Trong lúc mọi người đang ngồi trò chuyện, mùi hương tỏa ra từ căn bếp nhỏ, thời điểm Tình Hương tái xuất hiện, Kim Đào cũng bưng theo một cái khay đi ra.
Lực chú ý của Huệ tần lập tức bị thay đổi: “Làm xong rồi?”
“Đúng vậy, nương nương.” Kim Đào đặt chiếc khay lên bàn, mở nắp ra, hơi nóng lập tức tỏa ra ngoài, cuối cùng món điểm tâm cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Củ sen được cắt thành từng miếng lớn nhỏ, những lỗ thủng ở giữa được gạo nếp lấp đầy, mặt ngoài được bao phủ bởi một tầng mật đường trong suốt sền sệt, hoa quế điểm xuyết bên trên, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn động đũa.
Mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi, không đợi người khác nói gì, Huệ tần đã dẫn đầu gắp một miếng gạo nếp ngó sen bỏ vào trong miệng.
Tiêu Vân Hoàn tò mò nhìn đĩa gạo nếp ngó sen kia một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Huệ tần, thấy nàng nhanh chóng ăn hết một miếng, bàn tay không ngừng nghỉ dùng đũa gắp miếng thứ hai. Động tác quá nhanh, liên tục không ngừng, như thể trước mắt thật sự là mỹ thực tuyệt hảo hiếm có trên đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thoạt nhìn món bánh gạo nếp ngó sen này khá đơn giản, đặc biệt là Kim Đào lần đầu tiên làm thử cho nên hình dáng có chút vụng về. Tiêu Vân Hoàn thật sự nhìn không ra điểm nào tốt.
“Hoàng Thượng nếm thử đi.” Thu Vãn đưa đôi đũa ra, nói: “Đây là món ăn đường phố của quê hương tần thiếp, tuy không phải món ăn trân quý, nhưng tần thiếp cảm thấy hương vị không tồi, không bằng bệ hạ cũng nếm thử một chút.”
Tiêu Vân Hoàn khụ một tiếng, ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy đôi đũa. “Nếu nàng đã nói như vậy, trẫm đành nếm thử một miếng. “
Nói xong hắn liền vươn đũa gắp lấy một miếng gạo nếp ngó sen bỏ vào trong miệng.
Mùi thơm của hoa quế tràn ngập khoang miệng, gạo nếp và củ sen đều được chưng mềm mại, hương vị không quá ngọt, cũng không khiến Tiêu Vân Hoàn quá mức phản cảm. Chính xác không thể coi là mỹ vị hàng đầu, đây chỉ là một món ăn vặt trên đường phố, ngay cả cách làm cũng rất đơn giản, tuy nhiên thỉnh thoảng nếm thử một lần cũng sẽ mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ.
Thời gian nhấm nuốt của hắn lâu hơn bình thường một chút, điều này lập tức khiến tâm tư những người khác không nhịn được mà nhấc lên.
Không đợi Tiêu Vân Hoàn cảm nhận được hết mùi vị, Huệ tần đã tùy tiện buông đũa xuống, nói: “Quả nhiên Hoàng Thượng không thích đồ ngọt .”
“Ừm……Hả?”
“Bệ hạ, ngài không cần miễn cưỡng, chúng thần thiếp cũng không phải người ngoài, loại chuyện này cứ việc nói thẳng là tốt rồi.” Huệ tần nói: “Thần thiếp làm thủ hạ của ngài bao nhiêu năm như vậy, đã sớm hiểu rõ sở thích của ngài rồi.”
Giọng điệu của Huệ tần thập phần đắc ý.
Có vẻ như nàng đã thật sự hiểu tường tận về sở thích của cấp trên.
Tiêu Vân Hoàn nhịn không được mở to hai mắt nhìn về phía nàng, tuy nhiên ngay cả nửa câu phản bác cũng không nói nên lời.
Hắn…… Hắn không có!
Tiêu Vân Hoàn hơi hé miệng, nhưng lại không biết nên phản bác lời nói của Huệ tần như thế nào.
Trong lòng hắn vô cùng rối rắm, nếu hắn phản bác, chẳng phải nói lên hắn thật sự thích món điểm tâm này hay sao? Như vậy chẳng phải sẽ vừa ý thỏ tinh hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, khóe mắt trộm liếc qua Thu Vãn, nhìn thấy đôi mắt tò mò của nàng, hắn lập tức xoay đầu đi.
Không, hắn sẽ không bị thỏ tinh mê hoặc!
Tiêu Vân Hoàn buông đũa, bình tĩnh mở miệng: “Đúng thế.”
Huệ tần thỏa mãn nâng chiếc đĩa lên: “Một khi đã như vậy, Hoàng Thượng cũng không cần miễn cưỡng, thần thiếp sẽ giải quyết nốt số điểm tâm còn lại.”
“…… Ừm.”
Hắn trơ mắt nhìn Huệ tần nâng đĩa điểm tâm kia rời đi, nói rằng điểm tâm quá nóng, phải để nguội đi một chút, sau đó mang theo chiếc đĩa tràn ngập mùi hương hoa quế nhanh chóng biến mất trước mặt hắn, tiếp theo ngay cả mùi hương cũng tiêu tán trong không trung.
Trong lòng Tiêu Vân Hoàn lập tức sinh ra vài phần hối hận.
Thật không dám dấu diếm, hắn vẫn muốn ăn thêm một miếng nữa.
Nhưng mà……
Khóe mắt thoáng nhìn thấy Thu Vãn đang chú ý tới mình, hắn mau chóng bình tĩnh trở lại.
Ở trước mặt thỏ tinh, không được để lộ quá nhiều sơ hở, tránh trường hợp thỏ tinh bắt lấy cơ hội lợi dụng.
Như để nghiệm chứng nội tâm kiên định vững vàng của mình, Tiêu Vân Hoàn cố ý cường điệu với nàng một câu: “Quả nhiên là ẩm thực đường phố, không lên nổi mặt bàn.”
Thu Vãn chớp chớp mắt, cúi đầu thuận theo: “Nếu bệ hạ không thích, sau này tần thiếp sẽ không bao giờ nhắc tới trước mặt bệ hạ nữa.”
“……”
Trong lòng Tiêu Vân Hoàn khẽ động, hắn quay đầu nhìn lại, thấy nàng cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn. Không biết vì sao, hắn có thể cảm nhận được vài phần thương tâm.
Tiêu Vân Hoàn lại thấp thỏm.
Chẳng lẽ hắn nói quá nặng, thế cho nên thỏ tinh mới bị thương tâm?
Này……
“Meo ~” Sửu Cầu nghiêng đầu, liếm liếm cổ tay Thu Vãn.
Đây là cách nó dùng để an ủi mọi người.
Vốn đã quen thuộc với cách thể hiện của tiểu Ngự Miêu, đương nhiên Tiêu Vân Hoàn cũng hiểu động tác này của nó đại biểu cho ý tứ gì. Quay sang nhìn Thu Vãn, dường như bả vai nàng khẽ run lên giống như đang cố nén lệ.
Tiêu Vân Hoàn:!!!
Sắc mặt hắn lập tức trở nên thập thần khó coi.
Thu Vãn cúi đầu, đương nhiên không phải nàng đang cố nén lệ mà nàng đang cố nghẹn cười.
Càng quen thuộc với tính cách của Hoàng Thượng, nàng càng có thể hiểu suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng. Có lẽ ngay cả chính Hoàng Thượng cũng không phát giác ra, thời điểm Thu Vãn biến thành mèo đồng thời sớm chiều ở chung với hắn, nàng đã sớm hiểu được từng hành vi biểu hiện của hắn. Hơn nữa bởi vì ở trước mặt Ngọc Cầu Hoàng Thượng không hề có ý che giấu, hắn luôn nói hết tất cả suy nghĩ tâm tình của mình cho Ngọc Cầu nghe, chính vì thế Thu Vãn có thể hiểu được rốt cuộc bên trong nội tâm của Hoàng Thượng đang thật sự nghĩ như thế nào.
Có lẽ người khác không biết, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Thời điểm Huệ tần nương nương nâng chiếc đĩa điểm tâm kia đi, gương mặt Hoàng Thượng gần như tràn ngập sự thất vọng, biểu hiện đó rõ ràng tới mức Thu Vãn không muốn phát hiện cũng không được.
Trong lòng Hoàng Thượng rất thích, nhưng bởi vì khó xử nên ngượng ngùng nói ra mà thôi.
Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lại tràn đầy phẫn uất, Thu Vãn ấn theo thói quen thường ngày của hắn mà suy đoán, trong lòng buồn cười không thôi.
Nàng cúi đầu nghẹn cười, thật vất vả mới ngừng được ý cười trong lòng, thế nhưng Tiêu Vân Hoàn lại đứng ngồi không yên, gần như gấp không chờ nổi mà đoạt lấy Sửu Cầu trong lòng nàng, tìm cớ vội vàng rời đi.
Thẳng tới khi ra khỏi Bích Nguyệt Cung, Tiêu Vân Hoàn mới lòng còn sợ hãi quay đầu nhìn lại.
Thỏ tinh này đúng là đáng sợ.
Không hổ là yêu tinh, ngay cả hắn cũng cảm thấy hoảng loạn.
Tiêu Vân Hoàn ôm chặt Sửu Cầu, sắc mặt ngưng trọng đi về phía tẩm cung.
Hắn tuyệt đối không thể để thỏ tinh dễ dàng mê hoặc.
Mà bên kia, Thu Vãn lại nói với Tình Hương: “Làm thêm một phần gạo nếp ngó sen nữa.”
“Chủ tử?” Tình Hương kinh ngạc: “Vừa rồi đã làm không ít đâu.”
“Ngươi cứ làm đi.”
Tình Hương buồn bực, nhưng rồi vẫn đáp ứng đi làm.
Buổi tối, thời điểm mèo trắng rời khỏi Bích Nguyệt Cung còn mang theo một hộp đồ ăn.
Khi thị vệ đưa mèo trắng cùng hộp đồ ăn tới trước mặt Tiêu Vân Hoàn, Tiêu Vân Hoàn nhất thời trầm mặc.
Hắn mở nắp hộp đồ ăn ra, nhìn thấy bánh gạo nếp ngó sen bên trong, cả người hắn bị bao phủ bởi sự cảnh giác.
Thỏ tinh kia muốn làm gì?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...