Editor: Hari
Hôm nay có thể tự do hoạt động.
Vốn mọi người thương lượng cùng tới thảo nguyên chơi, tiện thể thể nghiệm cuộc sống chăn ngựa thả cừu của hai người Lâm Kiều.
Nhưng bởi vì chuyện ngày hôm qua, Lâm Kiều còn chưa muốn gặp người quen.
Cô sợ cặp đôi dở hơi kia sẽ hỏi lung tung kiểu như được Lục Chính Đông theo đuổi có cảm giác gì.
Vì thế cô đơn phương hủy bỏ lời mời, cũng mệnh lệnh cho Lục Chính Đông, cưỡng chế anh phải hoàn thành mệnh lệnh.
Một lát sau, chuông báo tin nhắn wechat vang lên, Lâm Kiều cầm lấy điện thoại.
Lục Tiểu Kê: Tuân lệnh.
Lục Tiểu Kê: Chờ anh, mua cháo cho em.
Lâm Kiều: Không tồi.
Lâm Kiều: Cộng 10 điểm.
Cô nhàn nhã làm ổ ở sofa, thoải mái hưởng thụ từng cơn gió nhẹ buổi sáng sớm.
Khi Lục Chính Đông tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Lâm Kiều một tay cầm điện thoại, mắt cũng không thèm liếc nhìn anh, cô đang bận gọi điện thoại cho ai đó.
Lục Chính Đông mang cháo đến, không vào phòng, lịch sự hỏi một câu: "Anh để trên bàn nhé?"
Lâm Kiều bỏ điện thoại qua một bên, cô không nghe rõ "A?" một tiếng.
Lục Chính Đông lặp lại một lần: "Anh để cháo trên bàn nhé?"
Đầu bên kia không thấy Lâm Kiều có phản ứng gì, lập tức đề cao âm lượng: "Lâm Kiều!!!! Bà đang ở cạnh ai đó????? Không phải là tên đàn ông chó má kia chứ!!!!!!!"
Trên mặt Lâm Kiều dường như xuất hiện một vết rách, cô xấu hổ ra dấu với Lục Chính Đông, phi nhanh qua lấy cháo trên tay anh, miệng làm khẩu hình: "Đi mau đi mau."
"Bà nói đi!!!! Không phải bà đang nói chuyện với tên đàn ông chó má đấy chứ???? A?????"
Là giọng nói của một người con trai trẻ tuổi, nghe thanh âm và ngữ khí không sai biệt lắm chắc xấp xỉ tuổi Lâm Kiều, Lục Chính Đông suy đoán, chắc là Lâm Kỳ.
Anh giống như không nghe thấy có người trong điện thoại đang mắng mình, nhẹ gật đầu: "Để nguội chút rồi hẵng ăn, cẩn thận nóng." Anh kéo cửa, trước khi đi còn lưu lại một câu, "Trưa anh sẽ qua."
Lâm Kỳ ở đầu bên kia tức muốn hôn mê: "Hôm qua bà khóc có phải do anh ta làm không??? A??? Bà không nhớ hai năm trước bà khóc thành cái dạng gì à, hả!!! Bà, bà, bà, bà," Cậu nói liền một hơi, "Tôi thật không biết phải nói bà thế nào nữa, lúc trước bà nhận cái gameshow này tôi đã cảm thấy có vấn đề, hiện tại đúng là bị tôi đoán trúng!!!"
Cậu hận rèn sắt không thành thép: "Hứa Thanh Thanh!!! Em tới khuyên nó đi!!!"
Lâm Kiều: "......"
Tên chết tiệt này, còn gọi cả viện trợ nữa.
Đầu bên kia đổi một giọng nói ngọt ngào: "Kiều Kiều! moa moa! Nhớ cậu chết mất!"
Đáy lòng Lâm Kiều như có dòng nước ấm chảy qua, ô ô ô, Thanh Thanh bảo bối của cô quả nhiên vẫn đứng về phía cô.
Lâm Kiều cảm động: "Thanh nhãi con, chụt chụt."
Đầu bên kia truyền đến một trận binh bang, tiếp theo là tiếng Lâm Kỳ "ai da ai da", Hứa Thanh Thanh túm lỗ tai Lâm Kỳ, rồi hướng về phía điện thoại hô to: "Kiều Kiều, mình thay cậu đánh Lâm Kỳ rồi đó!"
Lâm Kỳ vẫn không chịu thua, ở đầu bên kia lớn tiếng tru lên: "Người đàn ông thật lòng với bà sẽ không làm cho bà phải khóc!!! Lâm Kiều, bà phải tỉnh táo lên!!!"
"Xì." Hứa Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, "A? Không phải mới mấy hôm trước tôi bị anh chọc tức phát khóc sao, theo lời này của anh vậy chúng ta chia tay ngay và luôn đi! Chia tay! Ngay và luôn!"
Lâm Kiều: "Phốc."
Lâm Kỳ: "......"
Cậu thật không ngờ tới, cậu muốn khuyên nhủ người khác, tự dưng chẳng hiểu khuyên kiểu gì thành mình chia tay???
Cậu vội vàng ăn nói khép nép dỗ dành Hứa Thanh Thanh, cuối cùng đau khổ nói với Lâm Kiều một câu: "Giang Thành tháng 10 sẽ về nước, tự bà xem đi!"
Nói xong, không lưu tình chút nào mà cúp điện thoại.
Giang Thành......!
Nghe được cái tên quen thuộc, Lâm Kiều có chút sững sờ.
Tin nhắn của Hứa Thanh Thanh gửi đến, giống như biết được tâm tình của cô lúc này: Kiều Kiều, chúng mình và Giang Thành sẽ cùng trở về.
Cậu......! hiện tại không cần suy nghĩ nhiều làm gì, vui vẻ là được.
Lâm Kỳ anh ấy nhìn không nổi nên mới làm thế, mình vốn muốn anh ấy đừng can dự vào chuyện giữa cậu và Lục Chính Đông, haiz, cái tính cách kia của anh ấy, cậu cũng biết đấy, mình không khuyên được.
Cuối tin nhắn, cô nàng nói: Thực sự chúng mình đều hy vọng cậu thật hạnh phúc, Kiều Kiều, vui vẻ là quan trọng nhất, câu này là trước đây cậu nói với mình đấy ^ ^
Cô cầm điện thoại, đọc kỹ từng câu từng chữ, trong lòng có một tia phức tạp.
Cái tên này, đã nhiều năm không nghe thấy.
Cô như lâm vào hồi ức, giữ nguyên tư thế cầm điện thoại phát ngốc một hồi lâu, cho nên đến gần trưa cũng không phát hiện ra Lục Chính Đông nửa tiếng trước có gửi tin nhắn cho cô: Buổi trưa em muốn ăn gì?
Cô không nhìn thấy, tin nhắn kia không có người đọc, vẫn luôn bị bỏ mặc ở đó.
Lục Chính Đông đợi hồi lâu, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Kim giây vừa lúc đi qua 12 giờ, 3 kim ở cùng một chỗ, phát ra âm thanh tích tắc thanh thúy.
Anh đứng dậy, tới gõ cửa phòng Lâm Kiều.
Qua một hồi lâu, Lâm Kiều mới ra mở cửa.
Lục Chính Đông nhìn mặt cô có một tia mệt mỏi, quan tâm nói: "Làm sao vậy?"
"Haiz......" Cô ngước mắt, nhìn Lục Chính Đông, lại cúi đầu lắc lắc, "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ạ?"
"26." Lục Chính Đông có chút kỳ quái trả lời cô.
"Anh hãy trân trọng bốn ngày còn lại đi." Lâm Kiều nhìn anh, thở dài một hơi: "Anh muốn ăn gì?"
"Hửm?" Lục Chính Đông phản ứng rất nhanh, "Bạn của em...!về nước à? Là người lúc trước tới thăm ban sao?"
Lâm Kiều xoa xoa huyệt thái dương: "Đúng vậy." lời nói có một tia mất mát, "Cậu ta giống như em trai ruột của em vậy...!Gặp người lớn trong nhà, anh gặp qua cậu ta cũng tính là gặp người lớn trong nhà rồi nhỉ."
Lục Chính Đông nhìn cô giống như không muốn nói nhiều, nên cũng không tiếp tục hỏi, mà chuyển tới một đề tài tương đối nhẹ nhàng: "Buổi chiều em muốn làm gì?"
"Cơm trưa còn chưa ăn đấy, anh muốn ăn gì?" Lâm Kiều ngước mắt, vỗ vỗ anh quay phim bên cạnh, "Anh muốn ăn gì? Nói cho em tham khảo chút."
Anh quay phim đứng hình.
Anh quay phim: Tôi muốn ăn cẩu lương.jpg
Cuối cùng hai người bọn họ tìm một nhà hàng lẩu nhỏ.
Lâm Kiều không có khẩu vị, ăn cũng thất thần, thịt bò cuốn trong bát bị cô dùng đũa chọc ra vài cái lỗ.
Lục Chính Đông rũ mắt, nhìn thoáng qua đồ ăn trong bát của cô, dừng một chút, cũng bắt đầu học theo, chọc chọc đồ trong bát mình.
Qua một hồi lâu, Lâm Kiều mới phát giác, cô mới có chút hồi phục lại tinh thần, nghi vấn hỏi: "Anh cũng thích như vậy à?"
Lục Chính Đông mập mờ trả lời: "Người nhà thích."
Lục Chính Thiến xa tận chân trời hắt xì một cái.
Lâm Kiều hâm mộ nói: "A? Lại còn có chuyện như vậy à? Trước kia ba mẹ em thấy em như vậy nhất định sẽ mắng em, nói em không lễ phép linh tinh lung tung, giờ thì hay rồi, anh cũng không lễ phép, em cũng không lễ phép, chúng ta trời sinh một đôi."
Lục Chính Đông: "......"
Anh nói: "Em có tâm sự gì sao?"
Lâm Kiều trầm mặc một lát: "Biểu hiện rõ ràng như vậy sao?" Cô nhìn bát cơm đã ăn được một nửa, nói một câu không đầu không đuôi, "Mỗi lần ăn lẩu em nhất định phải gọi cơm trắng."
Lục Chính Đông mỉm cười: "Rất giống."
Lâm Kiều "hửm?" một tiếng: "Rất giống cái gì?"
"Rất giống chuyện mà em có thể làm ra."
"Hả? Vậy à? Em không thích ăn lẩu với những người không quá thân thiết...! Bởi vì bọn họ mỗi lần thấy em ăn lẩu còn gọi thêm cơm đều sẽ nghi hoặc liếc nhìn em, sau đó nói mấy câu kiểu như "Cậu ăn lẩu mà còn gọi thêm cơm à"."
Cô dừng một chút: "Tuy em biết bọn họ không có ác ý gì, nhưng em không thích như vậy...!Em thích làm những việc mình thấy thoải mái, không muốn thoát khỏi phạm vi đó.
Khi mọi người đã quen với bộ dáng của anh, biết được những sở thích của anh, anh sẽ không có gánh nặng, không có áp lực..." Cô nói rất nhiều, cuối cùng còn nói đùa, "Nhưng bây giờ cả thế giới đều biết khi em ăn lẩu sẽ gọi thêm một bát cơm trắng rồi."
Cô nghiêng đầu nhìn máy quay, sau đó nhăn mày, ra vẻ hung dữ uy hiếp: "Tổ đạo diễn lúc biên tập nhất định phải cho phát đoạn này cho tôi nha, mọi người làm ơn về sau có mời tôi ăn lẩu thì cũng đừng nói mấy câu cô ăn lẩu còn phải gọi thêm cơm à nhé."
Lục Chính Đông ở bên cạnh phối hợp nói: "Anh sẽ giám sát mọi người."
Anh quay phim...!ăn cẩu lương no phát nấc.
"Không tồi, cho anh thêm 10 điểm."
"Nhưng," Lục Chính Đông bổ sung thêm, "Cũng không nhất định phải vượt ra khỏi phạm vi mà em thấy thoải mái."
"Hả?"
Anh ngước mắt, đôi mắt đen nhánh đối diện với Lâm Kiều, đáy mắt một mảnh thâm ý, "Ví dụ như, anh có thể bước vào phạm vi đó của em."
Lâm Kiều cong đôi mắt: "Vậy à."
Lúc cô cười giống như một con sóc con: "Cảm ơn nha, em cảm động quá, còn muốn chui vào ngực anh ôm anh." Lời nói vừa chuyển, "Nhưng em vừa ăn tương tỏi, cảm giác toàn thân đều là mùi tỏi."
Lục Chính Đông: "Anh không để ý đâu." Anh nói, "Lúc nào em muốn ôm anh cũng được."
"Anh không để ý à?" Lâm Kiều nghiêng nghiêng đầu, "Vậy thì tốt, nhưng mà, em để ý."
*
Bọn họ đối với nơi này đều không quá quen thuộc, huống hồ chỉ có thời gian một buổi chiều, hai người ăn xong bữa trưa, tùy tiện đi dạo một chút rồi trở về.
Lâm Kiều ở một cửa hàng nhỏ chọn được một chiếc mặt nạ hình heo, cô vừa bước chân vào cửa hàng ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy nó.
Chiếc mặt nạ này thủ công tinh xảo, lớp ngoài mạ một tầng hỗn kim, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh phản quang, điêu khắc sinh động như thật, mặt nạ heo nhìn qua rất ngộ nghĩnh, cô rất thích.
Bà chủ cửa hàng không biết là dân tộc gì, tuy nhiều tuổi, nhưng khuôn mặt tràn ngập ý cười của bà, không khó để nhìn ra nhan sắc khi tuổi trẻ nhất định là khuynh quốc khuynh thành.
Bà dường như không nói được nhiều tiếng phổ thông, Lâm Kiều không hiểu lắm bà nói cái gì, chỉ có thể cảm nhận được bà dường như rất thích cô.
Bởi vì bà cứ luôn lôi kéo tay Lâm Kiều, không ngừng nói chuyện với cô.
Chiếc mặt heo bà chỉ lấy của Lâm Kiều 200 đồng, nhưng Lâm Kiều cảm thấy loại chất liệu này ít nhất phải 2000, cô phải hỏi lại bà chủ mấy lần có phải báo sai giá tiền rồi không, nhưng bà chủ lắc lắc tay, thậm chí còn móc một chiếc vòng tay trong ngăn tủ ra, run run rẩy rẩy muốn đeo lên cho Lâm Kiều.
Lâm Kiều từ trong ánh mắt vẩn đục của bà nhìn ra một tia cầu xin, cô ngẩn người, nhận lấy vòng tay: "Cảm ơn bà."
Chiếc vòng tay này nhìn qua cực kỳ cổ xưa, nhưng Lâm Kiều cũng không thể không thừa nhận nó vô cùng đẹp.
Vòng tay rất tinh tế, chính giữa có một viên thủy tinh màu đỏ to như quả trứng cút, Lâm Kiều không phân biệt được đây là loại đá gì, nhưng vẫn cảm thấy dường như rất quý.
Trước khi đi, cô trộm để lại một phong bì, đè ở trên quầy hàng của bà lão.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, có một chị trong đoàn quay phim do dự mở miệng: "Chị nghe hiểu được một chút."
Lâm Kiều nhớ tới ánh mắt của bà lão khi chia tay, trong lòng cảm thấy hụt hẫng: "A, vậy tốt quá, bà lão nói gì thế chị?"
Chị quay phim không quá thuần thục phiên dịch: "Bà lão nói chắc là tiếng Đồ Ngóa, đại khái ý là, em rất giống em gái họ đi lạc hồi bé của bà ấy, còn nói em gái bà ấy nếu vẫn còn sống, con gái chắc cũng lớn tầm như em......" Chị xin lỗi cười cười, "Chị chỉ có thể nghe hiểu được như thế, ngại quá."
Lâm Kiều cong cong đôi mắt: "Vậy ạ?"
Vòng tay đã được cô đeo lên tay, cô giơ lên, híp mắt, dưới ánh nắng chiết xạ thưởng thức một phen.
"Thật là đẹp." Cô buông lời tán thưởng.
*
Sau một đoạn khúc chiết nho nhỏ này, hai người tới rạp xem phim.
Phim do Lâm Kiều chọn, bộ phim này cô đã xem không dưới mười lần, tên là "Tam ngốc đại náo bảo lai ổ".
Cô chui trong ngực Lục Chính Đông, ngước mắt, ngón tay nghịch nghịch vành tai anh: "Chắc chắn là anh đã xem rồi, có phải không."
Lục Chính Đông vỗ vỗ bàn tay nghịch ngợm của cô, thấp giọng trả lời: "Xem rồi."
Một bộ phim hài vô cùng kinh điển, là bộ phim hài nước ngoài đầu tiên mà rất nhiều người xem.
Lâm Kiều chậm rãi nói: "Nếu em nói đây là bộ phim điện ảnh em thích nhất, anh có cảm thấy em thật không có phẩm vị hay không?"
Lục Chính Đông: "Không."
"Thật không?" Lâm Kiều chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nghịch vành tai anh.
Lục Chính Đông rũ mắt, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô, tản mát ra ý tứ cảnh cáo.
Lâm Kiều ngoan ngoãn thu tay lại: "Được rồi, anh đừng có hung dữ như vậy có được không?" Cô lại trộm nhìn anh vài cái, ám chỉ, "Quản cho tốt cái kia là chức trách của anh, anh không thể trách em được, thế là không đúng, không đúng chút nào cả."
Lục Chính Đông có chút bất đắc dĩ cúi đầu.
Anh gọi cô: "Lâm Kiều."
Lâm Kiều vẻ mặt không phục ngẩng đầu, nhìn hai tròng mắt thâm trầm của anh.
Anh chậm rãi nói: "Anh cũng là đàn ông."
......!
Bởi vì đã xem quá nhiều lần, tình tiết phim, thậm chí cả lời kịch Lâm Kiều đều đã sắp thuộc lòng.
Cô vẫn có chút ngại ngùng, khuỷu tay nhẹ nhàng đụng đụng người bên cạnh, nhỏ tiếng gọi: "Này."
Lục Chính Đông nhẹ hất cằm, ý là chuyện gì, nói.
Lâm Kiều thề thốt: "Em nói này, bình thường em đi xem phim sẽ không như thế này." Bình thường cô rất ghét hành vi nói chuyện trong rạp chiếu phim.
Lục Chính Đông cúi đầu, nhẹ nhéo mặt cô: "Anh biết."
"Cho nên, chúng ta nói chuyện chút đi." Cô bĩu môi, "Anh ngồi bên cạnh em, em không có tâm trí xem phim."
"Em," cô hơi đỏ mặt, "Em muốn cùng anh nói chuyện."
"Ừm." Lục Chính Đông nhẹ đáp lại cô.
Lâm Kiều lại lặng lẽ kéo tay anh, ở trong lòng bàn tay anh vẽ vòng tròn, ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ anh không muốn sao." Không muốn nhìn cô? Không muốn nói chuyện với cô?
Lục Chính Đông nghe vậy, yết hầu trượt trượt, cố gắng ẩn nhẫn.
Trên màn hình lớn vừa lúc chiếu đến đoạn "Tiêu âm khí" mất mặt trong buổi diễn thuyết ở lễ đường trường học, mà toàn bộ nội dung trước đó, một chút anh cũng không nhớ nổi.
Phim đang chiếu gì.
Trong rạp thỉnh thoảng mọi người lại cười ầm lên.
Mà lực chú ý của anh, toàn bộ đều bị người con gái xinh đep ngọt ngào trong lồng ngực hấp dẫn.
Anh phải thừa nhận......!
Anh muốn.
Anh vô cùng muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...