Biệt thự vốn ở một vị trí vắng vẻ, ban ngày cũng có rất ít xe cộ qua lại, huống chi cổng lớn luôn đóng chặt, nhìn chung tương đối an tĩnh, nếu không nói là quá mức vắng vẻ, vì thế dù có người sinh sống và liên tục chuyện trò cả ngày trời, thì vẫn tịch mịch hệt một ngôi hầm mộ đồ sộ nhưng ngột ngạt.
Khi những lời này được nói ra, phòng khách vốn luôn vắng lặng, im lìm như bị ném vào một hầm băng lạnh lẽo, chút không khí ít ỏi của sự sống còn sót lại cũng hoàn toàn bị dăm ba câu kia mãnh liệt bóp chết ngạt.
Bạc Thời Dư lăng lặng chống tay trên thành xe lăn, cứ vậy chằm chằm nhìn mẹ mình, như thể nghe được một câu chuyện nực cười của mấy bà thím ngồi lê đôi mách, tám chuyện thiên hạ.
“Không tin? Cảm thấy tôi đang cố ý kích thích anh?” Người phụ nữ trung niên nhíu mày, vẻ mặt đầy sự cảm thông, đồng tình, khẽ lắc đầu: “Anh ngàn phòng, vạn tránh, không phải vì sợ tôi gặp Thẩm Hòa Ninh nói cho con bé đó biết chân tướng hay sao? Hiện tại lại khống chế tôi, bắt nhốt tôi trong căn nhà dột nát, bẩn thỉu này, không phải cũng vì lo sợ tôi cố gắng liên lạc với con bé đó, nói cho con bé những việc đó — Anh chỉ sợ con bé biết quá khứ bị che đậy kia?”
Bà nhớ lại hình ảnh con trai khi còn bé, khẽ vươn tay, muốn chạm vào anh, nhưng vừa duỗi tay ra, lại lập tức nhíu mày, thu tay, nụ cười trên môi nhanh chóng phủ sương giá lạnh lẽo, tàn nhẫn, để lộ thứ tình cảm vô vàn mâu thuẫn trong lòng bà. Nửa yêu thương, nửa chán ghét, nửa quyến luyến, nửa tuyệt tình. Giọng điệu nói chuyện cũng càng lúc càng lạnh nhạt, tàn nhẫn.
“Đáng tiếc, Thời Dư à. Anh đã phòng sai người rồi, cũng đánh thấp trình độ của một cô gái trẻ tuổi. Tôi sở dĩ kiên trì muốn về nước, không phải vì muốn nói với Thẩm Hòa Ninh điều gì cả. Làm một người mẹ, tôi không đành lòng nhìn cậu con trai mình khổ công dưỡng dục sống mơ mơ màng màng, hồ đồ, ngu dại. Khờ khạo cho rằng hoang tưởng bản thân được yêu thương, trân trọng cỡ nào… cho nên cố tình trở về trực tiếp thông não giúp anh —-”
“Ngày anh xuất phát đến khu vực thiên tai, cùng lúc đó anh mất liên lạc với con bé, không biết Thẩm Hòa Ninh dùng cách nào mà tìm được người mẹ của cô ta, việc đó khiến cô ta hoảng hồn một trận, nhưng đồng thời đã ép hỏi được tất cả chân tướng vụ việc năm xưa. Không chỉ đôi chân, mà cả việc anh lén lút nhìn con bé. Thẩm Hòa Ninh đã biết hết tất cả. Biết đến cặn kẽ.”
“Dùng đôi chân đổi lấy ân cứu mạng. Anh vừa trải qua ca phẫu thuật kinh khủng để phục hồi chân, không phải sao? Đau đớn lắm đúng không? Thê thảm lắm chứ gì? Lúc đó Thẩm Hòa Ninh nghĩ gì nhỉ? Anh đoán xem?”
“Thời Dư, từ nhỏ anh đã là đứa trẻ có đầu óc thiên tài, thông minh uyên bác, ngay cả chúng tôi là cha là mẹ anh còn chẳng dạy bảo được. Người làm mẹ như tôi anh còn không để vào mắt, vậy mà, tại sao? Với bộ não linh mẫn như thế, anh lại không hề nghĩ ra… vì lý do gì trước khi anh đi, Thẩm Hòa Ninh còn lãnh đạm cự tuyệt anh, ngay hôm sau lại bất chấp nguy hiểm chạy đi tìm anh, chủ động muốn làm bạn gái của anh?”
Hai người chăm chú nhìn vào mắt đối phương. Người phụ nữ thấy trong đôi đồng tử lạnh lẽo, cứng cỏi của con trai dần dần sụp đổ, lại càng bình tĩnh, con quỷ dữ trong bà ta âm thầm mỉm cười, giương nanh múa vuốt, bà ta đã chờ cơ hội này rất lâu, chỉ muốn lập tức xông tới cắn nuốt đứa con trai duy nhất của mình đến mức máu thịt đầm đìa.
Trong sự thư thái, đắc ý là cơn nhói lòng rất nhỏ, khuôn mặt bà ta vặn vẹo cong lên nụ cười với những cảm xúc phức tạp, khó miêu tả, nhưng đồng thời từ trong cốt tủy cơn rùng mình run rẩy cũng khẽ trồi lên.
Dù bà không muốn thừa nhận, nhưng bản thân bà hiểu rất rõ, bà sợ con trai mình, nhất là hiện tại, khi phải mặt đối mặt với đứa con mình vừa hận, vừa yêu.
Bà chỉnh lại cổ áo choàng, lý trì hoàn toàn bị cuốn vào cảm giác sung sướng của sự trả thù, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Lời hứa hẹn ngây ngô của một đứa bé con mười mấy tuổi đầu tin hay sao? Tình cảm ngớ ngẩn ấy có thể trường tồn được bao lâu? Có thể dùng để ước định một đời được à? Huống chi sau khi trùng phùng, anh dựa vào đâu để chắc chắn tình cảm của con bé đối với anh ra sao? Còn như ngày đó hay không? Thẩm Hòa Ninh không giống anh, bị ám ảnh sâu sắc bởi con bé. Tất cả cũng chỉ do anh tự đa tình, không buông xuống được chấp niệm, lừa mình dối người chấp nhất bám theo con bé mà thôi?”
“Nếu như không phải chân tướng sớm bị lộ, anh cảm thấy con bé có thể đồng ý với tình cảm của anh à?”
“Anh dựa vào cái gì mà theo đuổi con bé? Dựa vào tiền? Vào quyền thế? Những người có tiền có chỗ dựa theo đuổi con bé ấy đâu có thiếu. Rốt cuộc anh nghĩ mình có gì mà tự tin đến vậy? Dựa vào chút tình cảm anh em bị biến chất của hai đứa? Hay dựa vào chênh lệch 8, 9 tuổi? Hay anh định níu kéo con bé bằng thứ tình cảm cực đoan, và tâm lý vặn vẹo ưa không chế của mình? Chỉ là một kẻ tàn tật còn chẳng thể tự đứng dậy nổi, lại vọng tưởng thứ tình yêu không tồn tại!”
Đừng trách mẹ anh nói chuyện khó nghe. Mẹ chỉ đang giúp anh mở to con mắt ra mà nhìn rõ hiện thực. Đừng sống trong mộng tưởng được yêu thương nữa. Đều là phụ nữ, mẹ đương nhiên hiểu rõ tâm lý phụ nữ hơn anh. Con bé chỉ cảm thấy mình thiếu nợ anh, nóng lòng muốn trao cho anh tất thảy để báo đáp ân tình, để bù đắp cho anh mà thôi.”
“Tôi đoán chừng điều trong lòng Thẩm Hòa Ninh hiện tại đang mong chờ nhất đó chính là chân anh có thể mau chóng lành lặn trở lại. Như thế cũng coi như trả xong hết nợ nần, chí ít không cần cả đời phải ôm nỗi áy náy bị cột chặt với đời anh. Dù sao cô bé ấy còn trẻ, còn đẹp như vậy, đương nhiên muốn một cuộc sống bình thường, một tình yêu bình thường như bao người khác.”
Mỗi một câu của bà nói ra, khớp ngón tay Bạc Thời Dư càng siết lại chặt hơn, bàn tay từ trắng bệch dần dần chuyển sang xanh trắng, cho đến khi tràn ra sắc đỏ bầm tím, vân xương hằn lên, căng ra cơ hồ như sắp bị bẻ gãy.
“Nếu còn cảm thấy mẹ anh lừa anh, vậy cũng chẳng còn cách nào khác,” bà như thể thuận tay, cầm chiếc ipad trên mặt bàn lên, gọi thử một cuộc, sau đó đem màn hình xoay đến trước mặt Bạc Thời Dư, “Tự anh nhìn đi, khi ở cùng nam sinh cùng tuổi, thân thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ, trạng thái của Thẩm Hòa Ninh như thế nào, khác với khi ở trước mặt anh ra sao. Chính mắt anh hãy tự nhìn mà cảm nhận. Chẳng phải hoàn toàn khác biệt sao?”
Màn hình 10 inch đủ lớn, phía trên góc bên phải màn hình hiển thị rõ ràng thời gian quay chụp, là 1 giờ trước.
Cô gái nhỏ trước đó anh còn ôm trong vòng tay, thậm chí trước lúc rời đi còn dịu dàng hôn anh.
Cô đeo khẩu trang, suối tóc mây buông xõa, lọn tóc tung bay trong gió, thân hình cao gầy, mảnh mau đứng bên cạnh cây tùng tán đọng đầy bông tuyết trắng xóa bên cạnh học viện, đối diện là một nam sinh cao to, sáng sủa, mắt chăm chú nhìn cô, bối rối đưa cho Thẩm Hòa Ninh một hộp đựng trang sức bằng nhung sang trọng.
Cặp mắt hoa đào anh yêu, khẽ cong lên, nâng niu chiếc hộp trong lòng bàn tay.
Không chút phòng bị, hoàn toàn tự nhiên, sinh động đầy sức sống, thoải mái, vô tư, không cần cẩn thận từng li từng tí, để ý này kia như khi bên anh.
Ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng phải rơi nước mắt.
Ngay cả người con trai kia là ai anh còn chẳng biết, thậm chí Bạc Thời Dư hiểu rất rõ, đó chỉ là một người bạn học bình thường không hơn không kém, nhưng anh đồng thời nhận ra sự chiếm hữu đầy cực đoan của bản thân, trong chớp mắt khi nhìn thấy ảnh chụp kia, trái tim anh lập tức bị sự đố kị bủa vây, bị sự ghen ghét đục khoét, ăn mòn.
Người phụ nữ nhìn phản ứng trên gương mặt cậu con trai, ánh mắt ánh lên tia khoái trá, tiếp tục lướt ngón tay đến tấm ảnh được chụp từ camera giám sát của một hành lang khách sạn.
Thẩm Hòa Ninh lảo đảo từ bên trong lao ra, hai mắt nhòe lệ, mẹ của cô ấy đuổi theo đằng sau, cách một đoạn, bà ta có vẻ đã từ bỏ, ngồi xổm xuống đất, khóc nức nở.
Người phụ nữ tiếc nuối thở dài: “Đi một vòng lớn như vậy, đến cuối cùng, anh vẫn nhận phải hứng chịu kết quả này. Thế mới nói, ban đầu nghe lời mẹ có phải đỡ đau khổ hơn không.”
“Nếu anh sớm triệt để cắt đứt tình cảm với con bé, tốt xấu gì vẫn còn có thể giữ lại tình anh em.” Thần sắc bà ôn hòa, đáy mắt lại đầy sự tàn nhẫn, còn có sự đắc ý khi chiếm được thế thượng phong chẳng chút che giấu khi nhìn thấy đứa con trai của mình chật vật, tan vỡ trước mắt bà ta, “Hiện giờ thì sao? Anh khống chế được Bạc gia, khống chế ông nội anh và mẹ anh, vì con bé đó thao túng tất cả, vất vả biết nhường nào, nhưng tình cảm của Thẩm Hòa Ninh đối với anh chỉ vỏn vẹn vài chữ: Đền ơn đáp nghĩa.”
“Thời Dư, suy nghĩ kỹ lại đi.” Ánh mắt bà ta đầy lo lắng, ngay cả bản thân bà ta cũng chẳng phân biệt nổi thứ tình cảm đó là giả hay thật, một lòng chờ đợi đứa con trai suy sụp, chật vật, khụy ngã, dùng dáng vẻ thất bại ê chề, đau khổ cùng cực nhận thua, bần thần rơi vào bàn tay thao túng của bà ta, “Những người như chúng ta, giống bệnh nhân nan y không có thuốc chữa, sao có thể có được tình yêu chân thành.”
Ánh mắt Bạc Thời Dư không nhúc nhích, dán chặt trên tấm ảnh, một hồi lâu sau con ngươi mới khẽ động, giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bà hơi hoảng hồn, vô thức lui về sau nửa bước, ngẩn người nhìn lại cậu con trai vài giây.
Hai, ba năm không gặp, bà vẫn luôn mang lòng sợ hãi đứa con trai này, tại thời điểm hai người mặt đối mặt, sự hoảng sợ ấy được đẩy lên đến đỉnh điểm, hô hấp nghẹn lại, không khí gần như bị rút cạn.
Đôi môi không chút huyết sắc của Bạc Thời Dư cong lên, thoáng qua ý cười rất nhạt, cùng sự điên cuồng đến sởn gai ốc, anh lạnh lùng hỏi lại: “Vậy thì sao?”
Người phụ nữ ngẩn người, sắc mặt xấu đi trông thấy, bàn tay mịn màng không tì vết siết chặt lại, khó có thể tin chằm chằm nhìn Bạc Thời Dư.
Lòng bàn tay hằn đỏ do siết lại quá chặt đã thả ra, cầm lấy chiếc ipad đặt trên đùi, ngữ khí chậm rãi, dửng dưng, nhưng từ câu, từng chữ đều khiến bà ta rùng mình: “Không yêu tôi cũng chẳng sao, cảm thấy thiếu nợ tôi, muốn đền bù cho tôi, cũng được. Cô ấy đã là của tôi, không ai có khả năng thay đổi điều này. Ngay cả chính cô ấy cũng không thể. Cả đời này sẽ là như thế. Trừ khi tôi chết.”
“Đối phó với kiểu người như tôi. Tốt hơn hết mẹ nên cẩn thận.” Đáy mắt Bạc Thời Dư u ám, đen đặc như một miệng giếng cổ sâu hun hút, “Nếu để tôi phát hiện ra, mẹ ở sau lưng tôi làm ra trò gì đó thừa thãi, phá hư việc của tôi, lúc ấy tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu. Đừng nghĩ quan hệ máu mủ huyết thống gì đó có tác dụng trong trường hợp này, chờ đến khi tôi thật sự ra tay với mẹ, khi ấy sẽ không có phân biệt nặng nhẹ, thân sơ gì đâu.”
Người phụ nữ mắt cắt không còn giọt máu, đế giày cao gót mài xuống sàn nhà phát ra tiếng rít chói tai. Cho dù thế nào chăng nữa bà cũng không chấp nhận được sự thật là mình đã thua cuộc, hung hãn tiến lên muốn nắm lấy cánh tay Bạc Thời Dư.
Bạc Thời Dư căn bản không cho bà ta cơ hội, nhanh chóng xoay xe lăn, quay người ra phía ngoài. Đến cửa lớn, một tiếng “Phanh” trầm đục vang lên, sau đó là tiếng cánh cửa nặng nề khép lại, khiến cả căn phòng nặng nề, u ám như rung chuyển theo.
Giang Nguyên lòng như lửa đốt chờ đợi bên ngoài, vừa nhác thấy bóng Bạc Thời Dư, lập tức bước đến. Bạc Thời Dư vung tay, không cho cậu ta lại gần, một mình điều khiển xe lăn, khó khăn tiến về phía trước.
Một đường đến thẳng trước cửa xe, anh mới dừng lại, cúi đầu ho khan vài tiếng, cần cổ tái nhợt, gân xanh hằn lên, vẫn không thể dứt cơn ho. Anh cúi gập lưng, tay nắm chặt thành ghế, âm thanh chói tai cùng sự ngột ngạt tột cùng quấn lấy lục phủ ngũ tạng, giằng xé, vò nát cơ thể anh từ bên trong.
Thật sự không để ý sao?
Ninh Ninh biết anh tiếp nhận ca phẫu thuật lâm sàng, vậy lý nào lại không biết chút gì về chuyện quá khứ?
Lần phẫu thuật thứ 2, cô ở bên cạnh, cùng anh vượt qua sự đau đớn tột cùng, trước khi hôn mê cô còn run rẩy nói lời xin lỗi, là anh cố ý không nhìn vào hiện thực.
Tối hôm qua cô nhào tới, vì ảnh nhận một nhát dao, cô thì thầm nói với anh: Cuối cùng đã có thể bảo vệ anh một lần. Nhưng anh chẳng nghĩ sâu xa, hay cố tình không muốn nghĩ. Còn ôm thân thể run rẩy của thiếu nữ, thầm nghĩ muốn cùng cô bên nhau đi hết cuộc đời này.
Là anh không dám, là anh một mực lừa mình dối người, một mực né tránh thực tại.
Anh muốn một lần trong đời có thể vô tri như thế, muốn một lần tin tưởng mình cũng xứng đáng đạt được may mắn đó: Được cô gái mình thương, yêu lại mình, được cô ấy tiếp nhận, được cùng cô ấy nắm tay đến đầu bạc răng long.
Hiện tại dù không thể có được tình yêu đó, vậy cũng chẳng còn cách nào khác.
Đã không còn kịp nữa rồi Ninh Ninh.
Dù có chém đứt tay anh, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay.
Giang Nguyện bị dọa sợ. Trán lấm tấm mồ hôi, không có đủ can đảm để tiến về phía trước. May mắn đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ta thầm vui mừng, rút cuộc cũng có một cái cớ để mở miệng, vội vàng chạy tới bên cạnh Bạc Thời Dư, cẩn thận nói: “Anh Thời, vừ rồi trưởng khoa chỉnh hình gọi điện cho anh không được, nên gọi cho em. Bọn họ đã lên xong phương án phẫu thuật cuối cùng, xác suất thành công khoảng 50% trở lên —”
Bạc Thời Dư nghiêng đầu: “Thông báo với họ, tạm thời hoãn lại kế hoạch phẫu thuật.”
Giang Nguyên sửng sốt, mặt tái đi, hồi lâu cũng không nói được lên lời, bờ môi thoáng run rẩy.
Bạc Thời Dư nắm chặt lấy cửa xe, đốt ngón tay thon dài vẫn còn vết bầm ứ, nổi bật trên nền da nhợt nhạt vô cùng chướng mắt: “Không tiếp tục tiến hành phẫu thuật nữa.”
Ngày anh có thể tự đứng lên, cũng chính là thời điểm nợ nần giữa hai người không còn, mối rằng buộc duy nhất biến mất, cô sẽ hoàn toàn tự do, sẽ rời bỏ anh.
Anh chính là một kẻ thảm hại, tư tị đến thế, chỉ cần Ninh Ninh không ra đi, anh sẵn sàng chấp nhận mang theo thân thể tàn tật này cả đời, chỉ để giam nhốt cô bên mình.
Thẩm Hòa Ninh đã gặp anh khóa trên, và tận mắt ngắm qua chiếc khuy măng sét (*) anh ta mang theo, mặc dù cô chưa từng chạm vào mấy thứ hàng xa xỉ phẩm đắt tiền như vậy lần nào, nhưng người đó do chính bạn cùng phòng của cô giới thiệu, mà chi tiết trên chiếc khuy măng sét kia cũng rất tinh xảo, đẹp đẽ, cho nên Thẩm Hòa Ninh không có gì phải lo lắng cả.
Chỉ là lúc thanh toán tiền đặt cọc có hơi xấu hổ, do đi quá vội, cô quên mất toàn bộ tiền tiết kiệm của mình đều để trong một tài khoản riêng chưa liên kết với các ví thanh toán điện tử. Mà món đồ này tương đối đắt đỏ, số dư trong Wechat không đủ để trả.
Học trưởng tương đối dễ nói chuyện, vui vẻ thông cảm, nói rằng không cần thanh toán hết ngay cũng chẳng sao.
Thẩm Hòa Ninh lại không muốn vậy. Đây là lần đầu tiên cô mua một món quà nghiêm túc tặng anh, vì thế vô cùng chấp nhất, cố chấp muốn phải dùng chính tiền mình tiết kiệm được để mua, không muốn dùng thẻ của anh để trả, càng không muốn nhờ cậy sự giúp đỡ của người khác.
Cô tính toán thời gian, sớm nhất cũng phải đêm anh mới trở về. Cũng coi như dư giả thời gian, vì thế hẹn anh khóa trên chút nữa gặp lại, cô lập tức về nhà lấy tiền, để chắc chắn cô muốn gặp mặt trực tiếp để giao tiền, vì thế viết lại tờ biên lai đưa cho đối phương.
Trên đường trở về, Thẩm Hòa Ninh đột nhiên nảy ra ý tưởng mua cho Bạc Thời Dư một chiếc bánh socola, tất nhiên không chỉ vì muốn anh ăn đơn thuần. Lúc chờ đóng gói, trong tư tưởng ‘vô vàn trong sáng’ của Thẩm Hòa Ninh giây lát đã vẽ ra không biết bao nhiêu hình ảnh ướt át diễm tình: nào là bôi lớp kem lên trái adam quyến rũ của anh ra sao, từ từ thưởng thức thế nào, phải làm gì để anh bộc lộ ra vẻ quyến rũ, mê loạn hôm qua.
Hai má cô đỏ ửng lên, nhanh chóng kéo khẩu trang che kín mắt.
Buổi chiều sắc trời tối rất nhanh, nhìn cơn mưa tuyết càng lúc càng lớn, cô kéo cao cổ áo, trở lại căn biệt thự ở Nam Thành. Vào đến nhà nhanh nhẹn tháo bao tay, thay dép lê, đi thẳng vào phòng ngủ, cầm thẻ, chẳng phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
Trong miệng còn lẩm nhẩm mất giai điệu vui tai, ra tới phòng khách mới nhớ vẫn đang cầm bánh gato trên tay, lại chuẩn bị quay lại phòng bếp cho vào tủ lạnh. Thời điểm đi ngang qua phòng khách, vì căn phòng quá tối, cô thuận tay mở đèn. Chớp mắt cả căn nhà sáng rực, cũng vào lúc đó, cô cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên xoay người lại, phát hiện ra một thân ảnh đang lặng lẽ ngồi trên sofa. Không biết anh đã ngồi đó bao lâu, ánh sáng mở lên quá đột ngột khiến hai mắt anh thoáng nhíu lại.
Rèm cửa đa phần được kéo che kín cửa sổ, lại thêm sắc trời âm u, cơ hồ nuốt chửng bộ sofa trong bóng tối.
Thẩm Hòa Ninh run lên một cái, tâm trạng sợ hãi lập tức được thay thế bằng sự vui vẻ, “Anh! Anh về khi nào vậy. Sao không gọi điện cho em? Nhìn thấy em đi vào cũng chẳng nói lời nào, có phải anh cố tình định hù em không….”
Bạc Thời Dư bình tĩnh nhìn cô, tròng mắt lờ mờ tơ máu, ánh nhìn quyến luyến rơi trên gò má, tóc mai, lại chạy theo cần cổ tinh tế xuống đến bàn tay mảnh mai, dừng trên hộp bánh gato.
Ninh Ninh rất ít khi ăn đồ ngọt.
Là ai tặng cô?
Thẩm Hòa Ninh tắt bớt đèn, chỉ để lại dàn đèn treo trên tường, ánh sáng vàng nhẹ nhàng miễn cưỡng soi sáng nửa gương mặt anh, trong một giây rất ngắn, ngũ quan nơi gương mặt gần gũi kia thoáng hiện chút tà vọng. Người con trai cùng cô lớn lên, người đàn ông cô muốn cùng đi tiếp quãng đời còn lại, trong một giây ngắn ngủi đó bỗng trở nên xa lạ đến khó hiểu.
Thẩm Hòa Ninh ngẩn người, cổ họng khẽ động, nhất thời quên mất việc tiến về phía anh.
Nhưng một giây trì hoàn đó, trong mắt anh cũng trở thành ngọn lửa địa ngục đốt cháy tâm can.
Anh thấp giọng hỏi: “Đã trễ như vậy về nhà còn không thay quần áo, định đi đâu?”
Thẩm Hòa Ninh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tuy u ám, nhưng cũng chưa tối hẳn, giờ ăn bữa tối còn là quá sớm. Cô phát giác tâm trạng anh hôm nay có vẻ không đúng lắm, vội vàng muốn mở miệng giải thích.
Bạc Thời Dư khẽ nhíu mày, giữa trán hằn lên một rãnh sâu như một vết thương, anh giơ tay, hướng về phía cô, bờ môi cong lên một nụ cười u ám, thâm trầm khiến nhịp tim Thẩm Hòa Ninh thoáng loạn.
“Bé con, bên ngoài gió lùa lạnh lắm, tốt nhất nên khóa cửa lại.”
“Cũng đừng đi nữa. Ngoan. Vứt bánh gato đi, đến đây ngồi với anh.”
(*) Đây là món phụ kiện thời trang trang trọng mà cánh mày râu rất ưa chuộng. Chúng được dùng để cố định 2 bên cổ tay áo lại với nhau và được sử dụng trong những dịp mang yếu tố trang trọng, lịch sự. Mặc dù có rất nhiều loại khuy khác nhau ngoài thị trường, nhưng những thiết kế điển hình gồm có kiểu bảng đơn (single plate) gồm một móc khớp khuy và mắc xích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...