Trên núi có một tiếng chó sủa, và sau đó nhiều con chó trong thôn nhất hô bá ứng.
“Ai đó? Người đã trở lại?” Chủ nhà đối diện với lối vào thôn, cảnh giác thò đầu ra, trần như nhộng giống như vừa lăn xuống từ trên giường.
“Không có gì, hai chiếc xe áp tải đã trở lại.” Cũng là một người đàn ông trung niên ăn mặc như người dân địa phương thuận miệng nói một câu, đầu cuối rất thấp không thể nhìn rõ mặt.
Người đàn ông trên vai vác một cây gậy dài được bọc trong một miếng vải hoa màu xanh đậm.
Người dân địa phương lên núi thường mang theo súng đều là như thế này, rất lơ lỏng bình thường.
“Đã trở lại rồi?…….” Chủ nhà vừa nhai lá thuốc lá vừa lẩm bẩm, còn tưởng đã xảy ra chuyện trên đường.
Chủ nhà vừa mới xoay người khép cửa lại, bước chân đột nhiên dừng lại, nhíu mày nghi ngờ, thuận tay túm khẩu súng ở bên cạnh cửa.
“Hả? Chờ một chút ……”
Vị khách qua đường vừa rồi thoạt nhìn rất giống thôn dân, nhưng khi cúi đầu chậm rãi đi qua bức tường thấp thì làm cho chủ nhà tràn đầy cảnh giác phát hiện: Người này có chút cao? Cao hơn nhiều so với độ cao trung bình 1m73 của đàn ông địa phương.
Thường là một người đàn ông cao hơn 1m8, khi di chuyển sẽ thu hút nhiều người nhìn hơn: Hoặc là người biết võ; hoặc là, hoặc không phải là dân địa phương, mà là một kẻ nguy hiểm xâm nhập vào biên giới từ một quốc gia giàu có mạnh mẽ hơn ở phía bắc.
Chủ nhà còn chưa dứt lời, khách qua đường đã xoay người lại.
Khuôn mặt xa lạ được ngụy trang màu xanh xám của lá cây, đôi mắt rất bình tĩnh giống như hỏi đường và xin một tách trà.
Cũng không có ý định bắt chuyện, giải thích hoặc là che giấu, bóng đen ra tay nhanh như chớp, cánh tay giống như một con rắn lớn quấn lên cổ, dũng mãnh kẹp chặt cổ chủ nhà giữa các khớp khuỷu tay và ấn ngã xuống đất, bóp chặt tất cả âm thanh cố gắng vùng vẫy……
Đập đầu gối vào ngực một cách hung ác, trong bóng tối thậm chí còn nhận ra tiếng xương sườn gãy, cắm xuyên qua phổi.
Ngón tay sắc bén bấu chặt lấy cổ, “Cạch” vặn gãy, kết thúc trận chiến một cách lặng lẽ.
Chỉ trong vài giây.
Một loạt động tác diễn ra cực kỳ lưu loát, tiếc rằng không có ai vây xem, lần này không lưu lại hình ảnh trong bất kỳ video giám sát nào.
Đây là một quỹ đạo báo thù dài dòng, một thủ đoạn sắc bén thuộc về Kẻ hủy diệt.
Hơn nữa.
Hơn nữa, động tác và bước đi giữa hai cha con cực kỳ giống nhau.
Lệ Hàn Giang lau sạch máu trên tay, kéo thi thể trầy xước kia phi tang vào vũng bùn phía sau nhà.
Trước khi xử lý đã lấy điện thoại di động trên người của đối phương và thiết bị liên lạc trong phòng ra trước.
Túm lấy ngón tay người chết, dùng vân tay mở khóa rồi lại nhanh chóng hủy bỏ mật khẩu……
Ông nhanh chóng rời khỏi con đường núi và chìm vào vùng rừng núi hoang vu.
Nơi này khắp nơi đều là đồn biên phòng, còn có tiếng chó sủa, không thể xuất hiện được nữa.
Trong không khí tràn ngập một mùi vị cổ quái nhàn nhạt.
Đối với những thợ săn có kinh nghiệm trong rừng, họ có thể nhận biết phương hướng bằng cách ngửi: Nơi này rất nhiều thôn xóm, những thôn xóm sản xuất ma túy nối liền với nhau, bóng ma bao phủ vùng đất này, che khuất bầu trời.
Tiểu Bùi bây giờ ở vị trí nào?
