Diện tích phòng nghỉ rất lớn, sắc trời đã tối sầm lại trên diện rộng, một chút ánh chiều tà còn sót lại không thể chiếu sáng cả căn phòng, nhưng vừa hay chiếu lên mặt gương cách xe lăn không xa, phản chiếu hình ảnh người đàn ông hơi khom người ngồi trên xe, vẽ ra đường nét của anh bằng những sọc màu vàng sậm.
Sơ mi trắng, gọng kính viền vàng, tóc đen, môi mỏng, cùng với cần cổ thon dài, nhìn anh càng có vẻ cương nghị, thanh cao, trong sạch, không thể khinh nhờn bao nhiêu thì càng làm cho lòng người rung động bấy nhiêu.
Thẩm Hòa Ninh tự biết luồng không khí cô hít vào đã tròng trành nghiêng ngả đến mức nào, một tay cô bắt lấy bả vai anh, siết đến nỗi làm vải áo hiện ra một mảng nhăn lớn, tay kia bị anh nắm chặt, đè lên từng khuy áo sơmi đang không ngừng bung ra.
Vốn vạt áo sơmi được nhét trong quần dài, giờ cũng bị kéo ra ngoài một cách xộc xệch, Thẩm Hòa Ninh làm sao có được nhiều sức chống cự với Bạc Thời Dư như vậy, khó khăn lắm mới có thể một mực lạnh nhạt và từ chối anh, nhưng còn muốn cô bình tĩnh thừa nhận sự kích thích xảy ra bất thình lình như này thì sao có thể được.
Lông mi Thẩm Hòa Ninh run rẩy, cô vẫy vùng đấu tranh, muốn hô dừng lại trước khi mình không chịu đựng nổi.
Cô cụp mắt, cố gắng rút tay về, nhưng động tác mang ý nghĩa kháng cự và không có hứng thú như vậy sẽ chỉ làm Bạc Thời Dư khống chế cô càng chặt hơn.
Bạc Thời Dư giống như vừa vỗ về vừa mê hoặc, anh vuốt ve ngón tay cô, da thịt ma sát vào nhau, tạo ra luồng nhiệt khiến chân tay bủn rủn, anh không có lòng dạ nào tiếp tục dây dưa nữa, hơi cưỡng ép cô cởi nốt khuy áo cuối cùng.
Hơi thở của Thẩm Hòa Ninh bất giác trở nên nặng nề.
Ánh sáng càng tối hơn, nhưng trong tầm mắt của cô cứ như mang theo radar, bị hấp dẫn mà ngước mắt nhìn sang.
Vạt áo sơmi tán loạn, lộ ra làn da ở chính giữa mang sắc trắng thuần, trơn mịn săn chắc, xúc cảm đường cong tuyệt đến mức khó nói rõ thành lời, cũng không căng phồng lên quá mức mà tất cả đều được kẹp ở bên cạnh nơi vừa phải nhất, mỗi một điểm phập phồng lên xuống trên hướng chạy của đường cong đều giẫm chính xác lên gu thẩm mỹ đầy bắt bẻ của Thẩm Hòa Ninh.
Tiếp tục nhìn từ góc độ của cô, trên mặt người đàn ông vẫn là vẻ lịch sự, nghiêm túc và cấm dục, để trần nửa thân trên, lại kết hợp với thắt lưng màu đen ngay ngắn và quần âu, lập tức lộ ra tính xâm lược của loại đứng đắn, nhã nhặn đầy giả dối, thật sự là hormon nam tính lan tràn đến mức phạm quy.
Dưới sự hưởng thụ thị giác xa xỉ với hình ảnh nửa lộ nửa che vào giờ phút này, thì những video bán khỏa thân khiến một đống người thét chói tai kia chẳng tính là gì cả.
Bình thường anh mặc quần áo vào, nhìn thậm chí còn hơi gầy, nhưng sao cởi ra lại như thế này!
Thẩm Hòa Ninh miệng khô lưỡi khô, cuống đến mức sắp khóc, cô thèm khát anh đã bao lâu, hận không thể cảm nhận thỏa thích một lần, kết quả còn chưa kịp tiêu hóa xong một trận đánh úp này, Bạc Thời Dư đã đặt lòng bàn tay cô lên eo anh.
Sâu trong con ngươi đen nhánh của anh nảy lên ánh lửa tối mờ, giọng nói hơi khàn: “Ninh Ninh, có tò mò về nó không, giờ em muốn làm gì thì làm, có chỗ nào không thích thì cứ nói với anh, anh sẽ sửa đổi.”
Làn da dưới bàn tay Thẩm Hòa Ninh nóng hầm hập và căng chặt, cô muốn tố cáo rằng cô bị dính vào, muốn nhấc cũng không nhấc nổi.
Đây là địa ngục nhân gian gì thế.
Người mà cô mong nhớ, muốn nắm giữ được nhất giờ đang phơi bày toàn bộ bản thân mình mặc cho cô làm loạn, nhưng cô còn phải giả vờ hung dữ.
Ngồi trong lòng mà không loạn thật sự quá khó khăn.
Thẩm Hòa Ninh vừa sờ vừa tổ chức ngôn ngữ, chuẩn bị muốn bới móc một vài khuyết điểm, kết quả suy nghĩ ra một đống khuyết điểm cũng không liên quan chút nào đến Bạc Thời Dư, mà cô cũng không đành lòng nói với anh những lời quá làm tổn thương người khác.
Cổ họng cô nghẹn đắng, cảm giác được nhiệt độ dưới ngón tay càng lúc càng cao, Bạc Thời Dư bỗng nhẹ nhàng véo má cô, đối diện với cô giữa sắc trời u ám: “Còn nhớ lần trước anh đã dạy em không, điểm yếu trên người anh là sống lưng, xương quai xanh… Còn có chỗ chưa nói với em, là bụng dưới và eo.”
Hơi thở anh phả quanh tai Thẩm Hòa Ninh, mang theo luồng hơi nóng ẩm: “Nếu Ninh Ninh muốn trừng phạt anh cũng có thể dùng cách này, chạm vào anh, nhưng không được liên tục, đừng để cho anh nhận được bất kỳ sự thỏa mãn nào, càng khó chịu đựng càng tốt, để em hả giận.”
“Muốn chơi thì cứ tìm anh, đừng xem những người khác,” anh giữ chặt tay cô, lên giọng, “Video hay ảnh chụp đều không được.”
Thẩm Hòa Ninh tổ chức ngôn ngữ nửa ngày trời mới cố nặn ra được một câu tàn nhẫn, xoang mũi nóng lên nói: “Thầy Bạc, anh thật sự xong đời rồi, vào lúc em không còn muốn anh nữa thì anh lại thích em.”
Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vào môi cô, hơi mất khống chế ghì chặt eo cô về phía mình, giữa môi và môi chỉ cách nhau một ngón tay, cô không muốn chịu thua ngay tại trận nên liều mạng vùng vẫy ra sau, anh bình tĩnh nhìn cô: “Anh đã xong đời từ lâu rồi rồi, chứ không phải bây giờ mới bị.”
Thẩm Hòa Ninh cảm thấy may mắn vì trời tối mà không bật đèn, có thể che giấu biểu cảm của cô, cô cũng đang nhìn chằm chằm Bạc Thời Dư, đầu óc nóng bừng nhớ lại cảm xúc ôm hôn anh ngày trước, mơ hồ không kiềm chế được.
Có biện pháp gì không, vừa không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy, lại vừa có thể tiếp xúc thân mật trước một chút.
Thẩm Hòa Ninh đang lo lắng, không chú ý tới tư thế chống cự của mình đã gần sụp đổ, sắp sửa ngồi lên đùi anh, đường gân trên cánh tay anh dần phồng lên, chờ đợi khoảnh khắc có thể ôm cô trong chốc lát.
Nhưng sắp đến thời điểm kề sát nhau, cửa phòng nghỉ bị gõ vang, giọng Tạ Huyền Châu ở bên ngoài.
“Tiểu Hòa Miêu, thay quần áo xong chưa, mau ra ngoài đi, tổ chương trình rách nát này phiền chết được, lại muốn mở họp tập thể để quyết định xem chủ đề của tập đầu tiên trong chương trình là gì, bọn họ nói nhà đầu tư lớn mới tới vừa biến thái vừa khắt khe, phải đối xử như bà nội thiên hạ, bảo cô cẩn thận hơn chút.”
Cậu ta lẩm bẩm đầy bất mãn: “Không biết thằng cha nào đổ tiền vào, còn không bằng để nhà mình ——”
Giọng Tạ Huyền Châu còn chưa dứt, sau ván cửa mỏng lập tức vang lên hai chữ trầm thấp làm cậu ta nghẹn xanh cả mặt ngay tại chỗ.
“Là chú.”
Thẩm Hòa Ninh không dám chắc có còn người khác ở đây hay không, cô duỗi tay che miệng Bạc Thời Dư, đến khi giây phút ngón tay trơn nhẵn non mịn đè trên môi anh, cảm giác mềm mại nóng bỏng truyền đến, cô mới hốt hoảng đến mức vội vàng thu lại rồi chắp tay ra sau lưng.
Cô khẽ nói: “Anh… Anh đừng có quá đáng quá, trong lòng anh hiểu rõ giờ chúng ta là quan hệ gì, em cũng không thuộc sở hữu của anh, em muốn xem cái gì đều là quyền tự do của em.”
Thẩm Hòa Ninh quản lý ánh mắt, không nhìn trên người anh nữa, cô xoay người mặc áo khoác đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại mới thở gấp mấy cái, không quan tâm gương mặt đã khó coi đến cực điểm của Tạ Huyền Châu mà lập tức đi tới chỗ có nhiều người ở đằng trước.
Môi còn vương nhiệt độ, muốn hôn anh.
Tay cũng hơi tê tê ngứa ngứa, muốn ôm anh.
Đã lâu lắm rồi không được tiếp xúc thân mật chặt chẽ với anh.
Thẩm Hòa Ninh khẽ xoa hai tay vào nhau, những thứ cảm xúc kia không dịu đi mà còn nghiêm trọng hơn.
Cô thở dài, cũng không thể vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà cứ tùy tiện thừa nhận tình cảm với anh, vậy những kiên trì lúc trước tính là gì, chẳng những không mang lại tác dụng đáng có mà còn hoàn toàn phản tác dụng.
Cuối cùng ở trong mắt anh, có lẽ cô sẽ trở thành một chiếc thùng rỗng kêu to, nếu không quá nặng lời thì chính là nhóc con mới tí tuổi đã nhiều ham muốn, lần này anh dễ dàng đạt được, sau đó lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà buông bỏ, không còn thích cô nữa thì phải làm sao.
Thái độ nhất định phải cứng rắn lên.
Thẩm Hòa Ninh nhíu mày đi đến đại sảnh, stylish trang điểm cho cô giơ tay gọi: “Ở đây nè Hòa Ninh.”
Đến khi cô tới gần, stylish cười nói: “Để chúc mừng khai máy suôn sẻ, đám bọn chị muốn tụ tập ăn bữa cơm vào tối mai, đều là con gái nên không cần lo lắng gì, mọi người đều thích em, em đi cùng được không?”
Thẩm Hòa Ninh chần chừ một lát, lời từ chối đã tới bên môi lại dừng lại.
Stylish cứ tưởng cô sợ uống rượu nên tích cực bổ sung: “Ăn món cay Tứ Xuyên, cùng lắm là uống chút rượu trái cây có độ cồn thấp thôi, nếu em không thích thì cứ uống nước trái cây, không sao cả.”
Chữ “Rượu” nhẹ nhàng đè vào trong lòng Thẩm Hòa Ninh, nhớ lại lần đầu tiên cưỡng hôn anh chính là vì uống rượu, có men say làm cớ, vậy là có thể làm chút chuyện muốn làm mà không phải kiêng nể gì, cũng không phải chịu trách nhiệm ngay lập lức, chờ đến khi tỉnh rượu, cứ đẩy cho uống say làm loạn là được rồi.
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy nhịp tim đập của mình đang được phóng đại, cô mím khóe môi, bản thân cô cũng qua lại vui vẻ với mấy stylish, không có gì băn khoăn, vì thế gật đầu đồng ý: “Được, ngày mai em sẽ đi.”
Ngày hôm sau, buổi sáng Thẩm Hòa Ninh luyện tập ở trường, buổi chiều bị bắt đi quay tiết mục, kết thúc vẫn tính là sớm, hơn 7 giờ đã tới nhà hàng với mấy stylish.
Cân nhắc đến việc hiện giờ độ nhận diện của Thẩm Hòa Ninh tương đối cao, có lẽ sẽ có người chụp lén nên mọi người đã chọn phòng riêng ở trên tầng.
Thẩm Hòa Ninh ngồi trong vòng vây của mọi người, nghe các cô ấy tranh luận sôi nổi về việc nhà đầu tư chính ở phía sau rốt cuộc là ông lớn nào.
“Tớ biết trước kia là nhà họ Thiệu, với nền tảng và nguồn lực tài chính của nhà họ Thiệu mà có thể bị chặt đứt ngay tại trận thì cũng có thể tưởng tượng được thế lực và tiền tài của bên kia.”
“Tớ nghe được tin tức nội bộ từ mấy người của tổ chế tác, hình như là Bạc ——” người nói tiết lộ một cái họ* xong cố tình ngậm miệng không nói nữa, trên mặt đầy vẻ thần bí.
“Không phải là nhà họ Bạc chứ? Chẳng lẽ cậu đang nói đến Bạc Thời Dư? Đùa hơi quá rồi đấy.”
“Sao thế được, hôm chúng ta đình công, nghe nói nhà đầu tư đã đuổi Trình Tiếu bởi vì một người bạn nhỏ nào đó, tớ không tin Bạc Thời Dư có thể có người bạn nhỏ đặc biệt nào cả, còn để ý như vậy nữa chứ.”
“Với lại vị kia nhà họ Bạc đã bao giờ dính dáng đến mấy chuyện của giới giải trí đâu, thật sự là tác phong thần phật, tớ nghe nói còn có sao nữ nào đó chạy tới Đại học Y vào học chùa lớp của anh ta, muốn lôi kéo chút quan hệ nhưng cuối cùng đều rất thảm, với sự khắt khe đến mức một sợi chỉ cũng không lọt của anh ta, tớ không nghĩ ra được có lý do gì để anh ta có thể đầu tư vào một chương trình như vậy cả.”
“Ơ này, không phải Bạc Thời Dư… Bị tàn tật hả, tớ chưa từng nhìn thấy anh ta ngoài đời thật, nhưng nghe nói cơ thể không lành lặn ít nhiều cũng sẽ khiến tâm lý có chút bất ổn, mọi người nói về anh ta theo kiểu sâu xa bí hiểm như vậy, có phải con người thật cũng rất đáng sợ không, cho nên mới không chen chân vào giới giải trí, dù sao đều là đàn ông, có ai không thích sao nữ xinh đẹp chứ ——”
Thẩm Hòa Ninh vốn chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng khóe miệng còn không nhịn được hơi cong lên, nhưng nghe đến cuối cùng, cho dù đối phương chỉ nói chuyện phiếm chứ không có ác ý gì, trái tim cô như bị rút lên từng đợt, mặt lạnh tanh đặt thật mạnh cái ly xuống.
Chuyên viên trang điểm sững sờ, cho rằng cô không quen với những lời bàn tán linh tinh này, vội nói: “Đừng để ý mấy chuyện này, dù sao đám dân thường nhỏ bé đang ngồi đây như chúng ta sẽ không có chút dính dáng gì đến boss lớn như Bạc Thời Dư đâu, không biết người bạn nhỏ có thể khiến anh ta duỗi tay làm ra chuyện đuổi người rốt cuộc có ma lực gì mà có thể nhốt anh ta vào ngục tù.”
Trong lúc nói chuyện có người từ bên ngoài đi vào phòng, mọi người ngồi quanh bàn lập tức xôn xao lên, là một stylish trẻ tuổi trong số đó dẫn bạn trai tới, anh bạn trai đó đã trở thành anh chàng duy nhất ở hiện trường.
Người ta đã tới đây rồi, cũng không có ai không biết xấu hổ mà nói lời từ chối, anh chàng đó rất nhiệt tình, nhanh chóng hoà nhập với mọi người, còn đi ra ngoài lấy rượu cho mọi người, tất cả đều là Cocktail đóng chai loại nhỏ, Thẩm Hòa Ninh còn chụp một tấm ảnh, để chế độ chỉ Bạc Thời Dư và Giang Nguyên có thể nhìn thấy sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Không đính kèm bất kỳ dòng chữ nào, chỉ có một tấm hình chụp nghiêng một hàng chai rượu.
Mục tiêu hôm nay của Thẩm Hòa Ninh chính là hơi say, nếu có thể mang mùi rượu đi hù dọa người ta, còn phải đủ tỉnh táo mới có thể vừa được thỏa mãn, lại vừa không mất kiểm soát tình hình, độ cồn của loại Cocktail này thấp, chỉ cần uống ít một chút là có thể vừa đúng với yêu cầu của cô.
Ban đầu là mọi người tự mình lấy rượu, sau đó vì bàn quá rộng, chai rượu lại để ở xa nên biến thành stylish chủ động đi phân phát, lúc tới chỗ Thẩm Hòa Ninh chỉ còn một chai cuối cùng, stylish cười tủm tỉm để xuống rồi nói: “Ninh Ninh may quá nha, vị loại này uống ngon nhất, chúng ta ra ngoài lấy thêm mấy chai mới đi.”
Thẩm Hòa Ninh liếc mắt nhìn nhãn hiệu, là hương vải thiều, cô cụp mắt, bổ sung vào trong não nụ hôn hương vải thiều, gò má không kiềm chế được hơi nóng lên.
Đến khi thức ăn được mang lên, mọi người sôi nổi mở nắp rượu rồi cụng chai, Thẩm Hòa Ninh cũng thuận thế uống một ngụm, cảm thấy nồng hơn so với trong tưởng tượng một chút, trái lại hương vải thiều thơm ngọt rất trọn vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...