Tượng Phật Quan Âm được tạc bằng ngọc trắng treo lơ lửng trên không, chùm tia ánh sáng trong suốt chiếu qua đôi mắt Thẩm Hoà Ninh.
Cô nhìn thấy những đường nét thanh tú trên gương mặt của Quan Âm, trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần, còn dán chặt sợi dây tơ hồng mà cô đã từng nói đùa với anh, bấy lâu nay anh vẫn luôn giấu trong tay áo. Bây giờ cuối cùng cũng để lộ ra trước mặt cô, không che giấu nữa.
Quan Âm đã sớm không còn là người lạnh lùng không dục vọng ngồi trên đài cao nữa. Lúc không biết đã bị một hạt đậu gieo vào bể khổ, ngoài việc liều chết xé bỏ lớp ngụy trang thì không còn cách nào để trốn thoát.
Thẩm Hoà Ninh không thể phân biệt được cô bị vầng hào quang của Quan Âm chiếu vào mắt hay là vì hơi nóng chua cay đang quanh quẩn trong mắt cô. Cô bắt đầu hơi hoa mắt, không thể nhìn thấy rõ người đối diện.
Nếu không làm sao có thể nhìn thấy...
Đôi mắt anh vẫn sáng ngời kiêu ngạo như cũ, sau đó bình tĩnh lạnh lùng, hiện tại đã phủ một màu hồng, giọt nước mắt không một tiếng động lăn dài trên gò má anh.
Hai chân Thẩm Hòa Ninh không thể giẫm lên nơi đó, đứng ở trong lớp bông vải không đáy, bị giọng nói của anh gõ vang không ngừng, cứ đi xuống từng ly từng tí một.
“Trong tiết học đó ở Đại học Y, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy em năm mười chín tuổi một cách quang minh chính đại. Anh càng muốn ôm em hơn, nhưng đôi chân này không đi được. Xe lăn trói buộc anh ở đó. Cứ nhiều lần nhắc nhở anh, bây giờ xuất hiện trước mặt em không phải là người anh trai mà em hằng mong đợi, mà chỉ là một người không nên có quá nhiều ràng buộc với em, níu kéo chân em, liên lụy đến cuộc sống của em.”
“Tại sao em không thể trốn đi xa một chút, đừng để cho anh có cơ hội đến gần em.”
“Em không biết... Lúc em chạm vào chân anh, sau lưng anh sẽ phát run lên.”
“Em không biết chừng mực mà chui vào phòng ngủ của anh. Anh ở trong thư phòng cách một cánh cửa nghe trộm hơi thở của em.”
“Em nhảy múa trên sân khấu. Anh đứng dưới sân khấu vờ như một chính nhân quân tử. Nhưng điều anh muốn thực tế là nhốt em trong nhà, không thể chịu đựng được việc chia sẻ với hàng trăm hàng nghìn đôi mắt ở bên cạnh.”
“Nụ hôn hồ ly đứng đó không phải là lần đầu tiên anh chủ động. Lần em uống say đến hôn anh đã phá vỡ giới hạn có thể chịu đựng của anh. Nhân lúc em không tỉnh táo, anh đã làm ra những chuyện còn quá đáng hơn so với tưởng tượng của em.”
Không khí xung quanh Thẩm Hòa Ninh đều bị hút cạn, cô cứ ngẩng đầu lên như vậy càng bị anh cuốn sâu vào xoáy nước, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Bạc Thời Dư đứng thẳng sẽ rất cao, cô cố gắng ưỡn lưng mới chạm được đến cằm anh. Trước đây cô luôn đau đớn khổ sở vì không thể hiểu được ánh mắt và biểu cảm của anh, nhưng bây giờ tất cả đều bỗng nhiên hiện ra trước mắt.
Anh tự tay cầm con dao, rạch lên ngực mình, móc trái tim của anh ra cho cô xem.
“Lúc hôn, anh không dám để em nhìn thẳng vào phản ứng của anh.”
“Sinh nhật lần thứ 20 của em, em kéo hành lý rời khỏi anh, cho dù chỉ quay đầu lại nhìn anh thêm một cái, có lẽ anh sẽ gục ngã ngay trước mặt em.”
“Thậm chí em không để lại dù chỉ là một khoảng trống. Yêu đương, quen bạn trai, cả một đám người... Đều hoàn mỹ hơn anh, phù hợp hơn anh, đưa tay ra là có thể bảo vệ được em, bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ nói ra những điều mình thích mà không hề có một chút kiêng kỵ nào. Em thân thiết với bọn họ trước mặt anh, gọi anh là chú.”
