Đèn trong phòng tắm vốn nhạt màu đã bị anh tắt mất một bóng, chỉ còn một bóng xa nhất cố lắm cũng chỉ sáng được đến trước gương, càng có cảm giác chiếc xe lăn đang chìm dần vào bóng tối, hệt như hoàng hôn buông bóng, bao trọn lấy anh.
Thẩm Hòa Ninh bước từng bước quả quyết, cam tâm tình nguyện bước vào vòng vây của anh. Trên mặt sàn còn đọng nước lạnh, bắn tóe lên dưới từng bước chân cô, rồi rơi xuống mu bàn chân trần của anh. Hơi lạnh làm cô hơi co người lại nhưng ngay lập tức đã bị nhiệt độ cuồng nhiệt của đối phương thiêu cháy.
Không gian nhỏ hẹp, ánh sáng mờ ảo lay động, khó nhìn thấy rõ, duy chỉ có người đàn ông với đôi mặt thấm đượm hồng trần, trong veo như vừa được gột rửa, khiến cho người ta si mê cuồng dại.
Thẩm Hòa Ninh chỉ còn cách xa lắn hai, ba bước, Bạc Thời Dư đang giấu mình trong bóng tối chợt lên tiếng, “Ninh Ninh ngoan, lại đây nào, đừng đi nữa, cũng đừng quay đầu lại.”
“Gọi anh một câu...” Giọng anh trầm đục tới mức không rõ, “là được rồi.”
Những lúc thế này, chỉ cần nghe tiếng cô gọi sát bên tai đã là xa xỉ.
Thẩm Hòa Ninh không nghe, bước chân cũng không ngừng, tiếp tục tiến từng bước về phía anh, hai tay vịn lên vai anh, thăm dò đặt xuống một nụ hôn nơi khóe miệng, cọ xát cánh môi anh.
Mặt cô nóng bừng, thủ thỉ: “Anh, em không chê, em thực sự... rất vui.”
“Phản ứng của anh... đều là vì em,” cô kiễng chân, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay cùng lần xuống dưới bả vai, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng như sao,”Em không suy nghĩ lung tung, em có thể chắc chắn rằng, cảm xúc của anh đối với em là tình yêu và sự khao khát giữa hai người trường thành, chứ không phải nuông chiều thương xót một cô bé.”
Theo từng động tác của cô, sự tỉnh táo ít ỏi trong mắt Bạc Thời Dư dần tan vỡ, cái nhìn chạm nhau, anh vươn tay muốn kéo cô vào lòng.
Nhưng Thẩm Hòa Ninh vẫn cố chấp túm lấy áo sơ mi của anh, bàn tay càng lúc càng làm loạn.
Đầu óc cô choáng váng cả rồi nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh, giọng nói có hơi run rẩy, “Thầy Bạc, thầy đã dạy cho em xong khóa thứ 4 rồi, thầy cũng chịu trách nhiệm tiếp tục dạy em những khóa sau nhé...”
Nhiệt độ nóng bỏng làm ý chí con người tan rã, mỗi giây trôi qua với Thẩm Hòa Ninh chẳng khác nào một năm, chưa đợi được câu trả lời của anh mà cô đã cảm thấy mình sắp đến giới hạn của cảm giác kề da cận thịt này rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Cô nhớ lại chuyện mới xảy ra với mình, nuốt nước bọt, vừa to gan thách thức nhưng cũng muốn buông mình tiến tới, cô muốn vùi mặt vào trong vạt áo anh, những cái chạm ngọt ngào mà táo bạo, không một chút do dự.
Nhưng cô còn chưa kịp làm thật thì cằm đã bị bàn tay anh giữ chặt, buộc cô ngẩng đầu lên.
Thẩm Hòa Ninh định giãy dụa chống cự, nhưng đôi môi đã bị ai kia điên cuồng xâm chiếm.
Anh không dè dặt, cuồng nhiệt và thẳng thắn, nụ hôn gần như ngấu nghiến, đồng thời cũng siết chặt tay cô, nắm lấy đôi tay mịn màng kia, dẫn dắt cô khám phá những miền đất mới.
“Được... thầy dạy em.”
Tia sáng cháy bỏng lóe lên trong đôi mắt đen huyền của anh, trong căn phòng tắm đơn sơ, Bạc Thời Dư nếm trải cảm giác từ sông băng tới biển lửa.
Ngọt ngào chẳng khác nào đòn tra tấn đập tan lý trí, cũng xua hết đi những vô vọng và cô độc dài dằng dặc suốt những tháng năm qua.
-----------
Trước khi được bế về giường, Thẩm Hòa Ninh vẫn đang đinh ninh suy nghĩ nhất định mình phải dùng bàn tay phải “nay đã khác xưa” này để viết một đoạn văn ngắn tràn đầy cảm xúc trên tờ lịch hôm nay, để kỷ niệm ngày kịch tính nhất trong 20 năm cuộc đời mình.
Quả thực không biết có phải Bạc Thời Dư có phép thuật gì chuyên dùng để trị cô không, chỉ mới ôm ấp vỗ về vài cái, dụ dỗ lấy mấy nụ hôn là cô đã tước sạch vũ khí đầu hàng, mệt tới mức đầu vừa chạm gối đã thiếp đo, ngủ đến tận khi trời hửng sáng mới tỉnh.
Không có bóng tối che đậy, Thẩm Hòa Ninh xấu hổ muốn chết, chôn cả người trong chăn vùng vằng không chịu ra, khuôn mặt đỏ như tôm luộc áp xuống nệm giường, đến tận khi Bạc Thời Dư xốc chăn lên, vuốt ve khuôn mặt nóng bừng, hỏi: “Bảo bối hối hận rồi à?”
Thẩm Hòa Ninh bị nói trúng, lập tức thẳng lưng, dùng giọng điệu rất hiên ngang chính nghĩa đáp lời: “Làm sao có thể! Em không hề! Làm... ừm nhiều lần như thế... cũng phải cho thiếu nữ ngây thơ nhà người ta thẹn thùng chứ!”
Nói như thể người mấy ngày nay rục rịch chủ động trêu chọc không phải là cô vậy.
Bạc Thời Dư cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, cảm giác nhìn bao lâu cũng không đủ.
Anh khều nhẹ chiếc cằm tinh xảo của cô, hai mắt phát sáng, cong môi cười: “Muốn vượt qua thì cách tốt nhất là đối mặt. Có cần anh hai giúp em nhớ lại từng chi tiết không, nhiều là quen ấy mà, không thẹn thùng nữa.”
Thẩm Hòa Ninh bốc khỏi tới nơi rồi, nhào tới muốn cắn nhưng lại rơi vào cái ôm trìu mến của anh, bàn tay anh vuốt lưng cô như vỗ về.
Sức chống cực của hồ ly nhỏ xù lông lập tức tuột dốc, hai tay vòng qua cổ anh, nhu thuận nheo mắt lại, cô gom hết dụng khí làu bàu một câu mơ hồ, “Anh ơi, kích cỡ đó, liệu lúc... có phải đau lắm không...”
Không khí như ngưng đọng lại, ngay sau đó là một cái đánh khẽ bằng lòng bàn tay không đau không ngứa, anh ghé sát bên tai cô cảnh cáo: “Thiếu nữ ngây thơ thì nghĩ nhiều chuyện đứng đắn hơn đi.”
Thẩm Hòa Ninh bị anh nhìn hoài đâm ra xấu hổ, cười cười trốn về giường.
Quan hệ với anh hai vừa có bước tiến đột phá, lại chạm mặt liên tục thế này thì đúng là khó đứng đắn cho nổi.
Sắp đến giờ, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, ra ngoài theo đúng kế hoạch, cùng các tình nguyện viên của Học viện Múa cứu trợ nạn dân, trước khi đi còn quấn quýt Bạc Thời Dư không nỡ rời, cô biết công việc của anh hôm nay cũng không nhẹ nhàng.
Nhóm bị thương nặng cuối cùng đã được đưa đến chỗ đội y tế, vết thương vừa ổn định lại là Bạc Thời Dư đã muốn trở lại lều phẫu thuật, với khối lượng công việc như thế có khi đến nửa đêm cũng chưa hết việc.
Nhưng may là mưa đã ngừng, việc vận chuyển đồ cứu trợ đến khu vực thiên tai đã bắt đầu khôi phục lại bình thường.
Đến 1h sáng Bạc Thời Dư mới hoàn thành xong ca phẫu thuật cuối, vừa thay đồ về đến lều đã thấy cô gái nhỏ nhà mình đang ngồi bên ngoài chờ anh. Chắc cô buồn ngủ lắm rồi, gà gật thế nào mà đầu đập vào tường, cơn đau làm cô bất giác ngồi thẳng lên nhưng chưa được bao lâu hai mắt lại díu lại.
Gần tới mùa đông, càng về đêm trời càng lạnh, cô mặc áo khoác của anh, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, gương mặt phiếm hồng.
Cả đám bác sĩ mệt mỏi rã rời sau một ngày chữa bệnh và nhóm chăm sóc thấy thế lập tức tỉnh cả ngủ, trợn tròn mắt nhìn bác sĩ Bạc mới vừa rồi còn nghiêm túc lạnh lùng giờ lại dịu dàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, cẩn thận ấp lấy, để cô tựa đầu vào vai mình, rồi quay sau gật đầu chào bọn họ.
“Cuộc họp tạm hủy đã, chuyển sang sáng mai, tôi cần chăm sóc bạn gái.”
Nếu không phải ai cũng sợ anh một phép thì giờ đã dậm chân đốt pháo hoa ăn mừng tại chỗ luôn rồi.
Vị thần tiên cuồng công việc, chưa từng xem mình là người bình thường này cuối cùng cũng có người trị rồi!
Ba ngày sau, tình hình ở khu thiên tai đã ổn định, không còn người bị thương bệnh cần cứu chữa, vật tư và đồ viện trợ cũng lần lượt được phân phát về từng nơi, xung quanh không còn khung cảnh hoang tàn như lúc trước, đội ngũ y bác sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Thẩm Hòa Ninh là tình nguyên viện nên phải ở lại thêm 1 ngày, trước khi về vẫn dốc hết khả năng giúp đỡ mọi người, rồi mới thu xếp cái vali nhỏ theo anh hai rời khỏi vùng núi vừa phải gánh chịu thiên tai tàn khốc, lên đường trở về nhà.
Lúc Giang Ninh mở cửa xe thì sầu não không thôi, nhưng giờ trên đường về rồi, cậu vui sướng như sắp bay lên, thỉnh thoảng còn liếc trộm ghế sau qua gương chiếu hậu, khóe môi cong lên, thầm quyết định tối nay khỏi phải ăn cơm, nhìn thêm mấy lần là đủ no 3 ngày rồi.
Xe tới cao tốc vào nội thành, cậu hỏi: “Anh Thời, cùng về biệt thự ở Thành Nam ạ?”
Sống chung sống chung! Cậu muốn chiêm ngưỡng những ngày hai người này sống chung! Nhanh lên đi nào!
Nào ngờ Thẩm Hòa Ninh lại chống tay lên đùi Bạc Thời Dư ngồi thẳng dậy, chun chun mũi nói: “Giáo viên phụ trách báo chiều nay các tình nguyện viên phải tập trung ở trường, ba ngày tới khả năng cũng chưa đi vì phải giám sát mọi người viết báo cáo tổng kết.”
Sau vụ xôn xao vì những lời lẽ xuyên tạc bôi nhọ, nhà trường rất cẩn thận, tạm thời tập hợp tình nguyện viên lại để dễ quản lý, giải quyết xong khủng hoảng dư luận rồi mới thả tự do, tránh ra ngoài có điều bất trắc. Lỡ như bị công ty báo chí nào chơi xấu hay cư dân mạng lan truyền tin đồn thất thiệt rồi lại đăng bài nói lung tung thì không hay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Thẩm Hòa Ninh tựa vào cánh tay Bạc Thời Dư: “Anh, cán bộ trong trường biết quan hệ của anh với em nên dù thế nào em cũng không muốn mình được đối xử đặc biệt, ở Học viện Múa có thể nói em là đại diện cho anh, em không nỡ... để Bạc tiên sinh trở thành cái cớ mình vịn vào chỉ vì mục đích cá nhân.”
Bạc Thời Dư thấp giọng hỏi lại: “Ba ngày?”
Thẩm Hòa Ninh gật đầu.
“Nhiều nhất là 1 ngày,” Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm, “Sáng mai anh ở công ty, chiều phải về đại học Y dạy học, em cũng có lớp, tan học anh sẽ đến trường đón em, rồi mình cùng về nhà.”
Thẩm Hòa Ninh được đưa về Học viện Múa, xe dừng ở ngay dưới lầu ký túc. Cũng chưa muộn lắm nên ngoài ban công các tòa xung quanh vẫn có người, chiếc xe vừa tiến vào đã lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Người nào người nấy trố mắt nhìn, ai cũng thấy Thẩm Hòa Ninh bước từ trên xe xuống, một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng níu cô lại, một bàn tay hơi tái nhưng lại tao nhã lịch sự vô cùng, trên cổ tay còn đeo cái dây buộc tóc màu đen của phái nữ.
Thẩm Hòa Ninh quay người lại, cúi người vào xe hôn đối phương rồi mới tủm tỉm cười đóng cửa xe lại.
Chỉ trong một đêm, tin tức hoa khôi giảng đường về trở về từ khu cứu nạn đã có bạn trai oanh tạc khắp các diễn đàn, hàng tá sinh viên nam thất tình vào khóc lóc kêu trời mắng đất, rốt cuộc là thằng khốn đáng giết ngàn đào nào đã quyến rũ Thẩm Hòa Ninh.
Thậm chí còn có người điên cuồng đăng bài: “Con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó! Tôi phải sang Đại học Y mách thầy Bạc! Cháu gái thầy mới năm nhất đã yêu đương rồi, còn dám hôn môi giữa thanh thiên bạch nhật trước mắt bao người! Thầy là chú nhỏ nhất định phải dạy dỗ cho nghiêm!”
Bên dưới bài post này là một trang các bình luận phụ họa: “Chuẩn! Lập tổ tố cáo thôi! Một người lạnh lùng nguyên tắc như thầy Bạc tuyệt đối sẽ không cho phép con cháu nhà mình yêu sớm!”
Thân là người trong cuộc nhưng Thẩm Hòa Ninh chẳng mảy may biết gì về “cuộc thánh chiến” này, toàn bộ chú ý của cô đều dồn vào những tin tức về trường ở trên mạng. Dù đã nghe anh hai nói vậy nhưng hôm sau khi nhận được điện thoại của giáo viên phụ trách, tim cô vẫn đập nhanh hơn mấy nhịp.
“Đã giải quyết xong, không biết có phải ông trời mở mắt hay không mà tất cả những tin đồn ác ý trước đó đều bị quét sạch, nếu không phải bản thân là người từng trải qua tôi còn tưởng phong bao mấy ngày trước là ảo giác.”
“Biến mất sạch sẽ trong vòng 1 đêm, hiện tại phản ứng của dư luận cũng rất tốt, toàn là bình luận tích cực và khách quan, còn có một công ty truyền thông uy tín liên hệ với cán bộ nhà trường đề nghị phỏng vấn, lần này mọi người không cần phải cấm túc tại trường nữa, từ trưa nay có thể hoạt động tự do, không còn nguy hiểm gì nữa rồi.”
Còn chưa đến 1 ngày.
Đến nửa ngày anh cũng không có kiên nhẫn chờ.
Một người lạnh lùng chẳng khác nào bia mộ cũng sẽ có những cảm giác khao khát cô điên cuồng đến thế.
Thẩm Hòa Ninh có một tiết học lúc 2h, thường sẽ kết thúc vào 4h, anh hai cũng nói sẽ đón cô lúc đó, những môn này chỉ là kiến thức cơ bản, chủ yếu là kiểm tra các động tác khó, đạt tiêu chuẩn là có thể về trước.
Cô nhanh chóng luyện tập và là người đầu tiện hoàn thành bài múa, được giáo viên gọi lên làm mẫu, còn vỗ tay khen ngợi. Cô tranh thủ thời gian thay đồ rồi chạy như bay ra khỏi phòng tập, trên đường sang bên đại học Y mới cảm nhận được lưng mình hơi đau, chắc do động tác ban nãy làm căng cơ.
Thẩm Hòa Ninh theo nghiệp múa nhiều năm, đã sớm quen với những tổn thương trong lúc luyện tập. Giờ học bắt đầu lúc ba rưỡi, lúc cô tất tả chạy đến vừa kịp sớm trước 5p, đi vào giảng đường từ cửa sau, cô bị cảnh tượng chật kín chỗ trước mặt làm cho hoa mắt.
Đông thế này, còn gấp mấy lần hôm ở trong phòng học.
Có trời mới biết người tham gia là vì đam mê học thuật hay là đến chiêm ngưỡng dung nhan mỹ mạo của anh hai cô.
Hàng cuối cùng vẫn còn ghế trống, Thẩm Hòa Ninh sợ cứ chần chừ mãi lại không có chỗ nên bước nhanh tới, kéo thấp mũ, vừa ngồi xuống thì người bên cạnh bỗng nhiên vỗ vào tay cô: “Em là Thẩm Hòa Ninh đúng không!”
Thẩm Hòa Ninh quay sang nhìn, có hơi quen mắt, không ngờ là nam sinh viên ngồi cạnh giúp cô viết 3000 chữ bài kiểm tra hôm cô đến học thay đàn chị.
Anh ta kích động không thôi: “Đúng là em thật! Em nói thầy Bạc là chú nhỏ của em, thế là lần trước anh lo chuyện bao đồng rồi. Hôm nay đến nghe tọa đàm của chú em à, hiếu thảo thật đấy.”
Nghe hai chữ “hiếu thảo” mà Thẩm Hòa Ninh suýt thì sặc nước bọt, hơn nữa giọng anh trai này còn oang oang, gần như cả phòng đều nhìn về phía này, phần lớn trong số đó còn lộ rõ vẻ hào hứng.
Cháu gái thân thiết của thầy Bạc, hoa khôi giảng đường của Học viện Múa, tiên nữ múa cổ điển được săn đón nhất trên mạng dạo gần đây, theo đuổi được cô gái này chẳng phải là đứng trên đỉnh vinh quang của cuộc đời hay sao!
Chuyện Thẩm Hòa Ninh có người yêu vẫn chưa lan truyền rộng rãi, nam sinh trường Y nào chịu yếu thế, khi chiếc xe lăn màu đen tiến vào, có mấy người không kịp chú ý vẫn luôn tay viết giấy cho Thẩm Hòa Ninh, nhưng không có ai truyền tin giúp nên thẳng tay ném thẳng về phía bàn trước trước mặt cô.
Tờ giấy trắng vo viên đã lọt vào tầm mắt của anh.
Cả giảng đường rộng lớn bỗng lặng như tờ, im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mà ánh mắt Thẩm Hòa Ninh đã bị Bạc Thời Dư chiếm trọn, không để ý đến mảnh giấy đang bay về phía mình. Khéo thế nào mà viên giấy bay siêu chuẩn, rơi vào lòng bàn tay đang mở hờ của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Trông cứ như cố tình bắt trúng.
Anh chàng ném giấy chết trân, lỡ làm trò trêu ghẹo cháu gái ngay trước mặt chú người ta lại còn là người không nên trêu vào nhất chính ở cả cái Đại học Y này, dù có bất tử cùng hết đường cứu.
Còn 2p nữa là buổi học bắt đầu.
Thẩm Hòa Ninh thoáng sửng sốt, lật tay ném viên giấy xuống, cô còn định ngồi nghe kín đáo không để ai phát hiện, nhưng rõ ràng là ông trời gây khó dễ mà. Cô siết chặt tay, nhìn theo lối thang xuống, vượt qua mấy trăm sinh viên y khoa, hướng ánh mắt về phía người đang ở trên sân khấu, chỉ một khoảnh khắc mà tim như ngừng đập.
Thực ra hai người mới tách ra được nửa ngày, nhưng thời gian cứ như đã rất lâu, lâu đến mức cô chỉ muốn lập tức lao về phía anh, công khai với tất cả mọi người về mối quan hệ khăng khít thân mật với anh.
Nhưng...
Thẩm Hòa Ninh mấp máy môi.
Sao có thể đây?
Dù là chênh lệch địa vị hay tuổi tác, anh là người có danh vọng cao, một hành động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến nhiều mặt, không thể tùy tiện hay kích động, nhất là tại giảng đường nghiên cứu học thuật của đại học Y, trước cái nhìn của bao người.
Cô nhìn theo anh chậm rãi, thầm nhủ không được nóng vội.
Làm công tác tư tưởng xong, cô nghĩ mình cứ an vị ngồi đây nghe anh phát biểu, khi nào xong việc sẽ đến tìm anh, lúc đó muốn làm gì chẳng được.
Nhưng cô không ngờ rằng, trong khoảnh khắc những suy nghĩ của mình mới thành hình, toàn giảng đường im phăng phắc, người đứng phía trên cầm micro, cất giọng thản nhiên: “Hàng cuối cùng, ghế số 12, báo tên và lớp đi.”
Hàng loạt ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Hòa Ninh.
Đồng hồ treo tường chạy từng nhịp tíc tóc, chỉ còn 1p trước khi vào lớp.
Thẩm Hòa Ninh nhìn đi nhìn lại xác nhận chỗ ngồi của mình, nhịp tim không hiểu sao tăng vọt, vô vịn bàn đứng lên, bỏ mũ xuống, để lộ hoàn toàn khuôn mặt vẫn xinh xắn như hôm mới gặp, làn da trắng sứ, mũi và cằm nhỏ nhắn thanh tú, cặp mắt hoa đào.
Cô đứng thẳng lưng, tư thế duyên dáng vô cùng, nhưng hai tai thì nóng ran, trả lời: “Thẩm Hòa Ninh, theo học Học viện Múa ở bên cạnh, sinh viên năm nhất khoa Múa cổ điển.”
Ánh mắt Bạc Thời Dư vượt qua từng hàng người nhìn thẳng vào cô, trên cổ tay anh không còn chiếc vòng Quan Âm trừ ma mà là dây buộc tóc màu đen của con gái.
Giọng anh trầm thấp: “Sao lại tới đây?”
Thẩm Hòa Ninh muốn nói vì anh, nhưng trước bao nhiêu con mắt thế này, cô chỉ có thể nắm chặt tay, trả lời trái lương tâm: “... Em đến nghe lớp của thầy Bạc ạ.”
“Vậy à,” Bạc Thời Dư như có như không cười một tiếng, áo sơ mi trắng không nhuốm bụi trần, cài kín tới cúc trên cùng, sau chiếc kính gọng vàng là đôi mắt đang nheo lại hàm chứa sóng ngầm, “Bạn học Thẩm có biết vì sao tôi lại gọi em không?”
30 giây đếm ngược.
Sinh viên cả khán phòng nín thở, thầm cảm thán có mấy câu hỏi đơn giản mà tim mình sắp nổ tung đến nơi mất rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Bạc thần tiên rốt cuộc đang tức giận hay đang nuông chiều đây, giận vì cháu gái mình nhận tờ giấy à? Dù không phải chú cháu thật nhưng vẫn muốn xử theo gia pháp hả!!!
Thế nhưng, khi sự im lặng đã căng ra như dây đàn sắp đứt, Bạc Thời Dư vẫn chăm chú nhìn bóng dáng cô gái ở hàng ghế dưới cùng, không hề kiềm chế, đây là lần đầu tiên anh cười sâu xa như thế trước mặt bao sinh viên.
Anh mặc âu phục đi giày da, ngay trước khi giờ học vô cùng chuyên nghiệp nghiêm túc bắt đầu, trầm giọng nói.
“Bởi vì đã hơn nửa ngày không gặp rồi, anh rất nhớ em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...