Thẩm Hòa Ninh cảm giác trước mắt có một tấm lưới có thể che phủ cả cuộc đời cô, mỏng đến mức giống như chỉ cần duỗi tay là có thể bắt được rồi phá vỡ, sau đó sẽ nhìn thấy tất cả những thứ sau lưng, tay cô đã vươn ra phía trước, không biết là sợ hãi hay không thể tin nổi mà cứ dừng lại ở chỗ đó, không dám tiến lên phía trước dù chỉ là một chút.
Tay cô run rẩy bưng cốc lên, không ngừng uống nước, cả khóe miệng lẫn chiếc cằm nhỏ xinh đều bị thấm ướt, ngay sau đó đã gọi điện thoại cho cậu của bạn cùng phòng.
Lần đầu tiên không có ai nghe máy, cô liền gọi cuộc thứ hai, mãi đến khi được kết nối.
“Ngại quá Hòa Ninh, bên cậu đang bận, mọi người đều tới khu vực xảy ra thiên tai, chỉ còn lại mình cậu bận tối mắt tối mũi ở Viện nghiên cứu ——”
Thẩm Hòa Ninh nắm chặt điện thoại, hỏi từng chữ một: “Cậu ơi, mọi người là chỉ những ai ạ?”
Cậu dừng một lát: “Chính là đội hình ở lần phẫu thuật trước, chủ yếu toàn là những cây lớn của khoa chỉnh hình.”
Cổ họng Thẩm Hòa Ninh bị chặn kín đến mức nói từng chữ khó khăn: “Đều đi hết, chính là theo sát bước chân bệnh viện Thánh An sao ạ, ngoài việc chi viện cho khoa chỉnh hình ở vùng xảy ra thiên tai thì còn có lý do khác hay không ạ?!”
Cậu cẩn thận dừng đề tài lại: “Sao cháu hỏi cái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngón tay Thẩm Hòa Ninh bấu chặt vào quần áo, hít sâu một hơi, vờ bình tĩnh nói: “Không sao ạ, chỉ là qua nhiều ngày rồi nên cháu muốn hỏi thăm tình hình của đối tượng thử nghiệm lần trước, cuộc phẫu thuật khó khăn như thế, rốt cuộc tại sao anh ấy…”
Cô đè lại tiếng nghẹn ngào: “Tại sao nhất định phải kiên trì chịu đựng những khổ sở đó.”
So với những bí mật trong việc chữa bệnh thì mấy kiểu tán gẫu linh tinh này có vẻ dễ trả lời hơn rất nhiều, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Đúng là cậu từng hỏi, tính tình người đó rất lạnh lùng, không thích nói mấy thứ này, cậu muốn giảm bớt đau đớn cho cậu ấy nên đã hỏi rất nhiều lần, cậu ấy không chịu nổi, cuối cùng cậu ấy đã trả lời cậu bốn chữ ——”
Ông nghiêm túc nói: “Để cầu hôn*.”
* Câu này trong tiếng Trung có 4 chữ
Trong đầu Thẩm Hòa Ninh trương phình lên rồi nổ vang trong giây lát, tạo ra vô số mảnh nhỏ.
Từng giây từng phút trong ngày phẫu thuật đều đổ dồn trước mắt, mỗi một câu cậu miêu tả về sự đau đớn của người bệnh đều biến thành gai nhọn, cuối cùng rơi hết vào câu nói lúc nằm trên giường bệnh của người đàn ông kia.
“Anh muốn dùng đôi chân này quỳ xuống cầu hôn Ninh Ninh.”
Cậu nghe ra giọng điệu cô không bình thường, vội vàng hỏi tình hình, Thẩm Hòa Ninh ngơ ngác tựa lưng vào ghế, thở hổn hển hỏi lại: “Cậu ơi, vừa nãy cháu hỏi cậu lý do đặc thù khi mọi người đi chi viện, giờ cháu trả lời thay cậu, ví dụ như… Có phải đối tượng thử nghiệm một mình chịu đựng hết những cơn hành hạ ở trên bàn mổ của mọi người đã dẫn đội tới khu vực xảy ra thiên tai trước một bước đúng không ạ?”
Trong ống nghe chợt yên tĩnh.
“Có phải bên trong chữ “mọi người” đã bao gồm chính đối tượng thử nghiệm ạ?”
Cậu há miệng không nói gì.
“Có phải người… 4-5 năm trước bị tai nạn xe, ngã xuống sông bị nước bẩn làm ô nhiễm, bây giờ ngoại trừ tiếp nhận cuộc thử nghiệm lâm sàng thì chỉ có thể cưa chân, là ——”
Giọng cô rất nhỏ, không đành lòng nói ra cái tên đã chen chúc đầy ngực, chậm rãi hỏi: “Là bạn trai cháu, Bạc Thời Dư.”
Cách một, hai phút sau cậu mới hoàn toàn hiểu được ý trong lời nói của cô, ông hít sâu vài lần, khó tin hỏi: “Người cháu luôn lo lắng đến là Bạc Thời Dư?! Sao có thể vậy, ngay cái cơ bản nhất như thời gian chấn thương ở chân cũng không khớp, có phải cháu tính sai chỗ nào không?”
Ông cẩn thận nói: “Cô bé à, đừng nhìn thấy hot search gì ở trên mạng cũng ——”
Thẩm Hòa Ninh đột nhiên không kiềm chế được, cô trào nước mắt nói: “Anh ấy là bạn trai cháu, người anh ấy muốn cầu hôn chính là cháu! Trước ngày hôm nay cháu luôn cho rằng anh ấy mới bị tai nạn xe hai năm, anh ấy cần gì phải gạt cháu thời gian và chi tiết, rốt cuộc có chỗ nào không thể để cháu biết mà phải tránh né cháu chứ!”
Âm cuối của cô đột nhiên tắt lịm.
Dưới phản ứng mãnh liệt, ngón tay vô tình duỗi về phía tấm lưới rộng lớn, lờ mờ đâm thủng một góc, làm chảy ra thứ tình yêu thầm lặng qua bao năm tháng của người nào kia, và phát ra tiếng vang chói tai làm cả thế giới sụp đổ, rơi vào vực sâu không đáy.
Thẩm Hòa Ninh ngừng nức nở, bình tĩnh nhìn nơi nào đó trong hư vô, cô kề sát loa điện thoại ở bên môi, hồn nhiên không biết mình đã lỡ chạm vào chỗ kết thúc, cuộc trò chuyện đã dừng.
Trước ngực cô phập phồng lên xuống một lúc lâu, mới hỏi lại như nửa mộng nửa tỉnh: “Anh ấy bị tai nạn xe rơi xuống nước vào thời gian nào, địa điểm nào và thời tiết ngày hôm đó ra sao ạ?”
Tay cô vô thức dừng trên đùi phải lành lặn của mình, cố sức bấu vào đầu gối, cơn đau nhỏ xíu không bằng một phần vạn dâng lên đã thay thế cho đối phương không hề tồn tại, khó khăn nặn ra mấy chữ qua hàm răng đang khép chặt.
“Là đêm trung thu bốn năm trước, trên cây cầu lớn bên bờ sông Cầm, lúc trời đổ mưa to, một cô bé mười lăm tuổi vì không muốn bị đưa đi đã chạy ra khỏi nhà mặc cơn sốt cao, bị một người say rượu lái xe việt dã đâm xuống sông, có người…”
Cô giống như ngã vào hư không, tất cả các giác quan đều bị đóng kín, chỉ có dòng máu và trái tim đang đập rộn ràng xoay chuyển kịch liệt không ngừng, chạy khắp toàn thân hết lần này đến lần khác, cứ thế nói tiếp một cách máy móc.
“Có người xông lên ôm cô ấy từ phía sau, cản lại tất cả những tổn thương cho cô ấy, bởi vì cô ấy sắp rơi vào hôn mê nên không nhớ rõ thân hình và giọng nói của người phía sau, chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ “đừng sợ”, từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, người phụ nữ ngồi bên mép giường chỉ bị vết thương ngoài da rất nhỏ lại nói với cô ấy rằng ——”
“Là mẹ bảo vệ con.”
“Mà người anh trai không vứt bỏ được cô ấy, cho dù cô ấy rơi xuống nước suýt nữa xảy ra chuyện, cũng chưa từng… Chưa từng trở về thăm cô ấy một lần.”
-
8 giờ tối, trên người Thẩm Hòa Ninh bọc đại một cái áo khoác liền mũ, nửa khuôn mặt đều bị che khuất, trên tay cầm theo một túi du lịch không lớn lắm, bước chân nhẹ hẫng ra khỏi ký túc xá.
Cô đứng trong màn mưa phùn rả rích ở dưới tầng, sốt ruột gọi điện thoại cho người mà gần như cô chưa từng chủ động liên lạc.
Bên kia nhanh chóng nghe máy, giọng điệu ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Ninh Ninh, sao hôm nay lại rảnh gọi điện cho mẹ thế, con gặp phải chuyện gì trong trường hay là không đủ tiền tiêu à?”
Thẩm Hòa Ninh giẫm từng bước lên giọt nước đọng trên mặt đất, bước qua chỗ Bạc Thời Dư từng đứng ở dưới tầng ký túc xá của cô, dựa vào vách tường lạnh băng suốt một đêm, lẳng lặng hỏi: “Mẹ ở nhà sao, con muốn gặp mẹ, giờ con mua vé xe về ngay.”
Người phụ nữ hơi sửng sốt, được quan tâm mà lo sợ nói: “Không, mẹ không ở nhà, mẹ ở ngay gần trường con, vì dạo này thời tiết không tốt, mẹ không yên tâm nên muốn tới thăm con, sợ con bận nên mới ——”
Cổ chân Thẩm Hòa Ninh nhũn ra, kiên trì đi về phía trước, đôi mắt hoa đào thấm đẫm nước lạnh, phản chiếu áng sáng rực cháy dưới ánh đèn đường: “Vâng, mẹ nói địa chỉ cho con, con sẽ tới tìm mẹ ngay bây giờ.”
Gọi điện thoại thì bà sẽ chối, nhắn tin bà sẽ giả ngớ ngẩn mà không trả lời, chỉ có gặp mặt, cần phải gặp mặt.
Người phụ nữ báo địa chỉ là một khách sạn cách Học viện Múa ba con đường, Thẩm Hòa Ninh lập tức gọi xe đến đó, lúc vào thang máy nhìn thấy mặt gương phản chiếu hình ảnh một người, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, môi đỏ tươi, đôi mắt đen nhánh thâm quầng như giếng sâu.
Cô nghĩ, tuyệt đối không thể để anh trai thấy bộ dạng ma nữ đòi mạng này.
Lúc nhớ tới anh, cả người cô mê mệt như muốn ngã xuống.
Nhưng vào giây phút đi về phía căn phòng kia, kéo cánh cửa ra, cô lại tỉnh táo nhất từ trước đến giờ, vô số giọt nước lạnh từ đỉnh đầu trút xuống, giội lên người cô đến mức đông đặc mọi cơ quan, sau đó lại là từng cơn bỏng cháy, giống như bị đặt giữa nơi đầy ắp những núi lửa bập bùng.
Người phụ nữ rất gầy, tuổi đã quá 40 nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời, cũng nhờ mấy năm nay được chăm sóc tốt, đã khác xa bộ dạng tiều tụy bỗng xuất hiện không lý do vào lúc trước, sau khi bỏ rơi người chồng với công việc nguy hiểm, bỏ rơi cô con gái mới gần bốn tuổi để đi tha hương với người khác, đến khi trở lại sau mười một năm xa cách lại muốn trực tiếp mang cô đi như lẽ dĩ nhiên.
“Ninh Ninh, con tới đây thật à,” bà lấy khăn bông lau tóc cho Thẩm Hòa Ninh s, “Lạnh không con, mẹ mở điều hòa cho con nhé.”
Làn môi đỏ của Thẩm Hòa Ninh hơi nhếch lên trên, khẽ gọi bà: “Bà Trần.”
Trần Cẩm Dung ngây người, lúng túng nhìn cô: “Ninh Ninh, sao con gọi mẹ như vậy, mẹ làm sai chuyện gì khiến con không vui sao?”
Thẩm Hòa Ninh muốn cười, biểu cảm từ ánh mắt thể hiện trên nét mặt, nhưng lại giống như khó dằn nổi cơn khóc hơn.
Cô lau khóe mắt, không thể tưởng tượng bản thân mình rốt cuộc đã trải qua 4-5 năm này như thế nào, người phụ nữ trước mặt lại mang tâm trạng nào để giẫm đạp lên một người đã dốc hết toàn bộ tình yêu và thân xác.
Thẩm Hòa Ninh bấm mạnh đầu ngón tay, mép móng tay như con dao nhỏ cứa lên làn da, cô run rẩy hít một hơi, thậm chí nheo đôi mắt, nhìn chằm chằm Trần Cẩm Dung rồi đưa ra câu hỏi dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng: “Chỉ là con đột nhiên nhớ tới đêm trung thu vào bốn năm trước, mẹ đã cứu con bên bờ sông Cầm, còn để lại bệnh nữa.”
Nét mặt Trần Cẩm Dung căng thẳng nhưng đã nhanh chóng trở lại bình thường, quay đầu đi nói: “Đã qua lâu lắm rồi, con còn nhắc đến chuyện đó làm gì, mẹ cứu con không phải là việc nên làm sao, bệnh của mẹ cũng không nghiêm trọng, chỉ cần sau này hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau là đủ rồi.”
Mỗi một chữ bà nói ra, ngũ tạng Thẩm Hòa Ninh như bị đâm sâu thêm một nhát, cuối cùng chỉ còn lại một miếng băng mỏng như tự mình an ủi, có lẽ chỉ là cô nghĩ nhiều, có lẽ không phải là anh trai.
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh đỏ bừng, dây thần kinh bị đâm mạnh, đập loạn điên cuồng, sao có thể… Là anh trai cô.
Cô nín thở hỏi: “Không nhắc tới thế nào được, con còn muốn củng cố ký ức, để tránh quên mất mẹ đã làm gì vì con, trong vụ tai nạn xe lần đó, mẹ mạo hiểm chạy trong màn mưa và bảo vệ con từ phía sau như nào ạ?”
Trần Cẩm Dung quen thuộc nhắc lại câu trả lời không thay đổi trong suốt mấy năm qua, cũng là câu lúc trước Bạc Thời Dư chính miệng dạy cho bà, để bà nói với cô.
Thẩm Hòa Ninh cười gật đầu: “Mẹ còn từng nói với con một câu, mẹ có nhớ là gì không?”
Trần Cẩm Dung không biết ra làm sao, bình tĩnh che giấu: “Trí nhớ mẹ không tốt nên quên mất rồi.”
“Vậy sao, thế chiếc xe đó chạy tới từ hướng nào, đâm vào vị trí nào, đã tự mình trải qua thì sẽ phải có ấn tượng chứ?”
Trần Cẩm Dung nuốt khan, lúc ấy bà thật sự ở cách đó không xa, thấy rõ cả quá trình, mỗi khi nhớ lại đều sợ hết hồn hết vía, lúc trước Thẩm Hòa Ninh lảng tránh chuyện này, chưa từng hỏi nhiều, cho dù bà nhắc đến thì Thẩm Hòa Ninh cũng cố tình nói sang chuyện khác.
Bà đã quen buông lỏng sự đề phòng, cho rằng sau này sẽ không cần nhớ lại nữa, giờ đột nhiên bị hỏi chi tiết, trong đầu chỉ toàn sự căng thẳng.
Bạc Thời Dư cũng từng nói với bà phiên bản chi tiết, chính xác đến không có sơ hở, nhưng nhiều năm trôi qua, hơn nữa lại xảy ra bất thình lình thì sao bà có thể nói rõ được, cũng không kịp biên tập ra lời nói dối tỉ mỉ kỹ càng, chỉ có thể nói theo bản năng dựa vào tình hình thực tế: “Tài xế say rượu lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, đâm từ bên phải, lao thẳng vào hai chân…”
Thẩm Hòa Ninh cố sức nuốt xuống: “Vậy sao mẹ chỉ hơi bị thương ngoài da?”
Trần Cẩm Dung bị cô hỏi đến trở tay không kịp, hoảng loạn tìm cớ để dời sự chú ý của cô, mà đặt thái độ thoái thác qua loa lấy lệ cùng một chỗ với người đàn ông một mình nằm trên bàn phẫu thuật nếm trải hết mọi đau khổ chông gai, chính là một sự kích thích không gì sánh được đối với Thẩm Hòa Ninh.
“Bà nói dối còn chưa nói đủ sao?!”
Trong phổi cô bắt đầu thiếu oxy, đã kiềm chế đến giới hạn cuối cùng, không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa, cô lạnh lùng cắt ngang những lời nói dối đã bắt đầu thiếu logic, nước mắt ào ạt tuôn trào trên gương mặt.
“Tôi hỏi lại bà một lần nữa, người cứu tôi rốt cuộc là ai! Anh tôi… Người mà bà nói là không hề quan tâm đến rôi, anh ấy bị gãy chân, sợ bị tôi biết sự thật nên vẫn luôn trốn tránh không gặp tôi!”
Cô móc điện thoại loạn xạ, mở một bức ảnh ngẫu nhiên trên Weibo lên, vừa khóc vừa nghiêm giọng nói: “Bà tận mắt nhìn dáng vẻ anh ấy ngồi xe lăn đi! Bà còn có thể nói được chuyện năm đó không liên quan tới anh ấy không?!”
Mặt Trần Cẩm Dung tái nhợt, đang muốn phủ nhận thì đã bị Thẩm Hòa Ninh hùng hổ túm lấy quần áo, bà tự biết chấm hết rồi, đột nhiên kêu lên như sụp đổ: “Có phải Bạc Thời Dư nuốt lời không! Nó nói cả đời này sẽ ngậm chặt miệng không nói cho con! Tại sao lại lật lọng chứ!”
“Mẹ hận nó nhất… Hận nó nhất!” Bà ta mất khống chế, giọng điệu trở nên vụn vỡ, “Năm đó ở bờ sông, mẹ vẫn kịp tới cứu con, nhưng mẹ không dám…… Mẹ chỉ trân trọng mạng sống của mình, có gì sai chứ! Có ai mà không ích kỷ, làm một người mẹ thì không thể nghĩ đến sự an nguy của mình sao?!”
“Nhưng nó và con không thân cũng chẳng quen, sao nó có thể trực tiếp lao lên ôm con giống như kẻ điên…” Cả người Trần Cẩm Dung run rẩy, “Thế mẹ thành cái gì, mẹ là một người mẹ, muốn mang con đi thì có gì sai, kết quả bị nó lất lướt, mẹ thậm chí còn không bằng một người ngoài sao?!”
Trước mắt Thẩm Hòa Ninh trắng bệch, sức lực chân tay đều bị rút hết, cô cau mày, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, không thể nghĩ tới cái tên Bạc Thời Dư, chỉ cần hơi đụng vào một chút sẽ bị càn quét như trời long đất lở.
Trần Cẩm Dung nói xong những lời này đã biết hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa, bà ta che mắt gào khóc, đờ đẫn nói: “Nó quái lạ lắm, mẹ chưa từng gặp kiểu người nào như thế, rõ ràng cái gì cũng có, con chỉ là một đứa em gái nhặt được ở giữa đường, sao có thể đáng để nó điên cuồng như vậy, lúc nó xông lên, làm sao biết sẽ chỉ là gãy chân? Nó rõ ràng là ôm tâm lý không muốn sống!”
Bà ta cười gượng nhìn Thẩm Hòa Ninh, rõ ràng không thể cứu vãn, đã hoàn toàn buông bỏ vẫy vùng, lôi hết những bí mật đã chất chứa quá lâu giờ sẽ không bao giờ bị khống chế thêm nữa.
“Ninh Ninh, con cho rằng…”
“Tại sao con lại không bị thương một chút nào? Là đánh đổi bằng máu thịt đấy.”
“Lúc mẹ đưa con về thành phố nhỏ, với điều kiện ở đó, với tình hình kinh tế của mẹ, lấy đâu ra tiền để đầu tư cho con học múa mỗi ngày, một tiêu thư được nó nuông chiều như con hoàn toàn không biết học phí lớp dạy múa đắt đỏ như nào, là nó sắp xếp giáo viên, trong ba năm cấp ba chỉ phục vụ một mình con, còn những người được gọi là bạn học chỉ là vì muốn giấu giếm nên mới tìm tới thôi.”
“Tiền lương của mẹ có mấy nghìn tệ, có thể mua được mấy bộ quần áo cho con? Những bộ váy vóc, rồi đồ tập múa, đều là cậu ta chọn từng cái một, mua xong thì mang tới đây, thậm chí thời gian sau cậu ta có thể xuống giường, đều là cậu ta ngồi xe lăn, tự tay giặt cho con.”
“Từ khi con chuyển trường thì tính cách lầm lì quái gở, bị người ta bắt nạt, một người mẹ đơn thân như mẹ có bản lĩnh gì mà đi đòi công bằng chứ, là cậu ta duỗi tay gạt bỏ hết những người làm tổn thương con, thậm chí giáo viên cũng được lựa chọn trong những người con thích.”
“Năm con học lớp mười hai có thích một đôi giàu trắng ở trên tạp chí, lúc mẹ tặng con, con lạnh lùng nói không cần, nhưng con không hề biết đôi giày đó là cậu ta đi mua, nghe nói tìm khắp các cửa hàng ở mấy đất nước mới có một đôi như vậy.”
“Sức khỏe con yếu dễ bị bệnh, mùa đông năm ấy bị sốt cao, nóng đến mức tinh thần không tỉnh táo, mẹ vừa chạm vào con thì con đã giãy giụa, là cậu ta chạy tới giữa đêm, chân còn thảm không nỡ nhìn mà cứ thế dỗ con cả buổi tối, rồi lại biến mất trước khi con tỉnh.”
“Không phải bạn học đã khoe khoang với con rằng bánh ngọt của nhãn hiệu nào đó ăn rất sao, ở thành phố nhỏ này của chúng ta không có, mẹ lừa con là nhờ người mua, thực tế cũng là cậu ta đã xếp hàng mua tất cả các vị rồi mang đến cho con, lúc đến cậu ta còn sợ trên người ám nhiều mùi thuốc làm bẩn bánh ngọt của con.”
“Ngay cả thỏi son đầu tiên trong đời con cũng được cậu ta ra ngoài chọn dù bận trăm công ngàn việc, còn cố ý buộc dây lụa lên như làm quà cho đứa trẻ để tặng con.”
“Vào sinh nhật 18 tuổi của con, con cứ nghĩ là cậu ta ở tận nước Đức xa xôi?”
“Thật ra cậu ta ở ngay bên ngoài cửa sổ của con.”
“Từ sau khi cậu ta bị gãy chân thì đã bị hãm sâu trong bóng tối không có lấy một tia sáng, lúc con thổi đến mẹ đi đóng cửa sổ, nghe thấy giọng cậu ta khàn đến mức dọa người, hát bài hát mừng sinh nhật con câu được câu chăng, còn sợ con nghe thấy.”
Từng câu chúc sinh nhật vui vẻ.
Từ năm cô năm tuổi, đến năm hai mươi tuổi dứt khoát biệt ly, anh chưa từng có một lần vắng mặt.
Có thể không cần đôi chân, có thể không cần tính mạng, có thể không để ý đến tất cả mọi chuyện, chỉ bất chấp nguy nan vì cô, niềm hy vọng duy nhất là bảo bối của anh có thể vui vẻ bình an, cho dù không có anh, cũng có thể sống một đời tươi đẹp nhất.
Bởi vì yêu, là không đòi hỏi.
Thế nên bao yêu thương, cũng hóa lặng thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...