Thẩm Hòa Ninh ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng thực tế lại chịu chết mỗi khi anh như vậy, người đàn ông đứng đắn, kiêu ngạo, cao không thể với tới vào lúc trước giờ lại bày ra dáng vẻ yếu đuối không có giới hạn cuối cùng đối với cô, không thèm quan tâm đến thể diện hay sự đúng mực gì đó, mà một lòng chỉ muốn có được sự chú ý và thiên vị của cô, cô muốn không mềm lòng nhưng quá khó.
Chính bản thân cô cũng biết rõ, những hàng rào được dựng thẳng lên, và cả hình tượng lạnh nhạt không thèm để ý đến anh đã tràn đầy vết nứt trong cái ôm suốt một đêm ở bệnh viện.
Vì để mình nhìn có vẻ không giống như chủ động tới bệnh viện, Thẩm Hòa Ninh không lập tức đi vào mà xoay người rẽ vào một nhà ăn đắt tiền chuyên phục vụ suất ăn dinh dưỡng ở gần đó, bỏ ra một đống tiền mua một phần ăn tối hợp khẩu vị của anh, sau đó đi vào bệnh viện, giao hộp giữ nhiệt cho Giang Nguyên ở ngoài cửa phòng bệnh, nhỏ giọng dặn dò: “Không cần nói với anh ấy là tôi mua.”
Giang Nguyên vui mừng quá đỗi, miệng đồng ý ngay lập tức: “Được được được, chắc chắn luôn.”
Thực tế cậu ta ước gì lập tức bưng vào cho Bạc Thời Dư.
Do phản ứng với các loại thuốc mới sau ca phẫu thuật, từ ngày hôm qua anh Thời đã không ăn được bao nhiêu, không có cảm giác thèm ăn, miễn cưỡng ăn vào cũng dễ bị nôn, cực kỳ dày vò.
Cậu ta đang lo đến muốn chết thì cô Thẩm lại đưa bữa tối tới, cho dù lần này có thể ăn được hay không thì đối với anh Thời mà nói, nhận được sự ấm áp thuộc về cô có lẽ mới là thứ quan trọng nhất.
Thẩm Hòa Ninh lại hỏi: “Bây giờ ai đang ở bên trong, anh ấy nói… Bị bắt nạt.”
Giang Nguyên lập tức trào dâng căm phẫn, đè thấp giọng tố cáo với cô: “Thiệu Duyên tới đây, tự anh ta tìm đường chết xong bị bạn gái đá, còn nhất quyết tới so sánh rồi kích thích anh Thời, anh Thời khổ quá mà!”
Thẩm Hòa Ninh vốn đang rất bình tĩnh, vừa nghe là Thiệu Duyên thì máu dồn lên não, lập tức vặn tay nắm cửa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Thiệu Duyên lôi thôi lếch thếch ngồi bên cạnh giường bệnh của Bạc Thời Dư, mà anh trai cô lại còn gầy hơn hai ngày trước một chút, sắc môi nhợt nhạt, cụp mắt dựa lên gối đầu, dáng vẻ cô độc một mình trái ngược hoàn toàn với Thiệu Duyên.
Thẩm Hòa Ninh không đè ép được lửa giận ngay lúc này, cô có thể bắt nạt, có thể giày vò Bạc Thời Dư, nhưng nếu đổi thành người khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ, dám chạm vào anh cô một chút, cô không làm người đó chết mới là lạ.
Cô mặt mày vô cảm, đón lấy ánh nhìn thẳng tắp của Bạc Thời Dư, tiến lên kéo cánh tay Thiệu Duyên, cho dù sức lực khác xa nhưng cũng túm được anh ta lên khỏi ghế, đẩy về phía cửa một cách lưu loát: “Tổng giám đốc Thiệu, bắt nạt Miên Miên chưa đủ à mà còn có thời gian rảnh tới trêu chọc người bệnh bị thương chứ? Là Miên Miên giẫm đạp trái tim thối nát của anh chưa đủ vụn có phải không?”
Thiệu Duyên đã hối hận với những lời nói không biết chừng mực của mình khi nãy, giờ bị Thẩm Hòa Ninh túm lấy, nghe thấy cái tên Tần Miên thì trong lòng càng bị nghiền nát thành mảnh vụn, anh ta hỏi cô như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Gần đây Miên Miên ổn không, mỗi ngày cô ấy vẫn liên lạc với cô sao, cô ấy ở đâu, ký túc xá hay vẫn ở phòng trọ bên ngoài, tôi ——”
Thẩm Hòa Ninh cười khẩy, trả lời anh ta đâu ra đấy theo như sự thật: “Miên Miên sống tốt lắm, từ khi nhảy khỏi hố lửa là anh, cậu ấy ở đâu thì không liên quan đến anh nữa, nhưng anh có thể biết, cậu ấy và bạn trai mới rất ngọt ngào, đối phương mạnh hơn anh mọi mặt, đừng ảo tưởng chuyện cứu vãn với bù đắp lại nữa, anh không xứng đâu.”
Sắc mặt Thiệu Duyên xanh mét.
Thẩm Hòa Ninh nhìn sát vào anh ta: “Thiệu Duyên, có phải giờ anh cảm thấy mình cực kỳ nặng tình, sau khi lừa dối cậu ấy, huỷ hoại mối tình đầu của cậu ấy, làm cậu ấy bị tổn thương đến mức không còn chỗ nào lành lặn thì giờ lại hối hận muốn theo đuổi lại cậu ấy, anh cho rằng chịu cúi đầu, bỏ lòng tự trọng của mình xuống thì chính là ban ân với cậu ấy, cậu ấy nên ngoan ngoãn tha thứ cho anh, có đúng không?”
“Đừng có nằm mờ, cả đời này cũng không thể đâu,” trong mắt cô kết lại những hạt sương trong vắt, “Miên Miên sẽ không nhảy vào cùng một hố lửa đến lần thứ hai đâu, bất kỳ một cô gái kiêu ngạo biết đau đớn nào cũng sẽ không lặp lại sai lầm, anh sống cô độc một mình trong quãng đời còn lại là xứng đáng, tự làm tự chịu, anh hoàn toàn hết hy vọng đi, cũng phiền anh ra khỏi đây, đừng làm phiền bệnh nhân của chúng tôi nghỉ ngơi.”
Thiệu Duyên cao hơn 1m80, vì Thẩm Hòa Ninh nói mấy câu này mà hơi hơi lay động, suýt nữa thì nôn ra máu, anh ta nhìn Bạc Thời Dư trên giường bệnh, không nói gì nữa mà xoay người đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thẩm Hòa Ninh đứng tại chỗ hít thở sâu, cô nói những thứ này, tâm trạng không thể nào không dao động theo, khóe mắt cũng mang theo chút hơi nóng, bình tĩnh một lát mới nhớ đến Bạc Thời Dư từ đầu đến cuối không hề mở miệng, trong phòng bệnh yên ắng đến mức như ở dưới đáy biển sâu nhầy nhụa, khiến người ta khỏ thở.
Cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt Bạc Thời Dư, dây thần kinh đột nhiên giật nảy.
Anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, bởi vì cô tiến vào mà trong mắt cháy lên ánh sáng, giờ lại âm u nặng nề như bị mực đen che phủ, anh vẫn ngồi ở kia, nhưng Thẩm Hòa Ninh có thể cảm giác được, anh đang rơi xuống vực sâu vô định, từng chút từng chút cắn nuốt cả người anh đến không còn thứ gì.
Đuôi mắt Bạc Thời Dư hơi cong lên, nâng tay: “Ninh Ninh.”
Giọng điệu trầm thấp đến mức không đành lòng nghe.
Thẩm Hòa Ninh hoảng hốt phản ứng lại, Bạc Thời Dư đã đổ hết những lời cô nói với Thiệu Duyên lên người mình, anh cho rằng mỗi câu mỗi chữ đều là nói cho anh nghe, cô đang thông qua cách thức này nói cho anh rằng không thể nào xảy ra một lần nữa, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, cô đã thật sự không cần anh.
Bạc Thời Dư lại gọi cô lần nữa, sau khi giọng nói hơi thay đổi âm điệu phát ra khỏi miệng, anh kéo cái chân tàn tật không thể cử động, cố hết sức tới gần mép giường, muốn kéo gần khoảng cách với cô dù chỉ là một chút: “Ninh Ninh, tới đây.”
Vào ngay khoảnh khắc này, Thẩm Hòa Ninh không nghi ngờ một chút nào, nếu như cô không đi qua, hoặc là lùi lại, anh nhất định sẽ không dừng lại được và ngã xuống đất, cho dù gian khổ đến đâu đi nữa cũng muốn giãy giụa về phía cô.
Cô bước chân ra, động tác hơi cứng ngắc, Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm phản ứng của cô, sau khi xác định rằng cô đi về phía mình chứ không phải xoay người tránh đi, tơ máu đỏ ngầu đọng trên khóe mắt của anh bò lên con ngươi, ngay khi có thể chạm vào cô, anh giữ lấy rồi kéo người vào trong ngực.
Thật chặt, chặt đến mức xương sống đều ê ẩm.
Thẩm Hòa Ninh hơi giãy giạu một chút, đổi lại là gông cùm xiềng xích càng không có chừng mực của anh, mãi đến khi đầu gối cô đụng phải mép giường, mềm oặt người không đứng vững rồi ngã về phía anh, anh gấp gáp ôm cô lên trên giường.
Cái ôm mặt đối mặt quá mức nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị hơi thở trên người anh làm rối loạn ý chí, trái tim Thẩm Hòa Ninh đập nhanh đến mức không chịu được, cô cố hết sức xoay người khỏi khuỷu tay anh, chỉ để lại cho anh một tấm lưng, cắn chặt môi để bình tĩnh lại.
Bạc Thời Dư một tay giữ chặt eo cô, một tay duỗi xuống dưới gối lấy ra một cái hộp nhung hình chữ nhật, hai ngón tay đẩy nắp hộp ra, cầm sợi dây chuyền được đặt một cách tinh tế ở bên trong lên rồi đeo lên cổ Thẩm Hòa Ninh.
Quá lạnh, Thẩm Hòa Ninh không nhịn được rụt lại một chút, như là đang trốn.
Bạc Thời Dư đè cô lại, lúc lại thấp giọng dỗ dành bên tai, đôi tay kề sát trên gáy cô, đeo dây chuyền xong, môi đặt lên khẽ hôn: “Anh đi ra ngoài một ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ kịp mua cho em món quà này, để lần sau… Lúc đi ra ngoài trong thời gian dài sẽ chuẩn bị nhiều hơn.”
Buổi tối anh chạy tới, rạng sáng sẽ phẫu thuật, giữa mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã dùng để chọn cho Thẩm Hòa Ninh một món quà nhỏ mà có lẽ cô sẽ thích, muốn dỗ Ninh Ninh cười một cái với anh.
Thẩm Hòa Ninh cúi đầu, sờ mặt trang sức rủ xuống giữa xương quai xanh.
Không cần nhìn, chỉ dựa vào xúc cảm ở đầu ngón tay cũng có thể miêu tả được, là một mầm mạ non đầy sức sống, phiến lá vươn ra hai bên, lại được một vòng tròn nhỏ bao bọc ở chính giữa, vừa giống như che chở vừa như lồng giam.
Cô cực kỳ thích, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Em không thèm đâu, trước đây chưa từng đeo mấy thứ này, lúc nhảy múa phiền phức lắm.”
“Cứ đeo trước đã,” anh ôm chặt Thẩm Hòa Ninh từ phía sau giống như phát tiết, muốn dùng một sợi dây chuyền để chứng minh sự tồn tại của cô, “Rồi anh đổi thành lắc tay, nhẫn cho em, cái gì cũng được hết.”
Thẩm Hòa Ninh nắm mầm mạ non từ lúc lạnh đến nóng, trong lòng chua ngọt đan xen, vừa định nói chút gì đó, người đàn ông đã bị vài giây im lặng ngắn ngủi này đè nặng sống lưng, anh không lừa cô, anh thật sự bị sốt, vầng thái dương nóng hổi kề sát vào gáy cô.
Cổ họng cô căng chặt, không tự chủ được mà chạm vào cánh tay anh đang ôm ngang hông mình.
Anh giống như người bệnh sắp khát khô đến chết tìm được nguồn nước ít ỏi, lập tức bắt lấy tay cô, nắm chặt kéo vào lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan nhau cùng cô, cọ sát thật nhiều giữa những kẽ ngón tay để rồi tạo ra tin lửa nóng cháy.
“Ninh Ninh… Đừng vứt bỏ anh,” Bạc Thời Dư cúi đầu, dùng cơ thể bao bọc lấy cô, trầm giọng lẩm bẩm khó có thể liền thành một câu, “Đừng vứt bỏ anh.”
-
Thẩm Hòa Ninh không ngờ rằng Bạc Thời Dư thật sự đang sốt cao, cô cuống đến mức gọi Giang Nguyên, Giang Nguyên đi vào theo tiếng gọi, nhìn thấy hình ảnh như vậy một cách trực diện thì sợ hết hồn, vội vàng quay đầu đi, dưới sự tra hỏi mới lựa chọn một phần sự thật để nói với cô: “Lần này anh Thời bị thương nặng, cho nên…”
Cho nên không ăn được gì và bị sốt đều là sự thật, còn có nhiều thứ tàn nhẫn hơn nhưng Giang Nguyên không thể nói.
Thẩm Hòa Ninh không rảnh để ý những cái khác, cô bảo Giang Nguyên xách hộp giữ nhiệt vào, đẩy Bạc Thời Dư dựa đầu lên thành giường, xụ mặt bày từng đĩa nhỏ ra rồi nhìn anh ăn.
Bạc Thời Dư không động đậy, cứ nhìn thẳng vào cô, hai mắt anh hẹp dài và đen nhánh, hút người ta hãm sâu vào đó, lắc đầu nói: “Bây giờ anh không cầm nổi thìa, hay không ăn nữa.”
Thẩm Hòa Ninh tức giận mím môi, ôm cô mạnh mẽ có lực như thế mà mới một lát đã không thể tự mình ăn cơm!
Cô hết cách, đành tiến lên phía trước, gò má không tự chủ phồng lên một chút, múc thức ăn tới bên môi anh, yết hầu đắng chát của anh chuyển động, tham lam lưu luyến nhìn động tác đơn giản này của cô, chậm rãi mở cánh môi, thương lượng với cô: “Đút chậm một chút nhé, anh không muốn tỉnh mộng nhanh vậy đâu, trong phòng bệnh lại chỉ còn một mình anh.”
Thẩm Hòa Ninh càng không để anh được như ý, thìa tiếp theo lại nhiều hơn, chờ đến khi anh miễn cưỡng ăn xong, cô gấp gáp muốn ra khỏi phòng bệnh, muốn tìm y tá để lấy túi chườm đá vật lý làm giảm nhiệt độ, vừa mới cử động đã bị Bạc Thời Dư túm lấy cánh tay, anh rút khăn ướt khử trùng ra, cẩn thận lau từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay cô.
“Làm gì thế… Em có dính vào dầu đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...