Chương 40
“Đây...” Quý Minh Châu cúi xuống nhìn cánh hoa hồng được rải đầy trên bàn, có vài cánh hoa rơi xuống chiếc thảm mềm mại, “Đây là phần ăn mà anh đặt sao?”
Giang Tịch rũ mắt nhìn xuống mặt bàn, “Ừm, đúng thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đêm vui vẻ? Thế này là sao, món tặng kèm à?” Quý Minh Châu chỉ tay vào cánh hoa hồng trên mặt bàn.
“Không rõ lắm.” Giang Tịch đích thân rót rượu vang cho cô, “Nhưng nếu đã tặng rồi thì cứ nhận thôi.”
Ngập ngừng một thoáng, anh đẩy ly rượu vang đế cao đến trước mặt Quý Minh Châu, “Cầm lấy uống đi.”
Quý Minh Châu nhướn mày nhìn anh, “... Hôm nay không quản tôi nữa à? Sếp Giang, ngày mai tôi vẫn phải đến công ty anh làm việc đó.”
“Có nhiêu đó, nếu không uống quá mức thì ngày mai không đến nỗi không dậy được.” Anh khẽ động đậy ngón trỏ, ra hiệu cho Quý Minh Châu tùy ý.
Quý Minh Châu ngờ vực nhìn chằm chằm anh một lúc, không hiểu Giang Tịch đang gấp gáp làm chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động về chuyện rượu vang như này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa cơm diễn ra được một nửa, không gian chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm, nhưng Quý Minh Châu không cảm thấy khó chịu hay lúng túng chút nào.
Từ lâu cô đã quen với điều này, trước giờ Giang Tịch không thích nói chuyện trên bàn ăn. Thỉnh thoảng Quý Minh Châu có chuyện để nói nhưng cũng không nhất nhất phải thao thao bất tuyệt trên bàn ăn, đây là lễ nghi trên bàn ăn cơ bản nhất.
Hoặc có lẽ là vì ở cạnh Giang Tịch đã lâu, đến giờ phút này Quý Minh Châu chỉ cảm thấy thư thái.
Bên ngoài có ngọn tháp cao cùng cảnh sông, bên trong có cơm ngon rượu ngọt, người ngồi phía đối diện nhìn thôi cũng đã thấy vui vẻ trong lòng.
Tuy Giang Tịch nói là có thể uống chút xíu, nhưng về sau Quý Minh Châu ham uống cũng chẳng thấy anh hỏi đến.
Cuối cùng bữa ăn kết thúc, khuôn mặt Quý Minh Châu hiện lên vẻ ngây ngất, đỏ bừng bừng.
Đôi mắt đào hoa như ngâm trong nước, long lanh ướt át.
Lúc cô đi ra bên ngoài cùng Giang Tịch, đôi giày cao gót dưới chân phát ra những âm thanh khẽ khàng.
Quý Minh Châu bước đi liêu xiêu, có vẻ là cô hơi say rồi.
Trước khi về, đầu bếp chính và chủ nhà hàng còn lần lượt đưa tiễn hai người với dáng vẻ hết sức niềm nở.
Quý Minh Châu vẫn còn sót lại chút ý thức, vẫy vẫy tay với họ.
“Em say rồi à, có tự đi được không?” Trên đường đi về chỗ đỗ xe, Giang Tịch ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Quý Minh Châu đón lấy ánh mắt của anh, không nói năng sao.
Cái anh chàng Giang Tịch này sao thế nhỉ... tưởng cô say thật đấy à?
Rút kinh nghiệm lần trước, Quý Minh Châu vẫn hiểu rất rõ và có chừng mừng với chính mình, chỉ cần kiểm soát tốt lượng rượu uống vào là không thành vấn đề.
“... Đương nhiên tôi vẫn đi được!” Quý Minh Châu đột nhiên cất cao giọng, sau đó một tay xách túi, sải bước vững vàng, tiếp tục đi theo Giang Tịch đang đi ở phía trước.
Cơn gió mùa đông thổi qua khiến người ta tê tái, nhưng may mà xe của Giang Tịch đậu cách đây không xa.
Lúc lên xe, Quý Minh Châu biếng nhác dựa vào ghế phụ lái. Đôi giày cao gót bị cô tùy ý đá văng ra, nằm nghiêng ngả trên thảm trải sàn.
Sau khi tìm được vị trí vùi người vào ghế thoải mái, cô mới với lấy dây an toàn, định thắt vào.
Giang Tịch nhìn chăm chú Quý Minh Châu một hồi, thấy tay chân cô có vẻ vụng về, anh bèn cúi người kề lại gần cô.
Cả khoang xe đều là mùi hương trong lành trên người anh.
Khi anh ghé lại gần, cả khoang mũi của cô ngập tràn mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
Trong lúc anh thắt dây an toàn giúp cô, thỉnh thoảng ngón tay lại chạm vào eo cô, Quý Minh Châu lập tức kêu ưm một tiếng.
Đôi mắt anh sâu hun hút nhưng chẳng nói điều gì, có điều anh lại gia tăng tốc độ, thắt dây an toàn một cách mau lẹ xong, anh mới chậm rãi cất lời.
“Như thế này rồi mà em còn bảo không say ư?”
Quý Minh Châu nhìn đăm đắm vào anh một hồi, “Hừ, nếu tôi mà say thật thì anh còn có thể lái xe hẳn hoi sao.”
Đương nhiên! Vẫn! Giống như lần trước!
Giãy giụa một cách tận tình, sàm sỡ anh.
Giang Tịch nổ máy, đặt hai tay lên vô lăng, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận câu nói này của Quý Minh Châu.
Lúc về đến Bách Duyệt, Giang Tịch xuống xe trước, vòng qua đầu xe đến bên phía cô rồi trực tiếp mở cửa xe ra, giống như muốn đón cô vậy.
Quý Minh Châu ngồi thẳng dậy định đi giày vào thì bị Giang Tịch ngăn lại, “Lúc trước ngay cả đi em cũng chẳng đi vững, không cần mang giày nữa.”
Nghe thấy vậy, động tác của Quý Minh Châu ngừng lại ngay lập tức, “...Anh muốn tôi đi chân đất à?”
Cái tên Giang Tịch bụng dạ xấu xa này!
Mặt mũi thì trắng trẻo như thế, kết quả thì sao!
Uổng công cô còn khen anh đẹp trai!!!
“... Tôi cứ muốn mang giày cao gót đi cho anh xem đấy.” Quý Minh Châu tức tối đáp lại, cảm thấy mình đã tỉnh táo đôi chút.
“Ai bắt em đi chân đất?” Giang Tịch nói với vẻ bất lực, như thể đã hoàn toàn bó tay với cô vậy, “Tôi cõng em.”
Quý Minh Châu ngồi ngây ra ở cửa xe, anh cầm lấy túi của cô trước rồi xoay người lại, “Lên đi.”
...
Quý Minh Châu nhìn bờ vai với khung xương rõ nét, thon gầy bằng phẳng của anh, thả hồn theo dòng suy nghĩ.
Con người Giang Tịch, dù có cúi người ngồi xổm xuống thì sống lưng của anh vẫn rất thẳng, toát ra sự cứng cỏi.
Một người đàn ông trẻ trung lại cao quý như này, xuất thân từ hào môn, thế gia lâu đời. Con đường trưởng thành đều thuận buồm xuôi gió, có lẽ chưa bao giờ khom lưng vì người khác bao giờ.
Tư thế này của anh, là sự tượng trưng cho việc cô có thể tin tưởng và ỷ lại vào anh.
Trao cho cô một loại cảm giác an toàn vững chãi khác, không giống với chiếc ôm.
Hoặc giả như trong lòng anh, có lẽ cô... giống như một người thân trong nhà.
Chưa nói đến những chuyện khác, nhà họ Quý và nhà họ Giang có mối quan hệ thế giao bao nhiêu năm, hợp tác về mọi mặt, hỗ trợ lẫn nhau, từ lâu đã trở thành mối quan hệ gắn bó không thể tách rời.
Lúc này...
Giang Tịch đang quay lưng lại với cô.
Cô không hiểu rõ tâm trạng của anh, cũng không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Quý Minh Châu cũng chẳng khách sáo, cô xách theo giày cao gót, nghiêng người ra ngoài rồi cúi người xuống, duỗi tay ôm lấy cổ anh, trực tiếp áp người lên lưng anh, “Đây là anh nói đấy nhé.”
Trên đường đi đến thang máy, Quý Minh Châu nói chuyện, Giang Tịch yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói hùa theo vài câu.
Để thuận tiện, Quý Minh Châu cầm lấy túi xách của mình trong tay anh, trực tiếp treo lên cổ anh.
Nói đến chỗ gây hưng phấn, Quý Minh Châu cười ha hả, nói: “Lúc tôi đang lướt Douyin, mấy cặp đôi đó á toàn làm như này này, bạn trai cúi đầu xuống, treo túi xách của bạn gái lên trên cổ.”
Nói xong, dường như Quý Minh Châu nhận ra điều gì đó bất thường trong lời của mình.
Cô khựng người lại, đôi giày cao gót trong tay cũng ngừng lại theo động tác của cô. Đôi giày cao gót nhọn hoắt đó đã rạch ngang một đường trước ngực áo khoác dạ của Giang Tịch.
Giang Tịch lập tức hự một tiếng.
Nếu không phải mùa đông mặc đồ dày dặn, có lẽ mức độ ngộ thương mà Quý Minh Châu gây ra cho anh đã tăng vọt rồi.
“Á...” Quý Minh Châu vội vàng cúi xuống kiểm tra, “Giang Tịch, anh không sao chứ?”
Ngập ngừng một lúc lâu Giang Tịch mới đáp lại, lời nói như thốt ra từ kẽ răng, “... Không sao.”
“Haha tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu.” Quý Minh Châu ghé sát vào lưng anh, bắt chước động tác của anh lúc trước, ghé lại gần tai anh, hạ giọng nói khẽ: “Vữa nãy không cẩn thận ức hiếp anh, có phải thấy tủi thân lắm không?”
Quý Minh Châu tiếp tục học theo giọng điệu của anh, hơi thở yếu ớt lướt nhẹ qua cần cổ của anh.
“Bây giờ tôi bồi thường cho anh nhé?”
Đúng lúc này, ngay sau tiếng “Ding” vang lên, thang máy gia đình đã xuống đến nơi.
Giang Tịch cõng cô bước vào trong, nhắc cô rằng: “Ở đây có camera đấy.”
... Có camera?
Đây cũng không phải chuyện gì quá to tát cả.
Trước giờ Quý Minh Châu vẫn có tâm trạng phản nghịch, những chuyện người khác khuyên cô đừng làm, cô lại càng muốn thử.
Mà bây giờ Giang Tịch nhắc cô thế này, chắc hẳn là anh đã sợ hoặc xấu hổ rồi.
Những cảm xúc hiếm khi xuất hiện ở anh như này, khiến Quý Minh Châu có sự thôi thúc muốn phá hoại mọi thứ vào lúc này.
Cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không thể trở lại!
Đợi cửa thang máy chầm chậm khép lại, Quý Minh Châu nói tiếp: “Vậy thì bây giờ anh có gọi trời thì trời cũng chẳng đáp, thấy chưa, ngay cả cửa thang máy cũng đóng rồi kia.”
“Ý đừng có tránh mà... phải để tôi bồi thường chút đỉnh chứ ~” Quý Minh Châu nói xong rồi nhích gần đến anh.
Sau đó, một giọng nữ vang lên trong thang máy, mang theo chút nghi hoặc, “... Giang Tịch, sao tai anh lại đỏ vậy?”
...
Cuối cùng Quý Minh Châu không thể thực hiện “màn bù đắp” cho Giang Tịch, vì thang máy sắp lên đến nơi rồi.
Giang Tịch thả cô xuống, rồi cởi áo khoác dạ của mình ra.
Quý Minh Châu xuống khỏi lưng Giang Tịch, thấy dáng vẻ không chịu nhìn thẳng vào mình của anh, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Là do ban nãy... cô đùa quá trớn rồi sao?
Quý Minh Châu xỏ dép xong liền đi vòng lên cạnh anh, giả bộ lơ đãng nhìn anh.
Không biết có phải cô bất chợt nổi lòng đồng cảm hay không. Nhìn thế nào cô cũng cảm thấy Giang Tịch của lúc này hơi giống cô vợ nhỏ chịu mọi ấm ức.
Quý Minh Châu nhớ tới món hàng chưa đầy mấy ngày nữa là được gửi đến, cô cảm thấy nếu nhận được thì phải nhanh chóng tặng cho anh.
Anh không nhắc nhưng cô sẽ không quên.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu cất cao giọng gọi anh lại, “Giang Tịch, anh cứ chờ nhé.”
Câu nói này không phải là lời tuyên chiến, cũng không liên quan đến chuyện khác.
Quý Minh Châu thấy Giang Tịch ngước mắt nhìn về phía cô, cô lập tức nhoẻn miệng cười, “Tôi có một chuyện rất quan trọng, phải đến đại lộ Lệ Xá một chuyến. Đến lúc tan tầm ngày hôm đó, anh cứ về trước đi, tôi không về cùng anh đâu.”
“Hôm nào?”
Quý Minh Châu thoáng nghĩ ngợi, “Phải đợi đến thứ sáu, tôi muốn xin nghỉ một tiếng, tôi muốn tự đi.”
Giang Tịch gật đầu, coi như đồng ý.
...
Quãng thời gian tiếp theo, Quý Minh Châu trải qua những tháng ngày 9h đi làm 5h tan ca cùng Giang Tịch.
Mà những công việc anh giao cho cô cũng ngày càng nhiều, ngày càng quan trọng.
Quý Minh Châu biết đây cũng là sự rèn luyện trước khi vào Quý Thị, cho nên cô cũng không cảm thấy khổ hay mệt mà vui vẻ chấp nhận.
Có điều cô hoàn toàn không thể cân bằng với việc quay video, cũng không thể bớt thời gian ra được. Thế là cô cứ thế gạt việc này sang một bên trước đã, đợi đến khi rảnh rang thì nói sau.
Thời gian nghỉ cuối tuần Quý Minh Châu cũng không rảnh rỗi.
Dần dà, chuyện ghi hình chuỗi cảnh đẹp ở Nam Thành và Bắc Thành đã bị cô tạm thời ném ra sau đầu.
Dù sao thì ngày dài tháng rộng, chung quy sẽ có thời gian thôi.
Sau khi làm việc ở Giang Thị được hai tuần, vào giờ tan tầm hôm thứ 6 Quý Minh Châu đã về trước để đến đại lộ Lệ Xá.
Đây là lần đầu tiên trong thời gian này, hai người không về cùng nhau.
Vốn dĩ Giang Tịch vẫn còn chút công việc phải xử lý, nhưng sau khi nhẩm tính thời gian chính xác, ánh mắt anh vẫn liếc sang phía bên phải phòng làm việc.
Nơi đó đã không còn ai nữa, chỉ có đồ đạc bị thay đổi vị trí trên mặt bàn, báo hiệu vừa rồi chủ nhân chiếc bàn ấy vẫn còn ở đây.
Trầm tư một hồi, Giang Tịch lập tức “ăn bớt” thời gian tan tầm đúng giờ.
Ba trợ lý đặc biệt thấy thế thì rất ngạc nhiên, nhưng đối với chuyện của sếp mình, họ cũng không có quyền hỏi quá nhiều.
Chỉ biết nhìn theo cho đến khi bóng dáng của Giang Tịch biến mất trong thang máy.
Giang Tịch lái xe, loanh quanh luẩn quẩn một hồi cuối cùng cũng rẽ vào trong đại lộ Lệ Xá.
Sau đó, anh gửi tin nhắn cho Quý Minh Châu.
[Em vẫn ở đại lộ Lệ Xá chứ?]
Một lúc lâu sau, Quý Minh Châu mới trả lời lại.
[Ừm, tôi sẽ về muộn một chút.]
[Sao thế?]
[Không sao cả.]
Giang Tịch suy nghĩ hồi lâu, nhập đi nhập lại một hồi mới gửi tin nhắn này đi.
Giang Tịch lái xe dừng lại bên trục đường chính, cứ thế lặng lẽ chờ đợi.
Ở góc độ này, có thể nhìn thấy hết cảnh sắc trên con đường chính ở đại lộ Lệ Xá.
Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt anh thoáng lay động.
Ở chỗ cánh cửa xoay lớn, có một dáng hình quen thuộc xuất hiện.
Nhưng không phải là một người.
Bên cạnh Quý Minh Châu còn có một người mà bao nhiêu năm qua Giang Tịch chưa từng nói chuyện nhưng lại rất quen thuộc.
Người đàn ông với dáng dấp cao lớn, đứng bên cạnh Quý Minh Châu, chính là Giang Mặc.
Giang Tịch không nhớ mình đã nhìn bao lâu, anh chỉ loáng thoáng lục lại những lời mà Quý Minh Châu đã nói trong trí nhớ của mình.
Cô nói, đó là một chuyện rất quan trọng.
Bất kể là trước đây hay là hiện tại, chuyện quan trọng đối với cô ấy, từ trước đến giờ đều không phải là anh.
Giang Tịch mân mê chiếc măng sét mà Quý Minh Châu tặng cho anh trước đây, sự cô quạnh lặng lẽ lan tỏa trong khoang xe.
Cảm giác chua chát này khiến anh chìm sâu vào trong, không tài nào thoát ra nổi.
Bao nhiêu năm qua, Giang Tịch cũng có một thứ mà anh ra sức cố gắng mà mãi chẳng có được.
Vành mắt Giang Tịch đỏ hoe, anh cúi đầu xuống, không nhìn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...