nương...”
“Ai nói người trên danh sách không đủ?” Một giọng nói thanh lạnh truyền đến, vô cùng rõ ràng truyền vào tai mỗi người. Mọi người theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Phù Ly khoác Phi Ngư phục ngược nắng lẫm liệt bước vào, ôm quyền với Chu Văn Lễ nói, “Điện hạ, giờ tỵ chưa đến, còn có một người muốn ký tên!”
Mặt trời từ hướng đông mọc lên, ánh vàng lan tỏa vạn trượng, trên bậc thềm ngoài điện, tiếng bước chân nhẹ mà vững vang lên. Dưới rèm sáng vàng, bóng lưng thanh niên chậm rãi xuất hiện trước tầm mắt mọi người, quan bào của quan văn lục phẩm màu xanh thêu cò trắng, mũ ô sa, tay áo đỏ sậm...
Dưới ánh nắng rực rỡ bước đến, đi vào trong điện, mọi người mới phát hiện ra màu đỏ sẫm trên tay áo hắn là máu – máu tươi, từ miệng vết thương trên cánh tay đang tí tách nhỏ máu, từng giọt từng giọt chảy trên nền gạch trong đại điện, tựa như hồng mai nở rộ, diễm lệ mà thê lương.
Trong tay hắn cầm một hộp trang sức, giẫm qua núi đao biển lửa, tránh khỏi công kích trong sáng ngoài tối, dưới ánh mắt hoặc ngạc nhiên hoặc nghi ngờ của mọi người, sống sót đuổi kịp đến buổi họp triều hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...