Editor: Hari
Lục Chính Đông ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh bình tĩnh nhấc lọ cồn lên, tay phải cầm tăm bông, tư thái lãnh khốc cúi đầu liếc mắt nhìn thiếu nữ -đang tỏ vẻ- yếu đuối trong lồng ngực.
Sau đó anh để lọ cồn xuống, túm gáy Lâm Kiều kéo ra giống như xách một con gà.
Lâm Kiều đời này sử dụng khổ nhục kế chưa bao giờ thất bại:???
Giây tiếp theo, cô đau thấu tâm can ——
Nước mắt không chịu khống chế từ trong hốc mắt trào ra, lần này là đau thật nha, giống như nước mắt mỹ nhân ngư có thể biến thành trân châu vậy á.
Lục Chính Đông cứng rắn cầm lấy cổ chân cô, đề phòng cô cử động. Động tác của anh không thể nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng không tính là thô bạo, thủ pháp khá là thuần thục.
Lâm Kiều hai mắt đẫm lệ, cô cúi đầu, cần cổ thon dài trắng nõn lộ ra, răng cắn chặt môi dưới, chảy ra một tia máu đỏ.
Động tác trên tay Lục Chính Đông đột nhiên ngừng lại.
Anh giơ lên một cánh tay khác, nâng cằm Lâm Kiều, để cô ngẩng đầu lên. Ngón tay dịch lên trên, vuốt ve chỗ chảy máu trên môi, nhẹ nhàng ấn xuống. Ngữ khí giống như mệnh lệnh, có cảm giác nghiêm túc không cho phép kháng cự: "Đừng cắn."
Lông mi Lâm Kiều chớp chớp.
Cô giương mắt hung tợn nhìn, răng nghiến kèn kẹt, sau đó "ngao ô" một tiếng lao lên cắn cổ tay anh.
Tay Lục Chính Đông run nhè nhẹ, anh rũ mắt, cánh tay kia nhặt tăm bông lên.
Lâm Kiều cắn rất dùng sức, đầu lưỡi cô đã cảm nhận được vị tanh của máu, không phân rõ là của ai.
Lục Chính Đông mặt vẫn không đổi sắc, phảng phất như không hề cảm thấy đau đớn —— tay anh vẫn cầm tăm bông, khử trùng vết thương trên chân cô.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, Lục Chính Đông đã thu lọ cồn lại, anh từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Vừa lòng rồi?"
Chóp mũi Lâm Kiều đỏ ửng, đôi mắt thon dài của cô hơi sưng, nhìn lướt qua giống như mắt một con phượng hơi thừa cân, vết máu đọng lại trên cánh môi dưới, cảm giác như một loại phong vị khác. Lục Chính Đông nhìn chằm chằm một lúc, rồi chậm rãi quay đầu đi.
Ván đã đóng thuyền, khóc nháo cũng vô dụng, Lâm Kiều mím môi không muốn nói chuyện, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng.
Không khí có chút cô đọng.
Mắt thấy sương tối sắp bao phủ xuống, hoàng hôn đang dần lui đi, thời gian đình trệ ở chỗ này đã lâu, nếu còn đợi thêm một lát, sợ rằng đường núi sẽ không dễ đi.
Có vẻ phiền toái.
Lục Chính Đông rũ mắt, ánh mắt anh dừng ở trên người cô, tựa hồ như có chút u ám, anh có chút bực bội tiến lên hai bước, nhanh chóng bế bổng người lên.
Trời đất quay cuồng, Lâm Kiều không kịp phản ứng, đã ở trong vòng tay của Lục Chính Đông.
Trong ngực là thân hình mềm mại, ôn hương nhuyễn ngọc, Lục Chính Đông lại bát phương bất động (tâm tình không hề bị lay động), chỉ liếc mắt, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn." Anh còn lạnh lùng bồi thêm một câu, "Cô không tiện đi lại, lãng phí thời gian." Ngụ ý cô là con ghẻ, ngoan ngoãn một chút đi.
Đầu Lâm Kiều dựa ở hõm vai của anh. Cô ngó ngoáy đầu muốn nhìn anh một chút, môi lại chẳng may cọ phải xương quai xanh của anh, lưu lại một mạt đỏ nhàn nhạt.
Vệt đỏ kia cứ đập vào mắt cô, thế nào cũng không chịu tan, cô càng nhìn càng chướng mắt, có chút bực bội quay đầu đi.
Chóp mũi quanh quẩn mùi sữa tắm nhàn nhạt, Lâm Kiều bắt đầu lên cơn, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, ánh chiều tà chiếu lên trên người bọn họ, cảnh sắc trước mặt đẹp kinh người, tháng tư hoa cải dầu nở rộ, một biển hoa vàng rực rỡ, dưới ánh chiều tà đón gió bay phất phơ.
Tóc mái bị gió thổi bay, Lâm Kiều muốn đánh vỡ cảnh đẹp không vừa mắt này, lầu bầu nói thầm. Lục Chính Đông không nghe rõ, thấp giọng "hửm?" một tiếng.
Lâm Kiều vốn chỉ đang lầm bầm lầu bầu một mình, đột nhiên tự tin từ đâu lao tới, cô nâng mí mắt, lớn tiếng nói: "Lục Chính Đông!"
Anh cúi đầu.
Môi đỏ phấn ngọc gần trong gang tấc, miệng nhỏ mấp máy, vừa vô lại vừa ra vẻ đắc ý, thanh âm vừa kiêu ngạo vừa bá đạo.
Cô nói: "Lục Chính Đông, anh rõ ràng có thể cõng tôi, tại sao lại phải bế? Anh quả nhiên là muốn chiếm tiện nghi của tôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...