Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 27
 
Vừa dứt lời, Quý Minh Châu liền nhìn thấy anh bước từng bước qua chỗ cô.
 
Giang Tịch xách thùng rượu hai tầng một cách nhẹ nhàng, đôi mắt sâu hun hút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến khi đi đến trước mặt cô, anh rũ mắt nhìn cô, “Em vừa nói gì?”
 
Quý Minh Châu một mực chờ anh đứng lại trước mặt mình mới nói: “Tôi muốn hỏi là anh và Triệu Lan có quan hệ gì?”
 
Nếu đúng như những gì cô phỏng đoán, vậy thì cô thực sự không cần thiết miễn cưỡng chính mình nữa.
 
Cô và Giang Tịch ở chung dưới một mái nhà, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu sẽ thấy. Dù Quý Minh Châu cô có thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không để cô nàng Triệu Lan trèo lên đầu mình mà giở trò ngang ngược sau này.
 
Mà cho dù không phải mối quan hệ như cô phỏng đoán, vậy thì... Giang Tịch nhận phỏng vấn này cũng là “tội lỗi” cực kỳ nặng.
 
Dù sao, mục đích của Triệu Lan không phải ở chuyện này.
 
Giống như những gì mà cô vừa nghĩ tới, cuộc phỏng vấn như này mà xuất hiện, chung quy Giang Tịch và Triệu Lan không thể tránh khỏi các hashtag có liên quan sau này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái lại Quý Minh Châu lại muốn biết, câu trả lời của Giang Tịch là gì.
 
Giang Tịch khóa cửa xe rồi nhấc chân đi về phía thang máy lên thẳng nhà.
 
Dường như anh không để ý đến chủ đề này lắm, sau khi bỏ cách cô mấy bước, anh mới hờ hững hỏi một câu: “Ai?”
 
Quý Minh Châu nối gót theo sau Giang Tịch, theo anh đi đến thang máy. Sau khi nghe được lời đáp của anh, cô không khỏi ngây người vài giây.
 
Khoan đã...
 
Ai?
 
Giang Tịch vừa nói chữ “Ai” này hả?
 
Quý Minh Châu cảm thấy nghi nghi, “Anh không quen ư? Cháu gái ông Triệu nhà họ Triệu bên Thành Bắc đó.”
 
Giang Tịch trầm tư giây lát, tựa như cuối cùng cũng nhớ ra nhân vật này vậy, “Em hỏi cô ta làm gì?”
 
Vừa rồi cô đã huỵch toẹt như thế rồi, anh còn hỏi ngược lại cô.
 
Rốt cuộc tên này đã hiểu còn tỏ ra ngu ngơ hay là...
 
Trong đầu Quý Minh Châu chợt nảy ra một suy nghĩ, cô lập tức lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ anh chỉ nhớ mỗi mặt chứ không biết người ta tên gì ư?”
 
Vừa nói xong, Quý Minh Châu tỏ vẻ giống như cô vừa phát hiện ra chuyện gì đó thú vị lắm không bằng, trong lúc buồn cười cô còn âm thầm thắp một cây nến cho Triệu Lan.
 
Chưa nói đến Triệu Lan bám víu vào mối quan hệ bạn bè, còn lấy ông Triệu ra để chặn Giang Tịch, thậm chí còn trực tiếp chặn bên ngoài phòng làm việc trên tầng chót của Giang Thị.
 
Và cả chạng vạng hôm ấy, hai người đứng cạnh chiếc xe ở Thành Bắc.
 
“Cô ta và tôi không có quan hệ gì cả.”
 
Lúc cửa thang máy từ từ mở ra, Giang Tịch đã thốt ra một câu như này.
 
... Không có quan hệ gì cả?
 
Không biết đã qua bao lâu, Quý Minh Châu vẫn còn đang chìm trong dòng suy tư thì bị Giang Tịch đột ngột cắt ngang: “Còn không vào sao?”
 
Quý Minh Châu nghe thấy thế bèn ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh đã thay giày xong, đang đứng ở huyền quan chờ cô.
 
...
 
Sau khi về phòng, Quý Minh Châu bèn vào phòng thay đồ thay quần áo.
 
Ra bên ngoài, cô duỗi căng cánh tay, ánh mắt thoáng liếc qua chỗ chiếc giường.
 
Cô bước đến, quỳ một chân trên giường, nhìn chú gà con bị cô tùy tiện để trên giường.
 

Nó nghiêng nghiêng ngả ngả nằm ở đố, không hề chiếm diện tích.
 
Vừa nhìn là biết bình thường hay bị dày vò, có vài nhúm lông đều dựng hết cả lên, trông dáng vẻ đầu bù xù nhếch nhác.
 
Ánh mắt của Quý Minh Châu ngây ra rất lâu, nhưng từ đầu tới cuối chẳng có điểm rơi nào.
 
Câu nói “Không có quan hệ gì cả” cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu cô, choán lấy phần lớn mạch suy nghĩ của cô.
 
Quý Minh Châu nhấc chú gà Sally lên, không biết vì sao cô lại cảm thấy hôm nay cục bông vàng óng này thoạt nhìn có vẻ vô cùng thuận mắt.
 
Có điều nói đến búp bê, Quý Minh Châu lại nhớ đến cặp búp bê mà khu nghỉ mát tặng hai người trước khi về vào sáng nay.
 
Vừa rồi lúc còn ở dưới hầm để xe, cô chỉ xách túi của mình, còn những đồ đạc khác đều do Giang Tịch cầm.
 
Nghĩ đến đây, cô nhanh nhẹn xỏ dép lê, định đi hỏi Giang Tịch để đồ ở đâu rồi.
 
Kết quả vừa mới mở hé cửa ra, không biết tên người máy thành tinh “hồi sinh” từ bao giờ đang chờ ở cửa như ôm cây đợi thỏ vậy.
 
Quý Minh Châu khựng người lại, vô thức giật lùi về phía sau.
 
Nhưng điều thần kỳ là, hôm nay nó không lập tức xông lên cọ vào người cô khi vừa nhìn thấy cô. Mà chỉ yên lặng đứng ở đó, cúi gằm mặt như nàng dâu nhỏ.
 
Quý Minh Châu đâm ra tò mò, dứt khoát ngồi xổm xuống, vỗ đầu nó, “Tomi, hôm nay sao mi lại ngoan thế?”
 
“Người máy đã bật chế độ ngủ tạm thời, nếu cô chủ có việc, tất cả mọi chuyện có thể hỏi cậu chủ, báo cáo hết, over!”
 
Ngay sau khi âm thanh người máy chấm dứt, đôi mắt vốn sáng điện hết sức có thần của Tomi lập tức tối đi.
 
Người máy nhỏ bé đứng dựa vào tường đầy quy củ, ngoan ngoãn vô cùng, như thể đang bị phạt đứng vậy.
 
Quý Minh Châu cảm thấy buồn cười, nói: “Sao nhìn mi cứ thấy giống như đang huấn luyện quân sự thế nhỉ.”
 
Nhưng lời của cô không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào, người máy nhỏ vẫn ngoan ngoãn đứng ở bên tường.
 
“Nhóc đáng thương, bị ông chủ của mi uy hiếp hả?”
 
Lúc này, nhóc người máy Tomi thích phá đám thích bám người trước đây, đã biến thành một bạn đồng minh đứng cùng chiến tuyến với Quý Minh Châu. Thiện cảm của cô về nó, dĩ nhiên cũng được nâng lên một tầm cao mới.
 
“Uy hiếp gì?”
 
Cùng với câu nói này vang lên, từ sau sống lưng của cô bỗng dưng xuất hiện cảm giác run rẩy, sau đó cảm giác tê rần lập tức nổi lên, chậm rãi xộc lên trên.
 
Quý Minh Châu-bị-bắt-quả-tang chỉ đơ người một giây rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Khi cô nhìn về phía anh, giọng cô hết sức nghiêm túc: “Chắc anh nghe nhầm rồi, tôi hỏi nó là nó có biết leo núi hay không.”
 
Sau đó, cô thoáng ngập ngừng rồi nói bằng giọng lượn lẹo: “Nhưng bây giờ Tomi không nói được rồi, cũng không thể trả lời ~ Thế thì tôi cũng hết cách rồi.”
 
Giang Tịch nghiêng người dựa vào ngưỡng cửa, khoanh tay lại, rũ mắt nhìn cô.
 
Không biết anh có nghe lọt tai lời giải thích này của cô hay không mà dáng vẻ của anh vẫn ung dung như thường.
 
Quý Minh Châu chỉ muốn nhanh chóng lảng sang chuyện khác, cô đứng dậy hỏi anh: “Hôm nay anh không đến công ty à?”
 
Quý Minh Châu thấy anh cũng đã thay quần áo, màn đêm đã dần khuya, có lẽ là anh sẽ không ra ngoài nữa.
 
Giang Tịch vẫn giữ tư thế trước đó, nghe cô hỏi thế bèn gật đầu.
 
“Vậy chắc là đôi búp bê kia ở chỗ anh, anh nhìn thấy thì đưa tôi nhé.” Dường như sợ Giang Tịch không hiểu, Quý Minh Châu vội vàng bổ sung thêm: “Chính là cặp búp bê mà khu nghỉ dưỡng tặng ấy.”
 
“Ở chỗ tôi.” Giang Tịch đứng thẳng người dậy, hơi nhướn mày lên, “Vào phòng tôi không?”
 
“...”
 
Không biết có phải cô lại nghĩ nhiều nữa hay không, cô cứ cảm thấy câu này của Giang Tịch có một ý nghĩa sâu xa khó nói rõ.
 
Tuy là câu trưng cầu ý kiến nhưng giọng điệu thì chắc chắn đến lạ, tựa như anh đã liệu trước được cô nhất định sẽ vào phòng anh vậy.
 
Sao nào, dù thế nào đi chăng nữa thì Giang Tịch cũng không thể ăn tươi nuốt sống cô nhé.
 
Quý Minh Châu làm công tác ổn định tinh thần cho mình, rồi nhanh chóng theo anh vào phòng.

 
Trước đây cô chỉ mới ngó thoáng qua từ ngoài vào trong phòng Giang Tịch hai lần, nhưng chưa bao giờ vào phòng anh.
 
Hôm nay coi như là lần đầu tiên.
 
Phong cách trang trí căn phòng này, thực ra cũng tương tự như con người Giang Tịch.
 
Sạch sẽ gọn gàng, lạnh lẽo đơn giản.
 
Bố cục phòng ngủ của Giang Tịch giống y hệt với phòng của cô, chỉ có vị trí ban công hơi khác nhau.
 
Nối liền với ban công phòng ngủ của Quý Minh Châu là cửa sổ chớp cạnh giường Giang Tịch, đi sang bên phải một chút mới là ban công độc lập.
 
Tòa nhà Bách Duyệt là khu chung cư cao tầng cao cấp, đứng trên ban công có thể nhìn thấy khu trung tâm thành phố Ngân ở phía đối diện.
 
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trên cây cầu lớn bắc qua sông kéo dài thành một dải ánh sáng, tựa như dải ngân hà vắt ngang trời sao.
 
Nhưng phòng của Giang Tịch không chỉ có ban công, mà còn có thêm một bệ cửa sổ ư?!
 
“Giang Tịch, vì sao phòng anh lại có nhiều hơn phòng tôi một cái cửa sổ vậy?”
 
Bên bệ cửa sổ được trải thảm lông mềm mịn, vào ban chiều mà ngồi ở đây thì dễ chịu phải biết.
 
Căn phòng của Giang Tịch trống trải như này, vừa nhìn là biết anh chưa từng sử dụng ra làm sao cả.
 
Người trước mặt nghe thấy câu chất vấn của cô bèn xoay người lại, nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngớ ngẩn: “Ban đầu em là người chọn phòng trước mà, quên rồi à?”
 
Quý Minh Châu cắn môi, lập tức cụp mắt xuống. Ban đầu cô không nhìn cẩn thận, nếu biết phòng này có bệ cửa sổ thì cô nhất định sẽ chọn phòng này.
 
“Thích đến vậy cơ à?”
 
Dường như cảm nhận được sự im lặng của cô, Giang Tịch chỉ vào bệ cửa sổ, “Vậy em đến đó mà ngủ.”
 
“...”
 
“Ngủ với anh ư, tôi điên chắc?”
 
“Nếu em khăng khăng hiểu thành ý đó thì cũng không phải là không thể.” Giang Tịch thoáng ngừng lại rồi nói: “Dù gì cũng không phải chưa ngủ với nhau bao giờ.”
 
Cái gì mà... cũng không phải chưa ngủ với nhau bao giờ???
 
Sau khi dòng suy tư ngược dòng về trước.
 
Đại khái, có lẽ, hình như, hai người từng ngủ cùng nhau thật rồi.
 
Là buổi tối ở nhà họ Giang hôm ấy.
 
Nhưng như cô đã từng nói...
 
“Đó chỉ được coi là một lần bất khả kháng, không cam tâm tình nguyện ngủ cùng nhau. Anh phải biết là, bất cứ việc gì cũng phải chú ý đến lẽ tự nhiên nhé.”
 
Đôi mắt đang buông rủ của Giang Tịch hơi ngước lên, giọng điệu tuy lạnh nhạt nhưng Quý Minh Châu vẫn có thể nghe ra vẻ đùa giỡn trong đó: “Nếu quý bà Lâm mà nghe thấy câu này, có lẽ lần sau em sẽ trở thành lẽ tự nhiên rồi.” Nói đoạn, Giang Tịch đi sang chỗ khác.
 
“Anh nói vậy... là có ý gì?”
 
Lời này của Giang Tịch còn liên quan đến bác gái Lâm?
 
“Ý ở trên mặt chữ.” Giang Tịch nói xong, không biết lấy búp bê từ chỗ nào, chặn ngang nghi hoặc của Quý Minh Châu: “Cầm lấy.”
 
Quý Minh Châu men theo ngón tay thon dài của anh nhìn qua, chỉ có một con búp bê nằm trong tay anh.
 
Mà còn là con búp bê nam.
 
“Tôi muốn cả đôi, anh chỉ đưa có một con.”
 
“Em muốn cả đôi làm gì?” Vẻ mặt Giang Tịch bình thản, cúi đầu nhìn cô.

 
“Anh không cần quan tâm.” Quý Minh Châu giựt lấy con búp bê kia, cuối cùng còn nói thêm: “Tôi đánh nó cũng không được à.”
 
“Cho nên để không bị đánh...” Giang Tịch cố tình kéo dài giọng, sau đó thoáng ngừng lại, “Con của em chỉ có thể để ở chỗ tôi thôi.”
 
Tên xấu xa này, sao lại giống lợn sề mặc áo bra, hết lý sự này đến lý sự khác* thế nhỉ.
 
*Từ gốc (老母猪戴胸罩一套又一套) ví với người lắm mánh khóe, nhiều lời, hay giảng đạo lý (Baidu)
 
Anh không nghe ra cô chỉ tùy tiện bịa ra một lý do sao?
 
...
 
Sau khi quay về phòng, Quý Minh Châu vẫn cảm thấy chuyện này có phần kỳ lạ.
 
Đúng lúc này Wechat của cô có thông báo, Quý Minh Châu ném quách con búp bê kia sang một bên, quay sang lấy điện thoại.
 
Là cuộc gọi video như đòi mạng của Liên Đường.
 
Quý Minh Châu từ chối cuộc gọi rồi nhanh chóng nhắn lại: [?]
 
Liên Đường: [Cậu không tiện bắt máy à?]
 
Quý Minh Châu: [Đâu có, không phải không tiện mà là tớ vừa về nhà, hơi mệt xíu (mặt khổ.jpg)]
 
Liên Đường: [Không có gì đâu, chỉ là tớ nhìn thấy hoạt động của cậu thôi, Tiểu Bát! Cậu thật là cừ!]
 
Liên Đường: [Cậu chụp ảnh tuyệt thật á! Đẹp!!! Có thời gian cậu giúp tớ thiết kế bao bì sản phẩm bên công ty bọn tớ nhé ~]
 
Hoạt động mà Liên Đường nói hẳn là ảnh chụp trong chuyến du lịch mà Quý Minh Châu đăng lên chưa được bao lâu.
 
Cô chọn sơ qua mấy bức ảnh, không thêm hiệu ứng mà chỉ tùy tiện chỉnh độ sáng và độ bão hòa xuống, rồi đăng lên vòng bạn bè.
 
Quý Minh Châu: [Okayy nha, nhưng cậu biết là tiền công của tớ đắt lắm, một lần một trăm vạn.]
 
Liên Đường: [?]
 
Liên Đường: [Cậu thuê trai bao hử?]
 
Liên Đường: [Với lại, trai bao cũng không có giá một vạn đâu]
 
Liên Đường: [Tớ cũng có phải Giang Tịch đâu!]
 
Quý Minh Châu: [...]
 
Quý Minh Châu: [Nói cứ như anh ta đáng giá một trăm vạn không bằng.]
 
Liên Đường: [Đương nhiên là đáng rồi hahaha, có điều á dù cậu ra trận cũng chẳng bao nổi cực phẩm như Giang Tịch đâu.]
 
Liên Đường: [Cậu cũng thỏa mãn* chết đi được ấy (thẹn thùng.jpg)]
 
*Từ gốc (性福) đồng âm với từ hạnh phúc (幸福) chỉ cuộc sống tình dục hòa hợp, mỹ mãn của cặp đôi, mang lại sự thỏa mãn vui vẻ cho cả hai (Google)
 
Quý Minh Châu: [?]
 
Liên Đường: [Á xin lỗi.]
 
Liên Đường: [Tớ đánh nhầm chữ, là hạnh phúc!]
 
Quý Minh Châu: [Ha, nếu một trăm vạn mà bao được anh ta thật thì tớ nhất định phải đập tiền khiến anh ta...]
 
Liên Đường nhìn thấy dòng tin nhắn này bèn hỏi lại như thăm dò: [... Khiến anh ta ở bên cậu (thuyền nhỏ chòng chành trong nước.gif)]
 
Quý Minh Châu: [... Nghĩ cái gì vậy bà chị?]
 
Quý Minh Châu: [Là khiến anh ta làm trâu làm ngựa cho tớ!]
 
Liên Đường: [Chẳng phải cũng như nhau cả sao]
 
Liên Đường: [Được rồi, tớ tìm cậu có việc nè. Chẳng phải trước đây cánh Tiêu Dịch với Trình Sí muốn hẹn cậu ra ngoài tụ tập sao, vừa mới lập một nhóm chat, thêm cậu vào nhé?]
 
Quý Minh Châu: [Hả? Được.]
 
Quý Minh Châu: [Cậu thêm tớ đi.]
 
Quý Minh Châu vừa thoát ra khỏi khung chat với Liên Đường, trang trò chuyện trên Wechat đã xuất hiện một dòng thông báo.
 
[“Tiểu phú bà ở thành phố Ngân” đã được “Đệ nhất danh viện ở thành phố Ngân” thêm vào nhóm “Vương quốc chăn nuôi bảo vệ Gà và Heo*”]
 
*Tên của anh Tịch và tên của chị Châu cùng âm với gà và heo.

 
“...”
 
Cái nhóm chat này... có tên quái quỷ gì thế này?
 
Liên Đường: [Vào rồi đây!]
 
Tiêu Dịch: [Tiểu Bát đây rồi.]
 
Quý Minh Châu: [Không ai giải thích tên nhóm cho tớ một chút à?]
 
Liên Đường: [Không cần giải thích, nhìn bằng mắt đê.]
 
Tiêu Dịch: [Em và Giang Tịch, chính là vườn bách thú gì đó được truyền hình trực tiếp trên ti vi.]
 
Liên Đường: [Sao chỉ có mình anh thế, Trình Sí đâu rồi?]
 
Tiêu Dịch: [Chắc tên đó đang đóng phim, không có thời gian đọc tin nhắn.]
 
Mấy người Trình Sí và Tiêu Dịch đã quen biết với Quý Minh Châu từ nhỏ. Cấp hai cấp ba đều học cùng nhau, cũng được xem là bạn bè chơi khá thân với nhau trong số các gia đình thế gia.
 
Nhưng trong số mấy người bọn họ, hiện tại chỉ có Trình Sí không theo nghề kinh doanh, cũng không kế nghiệp gia đình mà lại gia nhập giới giải trí, làm diễn viên. Năm nay trở nên khá nổi tiếng, sự nghiệp phát triển cũng khá thuận lợi.
 
Liên Đường: [Nói vậy, chỉ có mình anh rảnh nhất thôi.]
 
Tiêu Dịch: [Anh giai này đây đang bận làm dự án người máy đó nhé, cũng bận lắm chứ bộ.]
 
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Tiêu Dịch lại nhanh chóng nhắn một tin: [Nói đến người máy thông minh này, anh còn tặng một con cho Giang Tịch đấy.]
 
Tiêu Dịch: [Tiểu Bát ơi, hai người bọn em trải nghiệm thế nào rồi? (cười đểu.jpg)]
 
Quý Minh Châu: [Hóa ra là anh tặng!]
 
Quý Minh Châu: [Nếu phải nói trải nghiệm gì gì đó, thì em muốn có trải nghiệm dùng đít nồi đập vỡ đầu chó của anh thì có.]
 
Tiêu Dịch: [? Không phải chứ, anh cảm thấy được khai thác rất ổn áp mà.]
 
Tiêu Dịch: [Chức năng lấy lòng trong chế độ tình nhân ấy, có thể bật chế độ hai chủ, không chỉ lấy lòng Giang Tịch mà còn lấy lòng em đó.]
 
Tiêu Dịch: [Thế nào, em dùng xong có thấy được không? Hay là Giang Tịch hoàn toàn không dùng?]
 
Quý Minh Châu: [...]
 
Nếu nói là lấy lòng cô, hình như cũng đúng thế thật.
 
Nếu nói về chế độ hai chủ, Tomi gọi cô là “cô chủ”.
 
Cho nên, đó lại là chế độ tình nhân ư?
 
Có lẽ sự im lặng tuyệt đối của Quý Minh Châu đã khơi dậy suy nghĩ viển vông nào đó của Tiêu Dịch, anh ta nhắn ngay một câu: [Chậc, xem ra Giang Tịch không được rồi.]
 
Nhưng, trước khi anh ta nhắn câu này, đã có một thông báo trong nhóm:
 
[“Giang quyền anh” đã vào nhóm “Vương quốc chăn nuôi bảo vệ Gà và Heo” thông qua quét mã QR]
 
Và theo lẽ hiển nhiên, Giang Tịch đã đọc được tin nhắn cuối cùng của Tiêu Dịch.
 
Giang Tịch: [Tiêu Dịch.]
 
Giang Tịch: [Nói ai không được đấy?]
 
Tiêu Dịch: ...
 
---
 
[Vở kịch nhỏ]
 
Rất lâu về sau, sau khi cuộc vận động nào đó kết thúc.
 
Gà: Tóm lại...
 
Heo: Hử? (Mệt phờ râu)
 
Gà: Rốt cuộc đã rõ chồng em có được hay không chưa?
 
Heo: ...



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận