Cùng em ôm lấy thời gian

 
Chương 19 - Chăm sóc
 
Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, trên hành lang có thể nhìn thấy bóng dáng các y tá bác sĩ áo trắng bận rộn đi qua đi lại, còn người bệnh nằm trong viện thì rất ít khi đi ra ngoài.
Cửa phòng khám khoa chỉnh hình vừa mới mở ra, Hứa Điển đang ngồi trên cái ghế dài ngoài hành lang ngay lập tức đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 "Con đâu có yếu đuối đến như vậy." Lâm Tuệ được Lâm Khải Phùng đỡ, bước từng bước đi ra ngoài, "Không phải chỉ là bị trật khớp thôi sao, xương cốt cũng chẳng có vấn đề gì."
Lâm Khải Phùng thật cẩn thận mà đỡ lấy cánh tay của con gái, sợ cô vô ý một cái lại biểu diễn một màn ngã nằm quay ra đất, "Đứa bé này, con có phải chưa từng nghe qua một câu, thương gân động cốt dưỡng một tháng? Con nếu mà không lo lắng chăm chú dưỡng thương, về sau có bị què cũng đừng đi tìm người mà nói lý!"
 "Đồng chí lão Lâm, lời của người có ẩn ý nha!"
 "Nào có!"
Lâm Tuệ không có nói thẳng ra, nhưng cũng biết Lâm Khải Phùng đây là ám chỉ cô sau này sẽ không ai thèm lấy.
 "Nhớ kĩ đúng ngày đến thay thuốc." Bác sĩ cũng giúp đỡ đưa Lâm Tuệ tới cửa, còn không quên nói lời quan tâm.
 "Rõ ạ, dì Hứa lần sau gặp ạ." Lâm Tuệ vẫy vẫy tay với bác sĩ.
Còn may Trương Vân Thu cũng là bác sĩ, bằng không cũng không có cách nhanh chóng vào phòng khám như vậy.
Ở thời điểm mấu chốt, quả nhiên vẫn là cần phải dựa vào quan hệ.
Hứa Điển lập tức đến đón, "Mình tới giúp cậu một chút."
Khóe mắt Lâm Tuệ có chứa nước mắt, hỏi: "Đợi lâu như vậy, cậu có đói bụng không?"
Hứa Điển lắc đầu.
Lắc đầu, chắc chắn không phải là không đói bụng.
Quỳ cả đêm không ăn cơm, lúc nãy đưa bánh bao cũng không có lấy, bây giờ lại đi cùng cô vào bệnh viện, chắc chắn là đã đói quá mức chịu đựng rồi.
Nhưng Hứa Điển chính là như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu cái gì cũng không nói, đói bụng không nói, bị bệnh cũng không nói, bởi vì cậu sợ sẽ làm phiền đến người khác.
Lâm Tuệ quá hiểu cậu.
Đồ hũ nút, một cái hũ nút luôn cất giấu bí mật trong lòng.
 "Ba ~ "Lâm Tuệ hít sâu thở mạnh, chớp chớp đôi mắt nhìn Lâm Khải Phùng.
Lâm Khải Phùng: "Sao nào?"
Lâm Tuệ ra vẻ cười khổ: "Con đói bụng."
Lâm Khải Phùng: "..."
Nếu đổi lại là ngày thường, thì tuyệt đối Lâm Khải Phùng sẽ không tin.

Vừa đến giờ cơm, Lâm Tuệ là người nhảy tới bàn cơm đầu tiên. Có lúc khoa trương nhất, ăn còn nhiều hơn cả Hứa Điển, sau khi ăn xong còn chưa đã thèm, đi kiếm khoai tây lát ăn tiếp.
Vài ngày trước Lâm Tuệ đã bệnh nặng một đợt, thân hình cũng gầy ốm đi không ít.
Lúc đứng chung với Hứa Điển, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cô gầy hơn so với Hứa Điển cả một vòng.
Đêm nay lại bởi vì chuyện Hứa Điển bị phạt, cũng ảnh hưởng đến Lâm Tuệ ăn không ngon.
Bây giờ đói bụng, cũng là lẽ bình thường.
 "Được rồi, hai đứa muốn ăn cái gì?" Lâm Khải Phùng vỗ vỗ túi tiền, tỏ vẻ với bọn họ là ông có mang rất nhiều, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Hứa Điển cũng chú ý đến lời nói lúc nãy của Lâm Khải Phùng là gọi ‘hai đứa’.
Cậu vừa định nói mình không đói bụng, lại bị Lâm Tuệ ôm chặt cánh tay, giành trước hỏi: “Hứa Điển, cậu muốn ăn cái gì? Tớ rất đói, chúng ta đi ăn BBQ nướng ha?”
 "Tớ..."
 "Không cho nói không đói bụng, lão keo kiệt khó có khi mà mở miệng mời khách, cậu phải giúp tớ xử đẹp ông ấy mới được."
Hứa Điển rũ mi mắt, "Được."
Cuối cùng ba người quyết định đến quán BBQ gần đó ăn đồ nướng.
Cũng may mắn người dẫn hai người đi là Lâm Khải Phùng, nếu đổi lại là Trương Vân Thu, có trăm triệu lần bà cũng sẽ không cho phép bọn họ hơn nửa đêm đi ăn đồ nướng BBQ.
Trương Vân Thu chắc chắn sẽ nói: "Mấy cái quán ven đường này rất bẩn! Còn không biết là mấy cái que nướng có phải nhặt ở dưới cống ngầm hay không, còn mấy cái que thịt đó không biết là cái thứ thịt không rõ ràng gì làm ra đâu. Còn dám ăn á? Ăn xong có bị tiêu chảy thì đừng có tới tìm bà đây nhá."
Đặt hai người lên mà so thì Lâm Khải Phùng dĩ nhiên được người thích hơn nhiều.
Ngồi vào bàn, Lão đồng chí Lâm hào phóng mười phần nhấc tay lên, "Ông chủ, hai mươi cây thịt bò, mười cây thịt dê, sáu cây đậu hũ, còn có lấy thêm hai lon coca."
Lâm Tuệ vỗ tay.
Tuyệt vời, không hổ là ba mình.
Không tới năm phút, thịt nướng BBQ đều đã đặt đầy đủ trên bàn.
Lâm Tuệ lấy trước khoảng sáu bảy xiên thịt bò cho Hứa Điển, "Đừng khách khí, ăn không đủ thì lại kêu thêm."
Hứa Điển lúng ta lúng túng: "Được."
Lâm Khải Phùng nhìn nhìn, cảm giác có chút đau lòng, "Cũng không biết là tên nào lại xui xẻo như vậy, đã tốn tiền thì thôi, con gái lại còn vội vàng quan tâm người khác, đến cả một xiên thịt bò cũng không thèm cho cha già."
Lâm Tuệ "xiết" một tiếng, rút ra một xiên thịt bò đặt lên trên dĩa của Lâm Khải Phùng.
 "Một cây?" Lâm Khải Phùng ghét bỏ, "Sao con còn keo kiệt hơn cả ba nữa."
Lâm Tuệ đúng lý hợp tình, "Đó gọi là trò giỏi hơn thầy."
Lâm Khải Phùng:.".."
Cứng lắm, không hổ là con gái của mình.
Lâm Khải Phùng cầm xiên thịt bò mà con gái lấy cho, bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, nói: "Tuệ Tuệ, nếu không thì thứ sáu con đừng đi tham gia thi đấu vòng loại."
Một ngụm coca trong miệng Lâm Tuệ thiếu chút nữa phun hết cả ra ngoài, "Tại sao chứ?"
 "Con vừa mới té gãy chân, trên dưới lầu không có phương tiện để di chuyển." Lâm Khải Phùng nói.

Lâm Tuệ nghiêm mặt: "Vậy có phải từ ngày mai con cũng không cần đi học luôn không?"
Lâm Khải Phùng: "Vậy là tốt nhất."
Vừa dứt lời, liền nghênh đón một ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Tuệ.
Lâm Khải Phùng lập tức sửa miệng, "Ý của ba là, dựa vào tình huống bây giờ của con thì tốt nhất là nên ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng mà nếu con đã nói muốn kiên trì đi học như vậy thì ba cũng sẽ không cản con."
"Nói vậy thì nếu con vẫn muốn kiên trì dự thi thì ba cũng sẽ không ngăn cản con đúng không?" Lâm Tuệ am hiểu nhất chính là suy một ra ba.
Lâm Khải Phùng: "..."
Nhanh mồm dẻo miệng, thật giống mẹ con bé lúc còn trẻ.
 "Dù sao thì cũng mặc kệ, con nhất định phải tham gia." Lâm Tuệ nói.
Hứa Điển ngồi bên cạnh vẫn đang yên lặng gỡ xiên thịt, duy trì tinh thần không mở miệng.
Lâm Khải Phùng: "Sao còn lại kiên trì như vậy?"
Lâm Tuệ gật đầu thật mạnh, "Con có lý do riêng không thể không kiên trì."
Bởi vì cô cùng cậu đã có ước hẹn, cùng nhau đến Bắc Kinh.
Ba người về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, Trương Vân Thu trong nhà vừa nghe có tiếng ồn ngoài cửa đã vội vàng chạy đến cửa cổng mà nghênh đón cha con hai người.
 "Bác sĩ nói sao?"
 "Không có vấn đề gì, chỉ là trật khớp thôi."
Lâm Tuệ cười cười, "Mẹ không đi cùng con nên không biết thôi, trong lúc bó xương ngay cả than đau con còn chưa than một tiếng."
 "Thật?"
 "Chỉ có nước mắt chảy đầy đất thôi." Lâm Khải Phùng chém xuống một đao.
Một nhà ba người vừa cười vừa nói đi vào bên trong, trước khi bước đến bậc thang vào nhà, bỗng nhiên Lâm Tuệ nhớ đến hình như mình còn chưa chào tạm biệt với Hứa Điển.
Cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hứa Điển vẫn còn đang đứng ở cửa mà chưa đi.
 "Tạm biệt, ngày mai gặp." Lâm Tuệ vẫy vẫy tay với cậu.
Hứa Điển gật đầu, "Ừ, ngày mai gặp."
Trương Vân Thu cũng nhìn về phía cửa một cái, sau đó nhìn hai cha con bên cạnh, nói: "Hai người vào trước đi, em có vài lời muốn nói với Hứa Điển."
Hai cha con đi vào nhà, Trương Vân Thu đi đến cửa cổng.
Hứa Điển vẫn còn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, đến khi Trương Vân Thu đến gần, cậu mới cúi đầu nói được một câu, "Dì Thu, con rất xin lỗi."
 "Tại sao con lại muốn xin lỗi dì?" Trương Vân Thu cười dịu dàng hơn, "Con cũng không có ép con bé trèo tường mang đồ ăn cho con, là tự con bé muốn làm, không liên quan gì đến con."
Hứa Điển im lặng.
Trương Vân Thu nâng tay đặt lên bả vai Hứa Điển vỗ vỗ.

Đứa nhỏ này thật là càng lớn càng giống mẹ... Ôi, nếu không phải mẹ đã qua đời sớm, cuộc sống nhà họ Hứa đã không phải biến thành bộ dáng như bây giờ.
 "Đã khuya rồi, con trở về đi." Trương Vân Thu nói.
Hứa Điển gật gật đầu.
Trương Vân Thu mới vừa xoay người chuẩn bị đi, thì giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên vọng đến từ sau lưng.
 "Dì Thu, con sẽ chăm sóc Lâm Tuệ thật tốt." Hứa ĐIển nói.
Trương Vân Thu hiểu ý cậu, ngoái đầu lại cười cười nhìn ánh mắt chắc chắn của cậu thiếu niên, trả lời: "Ừ, dì đã biết."
