Cung đấu không bằng nuôi mèo

Bởi vì Ngọc Cầu không ở đây nên Huệ tần không có cách nào thí nghiệm xem túi thơm cỏ bạc hà có lực hấp dẫn đối với Ngự Miêu hay không. Chính vì vậy Huệ tần đành bảo Thu Vãn cầm chiếc túi thơm của Tĩnh phi tới đây.
Tình Hương nhanh chóng mang túi thơm tới đây, từ ngày được treo bên cạnh ổ mèo tới nay, túi thơm kia chưa từng được Ngự Miêu ưu ái. Bởi vậy nó vẫn còn mới tinh, nhìn qua không khác lúc Thục phi mới đưa tới là bao.
Huệ tần nhất thời buồn bực: “Ngọc Cầu không thích chiếc túi thơm này sao?”
Thu Vãn ngẫm nghĩ, nói: “Ngự Miêu chưa từng chơi túi thơm, có lẽ là nó không động tâm.”
Huệ tần thất vọng: “Chẳng lẽ Ngọc Cầu không thích cỏ bạc hà?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đã nhờ Kim Đào đi hỏi thăm, không có con mèo nào có thể ngăn cản sự dụ hoặc của cỏ bạc hà, nghe nói đối với loài mèo thì cỏ bạc hà tràn ngập sự hấp dẫn. Cho dù là con mèo có ý chí kiên định cỡ nào, dưới sự dụ hoặc của cỏ bạc hà cũng sẽ lập tức buông bỏ phòng bị, trầm mê trong đó.
“Chẳng lẽ cỏ bạc hà trong chiếc túi thơm này quá ít ?” Huệ tần sờ cằm, suy đoán nói: “Khẳng định Ngọc Cầu không giống những con mèo bình thường, nhất định là do cỏ bạc hà trong chiếc túi thơm này quá ít. Nếu Ngọc Cầu ngửi thấy chiếc túi thơm này của ta, khẳng định sẽ không thắng nổi sự hấp dẫn của cỏ bạc hà.”
Huệ tần nói nói một cách vô cùng tự tin, phảng phất như chiếc túi thơm có đường may xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay là một loại trân bảo nào đó.
Thu Vãn câm nín, tưởng tượng đến cảnh Huệ tần muốn dùng chiếc túi thơm này để hấp dẫn mình, từ đáy lòng nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Huệ tần nương nương, ta cũng không biết mình có bị loại cỏ bạc hà này ảnh hưởng hay không đâu.
Mặc dù Ngọc Cầu là mèo, nhưng rốt cuộc vẫn là người biến thành mèo nha.

Thu Vãn rối rắm, trong lòng nghĩ: Nếu Huệ tần phát hiện cỏ bạc hà không có lực hấp dẫn đối với Ngự Miêu, đến lúc đó mình không biết nên an ủi vị Huệ tần thương tâm này như thế nào.
Buổi tối, khi nàng biến thành mèo, trước khi chạy đến tẩm cung Hoàng Thượng, Thu Vãn chạy đến bên cạnh ổ mèo, ngửi ngửi chiếc túi thơm kia. Mùi hương bên trong, dường như có lực hấp dẫn gì đó, khiến nàng nhịn không được duỗi tay ra với lấy chiếc thơm kia. Khi móng vuốt khảy khảy túi thơm, nàng bỗng chốc hồi phục tinh thần, thối lui vài bước ra xa.
Thu Vãn cảnh giác nhìn chiếc túi thơm, nghĩ thầm, mùi hương kia đặc biệt hấp dẫn loài mèo, chẳng lẽ là do thứ gọi là cỏ bạc hà đó?
Thì ra nó thật sự có tác dụng.
Nhưng ban ngày khi nàng nhìn thấy chiếc túi thơm chứa rất nhiều cỏ bạc hà của Huệ tần, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa mèo và người?
Thu Vãn gãi gãi tai, lại nghĩ tới sau khi biến thành mèo mình thường xuyên theo bản năng làm ra một số hành động quẫn bách. Ví dụ như thời điểm nhìn thấy gậy trêu mèo, nàng một chút lực chống cự cũng không có.
Nghĩ tới đây, thời điểm Thu Vãn bước ra ngoài, nhìn thấy chủ điện đèn đuốc sáng trưng, nghĩ tới cỏ bạc hà trong tay Huệ tần nương nương, sợ mình không chống cự nổi lực hấp dẫn của cỏ bạc hà, phản bội Hoàng Thượng mà trở thành mèo của Huệ tần. Chính vì thế nàng đặc biệt thay đổi con đường, vòng một vòng lớn mới đến cửa, để thị vệ ôm mình đến tẩm cung Hoàng Thượng.
Bước chân nhẹ nhàng chạy vào cửa điện, vừa mới bước vào Thu Vãn liền ngửi thấy một mùi hương nồng đậm. Nàng hít sâu, nhất thời thần hồn điên đảo, móng vuốt mềm nhũn, thân thể mềm như bông ngã xuống mặt đất.
Tiêu Vân Hoàn khom lưng ôm mèo trắng lên, nhìn mèo trắng ở trong lòng mình lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, đôi mắt híp lại, phảng phất như đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nhất thời kinh ngạc: “Thứ gọi là cỏ bạc hà này thế nhưng thật sự có tác dụng?”
Cao Bình Sơn ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, nô tài cũng không nghĩ tới loài mèo lại không một chút lực chống cự nào đối với cỏ bạc hà như vậy, mới chỉ dọn vào trong điện một lát mà tiểu Ngự Miêu đã nằm tê liệt cho tới hiện tại.”

Tiêu Vân Hoàn theo bản năng nhìn thoáng qua hướng chậu hoa, một con mèo sữa nhỏ đang nằm phơi bụng ở bên cạnh, gương mặt tràn ngập sự hạnh phúc chất ngất, nằm liệt thành một đống bánh mèo.
Phản ứng giống Ngọc Cầu trong lòng hắn như đúc.
Tiêu Vân Hoàn chậc một tiếng, cảm thán nói: “Nếu trẫm biết cái này từ sớm, Ngọc Cầu bước chân vào đây sẽ không có cơ hội trốn ra ngoài.”
“Hoàng Thượng, có cần giữ lại loại cỏ bạc hà kia không?” Cao công công thử nhìn hắn.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu suy tư một phen, nói: “Bỏ đi.”
Nếu Ngọc Cầu ở lại chỗ hắn không đi, nói không chừng tiểu thường tại sẽ vô cùng thất vọng.
Sau này hắn cũng không tiện lấy cớ tìm đến đó.
Cao Bình Sơn nhận lệnh, nhanh chóng chỉ huy thị vệ dọn chậu hoa cỏ bạc hà ra ngoài.
Gió đêm thổi qua, mùi hương dần biến mất ở trong điện, cuối cùng Thu Vãn và Sửu Cầu cũng từ từ tỉnh lại.
Thu Vãn mờ mịt meo một tiếng, nhìn trái nhìn phải, lại ngửa đầu nhìn Tiêu Vân Hoàn, không hiểu vì sao mình lại xuất hiện trong ngực Hoàng Thượng.
“Meo?”
Tiêu Vân Hoàn ôm nàng không buông tay, sợ hãi nói: “Cũng may, thời điểm Kim Đào đi tìm cỏ bạc hà cũng không cố ý tránh người, lúc này mới để ta phát hiện ra, bằng không Huệ tần lấy cỏ bạc hà câu dẫn ngươi đi rồi, ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì đâu.”

“Meo meo meo?”
Cỏ bạc hà?
Ánh mắt Thu Vãn đầy vẻ mờ mịt.
Cỏ bạc hà? Huệ tần?
Ồ, nàng nhớ ra rồi. Huệ tần nương nương chuẩn bị một túi thơm chứa đầy cỏ bạc hà, nói rằng muốn câu dẫn Ngự Miêu, như vậy Ngự Miêu sẽ trở thành mèo của nàng, không thích Hoàng Thượng nữa.
Nghĩ đến đây, Thu Vãn lập tức vươn móng vuốt ôm chặt lấy Tiêu Vân Hoàn.
“Meo!”
Tuy rằng Huệ tần nương nương rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn làm mèo của Hoàng Thượng nha!
Tiêu Vân Hoàn vuốt lưng cho nàng, nói: “Ngọc Cầu yên tâm, trẫm đã biết rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho Huệ tần.”
Hắn nguy hiểm nheo đôi mắt, lộ ra ánh sáng hung dữ.
Dám đoạt mèo với hắn, cho dù nàng ta là thủ hạ của hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
“Meo?” Thu Vãn lo lắng. Huệ tần nương nương chỉ thích mèo mà thôi, Hoàng Thượng sẽ không trừng phạt nàng ấy chứ?
Tiêu Vân Hoàn nói: “Trẫm đã sai người tịch thu hết tất cả cỏ bạc hà trong cung Huệ tần rồi, đồng thời cảnh cáo những người khác không được tìm cỏ bạc hà cho Huệ tần nữa. Huệ tần có ý đồ câu dẫn ngươi, trẫm đã hạ lệnh phạt nàng ta cấm túc một tháng, trong vòng một tháng này nàng ta phải ở lại Bích Nguyệt Cung suy nghĩ lại, con mèo nào nàng ta có thể nhớ thương, còn con mèo nào là không thể nhớ thương.”
Thu Vãn meo một tiếng.

Khó trách hôm nay thời điểm nàng ra ngoài, chủ điện im ắng, ngày thường Huệ tần đã sớm ngồi ở gốc cây bên ngoài chờ nàng rồi, hôm nay ngay cả bóng người cũng không thấy.
Thì ra là bị cấm túc.
Nhớ tới bộ dáng hưng phấn kích động của Huệ tần khi cầm túi thơm lúc ban ngày, Thu Vãn không biết mình nên đồng tình hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Vân Hoàn vuốt lưng cho nàng, trầm tư nói: “Cỏ bạc hà có sức hấp dẫn lớn như vậy, mà nó cũng không phải vật khó tìm, nếu người có tâm muốn lợi dụng, chẳng phải là ngươi sẽ bị câu đi mất?”
“Meo?”
Thu Vãn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không được. Cao Bình Sơn.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, ngoại trừ trẫm thì không có bất cứ cung nào được phép gieo trồng cỏ bạc hà.”
Cao công công cung kính nhận lệnh, nhanh chóng lui xuống ban bố ý chỉ.
Thu Vãn: “……”
Bệ hạ!!
Ngài không sợ tất cả mèo trong cung sẽ chạy tới tẩm cung của ngài hay sao?!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui