Đông rồi, bên ngoài là cơn tuyết đầu mùa tuyệt đẹp, phất phơ giữa khung trời những bông tuyết trắng xoá khiến người ta bất giác nở nụ cười vui vẻ, hạnh phúc.
Thất Noãn đứng bên cửa sổ, cô muốn vươn tay ra hứng những bông tuyết nhỏ xinh ấy, chỉ là...!cô không những không hứng được mà bông tuyết còn xuyên qua bàn tay của cô, rơi xuống đất, tan thành nước.
Cô hụt hẫng rụt tay lại, ngầng đầu nhìn bầu trời, người ta thường nói, vào trận tuyết đầu tiên tiên của mùa đông, chỉ cần chân thành ước nguyện thì chắc chắn điều ước đó sẽ thành sự thật.
Thất Noãn cũng chắp tay lại, cô thành khẩn nói từng lời với trời cao, mong ai đó có thể nghe thấy điều ước của một linh hồn như cô, giúp cô thực hiện: "Nếu như con muốn sống lại, có lẽ sẽ không thực hiện được, nhưng con chỉ có một điều ước nho nhỏ thôi, con muốn ba mẹ của Tống Ngạo có thể sống khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, con muốn anh ấy...!sẽ được ở bên cạnh người mà mình thật lòng yêu thương, điều ước này...!chắc có thế thực hiện được chứ?"
"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên, Tống Ngạo loạng choạng bước vào phòng, khi nhìn thấy cô, anh liền thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nở nụ cười ôn nhu.
"Sao anh lại uống nhiều như vậy? Có phải là rất khó chịu không?" Thất Noãn không làm gì được ngoài lo lắng, cô bước đến chỗ của anh: "Anh cứ như vậy, nhỡ đâu lại bệnh thì sao? Nếu như lại giống như lần trước, quản gia không phát hiện kịp thời thì sao đây?" Sau đó bất lực tự lẩm bẩm với bản thân: "Em không thể chăm sóc cho anh được đâu."
Tống Ngạo phì cười, nếu là lúc trước anh sẽ cảm thấy phiền phức, sớm đã hừ lạnh bỏ đi, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy yên bình khi nghe thấy giọng nói của cô, chỉ muốn lằng lặng đứng bên cạnh nghe cô nói, nhìn biểu cảm lăng của cô, trước đây anh chưa từng phát hiện, hoá ra cô lại đáng yêu như vậy.
Anh bước gần đến cô hơn, chậm rãi vươn tay ra, muốn chạm vào gương mặt không chút huyết sắc của cô, nhưng đột nhiên...!lại khựng lại giữa không trung, vội vàng thu tay lại: "Tôi không sao."
Cô hơi ngạc nhiên trước hành động của anh, nhất thời trong lòng lại rộn ràng, cô vô thức chạm vào ngực trái của mình, nhưng ngay cả cô cũng phải kinh ngạc, chỗ đó trống rỗng, không có nhịp đập, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Thất Noãn rũ mắt, gắng gượng nở nụ cười: "Sao anh không đến chỗ của Âu Nhã để cô ấy chăm sóc cho anh? Dù sao thì nơi này cũng chẳng có gì để anh cảm thấy hứng thú cả, lạnh lẽo như vậy, tối tăm đến như vậy...!Anh không có cảm giác chán ghét sao?"
Thất Noãn thật sự không hiểu, lúc trước anh không ở công ty thì cũng đến chỗ của Âu Nhã, một tháng không trở về nhà được mấy lần, vậy mà từ khi cô chết, anh không những về nhà thường xuyên mà còn ngủ trong căn phòng này, chưa từng lui đến chỗ của Âu Nhã.
Cô nghi ngờ, không biết có phải là anh đã đổi tính đối nết rồi không.
Tống Ngạo không trả lời cô, anh mệt mỏi ngồi xuống giường, trên người cứ dính dính khó chịu vì vậy anh đã tùy tiện cởi cúc áo ra, để lộ cơ ngực và cơ bụng rắn chắc vô cùng quyến rũ.
Thất Noãn ngượng ngùng, cô không dám nhìn, ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác: "Anh và cô ấy cãi nhau sao?"
Tống Ngạo không ngờ một linh hồn như cô mà cũng biết xấu hổ, đỏ mặt, lại còn dễ thương đến vậy, anh không nhịn được lén lút che miệng cười, hắng giọng rồi mới nói: "Sao vậy? Cô không phải rất muốn tôi ở bên cô sao?
Muốn đuổi tôi đi?"
"Em đương nhiên là không có cái quyền đó, chỉ là...!anh đừng để cô ấy phải đợi lâu, đừng để cô ấy phải cảm thấy cô đơn, phụ nữ rất cần cảm giác an toàn, nếu không cô ấy sẽ nghĩ nhiều, sẽ cảm thấy buồn lắm." Thất Noãn đã suy nghĩ thông từ khi thần hồn rời xác, cô chỉ muốn anh được hạnh phúc, chỉ cần Âu Nhã thật ling với anh, anh cũng thật lòng với cô ta, vậy là đủ.
Cô sẽ không vì bản thân không có được hạnh phúc mà đố kị nguyền rủa người khác, vì phụ nữ ai cũng đáng được yêu thương, hơn nữa trong tình yêu...!vốn dĩ không thể phân rõ ai đúng ai sai.
Tống Ngạo trầm mặc, đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn tin tưởng vào lờ nói của cô, không cho rằng cô đang giả vờ giả vịt.
Bởi vì cô là người hiểu rõ hơn ai hết cảm giác bị bỏ rơi, nhưng sao cô lại nói giúp cho cô ta mà lại nói rằng bản thân cô cũng cần được quan tâm giống như vậy, cũng sẽ thấy tủi thân, cảm thấy buồn khi không có anh ở bên cạnh?
"Còn cô thì sao?" Vì uống quá nhiều rượu nên giọng anh có chút khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra tâm sự ở trong đó.
Anh cảm thấy đau đớn, chạnh lòng, có cảm giác như bản thân đang rơi vào vực sâu khi cô thản nhiên đẩy anh cho người phụ nữ khác.
Khi sống cô âm thầm yêu anh, chân thành trao hết tình cảm của mình cho anh, mong anh có thể nhìn thấy dù chỉ một lần, khi chết cô cô lại yêu anh theo một cách khác, chỉ muốn anh sống hạnh phúc, tự mình gánh lấy đau đớn rồi vui vẻ thành toàn cho anh và người phụ nữ mà anh yêu.
Cô đã hi sinh bản thân mình vì anh nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại không nhận được hạnh phúc xứng đáng mà chỉ là một linh hồn lẳng lặng ở bên cạnh anh, không cầu mong được hồi đáp.
Tống Ngạo hỏi lại một lần nữa: "Không lẽ cô không cảm thấy buồn, không cảm thấy bản thân mình chịu thiệt thòi sao? Cô không cảm thấy, cô cũng đáng được quan tâm, nâng niu?"
Cô mím chặt môi, linh hồn có chút run rẩy, ngấn lệ nhìn anh: "Đã từng! Nhiều năm trước...!em đã từng như vậy, em cũng muốn được anh đối xử dịu dàng, cũng muốn...!nhìn thấy anh cười với em một lần, vậy nên em mới hèn mọn cầu xin anh, còn đê tiện học theo phong cách của cô ấy, nhiều lần cố tình xuất hiện trước mặt anh, nhưng kết quả chỉ có một, em thất bại rồi, anh không hề nhìn em còn chán ghét em hơn.
Vậy nên em mới không mộng mơ nữa, không suy nghĩ viển vông nữa, còn bây giờ...!kết cục đã được định sẵn, em chỉ là một hồn phách không nguyên vẹn, mối nghiệt duyên của chúng ta cũng đã được cắt đứt, tất cả đã không còn quan trọng."
"Vậy sao?" Anh lạnh giọng: "Nhưng nếu tôi nói, tôi không muốn cắt đứt thì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...