-
Thứ sáu, thi đấu vòng loại đúng hạn diễn ra.
Học sinh không dự thi được cho nghỉ một ngày, còn những học sinh cần thi thì vào đúng 7 giờ sáng phải có mặt ở phòng học.
Đầu tiên là tiếng Anh, tiếp theo là toán học. Thời gian thi là hai tiếng rưỡi.
Khoảng hơn 11 giờ, Lâm Tuệ ngồi trên sân thể dục gần vườn hoa, ôm điện thoại chơi game chờ vòng đấu loại toán học kết thúc.
 "Ngồi phơi nắng sao."
Nghe được tiếng nói, Lâm Tuệ ngẩng đầu lên.
Thượng Đế hôm nay trang điểm rất kỹ lưỡng, kiểu trang điểm phối hợp phù hợp với mái tóc xoăn nhuộm màu nâu, thêm áo sơ mi trắng cùng váy công sở, hoàn hảo tạo nên một mỹ nhân thành phố điển hình.
Lâm Tuệ giấu điện thoại ra sau lưng, cười đến căng da mặt, "Cô muốn đi hẹn hò sao?"
Thượng Đế nhướng đôi chân mày, "Con nít đừng hỏi chuyện người lớn."
À nha, vậy chứng minh là cô đoán đúng rồi.
 "Cô không cần đi coi thi sao ạ?" Lâm Tuệ nhìn thoáng qua khu dạy học, "Bây giờ đang là thời gian thi toán học."
Tuy rằng Thượng Đế là giáo viên dạy toán của ban xã hội, nhưng thật ra cô ấy là từ ban tự nhiên mà ra. Lí do cô ấy trở thành giáo viên của ban xã hội cũng rất đơn giản, là vì giáo viên dạy toán của ban tự nhiên quá nhiều, bất đắc dĩ đành phải chuyển cô ấy sang bên này.
Bình thường đến kì thi tuyển toán học, lúc nào cũng thấy bóng dáng của Thượng Đế lượn qua lượn lại.
Thượng Đế vén mái tóc ra sau tai, "Đã kiểm tra qua một vòng."
Lâm Tuệ "À" một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Nhưng hình như Thượng Đế cũng không có ý muốn đi kiểm tra nữa, bóng dáng cao cao đứng trước mắt Lâm Tuệ, mặt mày mang ý cười, đột nhiên hỏi: "Nghe nói em cùng với Hứa Điển của ban tự nhiên lớp hai là thanh mai trúc mã?"
Lâm Tuệ: "..."
Được rồi, hiện tại sợ là đến cả con kiến ở Kim Trung cũng đã biết.
Lâm Tuệ gượng cười hai tiếng, dùng im lặng để thừa nhận sự thật .
 "Kì thi đầu năm, là nhờ Hứa Điển giúp em?" Thượng Đế mở miệng suy đoán.
 "Cậu ấy...." Lâm Tuệ đang do dự có nên nói thật ra hay không.
Thượng Đế: "Là các em giúp đỡ lẫn nhau học bổ túc, bạn học Hứa giúp em thi điểm cao, em thì giúp bạn học Hứa thi đạt tiêu chuẩn."
Lâm Tuệ bái phục: "Cô anh minh."
Thượng Đế liếc xéo Lâm Tuệ, trong mắt có mấy phần tán thưởng với bát quái.
 "Các em là thanh mai trúc mã rất thân thiết? Ở trường cô cũng chẳng nhận ra một chút nào." Thượng Đế hỏi.
Lâm Tuệ nghĩ thầm: Nếu bị cô nhìn ra được thì chẳng phải cái quy củ bọn họ lập ra là đồ vô dụng sao.
Nghĩ thầm thì nghĩ thầm, nhưng Lâm Tuệ vẫn ngoan ngoãn mở miệng trả lời: "Thật ra bọn em cũng không có thân thiết lắm, sau khi lớn lên cũng đã xa cách rất nhiều."

Thượng Đế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cho dù là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên, thì cũng sẽ đến lúc nhận thức được sự khác biệt giữa nam và nữ, dần dần yên lặng cách xa nhau.
Thanh mai trúc mã, chỉ có 10% là có thể ở bên nhau đến sau này, còn 90% còn lại là cả đời cũng không qua lại với nhau nữa.
 "Đang chờ Hứa Điển?" Thượng Đế lại hỏi.
Lâm Tuệ chỉ chỉ mắt cá chân đang quấn băng vải của mình, nói: "Không chờ không được ạ."
 "Thầy Lâm đâu?"
 "Mẹ em khó khăn lắm mới có được một bữa nghỉ phép vào cuối tuần, ba em đã dẫn mẹ đi dạo phố." Lâm Tuệ nói.
Thượng Đế xoắn xoắn mái tóc, yên lặng thở dài, "Kết hôn cũng thật là tốt."
Thật ra Thượng Đế cũng không thiếu người theo đuổi, chỉ là yêu cầu của cô ấy rất cao.
Nhưng mà cũng đúng, Thượng Đế vừa xinh đẹp vừa là giáo viên tốt nghiệp từ trường đại học danh giá, muốn chọn một người phù hợp với yêu cầu, quả thật là có chút khó khăn.
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm, một bóng dáng thanh lãnh đang từ khu dạy học chạy tới.
Là Hứa Điển.
 "Mấy giờ rồi?" Thượng Đế nhíu mày.
 "À... "Lâm Tuệ lấy di động ra, "Vừa qua giờ bắt đầu làm bài 45 phút."
Nói cách khác, thi đấu vòng loại của toán học còn hơn một nửa thời gian mới kết thúc.
Mà Hứa Điển đang chạy tới sân thể dục, là người nộp bài thi đầu tiên.
 "Dừng, đứng lại!" Thượng Đế quát lớn.
Cho dù cô không mở miệng, Hứa Điển cũng sẽ dừng ở bên cạnh Lâm Tuệ. Cậu gật đầu, "Chào cô."(*)
(*) Ở chỗ này bên Trung Quốc sẽ chào là 你好/ tức là ngươi tốt, nên phía dưới cô giáo mới nói là không tốt.
 "Nếu em thật sự muốn cô tốt, thì lần sau có thể không nộp bài thi trước?" Thượng Đế khoanh hai tay lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Em có biết nửa tiếng có thể tìm ra được một vài lỗi sai không đáng có hay không? Em không thể khống chế được cái mông của mình, ngoan ngoãn ngồi yên một chút? Hứa Điển, em đừng có ỷ lại mình là thiên tài toán học thì muốn làm gì thì làm!"
Hứa Điển: "Rất xin lỗi."
 "Rất xin lỗi có ích lợi gì sao? Kì thi lần trước cũng bởi vì em nộp bài thi đầu tiên, thiếu một điểm là đã có thể thăng cấp thi tỉnh! Hứa Điển, em không thể để điểm tâm ở trong bụng lâu dài một chút sao!"
Hứa Điển: "Điểm tâm? Điểm tâm gì ạ?"
Lâm Tuệ che miệng cười trộm.
Toàn bộ Kim Trung, dám trêu ở trên đầu Thượng Đế cũng chỉ có mỗi cậu.
Quả nhiên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt mũi của Thượng Đế đang xụ xuống, cách thời gian nổ mạnh tại chỗ chắc chỉ còn một phút.
Hứa Điển lập tức cúi người xuống bế Lâm Tuệ lên, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Cậu một bên chạy, một bên còn nói: "Cô, em đảm bảo kì thi lần sau nhất định sẽ chờ đến khi chuông reo mới nộp bài!"
Thượng Đế: "..."
Có quỷ mới tin.
Chàng trai ôm chặt cô gái, chạy nhanh như gió biến mất sau cổng trường.
Thượng Đế nhịn không được chửi thầm:
Mặc dù bộ dạng giống mấy tên bạch diện thư sinh, nhưng hành vi lại rất ra dáng đàn ông.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận