Trong đêm tối trên núi, một đội xe được cành cây và bụi rậm che khuất, nhanh chóng và yên lặng đi trên đường đèo.
Tất cả đèn xe đều tắt, nóc xe được trang bị thiết bị chống phát hiện tiên tiến.
Đêm định mệnh sôi trào này, mấy nhóm nhân mã đều không có đường lui.
“A —— lô, để tôi nhìn xem, bạn đồng hành cũ của chúng ta, anh ở đâu ở đâu ở đâu~ Tôi đang tìm, đang tìm, đang tìm anh~~”
Ghế sau của chiếc xe off-road lắc lư, Phạm Cao mở bộ thu phát sóng và một loạt thiết bị của mình.
Sau nhiều giờ lặp đi lặp lại gỡ lỗi và tìm kiếm nhàm chán, rốt cuộc có thu hoạch.
Đứa nhỏ kích động hét lên: “Có, có, có, ở đây!”
“Ai đó?”
“111 đến từ nhà Đội trưởng.” Phạm Cao tâm tư rất tốt, “Anh ấy ở đây coi như đội trưởng cũng ở đó.
Vị trí chính là nơi này, không chạy.
Thủ lĩnh, chuẩn bị xong chưa?”
Phạm Tiểu Hoa cũng không nhìn thấy vị chỉ huy tiền tuyến mà hắn gọi, chỉ liên lạc từ xa.
Đó chính là “đội viên ngoài biên chế” Đội A của bọn họ, vị thủ lĩnh lớn đáng kính.
Một giọng nam vững vàng từ trong kênh truyền ra: “ Định vị của trinh sát viên 111 của đội là ở phía trước đoàn xe phía trước các cậu, khoảng hai cây số, rẽ trái, lối vào một khe nứt theo hướng mười giờ…… Chuẩn bị dừng xe, chú ý ẩn nấp.”
Nhiếp Nghiên: “Được rồi, thủ lĩnh.”
Đội viên ngoài biên chế tiếp tục nói: “Đội A, B bao vây trước sau, chặn ở hai đầu, tay súng bắn tỉa ở bên ngoài yểm hộ.”
Hỏa lực bên ngoài đã chiếm được đường lui lên núi: “Vào chỗ.”
Đội viên ngoài biên chế kỳ thật đã đến từ lâu rồi, đến quá sớm nhưng không hành động hấp tấp, con mèo rừng đã ẩn nấp một giờ.
Người này lại lần nữa dặn dò: “Đừng làm bị thương người một nhà, có ít nhất hai trinh sát đội A của bên ta ở trong thôn, còn tôi nữa.
Hai người kia không có tai nghe liên lạc, đừng làm ngộ thương họ.”
Toàn thể đồng đội: “Hiểu!”
Phạm Cao lặng lẽ vỗ vai Nhiếp Nghiên: “phụ thân đại nhân của Đội trưởng, chúng ta nên xưng hô là gì đây?”
Nhiếp Nghiên che chắn xe xong, thu dọn đồ đạc: “Đội…… Cha, Đội cha?”
Phạm Cao bật cười: “Ông nội?!”
Chung Trạch để lại giọng nói trên kênh: “Sao cậu không gọi tổ tông luôn.”
……
Những con đường vắt qua lại trong thôn trang cổ xưa, định mệnh đêm nay phải trải qua một hồi kinh tâm động phách, đoàn người xe của đám Mã Tử đang chuẩn bị chuyển đi thì bất ngờ bị tấn công ngay một ngã rẻ ở giữa thôn giống như thần binh từ trên trời giáng xuống.
Một chiếc xe tải giống như bị một “tảng đá lớn” đè lên, lửa bùng lên dữ dội kèm theo một tiếng nổ lớn làm tốc mái nhà của vài căn nhà của dân làng.
Hai bên thậm chí còn chưa thấy rõ mặt, tiếng súng đã vang lên.
Đó là cảnh sát ở thành phố Myitkyina, hay là cục chống ma túy của Trung Quốc đại lục, qua báo thù hay là hai bên liên hợp hành động tiêu diệt thổ phỉ?!
Hai chiếc xe đang cố gắng trốn thoát nối đuôi đâm vào nhau, vài tên Mã Tử điên cuồng chửi bới “Cái quái gì đó! Con mẹ nó đi thôi!”
“Phía trước không còn đường nữa! Cảnh, Cảnh sát, cảnh sát, rất nhiều xe cảnh sát, ở lối vào thôn, không ra được, không thể ra ngoài!……”
Chiếc xe bán tải bị mắc kẹt trong bùn, động cơ đang gầm rú, cố gắng thoát ra khỏi bùn đất.
Một bóng đen cường tráng lăn qua vũng bùn, một nhát dao găm bén nhọn, hung hăng đâm vào lốp xe ……
Vị phá hoại này quá dày dạn kinh nghiệm, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào rồi lại rạch ngang, trực tiếp cắt lốp xe ra một lỗ hổng lớn, lòng dạ quá xấu!
Một tên lâu la đôi mắt tinh tường, nhìn thấy vị phá hoại này rớt xuống nóc xe và kêu một tiếng “ngao” quái dị, một chân quét xuống trong bóng tối.
Chương Thiệu Trì xoay người đứng dậy, đâm thẳng vào cổ đối phương ……
Vũng bùn, vật lộn, đánh nhau đẫm máu.
Chương Sir, tay phải cầm dao găm ba cạnh, tay trái cầm đao, anh xuất thân là một “Lính dày dạn” trong đại viện, nên rất có kinh nghiệm đánh nhau.
Khoảnh khắc tay phải chống đỡ công kích của đối phương, đột nhiên nghiêng người dùng dao trái đâm vào đùi đối phương.
Tên Mã Tử hét thảm, sau đó, không có cơ hội để hét nữa.
Một loạt các hành động cứng rắn mà lưu loát, tuyệt đối không dây dưa, không giống Đội trưởng Bùi mỗi lần ra chiêu còn hoa hòe loè loẹt.
Bấy ngựa trong chuồng hí vang, có một con ngựa cao lớn vọt ra.
Chương Thiệu Trì áp sát một con đang chạy, nghiêng người nhào lên ngựa.
Anh dựa vào sự yểm trợ của lưng ngựa, xua tan một đám lâu la đang tập kết lên xe, phá hư xong nhanh chóng bỏ chạy, phía sau mông ngựa bắn một chuỗi bùn đất rất tiêu sái.
Phía sau, chiếc xe bị anh cắt lốp đang nghiêng ngả đâm vào nhà dân.
……
Trong thôn, đầu thôn và cuối thôn, ba ngả tiếp cận gặp nhau.
Mọi thứ bị chặn ở hai đầu, đóng cửa đánh chó.
Mấy chiếc xe phía trước cố gắng phá vòng vây, càng gặp phải ngăn chặn dữ dội hơn ở cửa thôn, vướng sâu trong vũng lầy.
Một số thôn dân thức thời, đối mặt với họng súng của lực lượng tiêu diệt thổ phỉ, lúc này không quỳ xuống đầu hàng nộp vũ khí thì còn chờ đến bao giờ.
Mấy chiếc xe điên cuồng lao qua các rào chắn trên đường, cố gắng chạy trốn từ con đường núi phía sau thôn trang, nơi đó đường nhỏ nên càng hiểm trở, dốc núi dựng đứng.
Bóng đen nhanh nhẹn nhảy qua mái nhà, vượt nóc băng tường, mở ra một “hành lang trên không” phía trên ở thôn trang và rừng cây.
Đó là Đội trưởng Bùi dũng mãnh bất khả chiến bại của Đội A.
Điên cuồng chạy theo, kiên trì theo dõi mục tiêu.
Bùi Dật dựa vào động tĩnh, tiếng súng bên ngoài, thậm chí bố cục chiến thuật vòng vây, đều có thể phán đoán được đây là đội ngũ tiếp ứng của hắn đang chạy tới, còn nhanh hơn so với hắn dự liệu, sẽ đánh bại tất cả bọn đầu trâu mặt ngựa.
Cho nên hắn dám đuổi theo, tin tưởng đồng đội của mình, và mục tiêu của hắn là vị trí nơi lực lương lớn đang đuổi theo nghi phạm
Tiếng súng vang lên, tên cướp chửi bới và xả súng vào những người trên mái nhà.
Bùi Dật chống một tay, bay lên không trung quay cuồng né súng!
Viên đạn gào thét ở bên cạnh.
hắn, bắn lên mái ngói và cỏ tranh, hắn có thể đang bị bao vây.
Trong bóng tối, không nghe thấy tiếng cò súng khi nổ súng, tên cướp cầm súng chuẩn bị nhắm thì đầu bỗng run lên, cả người văng ra vài mét, giữa mày treo vết máu, ngưỡng ngửa mặt nằm giữa đường……
À.
Bản thân Bùi Dật cũng ngạc nhiên.
Một khẩu súng bắn tỉa cỡ nòng lớn, nổ súng từ khoảng cách rất xa, có người giúp hắn xử lý những người cản đường.
Bùi Dật đuổi theo, báo tin, chạy……ở một nơi rất xa, hoặc là cũng không xa, ở trên núi có một người theo phía sau lưng hắn giống như là hình với bóng, là vầng hào quang trên đầu, là thần hộ mệnh của hắn, dọc theo đường đi âm thầm thực hiện bắn tỉa, không hề chần chờ hay nương tay, nhắm vào tất cả những trở ngại có thể uy hiếp đến hắn.
Bùi Dật mắt thấy mấy tên Mã Tử cách đó không xa, vừa giơ súng lên đã bị một tia sét từ trên trời đánh xuống.
Đương nhiên không phải tia sét, là một hộ vệ ẩn mình trong bóng tối, một phát xử lý một tên, lần lượt xóa sạch mục tiêu, âm thầm vì hắn giết ra một con đường máu.
Thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật.
Chỉ là hắn không thể nghe thấy tiếng gọi của thần hộ mệnh, không nhìn thấy mặt, cũng không phân biệt được vị trí của đối phương.
Chỉ biết rằng, có người trung thành và tận tâm bảo vệ an toàn của hắn.
Khi hắn đang đấu tranh để tiến về phía trước, có người vĩnh viễn vì hắn bảo vệ vị trí phía sau ……
Là người trong lòng hắn suy đoán sao.
Đó có phải là cha không?
Một tiếng hừ tần số thấp, giống như tiếng còi, xuyên qua bầu không khí cực nóng, cũng xuyên thấu tiếng súng giao hỏa, truyền đến tai hắn.
Âm thanh xa xôi và ngân dài, giống như dùng kỹ thuật miệng, môi xen kẽ với tần số đặc biệt của hầu âm, làm hắn gợn lên một chút rùng mình phía sau lưng, quá quỷ dị.
Giống như một số loài rắn trong sa mạc châu Phi, đang trêu chọc con rắn đen.
Hắn dừng lại dựa vào tường và áp tai lắng nghe.
Tiếng còi xẹt qua những ngọn cỏ, lướt qua những chồi non mới sau cơn mưa.
Âm thanh lại rất giống rắn kêu, hình như là bắt chước âm thanh của rắn đen khi chiến đấu kêu gào phát ra hầu âm?
……
Phía trên sườn núi, trên nóc một ngôi nhà, Chung Trạch nhìn đội trưởng hắn đi qua.
Chung Trạch sau đó giơ giơ ngón tay cái lên, ra hiệu cho người cộng sự ở trên mảnh đất cao đối diện: Hoàn mỹ.
Trên mảnh đất cao đối diện cũng có một người nằm úp sấp, híp mắt hơi hơi nghiêng đầu, là Văn Vũ.
Đồng thời cũng đưa ra một cử chỉ cho đồng đội: Ăn ý!
Nếu như Đội trưởng Bùi muốn gọi từng người một là “Cha”, nơi này có cả một chi đội.
Những vệ sĩ trung thành vĩnh viễn đứng vững sau lưng hắn, cao quý bảo hộ linh hồn, đời này hắn muốn gọi cha cũng gọi không hết nổi!
Một giọng nói điềm tĩnh lại truyền từ trong kênh ra, Lệ tổng khen ngợi hai chàng trai: “Thấy rồi, xinh đẹp.”
Đại đội phía trước thông báo kết quả chiến đấu: “Xe bị chặn ở phía đông, nhân viên đã khống chế toàn bộ, cơ bản không có đọ súng, báo cáo xong!”
Lệ Hàn Giang nói: “Phía tây, mấy cỗ tàn phỉ chạy trốn, ngăn lại, đừng cho vào núi.”
“Hiểu rõ!”
Ông lại tỉ mỉ dặn dò: “Đội trưởng của các cậu ở phía tây, bản đồ theo hướng 10:30, ra khỏi thôn chỗ ngoặt hình chữ ‘chi’.
Có đọ súng, đối phương người nhiều, cần trợ giúp.”
“Hiểu rõ!”
Cựu chỉ huy Lệ Hàn Giang ngồi xổm trên một cành cây đại thụ, giống như vô số lần chấp hành nhiệm vụ như thường lệ.
Một bức tượng Phật bằng đá lặng lẽ, ẩn nấp trên đỉnh rừng rậm, mang dáng vẻ an tĩnh và yên bình.
Nòng súng trong tay lại rạng rỡ tỏa sáng, ánh mắt lãnh khốc uy nghiêm.
Trong bụi rậm xuất hiện một tên thổ phỉ, run rẩy vụng về đang định nâng súng lên, còn chưa kịp nhắm mục tiêu.
Lệ Hàn Giang xuyên qua tầm nhìn của thập tự trên kính, thuận tay “Phốc” một tiếng kết thúc.
Lệ Hàn Giang quay đầu đi, dùng môi, răng và cổ họng để mô phỏng cách phát âm.
Tiếng kêu của rắn cất lên trong không trung, tiếng còi chói tai vang vọng ở vùng hoang dã này.
Đây là âm thanh mà Bùi Dật xa xa nghe thấy.
Hắn quay đầu lại và dừng một chút, là muốn tìm một người đồng hành, trong mắt hiện lên kích động và hưng phấn ……
Loại thanh âm này ở người ngoài nghe được có vài phần kinh khủng, nhưng ở bên tai Bùi Dật, hắn thoáng cái liền hiểu được.
Hắn không có máy liên lạc, hắn rất cô đơn, hắn cũng có sợ hãi và do dự, thậm chí còn không biết người yêu của mình lúc này chạy đi đâu có an toàn hay không.
Hắn cần một chút hỗ trợ tinh thần từ những người bạn đồng hành của mình, vỗ tay cũng được.
Mà thần hộ mệnh của hắn, là dùng phương thức này để nói cho hắn: Tôi đang ở đây, bạn có thể di chuyển tiếp trên con đường này.
Không cần hô lên dong dài, cũng không bại lộ vị trí, người ngoài sẽ không bao giờ hiểu.
Bùi Dật lại phát ra một tiếng rắn kêu, là để đáp lại.
Trong bóng tối, hắn nở một nụ cười, dù trước mắt vẫn còn gió tanh mưa máu, nhưng trong lòng dường như cuối cùng đã tìm thấy sự bình an, tìm thấy một ốc đảo.
Nó được gieo trồng trong trái tim của vùng đất hoang khô cằn có mặt trời đỏ rực treo trên ngọn cây bánh mì này, từ xa có thể nhìn thấy biển cả.
……
Hành động của đêm nay vô cùng thuận lợi, tiểu đội của MCIA6, dẫn đường cho nhân mã của đại đội cảnh sát vào núi.
Thông tin định vị chính xác, bọn họ kỳ thật là sao chép của tổ ma túy.
Mấy thôn trang gần đó, một dây chuyền sản xuất và tàng trữ đã bị bắt gọn.
Vài tên thủ lĩnh đều bị chặn trên con đường núi phía sau thôn, bắt quả tang, không một người nào chạy thoát ……
Cách đó ngàn dặm xa xôi, về phía Yến Thành, Lầu Sáu Góc phản chiếu bóng dáng nguy nga trên vách núi.
Sở Tổng dựa vào sô pha, trên người quấn một chiếc áo khoác.
Các chiến lược gia ở hậu phương cũng thức trắng đêm chưa ngủ, chờ tin tức từ tiền tuyến.
Đôi mắt của Sở Tuần rất đẹp và sâu sắc, lộ ra hai quầng sáng, hiện lên rất nhiều đoạn phim động lòng người.
Lúc này làm sao không hoài niệm, vinh quang thiết huyết chinh phạt sa trường năm đó?
Nếu còn có cơ hội, không có đấu sĩ nào vui vẻ nhàn rỗi ở nhà, nhìn người khác ở tiền tuyến gìn giữ biên giới và lãnh thổ.
Nếu còn có cơ hội …… Như thế nào cũng muốn phái vương hậu của y ra trận, Hoắc tướng quân chỉ cần một khẩu súng, không phải cũng là một chống ba sao?
Lệ Hàn Giang nhảy từ cành cây này nhảy lên một cành cây khác, nhắm ngay vào tên thủ lĩnh Mã Tử đang chạy trốn chạy trốn vào rừng, cảnh sát truy kích đã ở phía sau không xa.
Không thể chạy được.
Lệ Hàn Giang nhắm vào bắp chân người nọ, đầu gối …… Làm tù binh đi.
Phốc ——
Phốc ——
Khi tiếng súng phát ra, mục tiêu kịch liệt run lên trong gió, chợt ngã xuống.
Lệ Hàn Giang biết mình bắn trúng.
Tuy nhiên, các cảnh sát đuổi theo đã hét và nhảy lên, ahh, lại bị giết? Ai bắn? Để lại cho chúng tôi một số còn sống đi!
Lệ Hàn Giang cau mày: Thế nào?
Thủ lĩnh Mã Tử ngã xuống đất bị bắn tiếp hai phát, lại là một Tang Côn xui xẻo, trên đầu hiện ra một lỗ máu rõ ràng, đốt cháy não hắn.
Luôn luôn như vậy, nhắm vào cùng một mục tiêu, bắn đạn vào cùng một thời điểm.
Là một loại ăn ý nào đó trong bóng tối, lại giống như một cơn ác mộng không cách nào thoát ra, đeo bám nhiều năm.
Loại thời khắc chói sáng trên chiến trường phát ra ăn ý này, chinh chiến nửa đời người, cũng sẽ không có vị thứ hai có thể hợp tác cùng ông ăn ý được như vậy.
Ông cũng cũng hiểu.
Lệ Hàn Giang đột nhiên chất vấn trên kênh “Cậu đang ở đâu vậy?”
Lệ Hàn Giang lại hét lên: “Cậu đang ở đây, nói chuyện đi, đang ở đâu?”
“Hả?” Trong một chiếc xe bí mật bên ngoài thôn, đồng chí Phạm Cao Tiểu đã khuấy động thiết bị thông tin liên lạc tiếp lời, “Tôi? Thủ lĩnh, tôi ở đây.”
Lệ Hàn Giang: “Cậu nói đi.”
Phạm Cao mồm miệng lanh lợi: “Thủ lĩnh, ông kêu tôi sao? Tôi vẫn luôn ở đây.”
Cấp trên gọi nhất định phải trả lời kịp thời, không trả lời thì tức là bạn đã chết.
Đây là kinh nghiệm bảo vệ tính mạng No.
1 mà Phạm Tiểu Hoa học được khi theo Đội trưởng Bùi chấp hành nhiệm vụ.
Lệ Hàn Giang: “Cậu im lặng, không gọi cậu!”
Bảo bối hoa hướng dương ủy khuất rồi: “…………”
Lệ Hàn Giang lần này điều hành đội AB, xác định địa điểm tấn công chính xác, chính là dựa vào thiết bị định vị và thông tin liên lạc trên người Chương Thiệu Trì mang theo.
Chương tổng công khai đi dự hội nghị ngay dưới mũi lão trùm ma túy, mạo hiểm thật lớn, rất có dũng khí, trận này đánh thắng, tuyệt đối đáng ghi một công.
Chương Thiệu Trì là nguồn nhiệt lớn trong núi di chuyển sáng rực trên bản đồ tín hiệu, mục tiêu hành động rõ ràng.
Cho nên, Chương tổng cũng không cần trực tiếp báo cáo, thần hộ mệnh sau lưng vẫn luôn đi theo phía sau.
Nhưng nếu có một người khác, kỳ thật không có đi xa, không có biến mất, vẫn luôn ở gần……
Kênh Đội A của bọn họ, chỉ sợ từ đầu đến cuối đều bị hacker cao cấp bí mật nghe lén, các bước hành động đều rõ ràng.
“Cậu nói chuyện.” Lệ Hàn Giang giọng khàn khàn nói, “Nếu như cậu ở đây, thì lại đây.”
Ngồi trên vách đá trong đêm đen Tu La mặc đồ đen, tóc dài bồng bềnh dưới ánh trăng, nhẹ giọng đáp: “Tôi không trở về.”
Đáng tiếc Lệ Hàn Giang không nghe được, hỏi lại mấy lần: “Từ bỏ, dừng lại, trở về đi.”
Đôi mắt của Lôi Phách phản chiếu bầu trời đầy sao còn sót lại, lạnh nhạt mà nhìn bọn thổ phỉ bị quan quân giết đến thất linh bát lạc.
Trên sườn núi, dưới ánh đèn pin đang lắc lư đều là những Mã Tử bỏ vũ khí đầu hàng ….
Đội trưởng Lôi cũng mừng rỡ vây xem hang ổ của Ngô Đình Mạo bị bưng, tốt nhất là nên quét sạch toàn bộ để tránh những rắc rối sau này.
Y cũng không có tha thứ cho sự đồng cảm thương hại một chút nào, cũng sẽ không bởi vì môi hở răng lạnh mà rơi một giọt nước mắt đồng tình.
Mấy năm nay, trái tim đã chai cứng từ lâu.
Trong quá trình cứng rắn, nó cũng trải qua thời gian dài cô đơn, biến dạng và biến chất……
Các người bảo tôi quay lại chịu chết hay quay trở lại để xét xử?
Hay là muốn trở về cùng Trần Hoán, Liên Nam Ngọc những lão già đó song song nằm chung một chỗ?
Ánh lửa soi sáng lớp băng giá không bao giờ tan chảy kia, Lôi Phách phun ra mấy chữ: “Tôi tuyệt đối không trở về.”
Phía sau đột nhiên có động tĩnh, thở hổn hển, bước chân, tiếng súng.
Tàn phỉ chạy trốn thực sự đã đi lên con đường nhỏ vách núi này!
Lôi Phách đột ngột quay lại đồng thời đã lưu loát cầm súng trong tay.
Người đàn ông lao ra phía sau bụi cây có thân hình cao lớn, một tay cầm súng và tay kia là dao găm sắc bén.
Rõ ràng là trải qua ác chiến, máu trên quần áo và cánh tay của anh vẫn còn ấm.
Màng mắt Lôi Phách phủ đầy các đốm sáng lung lay.
Họng súng chĩa thẳng vào người trước mặt, y sửng sốt.
Gương mặt nam tính, đôi mắt thâm thúy động tình …… Lôi Phách chỉ là một thoáng hoa mắt, liền nhận ra có gì đó không ổn, người này không phải.
Hắn dùng họng súng nhắm vào, người đứng trước mặt y là Chương tổng.
Chương Thiệu Trì cũng kinh ngạc trừng mắt, oan gia ngõ hẹp không hẹn mà gặp, cũng không dám phát ra khí thế —— ai ngờ ngẫu nhiên gặp được cha vợ thứ ba ‘Lam Ba Tư Thụy’ tại phương quỷ quái này? So với Hoắc tướng quân bước vào từ cửa sổ trên tầng hai biệt thự của mình lúc trước, vỗ vỗ bả vai anh nói “bỏ súng xuống”, còn kinh hãi và bất đắc dĩ hơn.
Hai người lạnh lùng trừng mắt, đối mặt với nhau, như muốn rút súng bắn vào nhau, nhưng lại đồng thời nghiêng đầu.
Họng súng chung quy không phải muốn bắn về phía người trước mặt.
Lôi Phách không nói gì mà đá vào eo Chương Thiệu Trì!
Thừa dịp loạng choạng, y bắn một phát trúng phía sau Chương tổng, trong bụi rậm, một cái họng súng ác độc thò ra khỏi bụi cây phía sau.
Mà Chương Thiệu Trì bị đá đến “Ách” một tiếng, ngã về phía đội trưởng Lôi.
Đồng thời dao găm trong tay anh nhằm phía sau lưng Lôi Phách, có một gã Mã Tử khác thò đầu ra khỏi vách núi, đẩy anh ta xuống một lần nữa ……
Chương Thiệu Trì sau đó nghĩ lại, Lôi Phách không còn bàn tay dư thừa, cho nên chỉ có thể đạp y, để y cúi đầu
Lôi Phách bị Thái Sơn này nhào tới, tóc gần như sắp quấn lấy nhau.
Tai đột nhiên đỏ bừng, Lôi Phách kéo tóc mình ra, thô bạo đẩy người ra.
Khuôn mặt của anh cực kỳ giống, lại là một người hoàn toàn khác, cũng sắp làm y điên rồi.
Khuôn mặt này lại khiến y vô cùng khó chịu, nó phá tan ảo ảnh đẹp đẽ trong lòng, phá vỡ giấc mơ của và buộc y phải nhìn nhận hiện thực.
Sư huynh là liều mạng muốn bảo toàn Tiểu Bùi, không ngại phẫu thuật thẩm mỹ cũng là hủy dung.
Phía sau tình yêu của người cha, còn có một tầng sâu hơn, Lệ Hàn Giang từng bước từng bước thay đổi diện mạo, chính là không hề lưu luyến hủy diệt khuôn mặt kia, cắt đứt chuyện cũ năm xưa.
Mà đội trưởng Lôi chỉ là từ đáy lòng không muốn tiếp nhận sự thật: Vì sư huynh đồng nghiệp rửa sạch oan khuất vinh quang trở về đường chính chỉ là cái cớ, hết lần này đến lần khác liều mạng tìm cho mình cảm giác tồn tại, cái y muốn chẳng lẽ là tòa nhà trụ sở bê tông cốt thép kia? Không, trước nay đều không phải.
Đây thậm chí không phải là hời hợt thích hay dục vọng của một người đàn ông đối với một người đàn ông khác.
Đây là hai mươi năm tuổi trẻ điên cuồng lại cực kỳ nguy hiểm, tình cảm đẫm máu ràng buộc
Người như bọn họ, là dựa vào tín ngưỡng và tín nhiệm kiên định mới có thể tồn tại.
Tuy nhiên, ngày nay, giữa họ, sẽ không bao giờ có tình bạn chiến đấu sát cánh bên nhau.
Mỗi người trong lòng đều có một vết nứt, nơi đó cần có ánh sáng.
Lôi Phách lần thứ hai xoay người, một lần nữa nâng súng lên.
Y nhắm vào cậy đại thụ nơi Lệ Hàn Giang ẩn thân, tầm nhìn tinh chuẩn, một bóng người vô cùng quen thuộc đang lắc lư.
Lệ Hàn Giang lại lên tiếng “Cậu dừng tay” trong khoảnh khắc Lôi Phách nổ súng, bắn một phát trúng vào cây sư huynh y đang ngồi xổm, viên đạn “phốc” ăn vào thân cây.
Đây là đáp lại của y.
Chương Thiệu Trì rất vô tội bị đạp một cước, trên nhân ngư tuyến bị một dấu giày rất đau, may mà không đạp vào bộ vị quan trọng hơn của anh.
Anh “Này” một tiếng: “Đừng đi!”
Đội trưởng Lôi kéo dây leo dài, xoay người nhảy xuống vách núi, tóc dài bay tung tóe trên hỏa tinh, bóng lưng nhanh chóng bị rừng rậm nuốt chửng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...