Căn cứ vào định vị người nào đó mang theo mà màn hình hiển thị, hẳn là cũng ở gần đó không xa, sẽ phải gặp nhau.
……
Đâu đó trên núi, ánh lửa mờ ảo và tiếng nói chuyện ồn ào.
Bầu không khí căng thẳng bỏ chạy, cũng không thể ngăn được nhóm lính đánh thuê lỗ mãng kia tùy ý trút giận trên con đường xóc nảy.
Uống rượu, ném chai, còn không ngừng phàn nàn, chửi mẹ nó.
Những người này, vốn dĩ chính là một đám thấy lợi quên nghĩa còn tham lam háo sắc.
Không có chừng mực nào về đạo đức, trong lòng cũng không có tín ngưỡng, mỗi ngày đều giống như đang cầm đầu người trong tay.
Đi trên con đường này trong một thời gian dài thậm chí đã thiếu đi sự sợ hãi đối với điểm mấu chốt trong cuộc sống và nhân phẩm.
Đoàn xe còn rất xa hoa, buôn ma túy cũng không thiếu tiền.
Xe địa hình quân sự với khả năng vận hành tiên tiến, bên ngoài dùng sơn xịt ngụy trang màu xanh nâu, đầu xe bọc thép, trèo đèo vượt núi thì không cần phải nói.
Bùi Dật dùng khớp ngón tay gõ gõ, sờ sờ.
Thân xe được làm bằng thép tấm dày, kính chống đạn, chống radar dò tìm, mánh khóe dạng nào cũng có.
Phía sau nhét đầy súng ống băng đạn…… Sẽ không kém trang bị của đại đội biên phòng bên ta.
Các quan chức và doanh nhân bị cướp kia, sau khi ầm ĩ, bị cưỡng ép tiêm thuốc mê, lúc này bất tỉnh nhân sự ở ghế sau xe, ngủ say.
Khi tỉnh lại vào rạng sáng ngày mai, mọi hỗn loạn đã kết thúc, coi như chuyện gì cũng không biết, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Làm xong vé lớn này, nghỉ ngơi trong hai tháng tạm lánh đi sự chú ý, sau đó sẽ quay trở lại …… Nhất định phải thuận lợi xuất hàng, làm mọi cách có thể để qua mặt cảnh sát truy đuổi chặn hàng! Kiếm tiền hoa hồng!
Cho nên, lão già đến thời điểm này cũng không xuống tay giết người, không có tàn sát người dân trong thành phố.
Chung quy lo lắng rằng sau khi xong việc còn có thể cứu vãn, muốn kiếm tiền thưởng trên hắc đạo, thân phận thương nhân bạch đạo cũng luyến tiếc vứt đi.
Bùi Dật lặng lẽ ngồi trong lều trại, ánh lửa bên ngoài chiếu lên mặt hắn ……
Trong ánh sáng lóe hiện ra bóng Mã Tử cầm súng đang theo dõi, nhìn chằm chằm từng động tác của hắn, chờ hắn lộ chân tướng.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng: Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt trước nói sau.
Trong tay cũng không có giới thiệu hay giấy chứng nhận hành động liên hợp nào, hắn muốn bắt “Hổ Vương” bất chấp chỉ thị của lãnh đạo cấp trên.
Tất cả mọi người đều không chú ý, đi đi dừng dừng trải qua hai lần nghỉ ngơi, trong đám người bọn họ thiếu đi một gương mặt quan trọng.
Đám Mã Tử kia nhìn chằm chằm rồi người cũng bị mất, chúng vẫn luôn cho rằng vị đội trưởng Lôi khó tính nhất kia đang ngủ trong lều với Bùi thiếu gia, mà Bùi Dật lại lầm tưởng đội trưởng Lôi ngủ ở trong xe bọc thép, không phải sao?
Ba Nại Ôn cố ý đi ngang qua bên ngoài lều trại hai lần, ánh mắt tà mị, mùi rượu ngút trời, chung quy chỉ lo đến khối thịt thơm này đã thành hoa có chủ.
Gã này không còn gan khiêu khích, thuận tay bắt lấy thiếu niên trẻ tuổi—— người đã từng rửa chân, sưởi ấm giường cho Bùi thiếu gia—— chính là cố tình trút giận và phát tiết dâm dục.
Hay ở mức độ sâu hơn, một người đàn ông ngoài mạnh trong yếu cố gắng che dấu sự hồi hộp, hoảng loạn về tinh thần mấy giờ trước, chỉ có thể xuống tay với những người yếu và vô tội hơn.
Thiếu niên liên tục hét lên đau đớn, thút thít nức nở trong ánh lửa, sau đó lại bị khi dễ đến mức không thể phát ra âm thanh.
“Làm cái gì vậy?” Chương Thiệu Trì rốt cục tỏ vẻ không hài lòng, “Vẫn còn là một đứa trẻ.”
Quả thực là một đám thú đội lốt người không có văn hóa.
Thiếu niên ngồi bên đống lửa, co rúm bả vai, nước mắt lưng tròng lại mỉm cười với Chương tổng, đã sớm quen với sỉ nhục như vậy.
Chương tổng ném cho đứa nhỏ một túi thịt bò sốt hút chân không.
Có lẽ từ lúc sinh ra anh đã có mong muốn bảo vệ đối với những đứa trẻ không có tình yêu thương của cha mẹ như vậy, mong muốn bảo vệ như kiểu “tình cha như núi” nên khó chịu nhất là thấy kẻ yếu bị bắt nạt.
Bùi Dật cười: “Đau lòng người ta bị thế này à?”
Chương Thiệu Trì hỏi ngược lại: “Anh chưa từng yêu thương em sao?”
Tiểu Bùi của anh hiện giờ sẽ không lâm vào khốn cảnh như vậy.
Tiểu Bùi của anh trưởng thành, cường tráng mạnh mẽ, hơn nữa thông minh cứng cỏi, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Cửa xe bọc thép mở ra, Ngô Đình Mạo lộ ra khuôn mặt thâm trầm, nhìn chung quanh, tâm tư một khắc cũng không yên, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Kinh nghiệm giang hồ lâu năm cùng tính cách cáo già xảo quyệt, thậm chí là do trực giác cuối cùng làm cho lão lại sinh nghi.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến lão nghi ngờ: tên Chương Thiệu Trì kia, cùng người người yêu nhỏ bên cạnh, cũng quá bình tĩnh.
Không bị tiêm gây mê mà không ồn ào, trầm lặng và yên tĩnh, bị bắt giữ, giam lỏng còn không nỡ bỏ đi, là đang đeo bám bọn buôn ma túy bỏ trốn sao?
“Nại Ôn, đưa ảnh của Liêu cảnh đốc cho tôi xem.” Ngô Đình Mạo đột nhiên mở miệng.
“Ông trước kia đã xem qua, đã xác nhận qua, tôi không thể nhầm lẫn!……” Ba Nại Ôn lẩm bẩm, ở trước mặt ông chủ cũng bớt lại, lấy điện thoại di động ra mở ảnh.
Không dễ có được tình báo, ảnh chụp mục tiêu chỉ một tấm duy nhất.
Ngô Đình Mạo cầm điện thoại di động, quan sát.
Đây là một bức ảnh chụp lén qua kính cửa sổ, không rõ ràng, cách đây đã lâu.
Người phụ nữ trong ảnh không còn trẻ trung, nhưng khí thế vô cùng phóng khoáng, mái tóc xoăn xoăn ngang vai, đôi môi đỏ rất thu hút, mong ngóng nhìn quanh, khi lái xe còn kẹp một điếu thuốc lá điện tử, ngón tay thon dài.
Ba Nại Ôn không cam lòng nghiến răng: “Đáng tiếc lần này ra tay với tên họ Trần của MCIA6, quả bom kia lại không giết chết được lão!”
Ngô Đình Mạo: “Trường hợp cậu tìm thấy trong xe nổ tung, nó được viết như thế nào?”
Ba Nại Ôn: “Nói về một bệnh viện nào đó, người thông tin cho chúng ta đã kiểm tra, nhưng hồ sơ bệnh viện đã bị hủy từ lâu rồi, mẹ nó.”
“Sinh ra năm nào? Rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Nếu như tôi nhầm, căn bản là không có một đứa nhỏ thần bí nào cả, cũng chỉ có con trai yêu quý của lão trùm ma túy bị chết, nhiều năm điên cuồng tìm kiếm, dục vọng biến thái mong muốn báo thù như vậy, chỉ là công dã tràng.
Ánh trăng treo trên khe núi chỉ một lòng bàn tay đã đánh tan thành từng mảnh nhỏ, bóng tan bọt trắng.
“Đã trưởng thành?”
“Dựa theo ngày sinh suy tính, là một tên nhóc khoảng hai nươi tuổi.
Ồ, không, vào lúc đó chỉ hơn hai mươi, nhưng chuyện này đã qua nhiều năm rồi, bây giờ là 30 đi?” Mã Tử tính toán không linh hoạt, đầu óc hỗn loạn, “Có thể là hai mươi tám tuổi?”
Đống lửa bùng lên, tiếng tạp âm khá lớn.
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau còn cho rằng trong phạm vi trăm mét đều là một đám đầy tớ tầm thường, không ai có thể cách đống lửa rất xa mà bắt được giọng nói của, nhận ra khẩu hình của bọn họ.
Gió núi vào ban đêm xẹt qua khuôn mặt, biến thành một tiếng rít sắc lạnh.
Ba Nại Ôn phun đầu thuốc lá và thể hiện sự trung thành với ông chủ: “Cùng lắm thì thêm một quả bom khác …… Giống như lúc trước, chiếc xe kia lật xuống vách núi, nổ thành mảnh vụn, không để lại chút cặn nào, hừ, kết quả còn phải làm ra xác chết giả, bị cắt thành từng miếng thịt, hù dọa đám cảnh sát nhỏ đó ……”
Lông mi bùi Dật rũ xuống khẽ run lên trong ánh lửa, đôi môi cực mỏng mím thành một đường.
Bình thường màu môi hơi trắng bị răng cắn càng trở nên trắng bệch.
Một chút máu chảy vào kẽ răng, hắn dùng đầu lưỡi liếm sạch, nếm một hương vị tanh mặn.
Mỗi một chữ, mỗi một câu, đều giống như vũ khí sắc bén cắm vào tim.
Bị đâm một nhát, một nhát, hắn đã chết lặng, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Da dày thịt béo, bách độc bất xâm.
Ngô Đình Mạo đột nhiên ngẩng đầu, cách đống lửa: “Nhóc con, cậu nhìn cái này xem!”
Điện thoại di động lại bị đánh trống truyền hoa đưa đến trong tay Bùi thiếu gia, ảnh chụp rõ ràng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Chương Thiệu Trì không khỏi ánh mắt đảo qua, lại cố tình quay đầu đi, làm bộ không thèm để ý chút nào, cũng không muốn nhìn, không có hứng thú, nhìn xong cũng không khó chịu……
Có giống không?
Khuôn mặt, hình dáng, ngón tay, vóc dáng trong ảnh có giống nhau không? Chỉ cần ảnh chụp bày ra ở trước mặt những người cùng huyết thống, nhất định sẽ tìm ra vô số điểm tương đồng, càng nhìn sẽ càng thấy giống nhau.
Ngô Đình Mạo cất giọng: “Cậu có biết madam này không?”
Bùi Dật: “Ai vậy?”
“Là kẻ thù hãm hại con trai yêu quý của ta.” Ngô Đình Mạo cảm khái năm đó, “Về riêng tư, kỳ thật, ta rất tôn trọng vị nữ thanh tra kia, cô ấy vô cùng có bản lĩnh…… Đáng tiếc không phải là người cùng đường, không thể cùng chung chí hướng cùng mưu cầu sự nghiệp, không thể mặc ta sử dụng, không muốn hợp tác, không phải cô ấy chết chính là ta mất mạng! Đáng tiếc.”
“Đúng vậy.” Bùi Dật gật đầu, “Thanh tra hẳn là cùng người đàn ông tảo mộ vào đêm khuya, cùng chung chí hướng cùng mưu cầu sự nghiệp.”
Ngô Đình Mạo nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Dật: “Nhóc con, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bùi Dật bình tĩnh mà nói: “Hai mươi chín, sắp ba mươi rồi.”
Ngô Đình Mạo khá bất ngờ: “Nhìn không giống, tôi tưởng cậu mới hai mươi?!”
Bùi Dật cười đến ngực hơi run: “Tôi là có gương mặt non nớt, đầu óc cũng không quá thông minh, tôi đã sống uổng phí 30 năm.”
Tôi ba mươi tuổi.
Thù này không báo, uổng cônglàm người.
Môi Bùi Dật vẽ ra một đường cong xinh đẹp, cười rất đẹp, thậm chí không muốn nói dối hay che đậy nữa, ông có thể làm khó dễ được tôi?
Mạo gia, ông là tình cờ đoán được quá trình?
Ông cũng có thể đoán được cái kết chứ?
Ngô Đình Mạo gật đầu thật sâu, không biết còn cần hỏi cái gì nữa? Hoài nghi, hỗn loạn, rồi lại khó có thể tin.
Không có khả năng, trên đời sẽ có một cảnh tượng vô tình mà trùng hợp đến vậy? Điều đó là không thể.
“Ông chủ, ông yên tâm đi, chỉ cần tìm ra người đàn ông trong video là ai…… Hừ.” Ba Nại Ôn thật sự là đầu óc ngu xuẩn, cũng chưa từng xoay chuyển.
Tên này lộ ra hàm răng đen do nhai trầu, cười lạnh, “Ngày bọn họ chết đã đến rồi.”
Sự yên tĩnh cuối cùng trong đêm trước của trận chiến.
Ngoại trừ tiếng gió, tiếng lửa và tiếng côn trùng, bốn phía tĩnh mịch.
Ánh sáng màu cam không ngừng chiếu lên giữa mày của Bùi Dật.
Tầm nhìn của hắn chính là một ống ngắm bắn tỉa, thập tự tinh chuẩn, không ngừng di động, lay động, cuối cùng dời lên đầu Ba Nại Ôn, chỗ giữa mày, ở trong đầu “rắc” một tiếng điều chỉnh tiêu điểm.
Phải, ngày chết của ai đó đã đến.
Trong nhất thời ánh mắt Bùi Dật hơi ướt át đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh vươn tay ra ôm vào lòng.
Chương Thiệu Trì nhận thấy Bùi Dật phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, cảm xúc gần như sụp đổ, anh đã nắm lấy cằm, bao phủ đôi môi co rút run rẩy của hắn……
Chỉ dùng lưỡi và răng hôn cưỡng bức đến thở dốc, chặn toàn bộ những cảm xúc rất không tự nhiên kia lại.
Bùi Dật nhắm mắt lại, hai tầng lông mi đều nhuốm màu ẩm ướt, khuôn mặt căng thẳng không thể thả lỏng, dùng một tay đẩy ra rồi lại bị người yêu của hắn nắm chặt cổ tay, ấn xuống, để cho hắn đi vào khuôn khổ.
Biểu cảm dữ tợn, tim đập kịch liệt, vừa đủ để chìm đắm trong nụ hôn thô bạo này.
Chương tổng ” nhân tiện ” hôn lên khóe mi của hắn, giúp hắn liếm một giọt nước mắt không để lại dấu vết.
“Đã đến lúc nghỉ ngơi… cùng lão tử trở về ngủ.”
Chương tổng kẹp Bùi thiếu gia ở dưới nách, trước mắt bao người ỷ mạnh hiếp yếu, trực tiếp kéo về lều trại ngủ cùng, kéo rèm cửa lên.
Ôm, hôn, sử dụng tiếng thở dốc lớn nhất để che đi cảm giác thất vọng đột ngột.
Bùi Dật nghẹn ngào thất thanh, cắn chặt môi để kìm nén nỗi đau quá lớn, lại lần nữa bị Chương tổng lấp kín miệng để an ủi hắn.
Đừng khóc, bảo bối không thể khóc……
Bạn đời sống chết nương tựa lẫn nhau, thời điểm chiến tranh tồn vong nhất định sẽ liếm sạch huyết quang trong đáy mắt nhau, liếm đi sự nhát gan trong lòng, mười ngón tay siết chặt.
Những Mã Tử cầm súng gần trong gang tấc, cách một tấm rèm vải theo dõ nhất cử nhất động của bọn họ.
Rèm cửa lều trại không được chắc chắn, bên dưới có một khe hở dài tới một mét, để lộ bắp chân và bàn chân của họ.
Chương Thiệu Trì không thể không lật Bùi Dật lại, đè ở trên túi ngủ bơm hơi.
Trong khe hở một thước dưới rèm cửa, chỉ nhìn thấy cái quần dài xoa thành nhăn nheo, còn có hai chân hai người trùng nhau.
Chương Thiệu Trì hôn thật mạnh, che giấu, để Bùi Dật có cơ hội trút bỏ áp lực đã kìm nén quá lâu, a ——
A ——
Bùi Dật rốt cục có cơ hội gào thét thành tiếng.
Giống như mãnh thú trúng đạn, ôm lấy ngực mình, khom lưng dùng khuỷu tay chống đất, cố gắng làm dịu cơn chấn động và đau buồn không thể kiểm soát được.
Chương tổng làm dịu đi sự nghẹn ngào quá độ của hắn, cuối cùng vẫn phải che miệng hắn lại.
Bùi Dật dùng ánh mắt nói chuyện: Không có việc gì.
Thả miệng ra, hắn dùng khẩu hình nói: Tôi giết tổ tông mười tám đời nhà nó, tôi giết bọn họ.
Chương Thiệu Trì hôn mạnh lên môi hắn, thì thầm: “Bảo bối nhịn một chút, kiên cường một chút… Anh yêu em.”
……
Ba Nại Ôn lấy một khẩu súng dài từ thùng xe phía sau, kéo chốt và nạp đạn.
Tên sát thủ chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm này, không bao giờ quên nhét đầy lựu đạn cùng băng đạn dự phòng vào ba lô tùy thân.
Ngô Đình Mạo ngồi vào ghế sau của xe việt dã chống đạn, trầm mặc ba giây đưa ra quyết định, phun ra ba chữ: “Giết hắn đi.”
Ba Nại Ôn: “Ai?”
Ngô Đình Mạo không hề do dự: “Tên trẻ tuổi xinh đẹp kia.
”
Ba Nại Ôn: “Ông cảm thấy hắn có thể là…… cảnh sát?”
Hai ngọn lửa không sợ hãi trong mắt người trẻ tuổi làm cho trùm ma túy sợ hãi.
Ngón tay của Mạo gia vẽ ra một vết trắng trên lưng ghế da: “Giết hắn đi, cậu động thủ, bây giờ, mang theo thêm vài người.
Không cần quản ông chủ Chương, làm rớt cái trẻ tuổi kia.”
Một tiếng bắn lén, mọi người giật mình và bật dậy khỏi góc tường.
Đội hình hỗn loạn, cho rằng gặp phải phục kích.
“Ai? Ai nổ súng?…… Có chuột?!”
“Không, không đúng không đúng.” Có lâu la nơm nớp lo sợ báo cáo, “Báo tin, súng nổ!”
“Mẹ nó, ai nổ súng!” Ba Nại Ôn nóng nảy đạp một cước.
Nhào tới trước mặt ông chủ lớn báo cáo: “Không không, không phải cảnh sát biên giới, là nhà xưởng của chúng ta ở trong núi, căn cứ của chúng ta, bốc cháy …… đánh tới rồi, cảnh sát đã tìm được nơi đó!”
Ngô Đình Mạo một lúc lâu cũng không nói gì.
“Đội trưởng Lôi đâu?”
“Ngủ trong lều?”
“Ông, ong ta không ở trong lều trại.”
“Ông ta có ở phía sau xe không? Vừa rồi vẫn còn ở trong xe!”
“Người đâu?!…… Ông ta đã bỏ chạy lâu rồi!”
Ngô Đình Nạo giống như gặp phải đòn nặng nề, trong đầu nhanh chóng vẽ ra phạm vi hàng trăm km, toàn bộ lãnh thổ Đông Nam Á, bất động sản, đồn điền, thôn trang sản xuất và buôn bán, còn có nhà xưởng ngầm sản xuất và buôn lậu súng ống đạn dược.
Dưới tình thế cấp bách, lão đang tính toán xem gã Lôi Phách này biết được bao nhiêu bí mật, biết bao nhiêu bản đồ …… Rất nhiều, phải rất nhiều.
Có người ngay từ đầu đã lo sợ, sợ đen ăn đen, không giữ lời hứa, không có nghĩa khí, vào thời điểm khủng khiếp nhất này sẽ đổ thêm dầu vào lửa, cắm dao vào hai sườn của lão.
Được lắm, thật tàn nhẫn.
Trùm ma túy kỳ thật không nên cảm thấy kinh ngạc như thế, ông ấy đã giận dữ đến mức như gặp phải sự phản bội nghiêm trọng.
Mạo gia là vì mưu lợi, vì mục tiêu vĩ đại là tích lũy tài sản mà không từ thủ đoạn, còn người bạn đồng hành đội trưởng Lôi mà ông tỉ mỉ lựa chọn, cũng không từ thủ đoạn vĩnh viễn là vì một mục tiêu này: bảo vệ người ông muốn bảo vệ, đoạt lại vinh quang mà ông muốn thu về—— ăn luôn một đám buôn ma túy các người có tính là chuyện lớn gì?
Ngô Đình Mạo ném một ánh mắt cho Ba Nại Ôn: Lôi Phách không phải đúng lúc không ở đây, cậu ở lại, lo liệu hậu sự.
Xe bọc thép màu nâu nhanh chóng khởi động, lốp xe nặng nề bụi đất bay tung tóe, đoàn xe lên đường, đi.
Ba Nại Ôn lắc đầu và ra hiệu cho vài tên Mã Tử đuổi theo, ra tay dọn dẹp lũ chuột.
Người này khẽ kéo nòng súng, giống như mãnh thú trong rừng trước khi săn mồi phục kích, từ từ, từng bước một, tới gần gian lều trại lớn nhất.
Có một bóng đèn mờ ảo bên trong.
Một người Mã Tử đẩy ra rèm cửa, Ba Nại Ôn đoan thương chính là một thoi nổ bắn ra, bạch bạch bạch bạch.
“……”
Căn lều đã sớm không có một bóng người, bóng dáng cũng không còn.
Quần áo còn trải ra trên túi ngủ, vừa rồi hai người đàn ông vội vàng làm việc đã cởi ra chiếc áo sơ mi bằng vải lanh, còn có một cái quần tây?
Từ khe hở bên ngoài liếc mắt nhìn qua, quần áo lộn xộn, cảnh tượng ái muội, còn tưởng rằng Chương tổng cùng Bùi thiếu gia nằm trên túi ngủ thân mật triền miên, hút thuốc sau khi xong việc.
Đồng tử của sát thủ đột nhiên co rút lại: “Mẹ kiếp, chính là hai người bọn họ!…… Không chạy xa đâu, lục soát!”
Tiếng côn trùng kêu vang dưới ánh trăng, bụi cỏ gió thổi uốn lượn bốn phía, trên một con đường nhỏ trải đầy ánh bạc hoa mỹ.
Đây mới là con mèo lớn tao nhã theo dõi con mồi, lặng lẽ bước đi, đoạn yên tĩnh cuối cùng trước khi phục kích.
Một tên Mã Tử đang cầm súng tiến đến bụi cây, không hề phòng bị, đột nhiên dưới cổ bị một mũi giáo dài đâm vào, xuyên thủng!
Các lỗ máu phun ra chất lỏng dơ bẩn sền sệt.
Miệng đang cố phát ra âm thanh nhưng bị một cánh tay to khỏe mạnh mẽ siết chặt, bóp cổ, đè ngực, ném vào bụi cỏ cao nửa người.
Con mồi thậm chí không có một chút cơ hội phản kháng, chỉ còn lại có hai chân vừa đạp vừa giãy dụa giữa đám cỏ, một trận thần kinh run rẩy, bụi cây trở về yên tĩnh.
Đứng giữa rừng với bộ mặt có chút dữ tợn trông giống như một “dã nhân”.
Trên lồng ngực bán khỏa thân tung tóe máu, dáng người kiện mỹ, khuôn mặt cương ngạnh.
Trên mặt ngụy trang cỏ bùn, chỉ có thể dựa vào đôi mắt mảnh khảnh cùng con ngươi màu nâu để phân biệt, đây là Chương Thiệu Trì.
Không có quần áo để mặc bởi vì chiếc áo vải lanh thời trang vẫn còn ở trong lều để che mắt.
Ba chiêu để trinh sát khống chế địch, bản lĩnh ngày trước không có suy giảm.
Trong lúc ác chiến, không nên lưu lại một chút thương hại nào đối với kẻ thù, không có quá trình thăm dò hoặc khuyên hàng, cũng không cần ham chiến.
Tựa như trùm ma túy tự mình nói, không phải bạn chết thì tôi chết —— đương nhiên là phải đưa mấy tên ngu xuẩn này lên đường nhanh chóng.
Một tên Mã Tử khác quay đầu lại, ánh sáng rất mờ, trên màng mắt vẫn còn lưu lại đốm lửa chói mắt, phải chớp mắt mấy cái mới có thể khẳng định bạn đồng hành đã không thấy?
Vừa định phát ra tiếng cảnh cáo, một bàn tay sắc bén, năm ngón tay cứng rắn mang theo một luồng gió lạnh ập tới, khiến tên này thậm chí còn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Thậm chí còn không biết mình đã đi trên đường như thế nào.
Năm ngón tay dường như cứa vào cổ tên này, đó là vết thương chí mạng do mèo lớn, dùng răng nanh hoặc móng vuốt sắc bén gây ra khi đột kích con mồi, vậy là đủ rồi.
Súng lại một lần nữa thay đổi chủ.
Tên Mã Tử bị đứt khí quản và động mạch mềm nhũn ngã xuống, trong rừng lại có thêm một thi thể vô danh.
Ba Nại Ôn nhận thấy gió thổi sau đầu, tình thế không ổn.
Quay đầu lại đối mặt với quyền cước của kẻ đánh lén trong bóng tối, thân trên của Chương Thiệu Trì đã không còn áo sơ mi, ánh mắt cứng rắn, phi đầu gối hung hăng nện vào ngực tên sát thủ!
Trong mắt Ba Nại Ôn bùng lên sự tức giận cùng nóng nảy, kinh nghiệm cùng thân thủ hoành hành giang hồ nhiều năm giúp hắn phản ứng ngay lập tức, dùng cùi chỏ và nắm đấm sắt đón đỡ, nhanh chóng chuyển sang phản kích.
Phi đầu gối đánh như điên.
Hai gã đàn ông thân hình đều cường tráng như trâu, vết máu chảy ra từ xương lông mày khiến cho khuôn mặt của cả hai đều vô cùng dữ tợn, cơ bắp như mạ một lớp ánh bạc phồng lên trên vai.
Gào thét trong trận chiến sinh tử dưới ánh trăng.
Chương Thiệu Trì dùng cùi chỏ đánh vào mũi đối thủ, lần này đánh lệch xương mũi.
Ba Nại Ôn chuẩn bị ra tay, họng súng sắp bắn ra thì bị người khác bẻ lên trên!
Sức mạnh tay mạnh mẽ gần như đẩy nòng súng lên trên theo hình vòng cung.
Mà thanh niên trẻ tuổi này bám lấy nòng súng của hắn, bởi vì dùng lực quá mạnh mà mười ngón tay căng thẳng và tím tái, còn khẩu súng bị thủ pháp hoa cả mắt “hủy đi” ở ngay trước mắt hắn.
Còn muốn bắn? Đội trưởng Bùi tiện tay đã tháo rời khẩu súng của thằng nhãi này thành nhiều phần ném vào bụi cỏ giống như ném một đống đồng nát sắt vụn.
Mày đen mắt nhỏ, lạnh như băng sương, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, sâu trong đôi mắt là nỗi u buồn, chứa đựng nỗi đau và những vết thương tâm hồn do những thăng trầm đã thấm đẫm cuộc đời từ khi còn nhỏ
Giẫm trên mặt đất dầu sôi lửa bỏng, thất bại và cô độc, từng bước đi đến nơi này.
Con đường nhân sinh dường như số mệnh định sẵn nhất định đứng ở nút thắt này, trước mắt chính là vách đá dữ tợn một vực thẳm tối tăm.
“Mày?…… A……”
Ba Nại Ôn xuất thân làm việc bẩn thỉu, tính tình kiêu căng tự phụ, quen âm thầm động thủ mà khinh thường la hét, khi nhận ra mình đang lâm vào tuyệt cảnh, lấy một địch hai lúc này mới nhớ tới việc kêu cứu, đã quá muộn rồi.
Hắn quá tự tin, hoặc là, hắn hoàn toàn không biết rắn đen Bắc Phi là ai, không có kiến thức.
Bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ kéo vào bụi cỏ, hắn vẫn cố sức hét lên, thân thể ngoan cố chống cự, kịch liệt phản kháng giữa bụi cỏ, san bằng một mảng lớn thảm thực vật, thực sự khiến cho Chương tổng toát mồ hôi trong quá trình chế phục.
Cái mạng ti tiện này, sở dĩ kiên trì lâu một chút ở trong trận chiến này, cũng là vì Đội trưởng Bùi muốn phải bắt sống để tán gẫu vài câu.
“Mở to mắt mà nhìn tao, mặt tao, có quen mắt không?
“Trông tao có giống cô ấy không?”
Bùi Dật nhẹ giọng hỏi.
Cổ Ba Nại Ôn bị khóa, tròng mắt lồi lõm, lúc này dường như đã hiểu ra.
Đôi mắt của Bùi Dật nhuốm vẻ đẹp và niềm vui của ánh ban mai, nét mặt đau buồn lại như vui đang vui hiện ra một tầng tử huyết
trong mắt nhiễm sáng mai ánh bình minh cảnh đẹp cùng nụ cười, biểu tình đại bi tựa hỉ, phiếm ra một tầng tím huyết: “Là mày cài bom, là mày sát hại Madam.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...