Chương 34
Những thủ tục sau khi mua xe chắc chắn không thể làm xong ngay trong một đêm, nói chung chiếm phần lớn thời gian là chuyện đăng ký giấy phép lái xe và bằng lái xe... Quý Minh Châu Cũng không vội lấy xe về ngay, bèn hẹn thời gian để lấy xe.
Có điều cậu đàn em này kể ra cũng chu đáo, còn bảo chuyện giao hàng tới tận cửa cứ để cậu ta lo hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Châu để lại địa chỉ rồi cùng Giang Tịch rời khỏi cửa hàng xe tư nhân.
Trên đường về, Quý Minh Châu nổi lòng hiếu kỳ hỏi: “Giang Tịch, anh quen cậu đàn em này khi nào thế?”
Nghe cuộc trò chuyện của Giang Tịch và cậu đàn em trước đó, Quý Minh Châu còn tưởng cậu đàn em này học cùng một trường với Giang Tịch.
Ai ngờ sau đó cô trò chuyện với cậu ta, phát hiện ra cậu ta không phải sinh viên trường đại học Columbia.
Cậu đàn em này cũng học đại học ở Úc giống cô, chỉ là không học cùng một nơi mà thôi.
Quý Minh Châu học đại học Melbourne, thuộc thành phố Melbourne ở tiểu bang Victoria. Còn cậu đàn em này thì tốt nghiệp đại học Queensland ở thành phố Brisbane.
Nói tóm lại, dù có móc nối liên hệ thế nào cũng không gặp được Giang Tịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, Giang Tịch cũng ngước mắt nhìn sang chỗ cô, “Sao thế? Quen được mấy năm rồi.”
“Không, tôi không hỏi hai người quen nhau bao lâu, ý tôi là, cậu ấy học đại học ở Úc, còn anh thì học ở Mỹ, sao hai người lại gặp gỡ nhau được?”
Với khoảng cách bay xuyên bầu trời, ngang qua đại dương như này, thế mà vẫn không thể ngăn cản hai người quen biết nhau, chẳng lẽ đây chính là số trời đã định trong truyền thuyết ư?
Giang Tịch im lặng một hồi mới chậm rãi nói: “Lúc ấy giữa hai trường có hoạt động trao đổi sinh viên kéo dài một tuần.”
“Thế à.”
Quý Minh Châu rũ mắt nhìn móng tay của mình, chìm vào dòng suy tư. Đúng là giữa các trường hay có hoạt động trao đổi sinh viên với nhau, nhằm đạt được mục đích giao lưu.
Nói như vậy... chắc hẳn cậu đàn em kia quen biết Giang Tịch ở Mỹ rồi.
Quý Minh Châu cũng không hỏi nhiều, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào chiếc Bugatti ban nãy.
“Cơ mà... sao anh tự tin thế?”
Thế mà Giang Tịch chẳng nói năng gì đã trả tiền trước rồi.
Quý Minh Châu nghiêng mặt qua, nhìn anh, “Nếu lúc nãy tôi chọn một chiếc xe khác thì sao, thế chẳng phải anh mua hố à?”
“Chắn chắn em sẽ không chọn chiếc khác.”
Quý Minh Châu có chút ngạc nhiên về sự tự tin mù quáng của Giang Tịch.
Gì mà chắc chắn cô sẽ không chọn chiếc khác?
Rốt cuộc da mặt của anh chàng Giang Tịch này phải dày đến mức nào... mới có thể nói một câu đầy chắc nịch như vậy nhỉ.
Như thể nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Giang Tịch tiếp tục giải thích: “Mấy chiếc xe bên cạnh đều là màu đen hoặc màu xám, có lẽ em sẽ không thích.”
Nghe Giang Tịch nói thế, Quý Minh Châu thấy hình như cũng phải.
Lúc ấy, trong mắt của Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy được mỗi chiếc xe kia. Nhưng nói thực là cô không quá để ý đến màu xe và kiểu xe khác như thế nào.
“Chẳng qua là nếu em chọn chiếc khác thì cũng không cần lo, khoản tiền này trực tiếp trừ vào Giang Thị.”
Nghe kìa, nghe kìa!
Giọng điệu của Giang Tịch mới thản nhiên làm sao, muốn cool ngầu bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Lại còn “trực tiếp trừ vào Giang Thị”, gì mà lộ liễu quá vậy trời?
“Nói như vậy... sếp Giang muốn dùng tiền công để mua thể diện cho mình sao?” Quý Minh Châu cười khúc khích, bắt chẹt anh.
“Giang Thị họ Giang.” Giang Tịch bình thản nhắc nhở cô, “Cho nên tiền công thuộc về ai? Là tôi chứ ai.”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn cô với vẻ “từ thiện”.
“Từ thiện” đến nỗi như thể anh đang nhìn một người ấm đầu vậy.
“...”
Á à...
Anh thì ghê rồi!
Anh thì giỏi rồi!
Thế thì Quý Thị cũng họ Quý đấy!
Nhưng không cho Quý Minh Châu nghĩ nhiều, Giang Tịch lại nói tiếp: “Tôi nói những lời kia là muốn nói cho em biết...”
Anh nói đoạn, cố tình kéo dài âm cuối.
Cái giọng điệu ngập ngừng muốn nói lại thôi này, đã thành công thu hút được sự chú ý của Quý Minh Châu.
Lúc cô nhìn sang anh, anh đã rời mắt đi trước tiên, hai tay đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng.
“Không cần tiết kiệm tiền hộ tôi đâu.” Anh nói.
...
Lúc về đến Bách Duyệt, Quý Minh Châu nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy, mình bị lỗ rồi...
Lỗ lớn là đằng khác!
Sao cô không dứt khoát bán quách chiếc xe ở cửa hàng xe kia đi nhỉ.
Không nói đến chuyện thích, mỗi ngày đổi sang lái một con xe khác nhau cũng không phải là không chấp nhận được.
Thỉnh thoảng lại thay đổi luân phiên giữa em màu đen và em màu xám, còn quả màu cô ưng nhất dĩ nhiên là em màu trắng.
Ôm ấp đủ các kiểu suy nghĩ phức tạp, đêm đến Quý Minh Châu nhanh chóng chìm vào giấc mộng, ngủ một giấc đã đời một cách bất ngờ.
Bởi vì giấc ngủ đầy đủ, ngày hôm sau cô đã dậy từ rất sớm.
Điều hiếm có là, cô còn dậy sớm hơn cả Giang Tịch.
Cánh cửa phòng đối diện đóng chặt, chắc Giang Tịch vẫn còn đang ngủ.
Hôm qua là thứ sáu, sau khi Giang Tịch về nhà liền đưa cô đến thẳng cửa hàng xe tư nhân kia.
Hai ngày này là cuối tuần, chắc hẳn anh cũng không bận rộn như thời gian trước nữa.
Quý Minh Châu chìm trong cảm giác lơ mơ khi dậy sớm một hồi, quanh đi quẩn lại không có gì làm, bèn lên trên gác lấy thiết bị ghi hình. Sau đó Quý Minh Châu bắt tuyến xe bus ngắm cảnh từ thành phố đến Thành Bắc.
Vì bây giờ là sáng sớm nên cô bắt được chuyến xe đầu tiên xuất bến, người trên xe không đông lắm.
Một quãng đường hết đi rồi lại ngừng, coi như cô đã chụp được hết phong cảnh trên đường đến Thành Bắc rồi.
Điều đáng tiếc là, cây cối bên này đã trơ trụi xác xơ hơn đợt trước, không còn cảm giác giao mùa vào thời điểm cuối thu đầu đông như trước nữa, khung cảnh đầy hiu quạnh.
Đợi đến khi chuyến xe bus khứ hồi đến điểm cuối cùng, kỳ thực mới chỉ hai tiếng đồng hồ kể từ khi Quý Minh Châu lên đường từ sáng sớm, thời gian vẫn còn khá sớm.
Trên đường đi bộ về Bách Duyệt, Quý Minh Châu đi ngang qua một quán cà phê. Cô dừng chân lại nghỉ ngơi một hồi, trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô cũng mua một cốc cà phê cho Giang Tịch, coi như... nể tình bình thường anh ta làm việc vất vả bận rộn mệt phờ râu, về nhà còn phải rửa tay thay quần áo lao vào nấu nướng.
Thưởng cho anh một cốc vậy!
“Xin chào, xin hỏi chị muốn uống gì ạ?” Nhân viên phục vụ trong quán cà phê lịch sự hỏi thăm.
“Cho tôi hai cốc Mocha latte.” Quý Minh Châu nghĩ ngợi rồi lại nói: “100 % đường, không đá, sau đó... cho thêm kem cheese bên trên nhé.”
Bản thân cô là người hảo ngọt, lúc uống cà phê không muốn uống đắng chút nào, độ ngọt khỏi phải nói nữa.
Thực ra bây giờ vẫn còn đỡ, trước kia học cấp ba, có thể nói cô đã đến mức cuồng đồ ngọt.
Quý Minh Châu suốt ngày kéo Liên Đường đi ăn các kiểu đồ ngọt, nhưng dĩ nhiên quán cô thích nhất vẫn là đồ ngọt ở Sơn Trang An Viên.
Lần ăn trước đó là ở phòng làm việc của Giang Tịch.
Nhưng nhắc đến Giang Tịch, hẳn là cô không mua nhầm đâu nhỉ.
Chắc khẩu vị của Giang Tịch cũng như thế này... vì dù gì lúc anh nấu cơm cũng thiên về vị ngọt mà.
“Cho một Iced Americano.”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên đằng sau phía bên tay phải Quý Minh Châu, toát ra sự lạnh lùng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Nghe như giọng của Giang Tịch vậy.
Vì Quý Minh Châu muốn mua về nên cô vẫn đứng ở bên quầy order. Khi nghe thấy giọng nói này, cô lập tức ngoảnh đầu lại nhìn.
Khuôn mặt lạnh lùng với đường nét quen thuộc, cùng với ánh mắt băng lạnh.
Quý Minh Châu ngây người, nhưng nhanh chóng phân biệt được, đây không phải Giang Tịch.
Ánh mắt Giang Tịch nhìn cô tuy lạnh nhưng lại là kiểu nhìn nhiều thành quen. Nhiều lúc, ánh mắt của anh như một góc tảng băng tan chảy, vẫn còn chút độ ấm.
Nhưng người trước mắt này, ánh mắt sắc lạnh như dao bén, đôi đồng tử như băng tuyết trên đỉnh núi, cực kỳ giống Giang Tịch hồi cấp ba.
“Anh Giang Mặc?” Cô nhìn chằm chằm người đàn ông kia, mở lời trước tiên.
Người đàn ông quay sang nhìn cô, cũng tỏ ra rất kinh ngạc.
“Anh về thành phố Ngân lúc nào vậy?”
Nếu cô nhớ không nhầm, có lẽ Giang Mặc vẫn luôn bận rộn với công việc quay phim của mình ở thành phố Z.
Cũng giống như Trình Sí, anh ta cũng được xem như là người đầu tiên trong tầng lớp của bọn họ đặt chân vào giới giải trí.
Bây giờ Giang Mặc cũng là một nhà quay phim khá nổi tiếng.
“Về chưa được mấy ngày, tiện thể qua bên này lấy cảnh, em thì sao?” Nói xong, Giang Mặc chỉ tay vào thiết bị ghi hình treo trên người cô.
“À, đây là thiết bị em dùng để ghi hình.” Quý Minh Châu nhấc đồ trong tay lên, “Kể ra cũng khéo thật, hai năm nay em cũng bận rộn trong lĩnh vực quay phim chụp ảnh, lúc rảnh rang thì quay mấy cái video.”
Giang Mặc gật đầu, không hỏi gì nữa.
Trong lúc đợi cà phê, Quý Minh Châu trò chuyện ngắn gọn mấy câu với anh ta, sau đó lấy cà phê của mình xong, cô nhanh chóng lên tiếng chào tạm biệt.
Thành thật mà nói thì hai người không quen thân, chỉ ở mức biết nhau, cũng không thể nói chuyện quá lâu.
Con người Giang Mặc cũng được, tính tình lạnh nhạt, ưa lầm lũi một mình, trước đây hai người chưa từng thân thiết với nhau bao giờ.
Nhưng dĩ nhiên trong chuyện này cũng có nguyên nhân khác. Những chuyện kia của nhà họ Giang, sau khi Giang Mặc xuất hiện thì đã không còn là bí mật nữa rồi.
Nói thực Quý Minh Châu vẫn thấy hơi sợ Giang Mặc. Có lẽ là vì anh ta lớn tuổi hơn đám bạn bè xung quanh cô.
Ngay cả Tiêu Dịch nhìn thấy anh ta cũng trở nên đứng đắn ngoan ngoãn.
...
Xách túi cà phê về đến Bách Duyệt, Quý Minh Châu vừa bước vào huyền quan, còn chưa kịp thay giày thì đã thấy Giang Tịch đứng trong góc cầu thang như thần giữ cửa vậy.
“Giang Tịch, có gì anh cứ nói thẳng đi, anh muốn dọa chết tôi đấy à!” Quý Minh Châu quăng giày với vẻ khó chịu, loẹt quẹt đôi dép lê đi về phía anh.
Thấy anh không nói năng gì, Quý Minh Châu cũng chẳng để ý, “Này, mang về cho anh một cốc mocha latte ~”
Nhưng Giang Tịch không nhận, chỉ mải hỏi: “Em đi đâu vậy? Sao lâu về thế?”
“... Hả? Lâu lắm à?”
Tổng cộng cũng mới có hai tiếng đồng hồ thôi mà.
“Vì sáng sớm tôi đã dậy rồi, mãi mà không ngủ tiếp được nên tôi chạy ra ngoài chụp choẹt tí.”
“Sao em không nói với tôi một tiếng?” Giang Tịch nhìn cô chằm chằm, tự dưng nhìn khá giống một đứa trẻ bướng bỉnh đòi kẹo, không hỏi đến cùng sẽ không chịu từ bỏ.
“Nói với anh kiểu gì được chứ... lúc đó anh còn đang ngủ được chưa.”
Cánh tay xách túi cà phê của Quý Minh Châu vẫn giơ lên giữa không trung, giữ tư thế đó một lúc, cổ tay bị trọng lực kéo xuống dưới, cảm giác tê mỏi lập tức nổi lên.
“Tay tôi mỏi quá, anh mau cầm lấy đi Giang Tịch!” Quý Minh Châu giục anh.
Giang Tịch nhìn cô, lúc này mới chậm chạp nhận lấy cà phê.
Hai người cùng đi đến quầy bếp, đến đó Giang Tịch mới lấy cốc mocha latte trong túi ra.
“Cho tôi à?”
Quý Minh Châu “hừ” một tiếng, “Tiện thể mua cho anh, 100 % đường không đá.”
“Đặc biệt thêm cream cheese, ngọt lịm luôn.” Nói đoạn, cô gỡ nắp cốc của mình ra, ngửa đầu uống một hớp.
“Hôm nay em đi quay gì đấy?”Giang Tịch cầm cốc mocha latte trong tay nhưng không mở ra.
“Dạo quanh Thành Bắc quay phong cảnh trên đường đi.” Quý Minh Châu lại uống một ngụm nữa. Cô quyết định sau này không những phải “đặt gạch” rượu vang, mà còn phải “đặt gạch” mocha latte của quán cà phê này.
“Cơ mà lúc về tôi đã gặp anh Giang Mặc ở quán cà phê, sau đó chúng tôi đã nói chuyện một lúc.”
Bàn tay cầm cốc cà phê của Giang Tịch thoáng khựng lại, sau đó siết chặt lấy thân cốc. Hàng mi dài của anh rũ xuống, không nhìn rõ thần sắc.
Quý Minh Châu không phát giác ra, nhìn sang Giang Tịch hỏi: “Anh có biết chuyện anh ấy về thành phố Ngân không?”
Nhưng không biết vì sao cậu này lại động vào “vảy ngược” nào của Giang Tịch.
“Sao tôi lại phải biết?”
Nói đoạn, anh đặt bộp cốc cà phê trong tay xuống quầy bếp, xoay người đi về phòng mình.
Chỉ thoáng chốc, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Quý Minh Châu.
Cô ngây người, nhìn cốc cà phê trên bàn đá cẩm thạch.
Nằm chỏng chơ ở đó, còn chưa được mở nắp nữa chứ.
Bây giờ, cũng chẳng có ai uống nữa rồi.
...
Bởi vì màn tan rã không vui vẻ ban sáng, Quý Minh Châu và Giang Tịch không nói chuyện với nhau thêm lần nào nữa.
Hai người sống dưới một mái nhà, rõ ràng đụng mặt nhau rất nhiều lần, thế mà giữa họ cứ như có một màng ngăn, cách nhau cả một dải ngân hà.
Từ lúc sống ở đây cho đến giờ, Quý Minh Châu chưa từng nhìn thấy bộ dạng như này của Giang Tịch.
Nhưng điều dễ nhận ra nhất là, cô đã khiêu khích cảm xúc của anh.
Cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Liệu có phải là vì Giang Mặc hay không?
Vậy thì nhất định không phải thế.
Sau khi sự việc gây chấn động một thời của nhà họ Giang bung bét ra, từ đầu đến cuối Giang Tịch đều chỉ đối xử lạnh lùng với bố anh.
Còn đối với Giang Mặc, Giang Tịch giữ trạng thái không quan tâm không làm phiền.
Nói một cách khác, dù thế nào Giang Mặc cũng sẽ không thể gây ảnh hưởng đến anh.
Nhưng ngoài Giang Mặc ra... thì còn có thể là gì được?
Chẳng lẽ là vì Giang Tịch cảm thấy Giang Mặc quay về mà không nói với anh?
Nhìn phản ứng của anh ban nãy, hình như lý do này cũng khá hợp lý.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quý Minh Châu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Lúc này trong đầu cô toàn là hình ảnh cốc cà phê bị Giang Tịch đặt xuống, chưa từng động vào.
Nhưng đó là cốc cà phê cô có lòng mua cho anh mà.
Vô lý đùng đùng thì cũng thôi đi... lại còn cục súc như vậy nữa!
Tưởng cô dễ chơi lắm à! Dễ bắt nạt lắm à!
Quý Minh Châu đấm Sally một trận no đòn vẫn không hết tức.
Cô uống cốc cà phê latte “ừng ực” vẫn không hết tức, định bụng quay ra phòng khách uống hết cốc cà phê mà Giang Tịch không cần kia.
Nhưng đến khi Quý Minh Châu quay lại chỗ cũ một lần nữa thì phát hiện, trên bàn chẳng còn gì nữa cả.
Mặt bàn trống huơ trống hoác, ngay cả vỏ cũng chẳng chừa lại!
Sao... còn vứt đi nữa cơ à!
Trong đầu Quý Minh Châu trào dâng rất nhiều suy nghĩ, toàn là băm vằm Giang Tịch thành tám khúc.
Cô chỉ cảm thấy, tự dưng có ngọn lửa lớn không tên chợt bùng lên trong mình. Nó đang hừng hực cháy, ngọn lửa đã bén vào trái tim cô, khiến nó bỏng rát.
Cảm xúc này cứ kéo dài cho đến tối.
Cô không chỉ thấy tức, mà ngay cả bụng cũng phát đau.
Hoặc có thể là cốc cà phê không đá quá mạnh, hoặc cũng có thể là vì Giang Tịch.
Quý Minh Châu cảm thấy trong bụng truyền ra cơn đau âm ỉ từng cơn, không có xu hướng ngừng lại, tựa như sợi dây thừng bị người ta xoắn lại, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cô tựa đầu vào đầu giường, hàng mày thanh tú cau chặt.
Nhóc Tomi vẫn luôn ở trạng thái yên lặng trước đó, tựa như có thể thông qua sự thay đổi về nhịp thở của cơ thể mà cảm nhận được gì đó. Nó từ góc tường đi xuyên qua khe cửa, sau đó chạy thẳng đến cọ vào người Quý Minh Châu.
“Đi ra...”
Nhóc người máy thành tinh trông đáng yêu như quỷ sứ trước đây, bây giờ nhìn lại thấy nó trở nên đáng ghét y như cậu chủ của nó vậy.
Vừa dứt lời, cảm giác bên người bị cọ vào cũng biến mất ngay.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng cô được mở ra.
Có người bước vào, trực tiếp duỗi tay chạm vào trán cô.
Trong giác quan của cô, hương tùng bách mát lạnh lập tức tràn ngập trong không khí, lan tỏa khắp nơi.
Cô nhíu mày tránh khỏi tay anh, tỏ vẻ cự tuyệt một cách rõ ràng.
Nhưng bàn tay kia không chịu dừng lại mà duỗi thẳng xuống phía dưới.
“Đau bụng à?”
Giọng điệu đầy vẻ quan tâm này trái ngược hoàn toàn với giọng điệu lạnh băng ban sáng.
Sau đó, Quý Minh Châu cảm thấy cơn ấm ức của mình đều được giải phóng vào lúc này, giống như dòng nước được khơi thông, “Giang Tịch... tôi ghét anh lắm lắm luôn...”
Giang Tịch làm thinh, vẫn đặt tay lên bụng cô, lòng bàn tay với độ ấm vừa vặn truyền sang bụng cô cách lớp quần áo.
Nghe cô nói như vậy, anh cũng không có ý định bỏ đi.
“Nếu ghét tôi có thể làm em không đau thì tôi chẳng thấy sao cả.” Giang Tịch duỗi tay khác vén những lọn tóc lòa xòa bên mặt cô ra. Lúc ngón tay chạm vào khuôn mặt cô, có cảm giác dịu dàng đến lạ.
Giang Tịch nói như vậy nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chẳng hề nhìn ra chút thái độ nào của anh, cũng chẳng đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
Sau đó, anh làm bộ muốn đứng dậy.
Giang Tịch vẫn trưng ra khuôn mặt khó ở như lúc sáng, lạnh lùng xa cách, nhưng dường như Quý Minh Châu đã nắm bắt được điều gì đó. Nhìn thấy anh như vậy, không biết sức lực ở đâu ra mà túm lấy cánh tay anh, “Tôi mặc kệ đấy... Giang Tịch... tôi muốn anh ở bên tôi!”
Dù hôm nay cô có đau chết đi được, cũng phải kéo theo một một cái đệm lưng chịu tội thay.
Đặc biệt cái đệm lưng này còn là Giang Tịch nữa.
“Tôi không đi.” Giang Tịch buông mắt xuống, giọng điệu có chút gì đó dỗ dành không mấy tự nhiên: “Tôi chỉ đi lấy thuốc cho em thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...