Cách đó không xa có hai bác sĩ đi qua, liếc thấy cảnh tượng ngọt ngào bên này thì thoáng sửng sốt, không dám nhìn về phía hai người nữa. Có chết chắc cũng không ngờ thầy Bạc lại cố tình gọi hai người quay lại, tay còn để tư thế giống như chuẩn bị mổ.
Hai người kia đều đeo hộp dụng cụ y tế trên lưng, theo phản xạ rút ra một con dao mổ mới tinh đưa cho giáo sư.
Anh cầm con dao sáng lạnh lẽo, bóng loáng trên tay, cầm một lọn tóc dài của Hoà Ninh, từ tốn nói: “Đừng sợ, chỉ một chút thôi.”
Anh hạ dạo, một lọn tóc mỏng manh, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay anh. Bạc Thời Dư đưa cho Thẩm Hoà Ninh, dỗ dành nói: “Ninh Ninh buộc lên cho anh.”
Lúc này Thẩm Hoà Ninh mới chú ý tới, trên cổ tay Bạc Thời Dư đeo dây buộc tóc của cô, dây tương đối nhỏ, khiến cổ tay anh bị thít lại, nhưng anh vẫn không nở tháo ra.
Cô vội vàng lấy xuống, cầm lọn tóc mình quấn một vòng trên cổ tay anh, buộc thật chặt, lọn tóc đen huyền nổi bật trên làn da trắng nõn mong manh dễ dàng làm lòng người rung động.
Bạc Thời Dư lắc lắc cổ tay, đã rất nhiều năm không nhìn ánh nét mặt xán lạn này trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Em nhìn xem, cả thế giới này làm gì có ai có được sợi dây chuyền này? Đây là hàng limited đích thực đấy.”
Đuôi mắt hẹp dài hơi cong lên, nhìn cô mỉm cười, đôi mắt đen thăm thẳm lấp lánh ánh sáng: “Đây là tín vật Ninh Nịnh dùng để hứa gả cho anh, không được đổi ý đâu.”
Thẩm Hoà Ninh đương nhiên không đổi ý. Cô lúc nào cũng muốn ở bên người đàn ông này cả đời. Lúc nào cũng muốn bước đến bên anh, ở lại cạnh anh như hình với bóng.
Mòn mỏi chờ đến buổi tối, lòng tràn đầy hy vọng có thể lau súng cướp cò, dụ dỗ anh mất khống chế, nhưng ai ngờ đêm đó cũng chẳng có gì khởi sắc. Anh vẫn như cũ chỉ dừng lại ở việc hôn cô, khi Thẩm Hoà Ninh manh nha có ý định vượt qua ranh giới, lại bị người kia mạnh mẽ áp chế xuống. Rõ ràng lòng bàn tay đã giăng một tầng mồ hôi mỏng nhưng vẫn không chịu chuyển sang bước tiếp theo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Thẩm Hoà Ninh bắt đầu hoài nghi sức hấp dẫn trời sinh của bản thân. Bực bội đến độ không ngủ nổi.
Sáng sớm hôm sau các tình nguyện viện từ Học Viện Múa lần lượt tới nơi. Thẩm Hoà Ninh là trưởng nhóm có trách nhiệm đón và hướng dẫn người mới. Có điều Giang Nguyên theo mệnh lệnh của cấp trên luôn từ xa xa theo dõi cô, khiến tâm trạng Hoà Ninh cũng vì thế mà bồn chồn, không yên lòng về người ngồi xe lăn kia.
Chạng vạng tối, Thẩm Hoà Ninh không cẩn thận ngã vào một bãi bùn, cổ chân bị lún, còn bị mảnh đá vụn cứa vào rách một vệt. Không đợi nhóm tình nguyện viên kịp xử lý tình hình, Giang Nguyên đã hồn phi phách tán lao tới, thầm than không ổn, nhanh chóng đem Thẩm Hoà Ninh về lại khu dân cư. Anh Bạc mà biết chuyện chắc chắn sẽ bóp chết anh ta.
Bầu trời đầy mâu, tiết trời cuối thu đầu đông se lạnh. Sáu, bảy giờ sắc trời đã tối đen như nửa đêm.
Vết thương ở cổ chân Thẩm Hoà Ninh do đích thân giáo sư Bạc xử lý, tắm rửa, băng bó xong cô đã không còn thấy đau nữa, chỉ có điều tâm viên ý mã.
Lúc cô quay lại tìm quần áo để tắm rửa, không ngờ lại phát hiện ra trong balo một chiếc máy ngủ màu trắng sữa đặc biệt mong manh, quyến rũ. Thẩm Hoà Ninh chẳng biết mình cho vào từ khi nào, cô vốn không cố ý mang theo. Lúc trước ở biệt thự Nam, cô đã đặt mua vì muốn chọc ghẹo vị kia.
Thẩm Hòa Ninh chạy vào phòng tắm, lén lút thay bộ váy ngủ gợi cảm kia, sau đó mặc một bộ bình thường ra ngoài, nhằm che giấu âm mưu câu dẫn Bạc Thời Dư.
Cô không tin anh có thể nằm ngủ bên cạnh cô mà tâm lặng như nước, không có chút rung động nào.
Thẩm Hòa Ninh vừa ló đầu ra ngoài, định thăm dò tình hình, thì đã nhìn thấy Bạc Thời Dư ngồi trước cửa phòng tắm đợi mình. Nhác thấy cô thập thò đi ra, anh lập tức kéo cô ngồi lên trên đùi, tránh để chân cô chạm đất.
“Đang bị thương còn muốn chạy nhảy lung tung.”
Thẩm Hòa Ninh ngồi ghé vào vai anh, ngực đập như trống bỏi, vành tai đỏ lên, hơi thở cũng nóng hơn.
Bạc Thời Dư bế cô tới mép giường, tay anh rất nóng, đặt trên bắp chân cô, đặt bàn chân bị thương lên gối anh, cúi đầu tháo phần băng gạc chống nước anh đã băng bó trước đó xuống. Giáo sư Bạc hơi nhíu mày cẩn thận xoa thuốc lên vết thương mỏng dài trước mặt, dịu dàng như nâng một sợi lông vũ.
Thẩm Hòa Ninh nhịn không được co rúm người lại, cảm giác đau đớn cùng nhiệt độ không ngừng tăng lên, khiến Thẩm Hòa Ninh không còn phân rõ được cảm giác của mình. Cô giương hàng mi nhìn người đối diện: An tĩnh, cao lãnh, văn nhã, cấm dục… ánh mắt cô rơi xuống dưới, nơi yết hầu chậm rãi chuyển động.
Cô muốn nhìn…
Muốn nhìn thấy một Bạc Thời Dư điên cuồng, mãnh liệt, muốn nhìn một Bạc Thời Dư vì cô mà không khống chế nổi mình, hoàn toàn bị dục niệm nuốt chửng lý trí, muốn nhìn thấy một Bạc Thời Dư vì cô mà áo quần xốc xệch, chìm đắm trong cơn cuồng hoan. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Cô muốn cùng anh trở thành một thể gắn kết nhất, thân thiết nhất.
Lực tay Bạc Thời Dư bỗng nhiên tăng thêm, nắm chặt bắp chân cô kéo về phía mình, cô không kịp chuẩn bị, sợ hãi kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía anh.
Giường ở khu homestay khác với ở nhà, là loại giường theo kiểu ngày xưa, tương đối cao, cao hơn so với tầm xe lăn của Bạc Thời Dư một chút.
Thẩm Hòa Ninh từ mép giường trượt xuống, có thể vừa vặn ngã lên đùi anh. Đúng lúc này, anh vươn tay đè lại eo cô, khoảng cách giữa hai người phút chốc được kéo sát lại, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đào hoa, sâu hun hút đầy quyến rũ, thấp giọng thì thầm: “Đang suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế, anh nói chuyện với em mà chẳng thấy em nghe vào tai gì cả.”
Thẩm Hòa Ninh ôm lấy cổ anh.
Rõ ràng cô chỉ hơi thất thần một chút cũng dễ dàng khiến anh ghen tuông ra mặt, vậy tại sao anh lại chẳng đòi hỏi cô gì cả.
Thẩm Hòa Ninh nhìn thẳng vào mắt anh mấy giây, không trả lời anh, một câu cũng không nói, tại thời điểm giữa hàng lông mày anh tuấn bắt đầu xuất hiện sự thiếu kiên nhẫn, cô bỗng nhoài người, tiến tới, nhiệt tình hôn lên khóe môi anh.
Lồng ngực anh chấn động. Trong chuỗi nhịp tim dồn dập, gấp gáp, và những cảm xúc rạo rực, nồng cháy cô không thể ngừng hôn anh cuồng nhiệt hơn, táo bạo hơn. Hoàn toàn thả trôi cảm xúc, hành động theo bản năng của mình.
Thẩm Hòa Ninh bắt chước Bạc Thời Dư, dụ dỗ đối phương mở miệng, môi lưỡi không ngừng truy đuổi, xâm nhập, tấn công.
Hai mắt cô nhắm nghiền, thần kinh tựa như bị thiêu đốt, hai phiến môi cọ xát, va chạm, bàn tay theo sự dẫn dắt của bản năng, vội vàng, gấp gáp cởi cúc áo sơ mi của anh. Khẩn trương đến mức nước mắt cũng sắp trào ra,vậy mà chỉ tháo được có một nút.
Bạc Thời Dư giữ chặt thắt lưng cô, vuốt ve hai gò má mềm mại, đôi mắt sâu hun hút, chằm chằm nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp như thể nghẹn lại trong họng: “Biết mình đang làm gì không.”
Thấy anh có ý định ngăn cản, khóe mắt cô cay cay, không chút nghĩ ngợi, tủi thân hóa thành tiếng nức nở: “Như vậy tức là anh không thực sự muốn phát sinh quan hệ với em? Anh! Anh không muốn hay bởi vì bị thương nên không thể?”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Thẩm Hòa Ninh đột nhiên ngẩn người, bắt đầu cảm thấy không ổn, lời này nói ra sao nghe cứ như có ý khác.
Ý cô muốn hỏi là: Có phải vì hai ngày trước bị thương quá nặng, ảnh hưởng đến sức khỏe, cho nên mới không thể làm chuyện đại sự được. Không phải nói chân anh bị thương nên ảnh hưởng đến năng lực của bộ phận kia.
Hai bên thái dương nảy lên dữ dội, không hiểu sao cảm thấy một sự áp bách đáng sợ như cuồng phong, thảm họa chuẩn bị ập đến.
Người đàn ông trước mặt dễ dàng chế trụ cô, kéo cô lại gần mình, dưới ánh đèn lờ mờ như có như không ánh mắt anh nóng rực, xuyên qua bóng tối, mãnh liệt dán trên người Thẩm Hòa Ninh: “Ninh Ninh, em hoài nghi tôi như vậy, còn muốn yêu đương với tôi? Còn muốn ở bên tôi?”
Thẩm Hòa Ninh vốn muốn thanh minh, muốn nói ý cô không phải vậy.
Nhưng lời đến miệng lại nghẹn xuống, cô khẽ run rẩy, trịnh trọng nói: “Đúng thế! Xem là thế đi! Em vốn chỉ muốn anh, cho nên…”
Cô lo lắng mí, môi, cởi xuống lớp quần áo bên ngoài, để lộ ra chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng tay, yêu kiều. Giữa bóng đêm cô như một ánh trăng thuần khiết, xinh đẹp, sáng lấp lánh. Thẩm Hòa Ninh nhào đến, hai cánh môi kề cận nhau thật gần, cô thì thầm nói: “Anh có thể…”
Nửa câu còn lại chưa nói xong đã bị Bạc Thời Dư nuốt chửng. Anh mạnh mẽ cắn lấy đôi môi mềm, hôn lên vành tai mảnh mai, cùng cần cổ dài tinh tế. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Anh ngồi trên xe lăn, vươn cánh tay vạm vỡ ghì chặt lấy thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn trên giường. Hai cơ thể quấn lấy nhau như muốn hòa làm một, bằng cách trực tiếp và vồn vã nhất.
“Đương nhiên có thể.” Anh hận không thể nuốt sống cô gái này, lại bởi vì sự tự ti đến cố chấp mà cứng rắn vẽ lên ranh giới cuống cùng. Anh nghiến răng nghiến lợi đáp: “Nhưng lại không thể.”
Có thể làm tất cả những điều điên rồ, ấu trĩ nhất vì cô ấy.
Nhưng không phải bây giờ, tại thời điểm tình yêu của họ chớm nở, tại khoảnh khắc cô gái nhỏ của anh mới biết yêu, không phải ở một xóm trọ tối tăm, ẩm ướt, đang chìm trong thảm họa, càng không thể trên chiếc giường cứng rắn, đơn sơ này.
Ninh Ninh của anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, xứng đáng được đối xử một cách trân quý, nâng niu.
Thẩm Hòa Ninh không hiểu rõ những thâm ý sâu xa ấy. Cô không biết cảm giác thật sự khi hai tâm hồn và thân thể hòa vào nhau một cách triệt để nhất là thế nào. Nhưng cô rất rõ trong khoảnh khắc này đây thứ tình cảm đang bùng lên mãnh liệt đến nỗi khiến cô bối rối và lạ lẫm này rất cần được tưới mát, rất cần được lấp đầy. Sự khao khát ấy khiến cô phát điên lên được. Nhưng Thẩm Hòa Ninh lại không biết nên mở miệng thể nào, cô chỉ muốn ngay bây giờ có được anh.
Cô khó chịu và ấm ức đến độ cánh mũi đỏ hồng. Đột nhiên bị Bạc Thời Dư bất ngờ đẩy ngã xuống đệm, mái tóc toán loạn rơi trên chăn gối.
Cô cảm thấy hơi choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên… giống như lúc bôi thuốc, bắp chân bị anh giữ chặt, cổ chân cũng bị khống chế. Vết thương ngoài da kia hình như lại bị chảy máu lần nữa, vết thương vừa tê, vừa sưng, thoáng đau nhói. Nhưng vì đã được làm sạch, bôi thuốc nên máu thấm ra không đáng kể.
Cô mơ màng nhìn vào không trung vô định, … bất ngờ trừng lớn mắt.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn đột ngột cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương nơi cổ chân cô, rồi dịu dàng hôn lên mắt cá, cứ thế, cơn mưa hôn rả rích chậm rãi dâng lên.
Hơi thở ấm nóng của anh rất nhanh rơi trên đầu gối cô, cổ áo sơ mi khẽ chạm lên tà váy ngủ, cho đến tận khi thanh âm của cô như tắc nghẹn trong cổ họng.
Ánh trăng tịch mịch, bờ biển âm thầm gợn sóng trong màn đêm đen huyền, thủy triều xanh ngây ngô lại pha chút cuồng nhiệt chậm rãi dâng lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Và… có một người dùng môi hôn dịu dàng khỏa lấp tim cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...