Trong điện an tĩnh tới mức đáng sợ.
Thu Vãn thấp thỏm đứng đó, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tiêu Vân Hoàn. Rõ ràng thời điểm biến thành mèo nàng đã tới nơi này không ít lần, nhưng khi lấy thân phận con người đứng đây trong lòng lại tràn ngập khiếp đảm.
Rõ ràng đều là nàng, nhưng cảm giác làm người và làm mèo quá khác nhau. Thu Vãn nghĩ : Lần trước nàng tới đây, hình như là đi cùng Liễu thường tại.
Chuyện lần này lại liên quan tới Thục phi.
Vì sao nàng cứ mãi dây dưa không dứt với Bích Tú Cung vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc Thu Vãn rối bời, không tự chủ được mà nghĩ tới rất nhiều chuyện, mãi tới khi Thục phi và Tĩnh phi bước vào cửa điện nàng mới bừng tỉnh, sau đó nàng phát hiện ra trong điện vô cùng im ắng, ngay cả một tiếng nói chuyện cũng không có.
Thu Vãn rụt rụt cổ, lùi lại đứng phía sau lưng Huệ tần, cũng may không ai để ý tới động tác của nàng.
Trên đường tới đây, Thục phi và Tĩnh phi đã nhận được một vài lời nhắc nhở, hiện tại vừa tiến vào trong điện, cả hai người lập tức quỳ xuống.
Tiêu Vân Hoàn cũng không muốn nói nhảm với các nàng, đi thẳng vào vấn đề : “Trẫm nghe nói cách đây không lâu Tĩnh phi đã tặng những người nuôi mèo trong cung mỗi người một cái túi thơm, có phải hay không?”
Tĩnh phi sợ hãi cúi đầu, nói: “Thần thiếp quả thật có làm túi thơm tặng cho các vị tỷ tỷ muội muội trong cung.”
“Bên trong túi thơm có những gì, nàng có biết không?”
“Thần thiếp biết.” Tĩnh phi dựa theo ký ức kể tên các loại dược liệu bên trong túi thơm.
Tiêu Vân Hoàn lại nhìn sang Thục phi: “Trẫm nghe nói, Thục phi cố ý tặng cho Ngự Miêu một chiếc túi thơm?”
Thục phi cúi đầu đáp: “Đúng vậy, thần thiếp thấy mỗi con mèo trong cung đều được Tĩnh phi nương nương tặng túi thơm, mèo của thần thiếp cũng rất thích túi chiếc túi thơm đó, cho nên thần thiếp liền nghĩ tới Ngự Miêu. Nghe nói Ngự Miêu không nhận được túi thơm, thần thiếp liền đi hỏi Tĩnh phi muội muội xin một chiếc, mượn hoa hiến phật muốn dỗ Ngự Miêu vui vẻ.”
“Gần đây không ít mèo trong cung bị sinh bệnh, các thái y bó tay không có biện pháp, các nàng có biết hay không?”
Tĩnh phi vội vàng nói: “Thần thiếp biết, mèo của thần thiếp cũng sinh bệnh, hiện giờ mỗi ngày đều không ăn được thứ gì, thần thiếp chỉ có thể đích thân tới đút, nhưng cho dù có như vậy thì nó vẫn không ngừng tiêu chảy……” Tĩnh phi dừng một chút, dường như phản ứng lại không nên nói loại chuyện này trước mặt Hoàng Thượng, vội vàng đổi cách nói: “Trước khi Hoàng Thượng triệu thần thiếp tới đây, thần thiếp vẫn đang ở cạnh nó, mèo của thần thiếp rất suy yếu, thần thiếp đang định mời thái y tới xem.”
Thục phi cũng vội gật đầu: “Mèo của thần thiếp cũng thế.”
Trận bệnh lây lan khiến hơn phân nửa mèo trong hậu cung sinh bệnh, số lượng mỗi ngày đều tăng lên, thực sự khiến người ta lo lắng không thôi. Bên trong hậu cung, bất kể phi tần nào nuôi mèo đều cảm thấy hoảng sợ, sợ căn bệnh sẽ lây lan sang mèo của mình.
Mặc kệ là mèo của Thục phi hay Tĩnh phi đều không may mắn thoát khỏi, sắc mặt hai người cũng không quá tốt, hiển nhiên là đang lo lắng cho mèo của mình. Đặc biệt là Tĩnh phi, nàng là người yêu mèo có tiếng bên trong hậu cung, mèo của nàng cũng là lứa đầu tiên bị mắc bệnh. Từ khi mèo bị bệnh, nàng vẫn luôn ở cạnh chăm sóc, thế nhưng mấy ngày nay bệnh trạng chẳng những không có một chút khởi sắc, thậm chí còn càng ngày càng nghiêm trọng. Mắt thấy có khả năng nguy hiểm đến tánh mạng, Tĩnh phi càng thêm sốt ruột, thái y cũng được mời tới Bích Vân Cung rất nhiều lền, tuy nhiên vẫn không có cách giải quyết.
Vẻ lo lắng trên mặt Tĩnh phi không giống giả bộ, Tiêu Vân Hoàn nhìn thật sâu vào nàng, sau đó lại quay sang Thục phi, trên mặt Thục phi cũng lộ ra sự lo lắng yếu ớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bệ hạ!” Tĩnh phi bỗng nhiên lên tiếng nói: “Thần thiếp nghe nói bệ hạ lo lắng cho Ngự Miêu nên cũng đang điều tra nguồn gốc phát bệnh, không biết bệ hạ đã tìm được nguyên nhân hay chưa?”
Tiêu Vân Hoàn cầm quyển sách trên bàn lên, không lập tức trả lời Tĩnh phi mà ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.
Quả nhiên, Vương thái y xách theo hòm thuốc, vội vã mà từ bên ngoài đi vào.
Ông cung kính quỳ xuống: “Vi thần tham kiến bệ hạ”
Ánh mắt Tĩnh phi sáng lên, lập tức nhìn về phía ông, bên trong ánh mắt tràn ngập hy vọng giống như đã thấy được cơ hội chữa khỏi bệnh ở trước mắt.
Tiêu Vân Hoàn: “Dạo gần đây mèo trong cung lần lượt bị bệnh, không biết Vương thái y có tìm được manh mối gì hay không?”
Vương thái y khẽ lắc đầu, nói: “Lão thần vô năng, cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào.”
Ánh mắt Tĩnh phi buồn bã, thất vọng cúi thấp đầu xuống.
Thu Vãn nghe đến đây không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, không biết vì sao Hoàng Thượng lại vòng vo như vậy, không lập tức nói ra manh mối của căn bệnh.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe Hoàng Thượng nói tiếp: “Ngươi không tìm được?”
“Vi thần vô năng.”
“Tất cả những đồ dùng liên quan đến mèo đều không thể buông tha, ngươi xác định là mình không bỏ quên thứ gì chứ?”
Vương thái y vẫn lắc đầu: “Lão thần đã kiểm tra tất cả đồ dùng của chúng một lượt, chỉ là vi thần vô năng, không thể tìm ra thứ gì.”
Tiêu Vân Hoàn lật mở quyển sách trên tay, sau đó đột nhiên ném mạnh lên bàn. “Bang” một tiếng, âm thanh vang dội khiến tất cả mọi người trong điện đều khiếp sợ.
Thu Vãn lại nhịn không được mà nhìn lên trên.
Tiêu Vân Hoàn trầm giọng nói: “Uổng cho ngươi làm nghề y nhiều năm, thế nhưng còn không nhạy bén bằng Thu thường tại không hiểu y thuật.”
Lời này vừa nói ra, ba người đang quỳ trong điện đều nhìn về phía Thu Vãn. Dường như lúc bấy giờ Thục phi mới phát hiện ra sự có mặt của Thu Vãn, nàng ta mở to hai mắt, sau đó lại nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc, tiếp tục cúi đầu trầm mặc.
Bên trong ánh mắt Vương thái y tràn ngập nghi hoặc: “Thu thường tại?”
Tiêu Vân Hoàn ra hiệu cho Cao Bình Sơn ở bên cạnh.
Cao Bình Sơn cầm lấy quyển sách trên bàn, đưa đến trước mặt Vương thái y, còn tri kỷ mở đến trang mô tả về những loài thực vật có hại cho mèo giúp Vương thái y .
Vương thái y cúi đầu cẩn thận đọc hồi lâu, lúc này mới kinh ngạc nói: “Trước nay vi thần không hề biết những loại hoa đó không thể cho mèo ăn.”
Sau đó ông mau chóng phản ứng lại đây, bừng tỉnh nói: “Vi thần đã từng kiểm tra một chiếc túi thơm, bên người mỗi con mèo đều xuất hiện chiếc túi thơm đó. Bên trong hầu hết là dược liệu và hoa cỏ, trong đó có cả hoa bách hợp, đúng là loại hoa mà cuốn sách này nói không thể cho mèo ăn.”
Tĩnh phi bên cạnh lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên : “Bệ hạ, thần thiếp không biết!”
“Nếu bên trong chiếc túi thơm này giấu độc dược, khó trách mèo sẽ nhiễm bệnh.” Vương thái y nói: “Bên trong túi thơm có cỏ bạc hà, đối với mèo thì cỏ bạc hà tràn đầy lực hấp dẫn, không có con mèo nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của cỏ bạc hà. Nếu đặt chiếc túi thơm này bên cạnh, mèo chắc chắn sẽ gặm cắn theo bản năng. Chờ túi thơm bị cắn rách, tự nhiên nó sẽ vô tình ăn phải những thứ bên trong, bách hợp cũng nằm trong số đó. Đây chính là lý do khiến mèo trong cung lần lượt bị bệnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...