Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Edit: Subo

Toàn Cơ mới đẩy ở cửa phòng muốn đi vào, liền nghe được thanh âm phía sau của Đồng Dần truyền đến: "Toàn Cơ cô nương! Toàn Cơ cô nương!" Nàng xoay người, thấy hắn thở hồng hộc chạy tới: "Mau mau, theo ta sang Tường Bình cung đi, Hoàng thượng tuyên triệu ngươi!"

Cũng không cần che dấu gì, nàng chỉ hỏi: "Muội muội của ta tìm được rồi?"

Đồng Dần cười: "Đương nhiên, bằng không cũng sẽ không kêu ta tới mời cô nương đi qua."

Trong lòng nàng, kinh ngạc thì không có nhưng là có chút thấp thỏm. Tay thu trở về, cũng không đi vào nữa, chỉ đi theo Đồng Dần vội vàng qua Tường Bình cung. Ở cửa Tường Bình cung, trùng hợp thấy Hàn Thanh mang theo hai thị vệ từ bên trong ra tới, nàng cùng Đồng Dần lui về một bên hành lễ, người nam tử mặc áo giáp thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, bước đi nhanh như gió qua trước mặt nàng.


Nàng không khỏi nhìn thoáng qua, cũng không để ý đến, lập tức đi vào.

Bạc Hề Hành cùng Ánh Phi ngồi trên thượng vị, phía dưới nữ tử đang quỳ đầy sắc mặt đầy sợ hãi.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, nương nương." Toàn Cơ đi qua, quỳ xuống hành lễ. Ánh mắt Bạc Hề Hành dừng ở trên mặt nàng, giống như hắn đã đoán trước, bên trong đôi mắt trầm tĩnh kia, không có kinh ngạc, ngay cả một chút cao hứng cũng không có.

Chính là, nàng càng như vậy, hắn lại càng chắc chắn. Tất cả những suy đoàn trước đây của hắn, đều đúng.

Nàng sớm đã biết ai là muội muội của nàng, nàng không nói. Chẳng qua không muốn muội muội chính mình trở thành một quân cờ để hắn uy hiếp nàng.

Hắn không thể không thừa nhận, nữ tử này, rất thông minh.

Đây là nữ tử sau khi Vân Tâm mất, hắn chứng kiến một nữ tử khác thông tuệ như thế. Chỉ là, nàng cùng nàng, lại không giống nhau. Nắm tay khẽ nhúc nhích, hắn thở dài.


Ánh mắt Toàn Cơ vẫn chưa nhìn về phía Ánh Phi, giải thích, là cần thiết. Nhưng, lại không phải hiện tại.

Mục Chước không thể tin tưởng mà nhìn người quỳ gối bên cạnh chính mình, cũng không màng Hoàng đế ở đây, liền lôi kéo nàng hỏi: "Toàn Cơ tỷ tỷ, đây... Đây đến tột cùng là chuyện gì thế? Bọn họ có phải nghĩ sai rồi hay không? Ta sao có thể là muội muội của ngươi được? Sao có thể......" lúc nàng ta còn rất nhỏ đã không có cha, nhà nàng ta chỉ có nương, có đệ đệ, nàng ta căn bản không có khả năng là muội muội của Toàn Cơ!

Một tay, theo bản năng xoa sau cổ, nàng ta nhìn nàng, ngữ khí nóng nảy: "Còn có ta..."

Lòng bàn tay Toàn Cơ phủ lên mu bàn tay nàng, đúng lúc đánh gãy nàng ta lời nói: "Sau khi ngươi sinh không lâu, đã bị tặng người ta. Khi đó ngươi còn không có ký ức, đương nhiên sẽ không biết. Lúc ấy nói muốn tốt cho ngươi, muốn dưỡng phụ dưỡng mẫu ngươi coi như hài tử thân sinh nuôi nấng, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi sự thật." Ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt khiếp sợ của Mục Chước, nàng nói rất chắc chắn: "Do trên người của ngươi có ấn ký, ta sẽ không nhận sai. Ngươi chính là muội muội của ta."

Mục Chước há miệng nhưng một câu cũng không nói ra được. Hiện tại trong đầu nàng ta rất loạn, không biết cái gì là thật, cái gì là giả.

Bạc Hề Hành hoàn hồn lại cười rộ lên: "Toàn Cơ, như thế nào? Trẫm thấy ngươi như là không cao hứng lắm."


"Sao nô tỳ có thể không cao hứng? Nô tỳ rất cao hứng, tạ Hoàng thượng ân điển!" Nàng cúi người xuống, nhân tiện, còn kéo Mục Chước một phen: "Tỷ muội chúng ta có thể đoàn tụ, hoàn toàn nhờ vào long ân của Hoàng thượng."

Hắn "Xuy" cười mỉa mai, lại chuyển qua Ánh Phi: "Ái phi thật là có phúc khí tốt, có tỷ muội bọn họ trung tâm hầu hạ."

Ánh mắt Ánh Phi lúc này mới từ trên người hai người phía dưới thu hồi, miễn cưỡng cười: "Hoàng thượng nói đùa."

Hắn lại nói: "Trẫm cũng không phải nói giỡn, phải xem ái phi có nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, để cho nàng đi hầu hạ trẫm?" Ngón tay thon dài, không hề dấu hiệu chỉ về hướng Mục Chước vẫn như cũ đang quỳ gối phía dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận