Chỉ mới hai câu đã làm tay chân Tĩnh Nhi lạnh băng.
Lần trước, hắn hứa với nàng cả đời này sẽ không xâm phạm Tây Lương, thậm chí, lúc Từ Nhất Thịnh cãi lại mệnh lệnh, sau khi biết hắn đã nóng vội và phẫn nộ vô cùng. Không ngờ tới giờ khắc này, hắn lại có thể nói ra những lời như thế.
Hoàn Nhan Vũ sẽ thay đổi, tất cả mọi người đều sẽ thay đổi.
Tĩnh Nhi không nói chuyện, Hoàn Nhan Vũ chỉ thấy thanh chủy thủ nàng mang bên người đặt trước ngực hắn, lần này hắn không còn kinh ngạc, chỉ lẳng lặng ôm nàng đi sâu vào rừng hoa đinh hương.
Phong cảnh hai bên thật say lòng người.
Hoàn Nhan Vũ nhẹ giọng: "Ta nói mà không giữ lời, nàng có thể làm gì được ta? Ta biết nội loạn Đông Việt năm đó nàng cũng từng nghe qua, ta chẳng qua chỉ là đứa con trai thứ năm của phụ hoàng, vốn không có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Huynh đệ ruột thịt cũng có thể tự tay giết chết, nàng cảm thấy còn chuyện gì mà ta làm không được?" Những lời này hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt lại dâng lên một chút sầu bi.
Hắn ôm nàng từng bước đi về phía trước, có cánh hoa lướt qua, y phục của bọn họ cũng nhiễm chút hương thơm. Hoa đinh hương màu sắc diễm lệ, hơn nữa mùi hương vô cùng nồng đậm, những loài hoa kiều diễm khác khó mà sánh bằng. Nhưng cái gọi là sắc đạm và vị đường hoàng cũng chỉ có thể. Người trong lòng hắn chính là đóa hoa này, thân là nữ tử lại cải trang thành nam, nhưng cái hương vị đó sớm đã thấm vào mỗi tấc da tấc thịt trên người của hắn, cả đời không thể từ bỏ.
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên cười khẽ, cả đời này hắn đắc tội với quá nhiều người, duy chỉ có nàng là nữ tử hắn muốn yêu thương. Cho nên, lần này hắn sẽ không buông tay.
Hắn cảm nhận được cả người nàng đang run rẩy, cho nên cái ôm mỗi lúc một chặt, hắn hi vọng dùng sự ấm áp của mình để nàng tin tưởng.
"Hoàn Nhan Vũ, ngươi không nên ép ta."
Gió nhẹ thổi tới, nàng chỉ có thể nói một câu này, cánh tay nắm chủy thủ không ngừng run rẩy. Nàng thấy được hắn đang rất khẩn trương, nhưng một chút sợ hãi lại không có.
Hoàn Nhan Vũ lưu luyến nhìn nàng, nhẹ giọng: "Trừ phi hôm nay nàng giết ta, nếu không, ta nói được chắc chắn sẽ làm được!"
"Ngươi..." Cánh tay khẽ dùng lực, thanh chủy thủ lập tức cắt qua tầng y phục, một chút máu đỏ theo đó chảy ra. Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, một chút cũng không cử động, mà sắc mặt Tĩnh Nhi đã trắng bệch, tiếp tục uy hiếp: "Ngươi... Ngươi nghĩ ta không dám?"
Hắn cười nhạo: "Ngay cả công chúa Yên Khương nàng còn dám cưới, trên đời này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?"
Nàng mặc kệ hắn nói cái gì, vẫn kiên định: "Hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
Hoàn Nhan Vũ hít vào một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Động thủ đi, đời này ta đắc tội với không ít người, được trên trong tay nàng coi như là sự chiếu cố của trời cao dành cho ta." Hắn dừng lại một lát, mới tiếp tục, "Dao Dao, ta chỉ vọng ngày sau nàng đừng giống phụ hoàng nàng thương nhớ mẫu hậu mà nhớ lấy ta. Nàng chỉ cần ghi nhớ, nếu nàng đã có thể giết ta, vậy điều đó chứng tỏ ta chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường."
Tĩnh Nhi căng lớn hai mắt, phụ hoàng ngay cả chuyện của mẫu hậu cũng kể hắn nghe sao?
Hắn hy vọng nàng không nhớ hắn, không nhớ hắn...
A...
Hoàn Nhan vũ quả nhiên vẫn ngoan độc như vậy, chỉ hai ba câu đã chọc trúng chỗ đau của nàng! Phụ hoàng vì chuyện của mẫu hậu mà hối hận cả đời, mà y lại vô cùng hiểu nàng, cho nên mới biết nếu nàng hôm nay giết hắn, tương lai có lẽ cũng sẽ giống y vậy!
Lồng ngực cuồn cuộn khí huyết, "Phụt", một ngụm máu tươi trào ra nhỏ giọt lên cánh hoa đinh hương màu trắng.
"Dao Dao!" Hoàn Nhan Vũ cả kinh, vội vàng tìm một nơi đặt nàng xuống, vỗ lưng giúp nàng thuận khí. Là hắn quá nóng vội, sao lại quên mất chuyện nàng đang bị bệnh cơ chứ?
Thanh chủy thủ cũng theo đó rơi xuống, Tĩnh Nhi đẩy hắn ra, thở gấp: "Ngươi căn bản không hề yêu ta!"
Nếu yêu nàng, sao hắn có thể nói ra lời này? Nếu yêu nàng, hắn sao có thể không biết thứ gì quan trọng đối với nàng chứ?
"Tôn Toàn!" Không đợi Hoàn Nhan Vũ mở miệng, Tĩnh Nhi đã lên tiếng.
Thái giám chờ ở xa, nghe một câu tưởng có đại sự gì, liền cuống quýt thi triển khinh công chạy tới: "Hoàng Thương!"
Trong không khí hỗn loạn mùi hoa nồng nàn cùng mùi máu tươi nhàn nhạt, Tôn Toàn cả kinh, vội xông lên trước: "Sao lại biến thành như vậy?" Tôn Toàn xưa nay không có hảo cảm với Hoàn Nhan Vũ, lần này nếu không phải Thái Thượng Hoàng quyết định, hắn chắc chắn sẽ không để hai người đơn độc ở với nhau.
Tĩnh Nhi cắn răng, nói: "Giết hắn!"
Trái tim như bị thứ gì đâm vào, Hoàn Nhan Vũ ngơ ngẩn nhìn nàng, bỗng dưng cảm thấy có chút buồn cười. Vừa rồi hắn mới nhắc nhở nàng giết hắn thì tương lai sẽ hối hận, nàng thật thông minh, lập tức mở miệng kêu Tôn Toàn tới động thủ.
Tôn Toàn còn đang tức giận, giờ phút này nghe Tĩnh Nhi nói thế, hắn càng kinh hãi.
Theo bản năng quay đầu nhìn Hoàn Nhan Vũ, thấy sắc mặt hắn không tốt, trước ngực còn có thương tích, Tôn Toàn không khỏi chấn động, Thái Thượng Hoàng kêu hắn tới khuyên Hoàng Thượng, sao cuối cùng lại khuyên thành thế này?
"Thay trẫm giết hắn! Tôn Toàn, ngươi nghe không hiểu sao?"
"Hoàng Thượng..."
"Không giết hắn, trẫm sẽ giết ngươi!" Hơi thở của Tĩnh Nhi dồn dập, "Hắn nói muốn tiêu diệt Tây Lương, ngươi còn muốn thủ hạ lưu tình hả?"
Nghe đến bốn chữ "tiêu diệt Tây Lương", đầu óc Tôn Toàn đột nhiên choáng váng, mà giờ phút này Hoàn Nhan Vũ lại không phủ nhận, vậy việc này chắc chắn là sự thật. Chẳng lẽ Thái Thượng Hoàng tin nhầm người, lần này ngược lại dẫn sói vào nhà sao?
Nghĩ tới đây, hắn còn chưa kịp động thủ đã thấy Từ Nhất Thịnh xông tới, kéo Hoàn Nhan Vũ ra sau: "Hoàng Thượng tội gì phải tin người Tây Lương mà tới đây một chuyến chứ?" Hắn đẩy Hoàn Nhan Vũ, "Ngài đi trước đi!" Từ Nhất Thịnh đưa mắt nhìn Tôn Toàn, hắn biết công phu của thái giám này rất cao, cho nên sợ người trước mặt đột nhiên tấn công.
Hoàn Nhan Vũ vẫn nhìn Tĩnh Nhi, nhàn nhạt lên tiếng: "Lần này ta tới là muốn để nàng biết, vì nàng cái gì ta cũng có thể làm, cái gì cũng có thể."
Đánh nhau rốt cuộc không xảy ra, Hoàn Nhan Vũ và Từ Nhất Thịnh rời đi được một lúc lâu, Tôn Toàn mới xoay người đỡ Tĩnh Nhi: "Nô tài đưa Hoàng Thượng về trước."
Cả người không còn chút sức lực, nàng chỉ có thể để hắn dìu dậy.
Chuyện vừa rồi, một câu Tôn Toàn cũng không nhắc tới.
Liên Vũ nhìn bộ dáng này của Tĩnh Nhi, không khỏi kinh ngạc, vốn định mở miệng hỏi chuyện nhưng cuối cùng vẫn không dám. Ngồi trong xe ngựa, Tĩnh Nhi tựa vào đệm nhắm hai mắt, trong lòng nhịn không được mà nhớ lại chuyện khi nãy, lần này, hắn có lẽ nên chết tâm với nàng rồi.
Ở trước mặt Hoàn Nhan Vũ, chính miệng nàng ra lệnh Tôn Toàn giết hắn.
Bàn tay bất giác nắm chặt y phục, lần này phụ hoàng kêu hắn tới, Tĩnh Nhi dám chắc Tôn Toàn không có lá gan động thủ giết người, cho nên nàng mới ương ngạnh nói thế.
Nhưng, hắn sẽ thật sự mang quân tấn công Tây Lương sao?
Tĩnh Nhi hoảng hốt mở mắt, trong quá khứ nàng chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy, nhưng hiện tại, nàng không nắm chắc phần thắng.
Nếu thật sự có ngày đó, lúc nàng và hắn đối địch trên sa trường cũng là thời điểm ngươi sống ta chết!
................
Nhìn chiếc xe ngựa chậm rãi rời đi, Hoàn Nhan Vũ mới khẽ lên tiếng: "Nhất Thịnh, ngươi cũng thấy đúng không? Khí sắc nàng không tốt, nếu ta không tới đây, nàng ấy thật sự sẽ mặc kệ chính bản thân mình." Nhưng vừa tới đã mở miệng động chạm tới giang sơn Tây Lương của nàng, hắn chỉ hi vọng nàng có thể yêu lấy bản thân.
Sắc mặt của Từ Nhất Thịnh vẫn vô cùng âm trầm, hắn nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe ngựa kia, lạnh lùng nói: "Thuộc hạ thật sự không biết Hoàng Thượng muốn như thế nào! Hết lần này tới lần khác hắn đều đối xử với ngài như vậy, ngài tội gì phải chạy tới đây? Vừa rồi Hoàng Thượng cũng nghe rồi đấy, hắn muốn giết ngài!" Con người đó thật là lòng lang dạ thú, đúng là lấy oán báo ơn!
Hoàn Nhan Vũ khẽ cười: "Nhưng cuối cùng cũng không động thủ." Nàng chẳng qua là muốn ép hắn trở về Đông Việt.
"Hoàng Thượng." Từ Nhất Thịnh tức giận quay đầu, vừa định mở miệng thì ánh mắt lại dừng trước ngực Hoàn Nhan Vũ, cả kinh, "Ngài bị thương?" Hắn vội tiến lại, đem kim sang dược trong người đưa ra.
"Không sao, chỉ chút thương tích mà thôi."
Từ Nhất Thịnh gấp tới độ không nhịn được: "Ngài rốt cuộc muốn thế nào? Người đó chẳng qua cũng là một nam tử, ngài thật sự không màng giang sơn xã tắc sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng dã quên con đường bước lên ngôi vị Hoàng đế khó khăn gian khổ thế nào rồi sao? Ngài đã quên những người đó đã đối xử với ngài thế nào sao? Hiện tại chẳng lẽ vì một người căn bản không đặt mình trong lòng, cái gì ngài cũng nguyện đánh đổi sao?" Từ lúc nghe Hoàng Thượng nói muốn tới Tây Lương, trong lòng hắn đã không chút tình nguyện. Nhưng Hoàng Thượng một hai phải tới, hắn lại lo lắng an nguy nên mới bất đắc dĩ đi theo. Hiện tại thấy Hoàng Thượng thế này, tính tình Từ Nhất Thịnh có tốt thế nào cũng không nhịn được.
Hoàn Nhan Vũ lại bật cười.
"Sao Hoàng Thượng còn cười được?"
Hoàn Nhan Vũ không đáp, nhưng hắn biết, trong lòng Dao Dao nếu không có hắn, nếu không có hắn, nàng nhất định sẽ không ra nông nỗi như lúc này. Cho nên hắn càng chắc chắn nàng cũng yêu hắn như hắn cho nàng, vì thế, tất cả những gì hắn làm vì nàng càng thêm đáng giá.
.........................
Đầu tháng sáu, Hoàng đế Tây Lương đồng ý đề nghị liên hôn của Yên Khương. Đội ngũ đưa gả của Yên Khương cũng bắt đầu xuất phát.
Giữa tháng sau, Tĩnh Nhi từ biệt viện hồi cung.
Hôm nay, bên ngoài Càn Thừa cung truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Tôn Toàn ra ngoài điều tra, lúc trở về sắc mặt vô cùng khác thường.
Liên Vũ liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Hoàng Thượng, tin khẩn tám trăm dặm, nói công chúa Yên Khương tới hòa thân bị cướp giữa đường!"
"Ngươi nói cái gì?" Tĩnh Nhi cả kinh đứng lên, tâm tư trầm xuống, trong đầu bỗng dưng nghĩ tới một người.
Ngày hai mươi tháng sau, biên giới Đông Việt và Yên Khương bắt đầu đại động can qua, chiến sự có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thị vệ bẩm báo vừa ra ngoài, Tôn Toàn liền thấy sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch.
Cả người Tĩnh Nhi run rẩy, thì ra đây mới là chuyện hắn nói sẽ làm vì nàng! Hắn nào có thể nhẫn tâm tới diệt Tây Lương chứ?
Hoàn Nhan Vũ, Hoàn Nhan Vũ, ngươi điên rồi sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...