Cung đấu không bằng nuôi mèo

Sắc trời tối đen, trong cung lập tức phái người tới đây.
Lúc trước Thu Vãn từng thị tẩm một lần, trước lạ sau quen, lần này nàng đã sớm chuẩn bị thật tốt.
Không biết có phải do lần thứ hai đã có kinh nghiệm hay không, sau một hồi chết lặng và vô cùng ấm ức vào buổi chiều, trong lòng nàng thế nhưng lại không có cảm giác khẩn trương. So sánh với Tình Hương trời còn chưa tối đã gấp đến độ xoay vòng quanh, thì ngược lại nàng lại khá bình tĩnh.
Thẳng tới khi tiến vào bên trong tẩm cung của Hoàng Thượng, nằm trên long sàng, nhìn cung nữ thái giám xung quanh sôi nổi lui ra, bên trong cung điện to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này Thu Vãn mới nảy sinh một chút cảm giác khẩn trương.
Nàng nhìn gương mặt anh tuấn của Tiêu Vân Hoàn, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì Hoàng Thượng có vẻ vô cùng uy nghiêm. Nếu không phải buổi chiều Thu Vãn vừa mới nghe được những lời nói kia, nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được ý nghĩ trong lòng Tiêu Vân Hoàn lại là như thế. Thế cho nên hiện tại khi nhìn thấy Hoàng Thượng, rõ ràng là trường hợp nên nghiêm túc, nhưng trong lòng nàng lại có chút muốn cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ ý cười trong mắt nàng quá mức rõ ràng, vì vậy Tiêu Vân Hoàn lập tức bắt giữ được.
“Nàng cười cái gì?” Tiêu Vân Hoàn khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ…… là quá vui vẻ?
Tiêu Vân Hoàn mặt đầy nghi ngờ đánh giá nàng, trong bụng thầm nghĩ: Vị tiểu quý nhân này không khỏi thích hắn nhiều như vậy chứ?
Nói cách khác, lần trước bộ dáng nàng thất hồn lạc phách, lần này được hắn sủng hạnh cho nên nàng mới cao hứng tới mức này?
Khóe môi Tiêu Vân Hoàn cong lên, sau đó lại nhanh chóng đè xuống.
Hắn vén góc áo lên, ngồi xuống mép giường, dưới ánh nến vàng ấm áp, Thu Vãn có thể nhìn ra vài phần dịu dàng từ trong mắt hắn.
Thu Vãn cẩn thận gọi hắn một tiếng: “Hoàng Thượng?”
“Trẫm ở đây.” Tiêu Vân Hoàn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, cuối cùng dừng lại vén sợi tóc mái của nàng ra phía sau mang tay.
Gương mặt Thu Vãn đỏ bừng một cách rõ ràng, ánh mắt Tiêu Vân Hoàn càng sâu hơn, ngón tay mềm mại luồn vào trong mái tóc đen bóng của nàng. Từ động tác của hắn Thu Vãn cảm nhận được vài phần dịu dàng.
“Lần sau đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.” Tiêu Vân Hoàn trầm giọng nói: “Nếu có chuyện gì không rõ, nàng có thể đi hỏi Huệ tần, cũng đừng tin tưởng mấy lời nói bậy của những người khác, nếu nàng thật sự không hiểu, không bằng tới hỏi ý tứ của trẫm một chút.”

Có Ngự Miêu ở bên người, thế nhưng nàng lại không biết mượn thế.
Nếu nàng muốn gặp hắn, chỉ cần dùng Ngự Miêu làm cớ, sau khi biết chuyện có liên quan tới Ngọc Cầu, hắn đương nhiên sẽ đứng dậy chủ động tới gặp nàng. Nàng có rất nhiều cơ hội có thể nhìn thấy trẫm, nhưng ngay cả một lần nàng cũng không vận dụng.
Thật sự quá ngốc.
“Hoàng Thượng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn sửng sốt, sau đó nàng nhanh chóng phản ứng lại rốt cuộc hắn có ý gì.
Chắc không phải Hoàng Thượng nghĩ nàng đang thương tâm chứ?
Thu Vãn dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiêu Vân Hoàn, trong lòng buồn cười nhưng đồng thời trái tim cũng nhịn không được mà đập như nổi trống. Nàng đỏ mặt, chậm rãi gật đầu, xem như đáp ứng.
Tiêu Vân Hoàn hài lòng nói: “Nàng hiểu thì tốt rồi.”
Hắn chính vụ bận rộn, không phải lần nào cũng có thể rút ra thời gian tới an ủi nàng.
Thấy hiểu lầm đã được sáng tỏ, hai người lập tức tiến vào vấn đề chính của đêm nay.
Rốt cuộc sự khẩn trương trong lòng Thu Vãn cũng dần dần trào ra, cho dù đã từng có kinh nghiệm một lần, thế nhưng nỗi lo lắng hồi hộp vẫn không được giảm bớt nửa phần. Dường như Tiêu Vân Hoàn đọc hiểu được tâm tình của nàng, trước khi bắt đầu vận động, hắn lặng lẽ thổi tắt nến.
……
Mây tan mưa tạnh, Thu Vãn mơ màng sắp ngủ.
Nàng híp mắt, khốn đốn nằm trên giường, tóc đen buông xõa trên gối, có lẽ khi làm mèo nàng đã quá quen với cảm giác nằm trên chiếc giường mềm mại này, bởi vậy sau một hồi vận động mệt mỏi nàng thiếu chút nữa liền ngủ quên ở đây.
Tuy nhiên rốt cuộc lý trí của Thu Vãn vẫn còn nhớ hiện tại mình đang là người, nàng nỗ lực chống đỡ tinh thần, tự dặn mình không được ngủ quên, phòng ngừa bất chợt biến thành mèo ở nơi này.

Đầu óc mơ màng của Thu Vãn nhớ lại trải nghiệm lần đầu tiên, hình như không lâu sau sẽ có người đưa mình trở lại thiên điện Bích Nguyệt Cung. Nàng chỉ cần cố chống đỡ thêm một lát nữa, đợi trở lại Bích Nguyệt Cung nàng có thể hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Có lẽ do buổi tối hôm trước nàng thức trắng cả đêm, hôm nay Thu Vãn nỗ lực lên tinh thần, nhưng cảm giác buồn ngủ so ngày thường lại vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa……
Trông bộ dáng của Hoàng Thượng hình như cũng không muốn đưa nàng trở về.
Tiêu Vân Hoàn nằm nghiêng, một tay chống đầu nhìn nữ nhân buồn ngủ trước mắt, phảng phất như chỉ trong nháy mắt tiếp theo hai mắt nàng sẽ đóng sập xuống.
Người này thật sự thích hắn sao?
Ít nhất các phi tần ít khác sẽ cố gắng lên tinh thần dỗ hắn vui vẻ, khi bị đưa về bộ dáng cũng vô cùng lưu luyến. Thế nhưng tiểu quý nhân trước mắt hắn, dường như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ chìm sâu vào giấc ngủ, bộ dáng nỗ lực chống mí mắt không cho mình ngủ thiếp đi của nàng nhìn thế nào cũng giống như đang miễn cưỡng đón ý nói hùa với mình?
Không hiểu sao trong lòng Tiêu Vân Hoàn bỗng dưng sinh ra vài phần hiu quạnh của người bị hết giá trị sử dụng.
Nếu Thu Vãn biết suy nghĩ trong đầu hắn, khẳng định sẽ hô to oan uổng.
Nàng đã một đêm không ngủ, còn bởi vì sợ mình trúng độc mà lo lắng đề phòng cả đêm, ban ngày lại phải phối hợp chơi đùa với hắn, tiêu phí không ít tinh lực, hiện giờ có thể mở mắt đã là chuyện không dễ dàng rồi. Nếu không phải ý thức mạnh mẽ chống đỡ, chỉ sợ lúc này nàng đã sớm biến thành Ngọc Cầu rồi.
Nàng càng nỗ lực mở căng da mắt, rơi vào trong mắt Tiêu Vân Hoàn lại càng thêm miễn cưỡng.
Phảng phất như nàng chỉ vì đón ý nói hùa với hắn nên không thể không làm như vậy, kỳ thật trong lòng rất không tình nguyện.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Hắn giống như muốn trút cơn giận, bắt đầu duỗi tay qua.
Hắn đã sớm biết rõ điểm mẫn cảm của nữ nhân trước mắt, Tiêu Vân Hoàn đặt tay lên eo nàng, còn chưa đụng tới làn da bóng loáng như trong tưởng tượng, ngược lại sờ thấy một tay đầy lông.

Tiêu Vân Hoàn lập tức sửng sốt.
Hắn quắc mắt ngẩng đầu lên, thấy Thu Vãn cũng mở to hai mắt nhìn mình, bộ dáng vô cùng kinh ngạc.
“Hoàng, Hoàng Thượng?!” Thu Vãn sợ hãi nhìn hắn.
Nàng thiếu chút nữa liền biến thành mèo rồi!
Tiêu Vân Hoàn nhíu mày, không để ý đến nàng mà trực tiếp xốc chăn lên.
Những gì hắn cảm nhận được dưới bàn tay là làn da bóng loáng, không một sợi lông.
“Hoàng Thượng?” Thu Vãn cố nén ngượng ngùng, rụt rè kéo chăn che đậy thân thể của mình, sợ hãi nhìn hắn: “Hoàng Thượng? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Vân Hoàn cau mày tiếp tục sờ sờ, nhưng cho dù hắn có sờ tới đâu, dưới bàn tay hắn đều là làn da bóng loáng. Hắn hoang mang thu tay lại, giơ bàn tay lên trước mắt lật trái lật phải, cẩn thận nhìn ngắm.
Chẳng lẽ hắn vừa nảy sinh ảo giác?
Vì sao hắn lại cảm thấy vừa rồi mình giống như sờ phải rất nhiều lông, tuy nhiên cảm giác đó chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ngay khi hắn phục hồi tinh thần lại sau một giây sửng sốt, xúc cảm dưới tay lại đột ngột thay đổi.
Đang êm đẹp, vì sao lại sờ được một tay đầy lông? Tuy nhiên chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó hắn cũng không nhìn thấy bất cứ sợi lông nào. Tiêu Vân Hoàn không rõ rốt cuộc đó có phải ảo giác hay không.
Hắn buồn bực nhìn sang Thu Vãn, lại thấy Thu Vãn cũng nghi hoặc nhìn mình.
“Hoàng Thượng? Làm sao vậy?”
Tiêu Vân Hoàn chần chờ lắc đầu, sau đó thu hồi tay: “Không có việc gì.”
Thu Vãn ấp úng gật đầu.
Hắn đứng dậy xuống giường, gọi Cao công công đang chờ bên ngoài tiến vào. Không lâu sau liền có người đưa Thu Vãn trở về.
……
Thời điểm Thu Vãn trở lại Bích Nguyệt Cung, nàng buồn ngủ tới mức sắp ngất đi rồi.
Tình Hương đã chuẩn bị tốt nước ấm từ sớm, thấy nàng trở về, lập tức tiến lên đỡ nàng ngồi vào bồn tắm.

Cơ thể được bao quanh bởi dòng nước ấm, cảm giác mỏi mệt trên người được xua tan, cơn buồn ngủ mạnh mẽ tìm tới Thu Vãn. Nàng thả lỏng thân thả, ngả đầu sang bên cạnh, nếu không phải có Tình Hương đỡ, chỉ sợ giây tiếp theo nàng đã gục đầu xuống nước rồi.
“Chủ tử!” Tình Hương sốt ruột nói: “Ngài đừng ngủ ở chỗ này, cho dù buồn ngủ, ít nhất cũng phải lên giường mới được.”
Thu Vãn hừ một tiếng, ghé vào thành bồn tắm, mặt gối lên cánh tay, sườn mặt bị đè ép thành hình dạng kỳ quái. Tình Hương nhìn cảnh này, phảng phất như thấy chủ tử hồi còn nhỏ, trong lòng lập tức sinh ra vài phần bất đắc dĩ.
Nàng cũng coi như lớn lên cùng Thu Vãn, từ lúc nàng còn rất nhỏ đã được Thu phụ mua lại từ trong tay người môi giới, đi theo bên người Thu Vãn làm nha hoàn. Tuổi tác hai người tương đương, nhưng Tình Hương lại thường xuyên cảm thấy mình lớn tuổi hơn chủ tử rất nhiều, có nhiều vấn đề ngược lại đều do nàng quyết định.
Tình Hương vừa nghĩ, vừa chà lau thân thể cho Thu Vãn, nhìn thấy dấu vết trên người chủ tử, mặt nàng đỏ bừng như gấc.
Trong lòng lại cao hứng thay chủ tử.
Phải biết rằng, nàng vẫn luôn lớn lên bên người chủ tử, đối với tâm tư của chủ tử nàng là người hiểu rõ nhất, chủ tử thích Hoàng Thượng tới mức nào, nàng đều xem ở trong mắt. Hiện giờ Hoàng Thượng càng ngày càng chú ý tới chủ tử, thậm chí còn triệu chủ tử tới thị tẩm, nói không chừng sau này hai người sẽ thật sự có tình cảm với nhau thì sao?
Nghĩ tới điều đó, Tình Hương bỗng dưng nhớ tới Ngự Miêu, trong lòng nàng thật lòng cảm tạ Ngự Miêu.
Nếu không nhờ Ngự Miêu, có lẽ hiện tại chủ tử vẫn còn đang ở thiên điện Bích Tú Cung chịu khổ đấy, sao có thể được dọn tới Bích Nguyệt Cung. Huệ tần nương nương là người tốt, cuộc sống của chủ tử đều tốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhớ tới bộ lông dài mềm mại, nhớ tới lớp thịt lót phấn nộn, lại nhớ tới đôi mắt màu xanh lam của Ngự Miêu. Toàn thân trên dưới, dường như bất cứ chỗ nào cũng vô cùng đáng yêu.
Tình Hương lại nghĩ, nếu một ngày nào đó mình có thể tự tay ôm Ngự Miêu một lát thì tốt rồi.
Nha, nàng đã từng ôm rồi, hôm nay nàng đã ôm Ngự Miêu một lát. Ngự Miêu nho nhỏ, mềm như bông, ngay cả một chút sức lực nàng cũng không dám dùng, sợ sẽ làm đau Ngự Miêu.
Nếu có thể quay lại lần nữa, nàng nhất định sẽ nhân cơ hội sờ nắn Ngự Miêu thêm một chút.
Tình Hương suy nghĩ tới mức xuất thần, bỗng nhiên lòng bàn tay trống rỗng, lại nghe thấy tiếng vật thể nào đó rơi xuống nước. Nàng lập tức hoảng sợ, cúi đầu nhìn xuống, sau khi nhìn rõ lại thiếu chút nữa hét to thành tiếng.
Bên trong thùng nước tràn ngập cánh hoa không phải là Ngự Miêu mà nàng đang tâm tâm niệm niệm hay sao?!
Vậy chủ tử của nàng đâu?!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui