Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế
Người nọ nghe được âm thanh, cơ thể hơi giật giật một chút, sau đó...
...
<>, trong tư duy của người bình thường thì nó là mấy thứ đồ linh tinh thường dùng để phục vụ cho một bữa ăn như mâm, đĩa, bát, đũa, nĩa,... Thời Vọng tuy đã sống nhiều năm như vậy, nhưng suy nghĩ và tư duy của cậu vẫn giống người bình thường, cho nên khi cậu thấy Dean lôi ra cả lò nướng lên bãi cỏ thì ngây ngẩn, đông cứng tại chỗ.
Tay chân Thời Vọng run rẩy chỉ vào cái lò nướng cao nửa mét kia, không thể tin nổi mà trợn tròn hai mắt, "Anh anh anh gọi cái này là bộ đồ ăn ấy hả?"
Dean nghĩ nghĩ, "Chủ nhân không ngăn cản, cho nên những thứ này hẳn là cũng thuộc phạm trù bộ đồ ăn."
Sau đó anh ta lại chỉ huy những nhân viên nửa suốt lục tục vận chuyển máy phát điện năng lượng mặt trời, bếp từ, tủ chén bát, kệ bếp và hàng loạt thứ linh tinh khác ra bãi cỏ ven bờ sông tạo ra một căn bếp nho nhỏ.
Bây giờ đừng nói là Thời Vọng, nội tâm những người khác cũng phải gào lên: Cái này rốt cuộc là thế nào đây?! Cái gì mà sinh tồn trên đảo hoang? Trang thiết bị chuyên nghiệp đến mức có thể đưa cả đài truyền hình đến đây để quay chương trình mỹ thực luôn đấy!
Nhưng đi dã ngoại mà còn có thể ăn một bữa cơm bình thường, Thời Vọng vẫn cảm thấy rất vui, có thể chiếm hời ngu gì mà không chiếm, chỉ cần có thể nâng cao tỉ lệ sống sót, thì tôn nghiêm và mặt mũi có hay không cũng chẳng quan trọng.
Càng không cần nói trong nhóm còn có cả Thành Thành, dạ dày của trẻ nhỏ không tốt, có vài thứ người lớn có thể miễn cưỡng nuốt xuống nhưng trẻ con lại không thể ăn.
Cho nên, với sự trợ giúp của Dean, Thời Vọng chẳng có ý kiến gì, nhưng để đảm bảo chắc chắn, Thời Vọng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, "Anh trả lời tôi trước đã, việc anh nhúng tay vào trò chơi có ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng chúng tôi nhận được hay không?"
Dean lắc đầu, "Sẽ không, vì việc này cũng không ảnh hưởng gì."
Sau khi nhận được đáp án phủ định, Thời Vọng liền yên tâm, chỉ cần không bị trừ điểm thì những cái khác đều được hết.
Nhưng ngay sau đó cậu bỗng nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, Dean nói việc này không quan trọng, nói cách khác trong trò chơi sinh tồn trên hoang đảo này, điều cần chú ý cũng không phải nguy cơ thiếu thức ăn sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác khó nhằn hơn?
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...