Vào đêm, ngoài điện mặt trời đã lặn xuống sau núi, dư lại chút sắc trời hồng nhạt. Trong điện có hai mươi tám đế đèn phù dung, ngọn đèn dầu nhẹ lay động nhưng vẫn không chiếu sáng được cả đại điện rộng lớn.
Nhậm Ngã Hành từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi đi xuống.
Cây đèn hai bên chiếu bóng của ông ta tha thật dài ra sau, càng làm sắc mặt ông ta trắng bệch, giống như quỷ.
Vóc người ông ta cao, cúi đầu xuống đánh giá ta, như vậy thật giống như ngọn núi cao nghiêng xuống, ta ngừng thở. Ông ta trầm mặc mà nhìn ta hồi lâu, sau đó mới trầm giọng nói: “Lão phu nghe nói Đông Phương Bất Bại thực sủng hạnh ngươi.”
“Đúng.” Ta nhấp nhấp miệng, ánh mắt lộ ra thần sắc chán ghét.
Nhậm Ngã Hành không chuyển mắt mà nhìn ta, sau đó nghi ngờ hỏi: “Y rất đề bạt ngươi, theo lý thuyết có đại ân với ngươi, ngươi thật sự nguyện ý giết y? Có khi nào trong lòng ngươi còn có tính toán khác?”
“Giáo chủ không tin tiểu nhân là chuyện đương nhiên.” Ta không kiêng dè mà ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó lần thứ hai bái lạy. “Để bày tỏ lòng trung tâm của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện dùng thần đan tam thi não, nếu tiểu nhân có dị tâm, đương nhiên sẽ do Nhậm giáo chủ xử trí.”
Nhậm Ngã Hành không dự đoán được ta lại quyết tâm như thế, biện pháp cùng giải dược luyện chế thần đan tam thi não chỉ có giáo chủ biết, mỗi một giáo chủ luyện chế đan dược sẽ khác nhau, nếu ta ăn thần đan tam thi não của Nhậm Ngã Hành thì cho dù là Đông Phương cũng cứu không được ta, nếu ta không muốn phát cuồng tìm chết, tất nhiên sẽ vĩnh viễn trung thành làm việc cho Nhậm Ngã Hành.
Ta thấy Nhậm Ngã Hành trầm tư, lại nói tiếp: “Tiểu nhân tự biết mình làm Thánh cô bị thương, nghiệp chướng nặng nề, nhưng giáo chủ không thấy kỳ lạ sao? Tiểu nhân và Thánh cô không oán không cừu, vì sao lại hạ ngoan thủ? Huống chi, thân phận tiểu nhân thấp kém, Mạt trưởng lão là lão nhân trong phái, giáo chủ sợ cũng hiểu được cách ông ta làm người, rất cẩn thận nghiêm mật, làm sao có thể để độc mình tự chế lọt vào tay kẻ tôi tớ ta đây?”
Nhậm Ngã Hành vừa nghe ta đề cập đến Nhậm Doanh Doanh, hận ý trong mắt tuôn ra, một bàn tay lớn dùng sức đập lên đỉnh đầu ta, trực tiếp kéo ta lên, cả giận nói: “Tất nhiên là Đông Phương Bất Bại cẩu tặc kia sai sử ngươi làm! Có phải không!”
Ta chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, chịu đựng đỉnh đầu đau nhức, gằn từng chữ: “Không phải như thế! Nhâm giáo chủ, thật ra tiểu nhân chính là thám tử Hướng hữu sử xếp vào bên người Đông Phương Bất Bại! Tiểu nhân đi theo Đông Phương Bất Bại vốn không thật tâm, Nhâm giáo chủ! Cha mẹ tiểu nhân đều bị Đông Phương Bất Bại giết chết, ta hận y tận xương, đã sớm muốn giết y rồi, bởi vậy mới nguyện ý nghe lệnh Hướng hữu sử, thụ hắn sử dụng. Nhưng ai biết Hướng hữu sử lòng muông dạ thú, hắn đã sớm muốn cướp đoạt vị trí của Đông Phương Bất Bại, đáng tiếc võ công không kịp y, mấy lần ám sát cũng không thể lấy được mạng của y, còn… Còn suýt nữa bại lộ chính mình, bởi vậy… Mới gọi tiểu nhân ám hại Thánh cô… Thánh cô chính là người trong tương lai có cơ hội kế thừa vị trí giáo chủ nhất… Hắn làm như vậy, chẳng những có thể trừ một họa lớn, còn chuyển tầm mắt của Đông Phương Bất Bại lên người tiểu nhân, nhất tiễn song điêu, vứt bỏ tốt lốp giữ xe!”
Nhậm Ngã Hành trợn to mắt muốn nứt ra, khuôn mặt như cương thi sáp tới gần ta, âm ngoan hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi cho là ngươi nói như vậy, lão phu sẽ tin sao? Ngươi đừng có nói chuyện cho Đông Phương Bất Bại! Nếu không vì nghiệp lớn nhất thống giang hồ, lão phu đã sớm giết ngươi!”
Tay ông ta tăng lớn khí lực, ta cảm giác đầu óc sắp bị bóp nát, không khỏi kêu to: “Nhâm giáo chủ vì sao không nghĩ xem tiểu nhân làm thế nào có thể lấy được hóa cốt thủy? Trong giáo người thân mật nhất với Mạt trưởng lão chính là Hướng Vấn Thiên! Tiểu nhân sao có thể biết được thói quen Thánh cô hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi, Hướng Vấn Thiên là khách quen trong viện Thánh cô! Giáo chủ sao không nghĩ xem, vài năm này ngài nhận hết đau khổ, Hướng Vấn Thiên ở nơi nào! Nhâm giáo chủ được cứu vớt trở về Hắc Mộc Nhai, vì sao Hướng Vấn Thiên chậm chạp không dám lộ diện? Nếu không phải việc mưu hại Thánh cô là do hắn chủ mưu thì vì sao hắn không dám trở về? Nhâm giáo chủ, đừng bị người này lừa bịp!”
“Ngươi đừng có nói hưu nói vượn!” Nhậm Ngã Hành nổi giận, vất ta ra, ta theo bản năng né tránh một chút, nhưng cả người vẫn bị ông ta đánh ra ba bốn trượng, hung hăng đánh vào cột lớn sơn nước sơn hồng.
Ta kêu rên một tiếng, “hộc” phun ra một mồm máu to. Thân mình theo cây cột trượt xuống, hai mắt ta biến thành màu đen mà ngồi dưới đất, hít sâu, đưa tay lau vết máu bên miệng, cười nói: “Nhâm giáo chủ bảo đao chưa lão, mệnh tiểu nhân ti tiện, thật sự không đáng Nhâm giáo chủ tức giận, Nhâm giáo chủ tùy thời có thể giết tiểu nhân, nhưng cho dù tiểu nhân chết thì cừu cũng phải báo, Nhâm giáo chủ, tiểu nhân chỉ cầu tự tay giết chết Đông Phương Bất Bại!”
Nhậm Ngã Hành cười ha hả: “Ngươi? Ngươi muốn chính tay đâm Đông Phương Bất Bại?”
Ta nhịn xuống bọt máu nơi cổ họng, cố gắng nuốt xuống, nhìn Nhậm Ngã Hành cười ảm đạm: “Tiểu nhân nguyện vì Nhâm giáo chủ dâng lên một kế, Nhâm giáo chủ nghe xong, định đoạt sau cũng không muộn.”
Nhậm Ngã Hành hơi hơi nheo mắt lại, nhìn ta.
Ta bình tĩnh mà nhìn thẳng ông ta, trong mắt thản thẳng thắn vô tư, hết sức chân thành.
“… Nói đi.”
Ta cười. Nhậm Ngã Hành quả thực không đổi, tính tình ông ta cuồng vọng tự đại, lại không bảo thủ, ông ta cẩn thận, chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nếu có thể, ông ta càng nguyện ý không uổng người nào vẫn lấy được thành công.
“Nhâm giáo chủ chắc cũng biết Mạt trưởng lão xuất thân Đường môn, thiện về cơ quan ám khí nhất.” Ta nhìn ông ta, khóe miệng tươi cười thâm ý, “Trong viện Mạt trưởng lão gắn đầy cơ quan ám khí, tổng cộng có chín trăm sáu mươi… sáu loại cơ quan bất đồng, mỗi cái đều lấy mạng người. Lúc Hướng hữu sứ lệnh tiểu nhân đi đến viện của Mạt trưởng lão trộm dược, tiểu nhân từng gặp Mạt trưởng lão vẽ bản đồ cơ quan, tiểu nhân nhớ kỹ bản đồ này, chỉ cần giáo chủ dẫn Đông Phương Bất Bại vào viện Mạt trưởng lão, có vô số mũi tên độc, trận pháp Đoạt Mệnh tương trợ, hơn nữa còn có hấp tinh đại pháp của Nhâm giáo chủ, cho dù là Đông Phương Bất Bại cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Đôi mắt ám vàng của Nhậm Ngã Hành hiện lên một tia sáng, trong lòng ta vừa động. Quả nhiên, Hướng Vấn Thiên không ở, người trẻ tuổi họ Diệp kia lại không chịu tương trợ, đời này ông ta còn chưa nhận thức Lệnh Hồ Xung, ngay cả Nhậm Doanh Doanh cũng trở thành phế nhân, tuy ông ta đón mua sáu vị trưởng lão, bày ra thiên la địa võng nhưng vẫn không quá nắm chắc có thể giết chết Đông Phương Bất Bại, bởi vậy mới cần dùng ta làm lợi thế, ngày nay ta chủ động quy phục, tự nhiên ông ta sẽ theo.
Nhưng ông ta sai, nếu là ta kiếp trước, có lẽ sẽ không làm ông ta thất vọng, nhưng kiếp này, ta sớm đã phát thệ cho dù là tự mình kết thúc, cũng tuyệt không hại Đông Phương hãm sâu vào hiểm cảnh nữa. Nếu Nhậm Ngã Hành muốn mệnh Đông Phương thì đừng trách ta cũng muốn mạng của ông ta!
“Cơ quan của Mạt trưởng lão cơ…” Nhậm Ngã Hành trầm ngâm một chút, “Đông Phương Bất Bại luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》không phải cơ quan tầm thường có thể vây trụ được…”
“Nhâm giáo chủ thánh minh, ” ta không buông tha bất luận cơ hội nào có thể vuốt mông ngựa, trình diễn một tiểu nhân nịnh nọt nịnh hót vô cùng nhuần nhuyễn, nhìn thấy trong mắt ông ta hiện lên thần sắc chán ghét xem thường, trong lòng ta cười lạnh, vẻ mặt lại càng làm người ta buồn nôn. “Tiểu nhân nói sợ Nhậm giáo chủ sẽ khó mà tin được, không bằng tiểu nhân vẽ cơ quan ra, giáo chủ tìm người đi thử một lần, không phải sẽ hiểu được ngay sao?”
Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói: “Tổ Thiên Thu, lấy giấy bút đến.”
Một mực yên lặng không lên tiếng đứng ở một bên – Tổ Thiên Thu vội vàng lên tiếng trả lời, vội vàng đi ra ngoài, lại ôm giấy bút vội vàng trở về. Ta bưng ôm lồng ngực đau đớn lảo đảo đứng lên, Nhậm Ngã Hành thấy ta tái nhợt gầy yếu càng xem thường.
Ông ta càng xem nhẹ ta, việc ta mưu đồ mới có thể càng thuận lợi.
Ta vừa vẽ vừa giải thích mỗi cơ quan sử dụng như thế nào làm sao tránh né cho Nhậm Ngã Hành, ánh mắt vốn khinh thị của ông ta càng ngày càng ngưng trọng, hấp tinh đại pháp của ông ta mặc dù lợi hại, nhưng không phải công pháp nhanh nhẹn, trong đó có hơn phân nửa cơ quan cực kỳ âm ngoan, trong lòng ông ta âm thầm đoán, phỏng chừng chính mình gặp gỡ cũng sẽ khó có thể tránh né. Nhậm Ngã Hành đương nhiên cũng biết bên trong có vài cơ quan chính ông ta cũng tránh không khỏi, Đông Phương cũng không tránh thoát, ánh mắt nhìn về phía ta không khỏi thêm vài phần tin tưởng.
Nếu không có huyết hải thâm cừu với Đông Phương Bất Bại thì làm sao có thể dùng cơ quan bẫy rập ngoan lệ đến thế để tính kế y?
Nhưng mà sắc mặt của ông ta lại chậm rãi âm trầm.
Ta dường như có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng ông ta: nếu người này thật sự có cừu oán với Đông Phương Bất Bại, như vậy lời hắn nói về Hướng Vấn Thiên kia chẳng lẽ cũng là sự thật? Hướng Vấn Thiên quả thực đã có tâm phản loạn?
Cái này, dù Hướng Vấn Thiên chạy về Hắc Mộc Nhai trước Đông Phương một bước, Nhậm Ngã Hành cũng sẽ không yên tâm hắn. Nhậm Ngã Hành thiếu Hướng Vấn Thiên một trợ lực, như vậy Đông Phương cũng sẽ thiếu một phần nguy hiểm.
Ta rũ ánh mắt, cười cười, chậm rãi vẽ xong tranh. Một cơ quan cuối cùng thiết trí trên giường Mạt trưởng lão, dưới giường cũng có cơ quan, có thể cuốn ván giường, dưới giường có một không gian nhỏ hẹp có thể cho một người ẩn thân. Bên gối có dấu một thanh sắt, kéo thanh sắt, vách tường bốn phía tính cả mặt đất, đỉnh đầu, đều sẽ nháy mắt bắn ra vô số kim châm, kim châm có kịch độc, gặp vật tức hủy, so hóa cốt thủy còn mãnh liệt vài phần, ngay cả huyền thiết cũng có thể ăn mòn.
Nếu muốn đóng cơ quan này chỉ có thể xoay tảng đá ngoài cửa phòng ngủ mới làm được.
Cho nên người vào bẫy rập căn bản không có đường trốn. Kim châm đều đồng thời bắn ra, bốn phương tám hướng bao vây mà đến, làm người không có chỗ ẩn giấu, muốn tránh cũng không được, dường như nháy mắt sẽ tang mệnh đương trường, trở thành một bãi tản máu loãng tanh tưởi.
“Nhâm giáo chủ mời nhìn, cơ quan cuối cùng này chính là bùa bảo mệnh cuối cùng Mạt trưởng lão thiết hạ cho mình, cơ quan này rất bí mật, người kích hoạt thường thường không hề phòng bị.” Ta chậm rãi nói, “Cơ quan này, một khi kích hoạt thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lựa chọn nơi đây làm nơi táng thân của Đông Phương Bất Bại, ngài xem có được không?”
Nhậm Ngã Hành trầm mặc mà nhìn bản đồ cơ quan, thật lâu không lên tiếng.
Ta vẽ vô cùng thuần thục, dù trong viện của Mạt trưởng lão có bao nhiêu cây cối bồn hoa đều không quên, các cơ quan vẽ trông rất sống động, không sai chút nào, ông ta lại nhìn về phía ta, ánh mắt sâu thẳm, có lẽ cảm thấy ta có thể được Đông Phương sủng hạnh cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Ông ta cho rằng ta có ký ức phi phàm, thật ra không phải. Ta người này không có năng lực gì, chỉ kiên nhẫn hơn người khác, chịu được khổ hơn người khác mà thôi, một kẻ từ nơi dơ bẩn nhất đứng lên, trong lòng hắn ngoan tuyệt không kém bất kỳ cao thủ nào.
Hồi lâu sau, Nhậm Ngã Hành đưa tay cuốn bản đồ cơ quan vào trong tay áo, nói với Tổ Thiên Thu: “Áp tải hắn về địa lao trước.”
“Vâng.” Tổ Thiên Thu tiến lên, chế trụ mạch môn của ta, muốn mang ta đi.
“Từ từ.” Nhậm Ngã Hành lại đột nhiên ra tiếng.
Tổ Thiên Thu kiềm chế ta dừng bước lại, Nhậm Ngã Hành bay xẹt tới, bàn tay thép nặn hai má của ta ra, bức ta há to miệng, ông ta âm trầm cười một tiếng, nhét một đan dược hồng sắc vào miệng ta, lại nhấc mạnh cằm ta lên, thậm chí ta còn chưa kịp phản ứng đã bị ép nuốt xuống.
Trong lòng ta chợt lạnh, nhưng trên mặt lại tái nhợt tươi cười: “Đa tạ Nhâm giáo chủ ban thuốc, tiểu nhân sẽ đi theo làm tùy tùng cho Nhâm giáo chủ, muôn lần chết không chối từ!”
Nhậm Ngã Hành khinh thường mà hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Dẫn hắn đi đi.”
“Vâng!”
Ta bị Tổ Thiên Thu thô bạo ném về địa lao, ngã thật mạnh vào mặt đất thối hoắc, người ta vô cùng đau đớn lười đứng lên, cứ nằm úp sấp như vậy.
Tổ Thiên Thu gọi vài người tới trông coi, liền rời đi.
Ta dùng khóe mắt nhìn phương hướng gã rời khỏi, nghĩ thầm rằng, Nhậm Ngã Hành hẳn sẽ tìm người đi thử cơ quan, chờ ông ta phát hiện lời ta nói không giả, nhất định sẽ tới tìm ta lần thứ hai, nếu muốn dụ dỗ Đông Phương đi tới phòng ngủ của Mạt trưởng lão phải cần một con mồi, như vậy, còn có con mồi nào thích hợp hơn “Nhân tình” ta đây càng làm người ta khó lòng phòng bị?
Cơ quan trong phòng ngủ, ông ta nhất định sẽ thử, nhưng sợ độc tiễn dùng xong, ông ta sẽ không thử đến cuối cùng, sợ là kiến thức uy lực của cơ quan liền sai người đóng cơ quan.
Kiếp trước Đông Phương cũng từng tán thưởng cơ quan này tinh diệu, lúc y thử cơ quan cuối cùng, trước dùng một cây trúc dài tham nhập, đánh gảy thanh sắt, sau đó để kim châm tùy ý phụt ra, ước chừng tròn một khắc đồng hồ mới bắn xong toàn bộ. Bắn xong, độc thủy ăn mòn gỗ đá, cũng vì vậy mà giường của Mạt trưởng lão ầm ầm sụp đổ xuống.
Cũng vì vậy, ta và Đông Phương phát hiện nơi ẩn thân nhỏ hẹp dưới giường, dưới tấm ván gỗ còn có một thông đạo, một thông đạo nối thẳng ra thâm cốc phía sau núi.
Cái đó ta không có vẽ ra.
Chậm rãi hộc ra một hơi, ta lẳng lặng chờ đợi Nhậm Ngã Hành triệu kiến lần thứ hai.
Gió đêm thật lạnh, gào thét trong địa lao âm u, ta nghe tiếng gió, trong lòng bấp bênh.
Bỗng nhiên rất nhớ Đông Phương.
Ta nhắm mắt, tưởng tượng bộ dáng của y, tưởng tượng y nắm tay ta, ở bên cạnh ta. Tưởng tượng thấy y ở bên tai ta nhẹ nhàng gọi tên ta: “Dương Liên Đình…”
“Ngươi tên là gì?” Bên cạnh bỗng nhiên có một thanh âm vang lên.
Ta nhíu nhíu mày, mở mắt ra.
Diệp Khai tự tại mà ngồi ở một bên, uống rượu, ăn gà quay, ánh mắt nhìn ta, còn cười hì hì hỏi ta có muốn uống rượu hay không, hắn nguyện ý mời ta uống rượu. Ta không muốn để ý đến hắn, nếu không phải hắn nhiều chuyện cứu Nhậm Ngã Hành ra, ta làm sao đến nông nỗi này?
Nhưng hắn lại không hề có nhãn lực, thậm chí còn mang chân gà ngồi xổm ở trước mặt ta, thao thao bất tuyệt nói chuyện. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy người này thật sự kỳ quái, lấy võ công của hắn, vì sao phải ở chỗ này?
Hắn thấy ta đồng ý nhìn mình, càng dũng cảm, ta nhịn không được hỏi: “Vì sao ngươi lại cứu Nhậm Ngã Hành?”
Diệp Khai ngẩn người, sau đó lại cười: “Ta cũng không muốn cứu ông ta.”
Không chờ ta nói chuyện, hắn lại cười khổ: “Ta vốn ngủ ngon trong Vạn Mã Đường, có người mời ta đi uống rượu, ta đang uống đến vui sướng, ai dè vừa mở mắt lại đến một nơi tối như mực, ngươi nói có ly kỳ hay không?”
“Ta không thích nơi tối như mực, vừa lạnh vừa tối, ta đương nhiên muốn đi ra ngoài, vì thế ta liền đi ra ngoài.” Diệp Khai phi thân ngồi ở trên bàn, quơ hai cái đùi, “Ta đánh xuyên chỗ kia, đột nhiên nghe thấy một trận cười to, mới phát hiện trong bóng tối còn có một người, ông ta chính là vị Nhâm giáo chủ này, ngươi nói ta cứu hắn, nhưng ta chỉ tự cứu mình thôi.”
“Một cái người sống sờ sờ ở bên cạnh ngươi, ngươi không cảm thấy được sao?” Ta lạnh lùng nói.
“Từ lúc phát hiện ta đến, ông ta vẫn luôn nín thở bế khí, thu liễm nội lực, ” Diệp Khai nhún nhún vai, “Ta còn cho là Tam lão bản nói giỡn với ta, ai dè lại…” Hắn không nói tiếp, trên mặt lộ ra thần sắc mê mang.
“Tam lão bản?” Ta hỏi.
“Tam lão bản Vạn Mã Đường, ngươi đã từng nghe nói chưa?”
Ta nhíu mày: “Chưa bao giờ nghe nói trong chốn võ lâm có Vạn Mã Đường.”
Hắn nghe được câu trả lời của ta, gục đầu xuống, lộ ra một nụ cười thực chua sót: “Đúng vậy, ta hỏi qua rất nhiều người, bọn họ đều nói như vậy, nơi này không có Vạn Mã Đường, cũng không có Tam lão bản, cái gì cũng không có…”
Ta bỗng nhiên cảm thấy người này khả năng đầu óc có chút tật xấu.
Vì thế ta không muốn nhiều lời với hắn, hắn cũng không mở miệng nữa, chỉ một hơi một hơi mà uống rượu, thần sắc hoảng hốt nhìn ngọn đèn dầu, nụ cười bên miệng cũng dần dần biến mất.
Ta cuộn mình trên mặt đất, chậm rãi đi ngủ, cho đến khi trời hơi sáng, ta bị một âm thanh kỳ dị đánh thức.
“Tu——, tu——” bốn phương tám hướng truyền đến tiếng tiếu sắc nhọn.
Ta bật người ngồi dậy —— đây là tín hiệu tróc nã thích khách phản đồ của Nhật Nguyệt thần giáo, bản giáo giáo chúng vừa nghe tín hiệu, tiện lợi đề phòng, anh dũng bắt người.
Đông Phương đến.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Vân, Tổ Thiên Thu hai người đồng thời xuất hiện ở địa lao, Tổ Thiên Thu không chút khách khí kéo ta, hung hăng điểm các đại huyệt trên người của ta, mang theo ta bay vút đi ra ngoài.
Thượng Quan Vân ở lại sau, rất cung kính mà nói chuyện với Diệp Khai.
Chung quanh đều là tiếng bước chân vội vàng và tiếng người thì thầm, trời còn chưa sáng, chân trời có một vòng ánh trăng nhạt như băng. Rất xa, một mảng người ô áp tụ tập, trận địa sẵn sàng đón quân địch, phía trước đám người là Nhậm Ngã Hành mặc thanh y, ngẩng đầu mà đứng.
Mà đối diện ông ta, có một người.
Người nọ đứng cô linh linh ở nơi đó, một người đối mặt với nghìn người chỉ chỏ, hồng y sáng quắc như liệt hỏa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...