Edit: Thương Thương
Tháng 2 năm 2013.
Năm mới.
Gần tới trưa, Lâm Tuệ đang ở trong bếp giúp Trương Vân Thu gói sủi cảo.
Gói được một mâm thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi: Diệp Thanh Thanh.
Lâm Tuệ nghĩ là Diệp Thanh Thanh đặc biệt gọi tới chúc Tết, nhưng mà vừa nghe máy, tiếng động bên kia truyền tới lại là những tiếng khóc sụt sùi ngắt quãng không rõ ràng.
“Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?” Lâm Tuệ không nhịn được lo lắng.
Nhưng mà Diệp Thanh Thanh chỉ khóc mãi không nói lời nào.
Lâm Tuệ không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Hiện giờ cậu đang ở đâu? Có cần mình qua đó tìm cậu không?”
Câu trả lời của Diệp Thanh Thanh lại ngoài dự đoán, hiện giờ cô ấy không ở nhà, mà ở ngay cuối hẻm Yên Đại, đứng ngoài cửa nhà họ Lâm.
Chạy tới nhà người khác đứng khóc, nhất định là có chuyện quan trọng gì rồi.
Lâm Tuệ không nói hai lời mà chạy ngay ra cửa.
Quả nhiên, Diệp Thanh Thanh đứng cạnh bậc thang ở cổng, sau lưng dựa vào tường, khóc đến nỗi mắt sưng lên như quả đào.
Lâm Tuệ sợ nhất là nhìn người khác khóc lóc đau khổ, lúc này cô tràn đầy căng thẳng, hỏi nhỏ: “Cậu sao vậy?”
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu lên tiếng đáp lại, nước mắt vẫn thánh thót rơi xuống, Thấy Lâm Tuệ, cô ấy khóc càng dữ dội hơn.
“Đừng khóc mà…” Lâm Tuệ đưa tay kéo Diệp Thanh Thanh vào ngực mình, “Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu nói mình nghe một chút, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”
Diệp Thanh Thanh sụt sịt nghẹn ngào, ngập ngừng lên tiếng: “Lâm Tuệ, mình, mình phải chuyển trường.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuệ không phải là kinh ngạc, không phải luyến tiếc, mà là hoài nghi có phải bản thân mình trúng lời nguyền “chỉ cần ngồi cùng bàn với tôi nhất định sẽ phải chuyển trường’ hay không.
Bạn học cùng bàn năm lớp 10 cũng chuyển trưởng, giờ là Diệp Thanh Thanh cũng phải chuyển trường.
Làm cho Lâm Tuệ không khỏi thấy hoài nghi nhân sinh.
Lâm Tuệ cười một tiếng, vỗ vỗ lưng Diệp Thanh Thanh an ủi: “Không sao đâu không sao đâu, chuyển trường thôi mà.
Dù cậu có tới thành phố khác chúng ta vẫn có thể tiếp tục giữ liên lạc.
Chúng ta mãi là bạn tốt mà.”
Diệp Thanh Thanh vẫn cứ khóc, không nói gì khác cả.
“Sau này nếu có cơ hội, mình và Lão Cẩu sẽ tới gặp cậu! Thật đó!”
Diệp Thanh Thanh nghe xong thì trực tiếp khóc òa lên.
Tay chân Lâm Tuệ luống cuống, muốn lôi từ trong bụng ra nhiều lời an ủi giải thích hơn nữa, nhưng mà chẳng có nổi một câu.
Một lúc sau Diệp Thanh Thanh đột nhiên ngừng khóc, nói rằng: “Lâm Tuệ, có một việc mình muốn nhờ cậu giúp…”
“Cậu nói đi.” Lâm Tuệ không chút nghĩ ngợi, “Chỉ cần mình có thể làm được thì nhất định sẽ giúp cậu.”
Diệp Thanh Thanh lau sạch nước mắt trên mặt, “Cậu có thể, gọi Hứa Điển ra giúp mình được không?”
Lâm Tuệ: “…”
Theo lời giải thích của Diệp Thanh Thanh, từ khi nhập học cô ấy đã bắt đầu thích Hứa Điển.
Lá thư tình lúc trước nhét vào trong ngăn bàn của Lâm Tuệ nhờ đưa cho Hứa Điển cũng là của Diệp Thanh Thanh, nhưng lại không nhận được hồi đáp.
Bây giờ Diệp Thanh Thanh phải chuyển trường, chỉ hy vọng trước khi đi có thể gặp mặt Hứa Điển bày tỏ tình cảm.
Thổ lộ tâm tình xong, Diệp Thanh Thanh cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống.
Lâm Tuệ vội vàng an ủi, “Có gì đâu, yên tâm để mình.
Cậu ở đây chờ một chút, mình sẽ quay lại ngay!” Nói xong còn giúp Diệp Thanh Thanh lau nước mắt, “Cười lên nào.”
Diệp Thanh Thanh kéo kéo khóe môi, không cười nổi.
Lâm Tuệ nghiêm mặt nói: “Sao có thể khóc khi tỏ tình được.
Nào, cười lên đi.”
Diệp Thanh Thanh hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười.
Sau khi chắc chắn được là Diệp Thanh Thanh sẽ không khóc nữa, Lâm Tuệ mới quả quyết đi tới nhà của nhà họ Hứa.
Lúc này Hứa Điển đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu sửa chữa đồng hồ, lại có người xông vào bất ngờ không kịp đề phòng gì cả, làm cắt đứt sự tập trung của cậu.
Hứa Điển tháo mắt kính xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Còn chưa tới giờ ăn cơm mà.
Hứa Điển nghi ngờ hỏi.
“Sao cậu lại tới vào giờ này?”
“Cậu đi với mình một chút.” Lâm Tuệ bắt lấy tay Hứa Điển, không nói gì nữa kéo cậu ra ngoài.
Hứa Điển: “Đi đâu?”
Lâm Tuệ không đáp, nhưng câu trả lời đã ở ngay ngoài cửa.
Vừa bước lên con đường lát đá hẻm Yên Đại, Hứa Điển đã nhìn thấy cô gái đứng trước cửa nhà họ Lâm, nửa cúi đầu, hốc mắt hồng hồng giống như vừa mới khóc.
Hứa Điển chẳng mấy khi có ấn tượng gì với con gái, nhưng cậu nhớ cô gái này là bạn cùng bàn của Lâm Tuệ.
Bởi vì ở trường hai người này như hình với bóng nửa bước không rời, lâu ngày cậu cũng biết.
Lâm Tuệ đẩy Hứa Điển đến trước mặt Diệp Thanh Thanh, quăng ra một cậu “Thanh Thanh có chuyện muốn nói với cậu”, rồi chạy biến vào nhà như một làn khói.
Hứa Điển: “…”
Rốt cuộc là muốn làm gì hả?
Sau khi để lại không gian riêng cho Hứa Điển và Diệp Thanh Thanh, Lâm Tuệ lập tức chạy về phòng ngủ, đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới.
Mặc dù không thấy được toàn bộ cảnh tượng, nhưng cũng thấy một phần.
Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Chưa tới ba phút, Diệp Thanh Thanh vừa lau nước mắt vừa chạy đi.
Còn Hứa Điển, chỉ đứng yên giữa hẻm Yên Đại, mặt không cảm xúc nhìn lên hướng cửa sổ lầu hai mà Lâm Tuệ đang đứng theo dõi.
Nhìn cậu rất không vui vẻ gì, thậm chí còn có thể nói là, tức giận.
Lâm Tuệ theo bản năng chạy xuống lầu, chạy ra cửa.
Chân trước vừa mới bước xuống bậc thang ở cổng, đã nghe được giọng nói lạnh lùng của Hứa Điển: “Cậu thích làm người mai mối đến vậy à?”
Lâm Tuệ muốn giải thích, “Thanh Thanh phải chuyển trường, mình chẳng qua chỉ là…”
Hứa Điển: “Người khác nhờ cậu đưa thư tình cậu cũng đưa, nhờ cậu giúp đỡ tạo cơ hội cậu cũng vội giúp.
Lâm Tuệ, cậu nhàn rỗi không có gì làm à?”
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, Lâm Tuệ nghe được Hứa Điển dùng giọng như vậy nói chuyện với cô.
Không biết từ đâu, trong lòng Lâm Tuệ cũng dâng lên một cỗ lửa giận, “Mình cũng đâu bắt cậu nhất định phải nhận lời người ta! Cậu nổi giận như vậy với mình làm gì? Chẳng lẽ nhìn cậu ấy đau buồn như vậy, mình lại không thèm làm gì hết sao?”
Hứa Điển nhếch mép, giọng nói vô cùng châm chọc, “Ừ, cậu là người có nghĩa khí nhất trên đời.”
Lâm Tuệ cảm thấy nếu giờ đây mà có một mồi lửa, cô nhất định sẽ phát nổ tại chỗ, “Nếu không phải mình trọng tình cảm bạn bè, mình mới không thèm để ý đến cậu đâu! Sẽ để mặc cậu cô độc mà chết già một mình!”
Lời vừa dứt, hai tầm mắt đối diện nhau.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Hứa Điển không nói gì, xoay người trở về nhà.
Lâm Tuệ nhận ra mình nói sai, vội vàng nắm lấy ống tay áo của Hứa Điển, “Mình không có ý đó.
Ý mình là, mình nói là…”
Hứa Điển hất tay cô ra, không thèm quay đầu lại mà bước vào trong sân nhà họ Hứa.
“Lâm Tuệ, cậu chẳng hiểu gì cả.”
Lâm Tuệ và Hứa Điển chiến tranh lạnh với nhau.
Lâm Tuệ chui tịt trong phòng ngủ không ra ngoài, Hứa Điển cũng chẳng biết đi đâu.
Mấy người lớn cũng không biết hai đứa trẻ giận dỗi chuyện gì, hỏi cũng không được, khuyên cũng không xong, không thể làm gì hơn là mặc kệ hai đứa tiếp tục lạnh nhạt với nhau.
Lâm Tuệ giận đến mức chẳng muốn làm gì cả, nằm trên giường ngủ thẳng một giấc, khi tỉnh lại đã là hơn sáu giờ chiều.
Bên ngoài dần dần sẩm tối, tâm tình của Lâm Tuệ cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi có cảm giác này, Lâm Tuệ tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lâm Tuệ ngẫm nghĩ lại một lần, cảm thấy mình đúng là làm sai rồi.
Biết rõ Hứa Điển không thích bị tỏ tình, lại còn cố lôi kéo cậu đến trước mặt Diệp Thanh Thanh, sau đó còn cố chấp với suy nghĩ cá nhân mà cãi cọ với cậu, nói ra những lời như vậy.
Cô sai rồi.
Nếu đã biết sai, thì phải chủ động xin lỗi.
Lâm Tuệ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi cho Hứa Điển tin nhắn xin lỗi thật chân thành.
Lâm: “Rất xin lỗi, buổi sáng nay là mình nói và làm ra chuyện không ra gì.”
Lâm: “Cậu đại nhân không chấp tiểu nhân nhé, tha lỗi cho mình được không?’
Gửi xong hai tin nhắn, một cuộc điện thoại gọi đến.
Là Hứa Điển.
Lâm Tuệ đang tự trấn an bản thân giờ tim lại đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh ấn nút nghe, “Alo.”
Giọng nói bên kia điện thoại không rõ ràng lắm, “Là mình.”
“Mình biết.” Lâm Tuệ muốn nói xin lỗi một lần nữa, nhưng những lời đã tập trong đầu vô số lần, giờ lại chẳng thốt ra được nửa chữ, “Mình… mình… Chuyện đó… mình….”
Tiếng của Hứa Điển hơi khàn khàn, “Cậu ra ngoài một chút, mình chờ cậu.”
Nói xong, cậu ngắt điện thoại.
Lâm Tuệ không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Gọi cô ra ngoài thì cũng được, nhưng cũng phải nói rõ là đi đến đâu chứ? Thôi, cứ ra ngoài trước rồi tính.
Giọng của Trương Vân Thu vang lên, “Tuệ Tuệ, con có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
Lâm Tuệ tùy tiện xỏ vào một đôi dép ở huyền quan, đáp lời: “Con không đói, con đi ra ngoài một chút.”
“Muộn thế này rồi còn đi đâu?”
Lâm Tuệ không trả lời, xỏ dép chạy ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hứa Điển đứng dựa tường bên cạnh bậc thang ở cổng, chính là chỗ Diệp Thanh Thanh đứng vào sáng nay.
Đèn đường mờ ảo, vàng vàng nhàn nhạt, chiếu lên nửa bên gò má cậu thiếu niên.
Hứa Điển cúi đầu, cả người tản ra mùi rượu, tóc mái lại ướt đẫm dán vào trên trán, cả người tỏa ra vẻ suy sụp hiếm thấy.
Lâm Tuệ đi tới bên cạnh Hứa Điển, cúi người muốn nhìn rõ mặt cậu.
Hứa Điển không mở miệng, cũng không động đậy.
Lông mày Lâm Tuệ nhíu chặt, hỏi: “Cậu uống rượu à?”
Giọng của Hứa Điển nghe hơi say say, “Ừ.”
“Giận đến vậy sao, còn đi uống rượu.” Lâm Tuệ nhìn về nhà họ Hứa phía sau, “Nếu để ông nội biết cậu chạy đi uống rượu, chút nữa có khi lại phải quỳ xuống sàn.”
Hứa Điển cười một tiếng, “Mình không quan tâm.”
Ngay cả ông nội Hứa còn không sợ, xem ra say không nhẹ đâu.
“Đi, đến nhà mình.” Lâm Tuệ dắt tay Hứa Điển, “Bên ngoài lạnh lắm.”
Tay vừa nắm đến, Hứa Điển đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy không buông, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào mặt Lâm Tuệ, không rời một khắc.
Lâm Tuệ thử mấy lần cũng không kéo được Hứa Điển đang bất động, vừa bực mình vừa buồn cười nói, “Cậu làm gì vậy? Chẳng phải mình xin lỗi cậu rồi sao, còn khó chịu gì chứ?”
Giọng của Hứa Điển thật dịu dàng: “Tuệ Tuệ.”
“Gì vậy?”
Lâm Tuệ không hề ngờ tới chuyện tiếp theo sẽ là như vậy.
Nhưng mà thời điểm chuyện phát sinh, trong lòng cô cũng chẳng thấy kinh ngạc, ngược lại còn có cảm giác thuận lý thành chương.
Khi môi Hứa Điển chạm đến, đầu Lâm Tuệ nổ tung trống rỗng.
Hứa Điển thậm chí còn không dám ôm lấy Lâm Tuệ, chỉ là nắm tay cô thật chặt, không buông không bỏ.
Cậu đang làm gì vậy?
Vì sao lại làm vậy?
Suy nghĩ của Lâm Tuệ quay mòng mòng, nhưng không tìm được bất kỳ lời giải thích nào.
Một nụ hôn lúc say khướt, thật sự không phải là trải nghiệm nụ hôn đầu tốt đẹp gì.
Khi Hứa Điển cuối cùng cũng hôn đủ rồi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Tuệ là:
Mượn rượu làm càn.
Môi Hứa Điển động đậy, tiếng nói lại có chút rụt rè hèn mọn, “Mình thích cậu.”
Thích cô?
Lúc này Lâm Tuệ chưa thể tiêu hóa nổi.
Trong đầu cô chỉ là một hàng chữ tuần hoàn phát đi phát lại:
Hứa Điển thối tha mượn rượu thêm can đảm cướp nụ hôn đầu của ta !!!
Hứa Điển thối tha mượn rượu thêm can đảm cướp nụ hôn đầu của ta !!!
Hứa Điển thối tha mượn rượu thêm can đảm cướp nụ hôn đầu của ta !!!
Lâm Tuệ nâng tay lên, một cái tát rơi lên trên mặt Hứa Điển.
“Bốp —-!” Tiếng vọng thật dài vờn quanh hẻm Yên Đại.
Hứa Điển bị tát đau đến tỉnh táo lại mấy phần, nhưng cũng lại hoàn toàn choáng váng.
Đau, đau quá.
Lâm Tuệ ra sức dùng tay áo lau môi, theo bản năng chạy vào trong nhà.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Trương Vân Thu ân cần hỏi: “Về rồi à? Đói không, có muốn ăn gì không con? Mẹ làm món kho con thích nhất…”
Không người đáp lại, chỉ có tiếng bước chân như ngựa không ngừng vó chạy lên lầu.
Trương Vân Thu không nhịn được tức giận mắng mỏ: “Con nhà này là bụng thần tiên à? Cả ngày không ăn gì, không sợ bị đau dạ dày hay sao.”
“Tuệ Tuệ thấy đói sẽ tự đi xuống tìm đồ ăn.” Lâm Khải Phùng thì không thèm để ý chuyện này, “Em càng thúc ép, nó lại càng không nghe lời.”
Trương Vân Thu cầm chiếc gối ôm trên ghế salon đập Lâm Khải Phùng, “Hóa ra đó không phải con gái của anh à?”
Đêm đó, Lâm Tuệ khó ngủ thức trắng đêm.
Vừa nhắm mắt, cô lại nhớ đến câu nói cực kỳ dịu dàng kia của Hứa Điển: “Mình thích cậu.”
Mình thích cậu.
Mình thích cậu.
Mình thích cậu.
Là thật sao? Hay là… uống rượu say rồi lừa gạt cô thôi? Nhưng lừa gạt cô để làm gì chứ?
Lâm Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ thế nào cũng không thông.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tuệ mang hai vành mắt đen thui xuống lầu.
Trương Vân Thu đã làm xong một bàn đầy đồ ăn sáng, nhìn thấy hình dáng tiều tụy của con gái thì cười nói: “Hôm qua không ăn cơm là bận đi nuôi gấu trúc à?”
Lâm Tuệ phản kích, “Gấu mèo có xinh xắn như con gái của mẹ không?”
“Ồ, còn đấu võ mồm với mẹ! Xem ra không có chuyện gì.” Trương Vân Thu cười.
Lâm Tuệ liếc mắt, chuẩn bị kéo ghế ra ngồi xuống ăn sáng.
Trương Vân Thu bưng lồng hấp ra, giơ chân lên ngăn cô lại, “Chờ một chút, sang nhà đối diện gọi người đi.”
“Mẹ muốn gọi thì tự đi đi.” Lâm Tuệ nói.
Tạm thời Lâm Tuệ không muốn chủ động đi tìm Hứa Điển.
Hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, cô vẫn thấy lúng túng đến muốn tìm cái hố mà chui xuống.
“Không thấy mẹ đang bận đầy tay đây à?” Trương Vân Thu đá cái ghế Lâm Tuệ kéo ra trở lại, “Tối hôm qua nhà đối diện hình như có tiếng gì đó, con tiện nhìn một chút xem có phải ống nước lại bể không?’
“Có tiếng gì đó?”
“Con không nghe thấy à? Tiếng rất lớn.”
Lâm Tuệ sờ sờ lỗ tai, “Không, con vẫn luôn mang tai nghe.”
Cuối cùng, dưới sự vừa xua vừa đuổi của Trương Vân Thu, Lâm Tuệ chưa ăn được miếng nào đã phải tới nhà đối diện đi gọi người.
Vừa đẩy cửa ra, Lâm Tuệ bị cảnh tưởng trước mắt dọa sợ.
Cửa nhà cũ của họ Hứa rộng mở, giống như bị kẻ cướp quét qua một trận, những đồ lớn đồ nhỏ vặt vãnh không đáng tiền nằm lăn lóc trong sân.
Ăn trộm?
Lâm Tuệ vội vàng chạy vào bên trong nhà họ Hứa, chạy đến từng gian phòng kiểm tra.
Những đồ có giá trị, như tivi, két sắt đều không thấy, những thứ khác thì đều còn đó.
Lâm Tuệ đứng ở trong sân, tim lạnh đi một nửa.
Hứa Điển đâu?
Cậu đi đâu rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Đi đâu vậy chứ? Tôi cũng muốn biết.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...