Anh khàn giọng cười, lại bởi vì quá vỡ vụn và u ám mà nó không giống như tiếng cười.
“Ninh Ninh sao có thể hiểu được anh ghét cái xưng hô này đến mức nào, một tiếng chú đã quét sạch những gì giữa chúng ta trong suốt mười mấy năm qua, giống như anh và em không có một chút liên quan nào. Lần đầu tiên em gọi anh bằng cái xưng hô đó năm em mười lăm tuổi, anh đã đứng dưới mưa, đau khổ đến mức không thể đi về phía trước. Bây giờ em lại gọi, mỗi một tiếng đều là mũi tên xuyên thẳng vào tim anh.”
“Anh sắp ba mươi tuổi rồi, phải đối mặt với việc cưa chân, không muốn kéo em vào hố lửa, khiến cho cuộc sống vừa mới bắt đầu của em mãi mãi bị mắc kẹt bên cạnh chiếc xe lăn của anh!”
“Vì vậy anh chỉ có thể dựa vào tiếng xưng hô đó để em phân rõ giới hạn với anh.”
“Ninh Ninh, sao em có thể ghê tởm cho được...” Mỗi một bước đi, Bác Thời Dư như giẫm lên lưỡi dao, cảm giác đau đớn từ đôi chân tàn phế lan khắp toàn thân. Anh đi đến gần cô, đưa tay ôm lấy eo cô, cơ thể mảnh mai áp sát lại hơi khom lưng, cúi xuống dựa vào cổ cô, nói: “Người ghê tởm là anh, dùng cơ thể không lành lặn này thèm muốn em, không có thuốc nào cứu chữa được.”
Thẩm Hòa Ninh muốn thề rằng đây là lần cuối cùng cô rơi nước mắt. Cô cẩn thận giấu kỹ bao lâu nay, dùng tất cả sự thanh xuân và thời gian của mình, tình cảm từng bị phủ nhận, bị từ chối không biết bao nhiêu lần đều nhận được câu trả lời như núi gầm biển thét* từ anh.
* Núi gầm biển thét: chỉ sự khắc nghiệt
Nhưng cô cũng đã nghe được lý do.
Bả vai Thẩm Hòa Ninh căng chặt, cô cắn đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để làm bản thân bình tĩnh, sau đó đẩy Bạc Thời Dư ra: “Vì vậy anh thà trốn tránh suốt một thời gian dài, lạnh nhạt với em hết lần này đến lần khác, nhìn thấy em khóc cũng không chịu nói ra, vậy tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi?”
“Buổi trưa anh còn chính miệng nói không thích, bây giờ lại sẵn lòng thừa nhận.” Cô trợn mắt nhìn anh, nghe được trong lời nói của anh là những từ ngữ quen thuộc lúc cô tỏ tình: “Là bởi vì nhìn thấy video em quay cho anh!”
Thẩm Hòa Ninh nắm chặt tay, thân hình mảnh mai đứng thẳng giương nanh múa vuốt: “Tại sao anh không tiếp tục đẩy em ra? Là đột nhiên cảm thấy em thật đáng thương, mới bộc phát lòng tốt đến tìm em sao? Nếu không có video kia, anh sẽ không bao giờ nói những lời này với em, có phải không?!”
“Bạc Thừa Dư, em là con mèo mà anh nuôi sao! Muốn chịu đựng thì chịu đựng, muốn bày tỏ tình cảm thì bày tỏ tình cảm, tùy vào cảm xúc của anh!”
“Anh nói với em những thứ này, vậy những uất ức mà em chịu đựng, những giọt nước mắt vì anh mà rơi, đã bị anh lạnh nhạt trong suốt mấy tháng trời. Mỗi ngày, em một mình ngồi trong căn nhà trống trải như vậy vẫn không đợi được anh trở về nhà, thấp tha thấp thỏm đoán lòng anh đều có thể xóa bỏ dễ dàng như vậy sao? Anh nghĩ bây giờ em sẽ vui vui vẻ vẻ nhào vào vòng tay anh sao!”
Cô muốn nhào vào, nóng lòng muốn làm như vậy.
Nhưng cô không thể.
Làm sao cô có thể... Dễ dàng tha thứ cho anh như vậy được.
Chỉ bởi vì tàn tật...
