Cưng Chiều

Anh nhìn cô một lát, ánh trăng và ánh sao rơi vào trong đôi mắt đen nhánh, nhưng lại giống như rơi xuống một khe sâu không đáy, u ám, tối tăm đến mức không có một ánh sáng phản chiếu: “Hôm nay dưới tầng cũng có những người khác chờ em, anh đứng ở chỗ tối nhất, không để các bạn học nhìn thấy trong số những người theo đuổi em còn có một người tàn tật, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào tới em đâu.”

 
“Ở dưới tầng chờ nhìn thấy em, một chuyện đơn giản là vậy, nhưng trước kia đối với anh mà nói cũng chỉ có nằm mơ mới có thể hy vọng xa vời, cho dù em không tới bên cửa sổ, anh vẫn biết em ở đó, đèn sáng là vẫn đang ăn hoặc chơi cái gì đó, đèn tắt là đang nằm trên giường, nghiêng sang bên phải, cuộn tròn người lại theo thói quen… Anh có thể ở bên em theo cách như vậy đã rất tốt rồi.”

 
Trong cổ họng Thẩm Hòa Ninh lan tràn vị ngọt, chỉ có thể liên tục đè xuống, cô sợ chân anh đứng lâu như vậy sẽ không chịu nổi, nhưng lại không muốn nói ra khỏi miệng làm lộ tâm sự của mình.

 
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, áo khoác dài tôn lên dáng người hoàn mỹ, gọng kính màu vàng nhạt che khuất con ngươi đen, nhìn có vẻ lạnh lùng lịch sự, nhưng thực tế thứ cảm giác xâm lược đang giương nanh múa vuốt kia dường như có thể xuyên thấu qua cửa sổ, bám trên người cô giống hệt một thực thể.

 
Cô gái trẻ cầm điện thoại đứng sau cửa kính, trong ánh đèn yếu ớt, cô nhỏ bé, thanh tú và trắng ngần, mái tóc dài xoăn nhẹ lười biếng xõa trước ngực, vừa lung linh vừa lạnh giá, giống như nữ thần điều khiển mọi vui buồn, sự sống lẫn cái chết của anh, lúc này lại cụp mắt hạ xuống cho anh một nhát đao.

 
“Thầy Bạc, anh về nhà đi.”

 
Yết hầu anh lên xuống khó khăn, thấp giọng cười một tiếng: “Ninh Ninh, anh đâu có nhà.”

 
-

 
Thẩm Hòa Ninh không thể nhìn anh như vậy nữa, cứ nhìn tới nhìn lui cuối cùng kiểu gì cũng sẽ phá vỡ phòng tuyến, cô bước to đi ra ban công, kéo kín rèm cửa sổ không còn một khe hở rồi tắt hết đèn, làm ký túc xá hoàn toàn đen nhánh.

 
Đã tắt đèn đi ngủ, anh cũng sẽ không cố chấp canh giữ ở nơi này nữa.

 
Thẩm Hòa Ninh không biết mấy giờ mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ đều là ánh mắt anh, trước kia anh không đeo kính, màu mắt sáng trong, sẽ hiện ra ánh sao sáng, bây giờ lại thường xuyên bị thấu kính mỏng ngăn cản khiến con ngươi sâu hoắc không nhìn thấy điểm cuối, trong tất cả những thứ hấp thụ vào, không có gì có thể chiếu sáng cặp mắt kia một lần nữa.

 
Sáng hôm sau lúc Thẩm Hòa Ninh tỉnh dậy, dưới ký túc xá đã là biển người nô nức tới lớp học buổi sáng, cô ngẩn người một lát, sau đó nhận được điện thoại của tổ chương trình.

 
Người phụ trách thật sự là vui quá hóa khóc, thông báo cô có thể quay tiếp, thời gian đã được quyết định vào ngay chiều nay, trước tiên sẽ giải quyết cho xong khâu chụp ảnh tuyên truyền mà lần trước bị gián đoạn, nhưng chủ đề đã thay đổi, không làm kiểu váy cưới có tính ám chỉ quá mạnh nữa.


 
Trong điện thoại, người phụ trách lại ân cần nhắc nhở: “Hòa Ninh, bên chị sẽ sắp xếp xe đến trường học đón em, bây giờ em ra vào đều phải cẩn thận một chút, chú ý nếu bị chụp hình thì phải nhớ đội mũ và đeo khẩu trang nhé.”

 
Thẩm Hòa Ninh nhớ tới tối hôm qua đúng là có bạn sinh viên chụp cô, bèn hỏi: “Em làm sao thế ạ?”

 
Người phụ trách cười to: “Em chậm chạp thế, là hoàn toàn không quan tâm đến mình hả, bây giờ em thật sự nổi lắm đó biết không!”

 
“Từ màn nhảy solo cho đến đoạn trailer giới thiệu phim, trường em đã làm rất tốt, tiếp theo đó là rất nhiều điệu nhảy trong quá khứ của em, cộng thêm lực đẩy của tổ chương trình, giờ em chỉ cần tìm kiếm trên Weibo hoặc Douyin*, bảo đảm đều đứng đầu trên bảng hotseach,” cô ấy có chung vinh dự, “Bởi vì nhiệt độ cực kỳ dày đặc nên trước mắt đã hình thành một nhóm fans, độ thảo luận ở thời gian thật đã vượt qua không ít sao tuyến một và tuyến hai.”

 
“Không phải không có ví dụ về nhân tố bạo hồng, nhưng rất hiếm thấy người có danh tiếng tốt giống như em,” người phụ trách còn vui vẻ hơn cả cô, “Giá trị nhan sắc tuyệt vời, độ chuyên nghiệp cũng cao, quan trọng nhất là bản thân em không hề muốn nổi tiếng, cảm giác thờ ơ, tinh khiết, lại trong trẻo lạnh lùng càng gây ấn tượng mạnh, bây giờ trên trang chủ Weibo của chị đều gào khóc gọi em là vợ, cho nên phải chú ý, có lẽ rất nhiều cánh truyền thông đã chú ý tới em.”

 
Thẩm Hòa Ninh quá xa lạ với chuyện kiểu này, cũng không hề có cảm giác chân thật, để tránh phiền toái nên cô vẫn làm theo, lúc ra ngoài vào buổi chiều đã cố ý trang bị một chút, đến dưới lầu mới phát hiện không phải chiếc xe đã tới đón mình vào lần trước, giá cả rõ ràng là cao hơn một bậc.

 
Cô đối chiếu đúng biển số xe, nhìn thấy có người dùng điện thoại hướng về phía mình từ xa, cô không còn chỗ để do dự, đành mở cửa đi lên, chiếc xe lập tức xuất phát như rất sợ cô đổi ý.

 
Giang Nguyên quay đầu lại từ chỗ ghế điều khiển, cười nịnh nọt nói: “Anh Bạc vẫn đang trong phòng mổ, hôm nay có liên tiếp hai cuộc đại phẫu, bắt đầu từ 4-5 giờ sáng, anh ấy bảo tôi tới đón cô.”

 
Biểu cảm trên mặt Thẩm Hòa Ninh căng cứng, cô quay mặt đi nhíu chặt mày, nghĩ anh phải đứng lâu như vậy, đã thở không xong lại còn đi làm bác sĩ mổ chính, nhưng ngồi trong xe có nhiệt độ thích hợp, còn thoang thoảng mùi đàn hương trên người anh, hình bóng cô phản chiếu lên cửa sổ xe lại lặng lẽ cong môi.

 
Cô lạnh giọng nói: “Báo cáo với tôi làm gì, trước kia bác sĩ Bạc bận đến mức không đếm xỉa tới tôi, giờ tôi cũng không rảnh nghe hành trình của anh ấy.”

 
Địa điểm quay phim được đổi sang một chỗ hoàn toàn mới, lần trước đã rất tốt, bây giờ rõ ràng lại tinh tế và tỉ mỉ hơn nhiều, Thẩm Hòa Ninh không muốn đối mặt trực tiếp với năm người đàn ông kia cho lắm nên đi thẳng vào hậu trường, lúc thay quần áo thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng.

 
“Ninh Ninh, suýt nữa đã quên nói với cậu, sáng nay cậu tớ gửi cho tớ hai video phổ cập khoa học, bảo tớ chuyển cho cậu xem thử, lúc ấy tớ nhấn like để lưu lại, kết quả lướt điện thoại hơn nửa ngày, không cẩn thận làm video đó bị trôi mất, giờ tớ vội đi ra ngoài, không kịp tìm, cậu dùng tài khoản của tớ tìm thử nhé ——”

 

Ngay sau đó đã nhận được mật khẩu tài khoản Douyin do bạn cùng phòng gửi tới.

 
Thẩm Hòa Ninh lập tức tìm một chỗ ngồi xuống, tập trung đi tìm những bài bạn cùng phòng nhấn like trong kho video khổng lồ, cô hoàn toàn không hiểu nổi một cô gái năm nhất đại học sao có thể lướt hết một đống lớn trong vài giờ thế này.

 
Cô sợ bỏ lỡ nên dứt khoát nhấn mở video trên cùng, sau đó mở lần lượt từng cái tiếp theo.

 
Tuyệt đối không ngờ rằng, tất cả sự quan tâm của cô bạn này đều là “nam sắc”, tay Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng lướt qua, toàn là các anh trai để trần nửa người.

 
Cái gì mà thay quần áo trong một giây, từ tây trang giày da hoặc là áo hoodie xanh sẫm, thoắt cái đã biến mất quần áo, còn có bầu không khí điện tử, quang học, khoa học kỹ thuật gì đó, đủ kiểu đàn ông trẻ tuổi vô tư khoe cơ bắp đẹp đẽ, lộ ra đường cong cơ thể tinh tế và sinh động.

 
Thẩm Hòa Ninh xem thế là đủ rồi, lướt được hai phút đã bị choáng ngợp bởi vô số cơ bắp và vân da, khó khăn lắm mới tìm được hai video mà cậu của bạn cùng phòng bảo cô xem, cuối cùng cũng được giải thoát.

 
Nhưng mà bạn học nữ mới hai mươi tuổi còn quá ít hiểu biết đối với xã hội hiểm ác, hoàn toàn không biết chỗ cô tùy tiện chọn lại nằm ngay phía dưới mấy cái camera quan trọng ở hậu trường, toàn bộ quá trình của cô đều được quay lại một cách rõ ràng, hơn nữa từ góc quay của camera, có thể thấy cô đang xem hết sức chăm chú, mặt đầy thỏa mãn, hoàn toàn là hiện trường “tuyển phi” cỡ lớn.

 
Nhóm nhân viên chịu trách nhiệm giám sát các camera này của tổ chương trình đã đánh hơi thấy độ đề tài cực lớn, vì thế trực tiếp cắt ghép biên tập đoạn này thành cảnh sau hậu trường rồi đăng lên Weibo, sau đó quả nhiên nhận được sự hưởng ứng từ mọi mặt, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành đề tài nóng nhất.

 
# Trời má thì ra tiên nữ cũng thích xem cái này #

 
# Cơ bắp đẹp ngút trời mời sờ nhiều chị em ơi #

 
Thẩm Hòa Ninh đang hết sức chăm chú nghiên cứu các kiến thức chuyên ngành trong video, chuyên viên trang điểm đã giày vò cô gần một tiếng đồng hồ, cô cũng không tỏ thái độ gì*, chờ cô sấy tóc xong và thay váy chụp hình, lúc đi ra ngoài lần nữa, bên ngoài đã bùng nổ dữ dội.
 
* Đoạn này tác giả để ô trống □□ như vậy, mình nghĩ có lẽ là Ninh Ninh không bực tức hay thể hiện hiện thái độ với thợ trang điểm.

 

Dáng vẻ Tạ Huyền Châu vốn hơi dữ dằn, lúc này đang nhíu mày, để lộ sự tức giận ra ngoài, nhưng nếu có thể cài khuy áo ngay ngắn thì có lẽ còn có chút sức răn đe.

 
Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc nhìn cậu ta để lộ nửa ngực, đường nét cơ bụng hiện lên rõ ràng, Nghiêm Ngộ vừa quay đầu lại cũng mặt mày u ám, thậm chí còn không mặc áo khiến một đám nhân viên công tác trẻ tuổi ở bên cạnh đỏ bừng mặt.

 
Chuyện quái gì thế này! Thói đời ngày sau hả!

 
Thẩm Hòa Ninh hơi ngạt thở, không thể không nói dáng người bọn họ đều rất đẹp, cô quay đầu lại hỏi người phụ trách: “Hôm nay khách mời nam đều đi theo phong cách này à? Có thể qua xét duyệt không?”

 
Người phụ trách nhịn cười: “Hay là em lên hot search xem thử đi.”

 
Thẩm Hòa Ninh có loại dự cảm không lành, cô mở điện thoại ra nhìn một cái, đầu lập tức vang ù ù, tài khoản Weibo được xác thực mà cô vừa mở đã nhận được vô số lượt tag và tin nhắn, số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên, không có điểm cuối, tất cả đều là đủ loại cơ bắp cân đối và đẹp đẽ như che trời lấp đất.

 
Cô cũng không nhớ rõ buổi chụp hình tuyên truyền đã được hoàn thành như thế nào, chỉ biết năm người đàn ông từng bị Bạc Thời Dư kích thích mạnh mẽ ngay trước mặt vẫn còn có can đảm nóng lòng muốn thử sức ở ngay bên bờ vực nguy hiểm, luôn muốn tóm được cơ hội để khoe trọn vóc dáng.

 
Chụp hình xong, Thẩm Hòa Ninh tách khỏi đám người trước rồi đi vào hậu trường, đi một mạch tới phòng nghỉ kiêm phòng thay quần áo được chia cho mình, cô đẩy cửa ra, vừa thả mái tóc dài xuống vừa đá văng giày cao gót.

 
Trời đã chạng vạng, bầu trời bên ngoài cửa sổ sau lớp rèm xếp đã mờ tối, có chút màu đỏ dày đặc bị cắt thành những vệt ngang, lặng lẽ chiếu vào phòng.

 
Giây phút Thẩm Hòa Ninh giẫm chân đất lên nền nhà, chợt giống như bị ngón tay vô hình nhẹ nhàng siết chặt cổ họng, cô dừng động tác lại, hơi thở bắt đầu gấp gáp, dây thần kinh trên sống lưng tê dại một cách vô thức, bị hương thơm lạnh lùng mà trong trẻo của trầm hương ôm trọn mọi giác quan.

 
Có một bóng dáng thon dài, ngồi trên xe lăn, ngay từ khi cô bước vào cửa đã tấn công cô trong vô hình.
 
 
Cô nín thở quay người lại, chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.

 
Bàn tay người đàn ông khô ráo hơi lạnh, trong làn trầm hương nhàn nhạt mê hoặc lòng người, lại kèm theo chút mùi máu tanh thoang thoảng sau cuộc phẫu thuật làm lòng người hoảng hốt, hai luồng hơi thở xung đột mãnh liệt, hoàn toàn bất đồng lại dung hòa trên người anh.
 
 
Thẩm Hòa Ninh bỗng chốc không đứng vững, ngã về phía anh, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ ngã vào lồng ngực anh, nhưng hiện giờ trong lòng cô đang gồng lên như đánh trống, hai tay đè trên vai anh, cứ thế, ở trong bóng tối, cô đối mặt với anh bằng khoảng cách gần trong gang tấc, cũng không tiếp tục gần anh thêm nữa.

 
Anh ngồi, cô hơi khom lưng, hơi thở cả hai đều căng chặt, hơi nóng không thể đè nén được quấn lấy đối phương, cô thu hồi trước một bước, nhưng anh lại tan tác rã rời.


 
Bạc Thời Dư ngẩng đầu nhìn cô, vân da trên cổ căng chặt, độ cong lên xuống nhấp nhô bị kìm hãm đến khó chịu, trong mắt anh vẫn hằn tia máu, giữ chặt hai tay cô đang đè trên vai mình.

 
“Thích không mặc quần áo à?”

 
“Có phải chê anh không đủ trẻ trung không, em chưa từng nhìn thấy, sao biết là không thỏa mãn được em.”


 
Khoảng cách giữa Thẩm Hòa Ninh và anh không quá nửa cánh tay, mỗi một phân công kích đang bị đè nén của anh đều lộ rõ trong tầm mắt, cũng để cô nhìn thấy rõ những cơn sóng ngầm trước thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô đang điên cuồng lan tràn vượt quá tầm kiểm soát như thế nào.

 
Cô nể phục mình, nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng và cực kỳ bình tĩnh vang lên: “Bạc Thời Dư, giờ đã không phải là trước kia, em không có hứng thú gì với anh nữa.”

 
Bạc Thời Dư cương quyết bắt lấy tay cô, lòng bàn tay bao phủ hoàn toàn mu bàn tay cô, để tay cô rời khỏi vai mình, đặt vào trên cổ áo sơmi được cài tỉ mỉ.

 
Anh nắm ngón tay nhỏ bé của cô, cởi ra khuy áo trên cùng.

 
Đầu ngón tay Thẩm Hòa Ninh vô tình lướt qua yết hầu anh, những đường cong đó cực kỳ nóng bỏng, không ngừng nâng cao giá trị đánh sâu vào thị giác, cùng với chất khàn khàn, như có hạt cát trơn trượt trong cổ họng người đàn ông đều siết chặt lấy cô.

 
Bạc Thời Dư dẫn dắt cô tiếp tục, động tác thong thả lại ung dung, chậm rãi mở hết khuy áo thứ hai, cũng không dừng lại chút nào mà cứ tiếp tục đi xuống.

 
“Anh trai giúp em.”

 
Môi anh hơi hé mở.

 
“Giúp em có hứng thú với anh một lần nữa.”
 
* Chú thích:
- Douyin: ứng dụng Tiktok của Trung Quốc

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui