“Vâng, con biết rồi, con sẽ về.
”
Khương Lâm Trúc đứng trên ban công nói chuyện điện thoại, anh chống tay lên lan can, xung quanh là những chậu hoa, đủ loại hoa và cây cảnh do Lâm Hoài chăm sóc, nói chính xác hơn là Lâm Hoài chỉ chăm sóc hoa bằng lời nói.
Bởi vì Lâm Hoài không thể chăm sóc cây tốt được, nhưng mỗi lần cậu thấy thì lại thích, sau đó cậu quay mặt lại, đôi mắt ướt át chăm chú nhìn Khương Lâm Trúc.
Rưng rưng chực khóc.
Khương Lâm Trúc còn có thể làm được gì, chỉ có thể chăm sóc chúng thật tốt.
“Khương Lâm Trúc!” Lâm Hoài từ trong phòng chạy ra, nhào vào lồng ngực của anh, có hơi tức giận nói: “Em rất tức giận, Vương Khải Hoa nấu ăn rất giỏi, đã vậy cậu ta lại còn nghiện nấu, hôm nay em chơi game cũng không thể thắng được cậu ta!”
Khương Lâm Trúc an ủi bé mèo đang xù lông, ôm người đang đi chân trần vào phòng ngủ: “Vậy cậu ta quá đáng rồi.
”
“Đúng là như vậy đó.
”
Mặc dù nói như vậy nhưng cậu vẫn không từ bỏ Vương Khải Hoa, cậu nằm trên đùi Khương Lâm Trúc, chơi game, hai chân không ngừng đung đưa.
Lúc đầu Khương Lâm Trúc đọc sách dưới ánh đèn tường, nhưng sau đó lại biến thành ngắm người đang nằm trên đùi mình.
Lâm Hoài tắt điện thoại, nâng hai tay đang cầm sách của Khương Lâm Trúc lên, thuận thế chui lồng ngực của anh.
“Thầy Khương, thầy vẫn luôn ngắm nhìn em.
”
“Ừ.
” Khương Lâm Trúc gật đầu.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Hoài lập tức nằm đè lên người anh.
Anh chỉ có thể đè Lâm Hoài xuống một chút mới hôn cậu được.
Cổ áo của Lâm Hoài lỏng lẽo đến mức chỉ cần anh liếc mắt nhìn thì có thể nhìn thấy được toàn bộ vẻ đẹp nơi đó.
Lâm Hoài nắm cổ áo của mình, tắt đèn tường, “Không cho anh nhìn!”
Khương Lâm Trúc rút tay từ trong vạt áo của Lâm Hoài ra, đè người xuống.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy khe khẽ tiếng thở dốc và cuốn sách rơi từ chăn bông xuống thảm, phát ra âm thanh khác lạ.
Tình thế đảo ngược, Khương Lâm Trúc đè lên người Lâm Hoài, anh cắn nhẹ vào dái tai của Lâm Hoài, nói: “Quán Quán, không phải anh đã nói rồi sao, đừng có làm chuyện dại đột.
”
Lâm Hoài theo bản năng cảm thấy có chút không ổn, lập tức tiến tới hôn Khương Lâm Trúc, sau đó vội vàng kéo một góc chăn bông lên mặt, “Em buồn ngủ rồi, Thầy Khương ngủ ngon nhé, được chứ?”
Khương Lâm Trúc lật chăn ra, hôn ai đó thật lâu, sau đó mới thở dài nói: “Ngủ đi.
”
Ban ngày Lâm Hoài vốn đã ngủ rất nhiều nên cũng không buồn ngủ nhiều, chỉ là nhắm mắt lại, một lúc sau cậu đã chìm vào giấc ngủ, chỉ để lại Vương Khải Hoa lẻ loi chờ cậu online.
Khương Lâm Trúc nhặt quyển sách dưới thảm để lại trên tủ, nhắn với cha mình rằng anh sẽ về nhà.
Thứ 4 lúc 7 giờ tối.
Bữa tiệc mừng thọ của Kiều lão gia được diễn ra.
Cha anh và nhà họ Kiều cũng có một số hợp tác thương mại nên tất nhiên sẽ nhận được thiệp mời, trước đây Khương Lâm Trúc không hề hứng thú với chuyện này nhưng bây giờ anh cần phải đến xem một chút.
Khương Văn Đình nhìn lịch sử trò chuyện giữa ông và con trai, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy kì quái, tại sao Khương Lâm Trúc đột nhiên lại hứng thú với loại chuyện này?”
Ông hỏi vợ, người luôn chăm lo chuyện bếp núc: “Vợ à, gần đây em có biết chuyện gì xảy ra với con trai chúng ta không?”
Bạch An cho bánh quy vào lò nướng, “Còn có thể là gì nữa! Yêu rồi đó.
”
Khương Văn Đình:?!
Giang Thanh Chanh từ phía sau, thò đầu ra, vẻ mặt phức tạp nói: “Ôi, ba ơi, chuyện này rất phức tạp.
”
“Con thấy đứa nhỏ kia sẽ thích món bánh quy nướng mẹ làm chứ?” Hôm nay, đây là lần thứ 5 Bạch An hỏi câu đó với Khương Thanh Chanh.
Khương Thanh Chanh vỗ vỗ vai mẹ: “Mẹ, mẹ căng thẳng sao?”
Bạch An: ….
Có một chút.
“Vậy con sẽ hỏi anh ấy? Nói thật, con có hơi thấp thỏm, mẹ, con thật sự phải gửi tin nhắn cho anh ấy đó!”
Bạch An nhắm mắt lại, trong lòng lo lắng, “Gửi đi!”
Khương Thanh Chanh: Đàn anh, ngày chủ nhật anh có rảnh không? Em muốn nhờ anh một việc.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...