Chỉ vì tàn tật! Một mình anh chịu đựng tất cả, không muốn chia sẻ một chút nào với cô, cho rằng tình yêu của anh đang làm tổn thương cô, thà rằng vứt bỏ cô, một mình chịu đựng giày vò đau khổ cho đến khi sau này chết đi, cũng không chịu để cô nhìn thấy trái tim anh.
Cho rằng cô là một cô bé không rành thế sự, nhất định phải trải qua một cuộc sống êm đềm. Nhưng anh không hiểu, dù anh chỉ ngồi trên xe lăn thì đó cũng là tổ ấm của cô.
Nếu chấp nhận như vậy, anh thực sự sẽ cho rằng cô ngoan ngoãn đến mức không biết cáu giận, mặc cho anh chơi đùa. Sau này có phải anh sẽ còn tùy tiện buông tay, đẩy cô ra một lần nữa không.
Cô không thể chịu đựng được lần thứ hai, tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Không để cho anh đứt từng khúc ruột thì anh sẽ không biết quý trọng cô!
Bị đối xử lạnh nhạt lâu như vậy, cô còn chưa biết được dáng vẻ Bạc Thừa Dư táo bạo yêu một người là như thế nào. Trước đây cô đã lén đau lòng thêm cả ghen tuông, nhưng bây giờ tất cả đã thuộc về cô.
Cô đã bị lạnh nhạt quá lâu, muốn được anh yêu thương vô điều kiện, giống như một người héo mòn sắp chết khát hy vọng được chìm ngập trong dòng nước mát lành.
Nếu cô không để anh thỏa sức bộc lộ hết ra ngoài, rồi mất khống chế và nổi điên nổi khùng cho cô xem thì cô sẽ không tên là Tiểu Hòa Miêu.
“Không phải.”
Bạc Thời Dư nắm cây gậy ba-toong, cổ tay gầy trơ xương.
“Anh muốn cho em biết, từ lúc em còn nhỏ cho đến lớn, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì em chưa bao giờ bị bỏ lại. Ninh Ninh là người sạch sẽ nhất, không ai có tư cách dùng những lời lẽ dơ bẩn lên người em.”
Cái bóng mà Thẩm Hòa Ninh đã đeo lên từ khi cô mười lăm tuổi đã bị phá vỡ trong lời nói của anh, do đích thân anh cởi bỏ xiềng xích trên người cô.
Cô không hề thấy ghê tởm một chút nào. Ham muốn anh trai không phải là vong ân phụ nghĩa và không biết liêm sỉ, mà tình yêu của cô là đáng giá.
Mũi Thẩm Hòa Ninh chua xót, lập tức xoay người đưa lưng về phía Bạc Thừa Dư, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Không thể để cho anh nhìn thấy cô yếu đuối nữa.
Tuyến phòng ngự bị anh dễ dàng gạt bỏ, cô không muốn để anh biết.
Nhậm Huyên và Trình Tiếu bị Bạc Thời Dư cố ý giữ lại tại hiện trường đã mặt cắt không còn giọt máu từ lâu, bọn họ tận mắt nhìn thấy, tận tai lắng nghe tất cả những gì anh vừa mới nói với Thẩm Hòa Ninh.
Trình Tiếu ngồi xổm trên mặt đất. Cho dù cô ta chưa đủ hiểu rõ Bạc Thời Dư nhưng cũng biết phong cách máu lạnh của anh sau khi lên nắm quyền. Không biết việc kinh doanh của gia đình sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào, rất có thể vì việc làm lần này của cô ta mà cả nhà cô ta sẽ tiêu đời mất.
Cô ta siết chặt váy Nhậm Huyên, làm gì còn nhớ tình bạn thân hai mươi mấy năm, khóc lóc đến lạc cả giọng: “Cô hại chết tôi rồi! Những lời cô đảm bảo với tôi trước đây thì sao! Nói cái gì mà Bạc Thừa Dư không hề quan tâm đến Thẩm Hòa Ninh, để cho cô ta chết đi thì cô có thể có cơ hội. Đó là cách anh ấy không quan tâm đó hả?!”
Nhậm Huyên sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng Bạc Thừa Dư, cúi đầu lẩm bẩm: “Anh ấy không để tôi sống tốt thì mẹ tôi cũng sẽ giết tôi... Thật tốt, ít nhất tôi cũng có thể thấy được dáng vẻ anh ấy khi yêu một người.”
Thẩm Hòa Ninh không ngừng đi về phía trước. Mấy hướng khác đều bị đám người Giang Nguyên chặn lại, chỉ có đoạn hành lang là không. Cô vẫn đang mặc váy cưới, tà váy rất dài, không cẩn thận giẫm phải mấy lần nên nghiêng ngả loạng choạng.
Trời đất vẫn đảo lộn trong tâm trí cô, không thể kiểm soát được một vài hành vi của mình. Rõ ràng là sau khi nghe thấy tiếng nạng đuổi theo từng bước chân mình, cô cũng khó mà kiềm chế được bản thân.
Mãi cho đến khi Bạc Thừa Dư khẽ thầm thì: “Ninh Ninh, anh trai không đuổi kịp em.”
Thẩm Hòa Ninh dừng lại, từ từ nghiêng người.
Người đàn ông đứng dưới ngọn đèn hành lang, xương ngón tay chống lên nạng không chỉ tái nhợt mà còn lộ ra vết bầm mỏng. Trước đây anh đi hai bước là có thể bắt được cô, nhấc bổng cô lên hoặc kẹp vào bên hông. Bây giờ cô đi về phía trước mà không quay đầu lại, anh chỉ có thể bước thấp bước cao, đè nén đau đớn đuổi theo cô.
Thẩm Hòa Ninh mím môi, nghẹn ngào nói: “Đừng tưởng rằng anh tỏ tình là có thể tượng trưng cho điều gì đó. Đoạn video kia của em được quay từ rất lâu rồi. Các cô gái trẻ luôn thay đổi, sáng nắng chiều mưa đúng không? Lúc đó em yêu anh, anh lạnh nhạt với em. Bây giờ sự nhiệt tình của em đã hết, đặc biệt là hôm nay, đã từng chết tâm vì anh một lần rồi. Người thích em xếp cả một hàng dài, cũng chẳng phải cứ là anh mới được!”
Bạc Thời Dư bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, môi hơi cong lên, giọng nói dịu dàng mềm mại nhất nói ra những lời làm cô kinh hãi: “Vậy để bọn họ biến mất hết được không, vậy là anh có thể xếp hạng đầu tiên trong những sự lựa chọn của Ninh Ninh.”
Trái tim Thẩm Hòa Ninh co rút, đập loạn nhịp.
Đôi chân anh dưới chiếc quần tây đen đang run rẩy, nhưng cả người anh đứng đó, ngay cả cơ thể tàn tật và sự cô đơn cũng không thể mài mòn dáng vẻ hào hoa phong nhã và xuất chúng của anh.
“Em có thể trả lại cho anh gấp đôi những uất ức mà anh khiến em phải chịu.”
“Không cần cười với anh, cũng không cần trả lời anh. Lúc anh đến ôm em, hãy dùng sức lực mạnh nhất đẩy tay anh ra. Lúc anh lộ ra dục vọng với em, leo lên giường của em, em phải giễu cợt anh không biết tự lượng sức mình, toan tính dùng cơ thể tàn tật của anh để đổi lấy sự thương cảm của em. Lúc anh mong em về nhà, em cứ để anh lại, để anh chờ em cả đêm.”
Anh nói một câu, Thẩm Hòa Ninh lập tức cắn chặt răng thêm một chút: “Anh thích như vậy?”
Những khát vọng điên cuồng không thể khống chế được đã giãy giụa và phá vỡ thân xác kiêu căng. Căn bệnh nặng thường xuất hiện từ đôi mắt, đôi môi, lông mày và giữa các kẽ ngón tay của người đàn ông.
Bạc Thời Dư nhìn cô chằm chằm, cởi Quan Âm ra nắm trong lòng bàn tay, giống như một con quỷ bị giam cầm nhiều năm mất đi trói buộc. Ngón tay trắng nõn, khớp xương sạch sẽ. Sự nghiêm chỉnh và cấm dục khắp toàn thân đang bị anh từ từ nhấc lên.
Ở trong hội đồng quản trị của Crane Medical, bệnh viện Thánh An hoặc trong lớp học ở Đại học Y, giọng nói anh lúc nào cũng lạnh lùng trầm ổn, bây giờ anh cũng dùng giọng nói nghiêm túc như vậy nói với Thẩm Hòa Ninh.
“Anh thích em ngồi trong lòng anh, thích em hôn anh, trong mắt chỉ nhìn thấy anh, ghé vào tai anh gọi anh trai, chủ động cởi quần áo của anh, hôn lên yết hầu anh, muốn làm gì anh thì làm.”
“Nhưng anh phải biết rằng, Ninh Ninh của anh đã đau lòng biết bao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...