Cưng Chiều

Thẩm Hòa Ninh đứng tại chỗ, các giác quan như bị phong bế, cảnh tượng và âm thanh xung quanh đồng thời nhấn nút tạm dừng, cô nghi ngờ thính giác của mình, cũng băn khoăn không biết có phải mình khóc quá tàn nhẫn hay không, thực ra mọi chuyện từ nãy đến giờ chỉ là ảo giác không rõ ràng trong đầu cô.
 
Bạc Thời Dư ở cách đó vài mét cũng không hề tồn tại, sao anh có thể đến tìm cô lần nữa, cho dù có tới, cũng là vì Nhậm Huyên, nhân tiện quản giáo cô mà thôi.
 
Anh sẽ không tự mình nói ra những lời nói đó, ngay cả câu cuối cùng “Cầu xin em chơi anh” cũng quá trầm khàn, nghe không rõ lắm, cô không thể chắc chắn, câu trước “anh sẽ cho em chơi” và “cầu xin em”, lời nói hèn mọn như vậy, căn bản không liên quan gì đến Bạc Thời Dư.
 
Cô lại nằm mơ rồi. 
 
Vẫn là một giấc mộng quá mức viển vông, ngoại trừ cay đắng gấp bội, nó sẽ chỉ khiến cô càng trở nên buồn cười mà thôi.
 
Anh lạnh lùng nghiêm khắc với cô, cô không đoán được suy nghĩ của anh, ngay cả mấy lần hôn môi cũng không cho cô thấy biểu cảm và phản ứng. Cô không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu quen thuộc với quá nhiều sự thật như vậy, tất cả đều chứng thực cho những lời nói của Trình Tiếu và Nhậm Huyên.
 
Bàn tay cô nắm chặt anh quá lâu, đau tới mức không cầm được nữa, cô từ bỏ, lựa chọn buông tay anh, vì sao còn mang đến cho cô loại giấc mộng này.
 
Thẩm Hòa Ninh bất giấc muốn chạy trốn khỏi bức tranh đó, cô tiếp tục lui về phía sau, Tạ Huyền Châu cách cô gần nhất, sợ váy quá dài cô sẽ té ngã, cậu ta nhanh tay lẹ mắt giơ cánh tay bảo vệ lưng cô, xương bướm của cô va phải cậu ta, có chút đau, lúc này thần kinh mới run lên, cảm giác chân thật khó tin.
 
Ngay sau đó cô nghe thấy Tạ Huyền Châu nói: “Chú nhỏ, với sự không ngoan và thân phận của chú, cứ mãi trêu đùa cô ấy như vậy có vui không?”
 
Tại hiện trường, ngoại trừ Thẩm Hòa Ninh, Tạ Huyền Châu chính là người quen thuộc nhất với Bạc Thời Dư, những ảnh hưởng sâu mà cậu ta nhận được chỉ nhiều chứ không ít.
 
Đối với cậu ta mà nói, Bạc Thời Dư chính là kẻ độc tài khiến da đầu người ta tê dại, chỉ muốn tránh xa, khi gặp mặt lại không nhịn được mà cúi người về phía anh. Bình thường, đừng nói đến lời những lời mềm mỏng gì đó, anh không dùng ba từ hai câu nhẹ nhàng giết chết người là đã không tồi, hiện tại……
 
Ở trước mặt nhiều người như vậy, anh cầu xin Thẩm Hòa Ninh.
 
Tạ Huyền Châu không coi trọng bốn người đàn ông kia, nhưng một khi đối tượng bị đổi thành Bạc Thời Dư, đó sẽ là mối nguy hiểm cấp địa ngục.
 
Cậu ta bật thốt lên: “Có phải bởi vì Ninh Ninh chủ động thích nên đặc biệt không đáng tiền hay không? Lúc đó cô ấy rời khỏi phòng thay đồ, trốn vào góc tường rách nát này, không biết đã khóc bao lâu rồi. Cháu thấy khó khăn lắm hôm nay cô ấy mới hạ được quyết tâm sẽ buông tay, chú còn muốn hành hạ cô ấy như thế nào! Cô ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chút tình cảm này sẽ mau chóng quên thôi, chú không thể buông tha cho cô ấy hay sao?!”
 
Màng nhĩ của Thẩm Hòa Ninh căng phồng vì chấn động, càng ngày càng có nhiều tạp âm và xúc cảm, tất cả đều đang chứng minh cho cô thấy, đây là sự thật, không phải giấc mơ.
 
Cô nhăn chặt mi tâm, lại nhìn về phía trước một lần nữa.
 
Người ngồi trên xe lăn ở nơi đó, các tia máu trong khóe mắt càng dày đặc hơn trước, ánh mắt dán chặt lên thân thể cô, đó là sự điên cuồng đen tối mà cô chưa từng thấy.
 
Bờ môi của Bạc Thời Dư hếch lên trên, vài vết nứt khô ráp bị vỡ ra nhìn thấy mà ghê người, so với quá khứ tựa như hai người khác biệt.
 
Những cảm xúc bị đè nén quá sâu, sụp đổ đến mức không có cách nào thu dọn, ham muốn cướp đoạt cực đoan cuối cùng cũng lộ diện, giống như những tác phẩm điêu khắc cao quý vĩnh cửu trong các ngôi đền, trải đầy vết nứt, từng mảng bong tróc ra thành cát bụi, để lộ linh hồn bệnh hoạn bị giam cầm bên trong, có thể không chết không ngừng cho những điều mình muốn.
 
Anh trả lời: “Không thể.”

 
Tạ Huyền Châu nghe thấy vậy thì hít thở không thông, bốn người đàn ông xung quanh, đặc biệt là Triển Lăng, ngay từ lúc Bạc Thời Dư mở miệng, anh ta đã bắt đầu nghi ngờ cả thế giới, bốn người đứng thành một đống, hơn nửa ngày thần trí vẫn chưa trở về.
 
Không phải chú nhỏ sao?!
 
Bạc tiên sinh không phải người điềm đạm, lịch lãm, không có thất tình lục dục như mọi người trong giới vẫn biết hay sao?!
 
Thẩm Hòa Ninh từ chối tiếp cận Bạc Thời Dư, lưng vẫn kề sát cánh tay Tạ Huyền Châu, cô nghĩ thông suốt nguyên nhân, nhẹ giọng hỏi anh: “Là bởi vì khiến Nhậm Huyên cắt đứt tình cảm quá khó chịu, nên mới quay đầu lại tìm cháu, để cháu giúp chú di dời lực chú ý, giảm bớt thống khổ giống như trước kia hay sao? Cho dù chỉ là em gái hay cháu gái, chú cũng không thể đối xử với cháu như vậy, rốt cuộc chú coi cháu là gì?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
 
Cô nuốt tiếng nấc nghẹn ngào vào trong cổ họng, khẽ nói: “Lẽ ra chú nên nói với cháu sớm hơn, nếu cháu biết người chú yêu là cô ta, cháu sẽ không mặt dày trêu chọc chú, mỗi ngày cũng không phải hao hết tâm tư, nghĩ cách cố ý chọc giận chú.”
 
Thẩm Hòa Ninh đứng một mình dưới ánh đèn lạnh lẽo, gầy đến mức không đủ nắm giữ: “Bạc Thời Dư, khi cháu biết sự thật, cháu đã từ bỏ chú rồi.”
 
Câu nói này phát ra từ miệng cô, kết hợp với đoạn video cô vừa khóc vừa tỏ tình, nó nặng nề tới mức khiến người ta tuyệt vọng, hai mắt Bạc Thời Dư cắn chặt lấy cô: “Sự thật nào, liên quan gì đến Nhậm Huyên?”
 
Thẩm Hòa Ninh không ngờ anh còn cố phủ nhận khi đã bị vạch trần, tay cô siết chặt: “Tới lúc này chú vẫn không chịu thừa nhận?! Cháu ——”
 
Cô còn chưa nói xong, mặt bên hành lang có người tới đây.
 
Thẩm Hòa Ninh thở dồn dập hai hơi, mím môi, quay đầu đối diện với bóng dáng Trình Tiếu.
 
Trình Tiếu thay một bộ đồ bắt mắt hơn, nắm tay Nhậm Huyên đi thẳng về phía bên này. Đầu tiên, cô ta quét mắt nhìn Thẩm Hòa Ninh, biểu cảm quả đúng như dự đoán, ngay sau đó cô ta đổ dồn sự chú ý lên người năm khách mời nam, “A” một tiếng nói với Nhậm Huyên: “Tớ nói mà, tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy vị khách nam nào, Huyên Huyên cậu xem đi, giá thị trường của em gái thật tốt, dễ dàng câu dẫn tất cả đàn ông tới đây.”
 
Nhậm Huyên bất đắc dĩ, dịu dàng thở dài: “Ninh Ninh, dù sao em cũng là em gái của anh Thời Dư, đừng trách chị quan tâm quá nhiều, em đã trưởng thành rồi, đừng độc đoán như vậy, trước kia em luôn chiếm giữ anh Thời Dư cũng thôi đi, hiện tại còn chiếm hết cả năm người, em có suy xét đến ảnh hưởng của chương trình không?”
 
Góc độ hai người bọn họ đến đây nghiêng về phía bên trái, mà xe lăn của Bạc Thời Dư lại dừng ở vị trí hoàn toàn rơi vào điểm mù trong tầm nhìn của bọn họ.
 
Từ hành lang nhìn về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh và Tạ Huyền Châu, cùng bốn người đàn ông khác ở xa hơn một chút.
 
Trước đó Trình Tiếu một kích đắc thắng, nhìn ra Thẩm Hòa Ninh chỉ đang mạnh miệng mà thôi, trong lòng nhất định đã tin tưởng. Vốn dĩ cô ta rất có cảm giác thắng lợi, kết quả lại phát hiện các khách mời nam còn ân cần hơn cả lúc chụp ảnh, tất cả đều chạy tới dỗ dành con chó nhỏ chật vật rơi xuống nước kia.
 
Là một khách mời nữ đáng lẽ nên được cả đoàn ưu ái, cô ta không chấp nhận được việc mình bị đối xử lạnh nhạt hết lần này đến lần khác, tức giận bất bình, vì thế cô ta kéo theo Nhậm Huyên cùng đi về hướng này, muốn ra oai phủ đầu với Thẩm Hòa Ninh trước mặt mọi người, miễn cho sau này cô lại không biết tự lượng sức mình cướp ống kính của cô ta.
 
Thẩm Hòa Ninh nhìn Nhậm Huyên và Trình Tiếu, tất cả những lời đó như văng vẳng bên tai, đôi mắt càng thêm sưng tấy chua xót, cô chuyển tầm mắt, nhìn về phía Bạc Thời Dư một lần nữa, móng tay ấn chặt lòng bàn tay non mịn tới trầy da.
 
Cô chấp nhận sự thật còn chưa đủ sao? Nhậm Huyên nhất định phải chạm mặt Bạc Thời Dư ở trước mặt cô ư?
 
Thẩm Hòa Ninh cắn chặt răng, Trình Tiếu càng ngày càng tiến lại gần, thấy sắc mặt cô trắng bệch, cô ta thoải mái nhướng mày: “Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất một việc, Huyên Huyên có đồ vật quan trọng đặt ở chỗ chị, hình như chị không cẩn thận làm rơi vào túi xách của em, một chiếc chìa khóa, chìa khóa của biệt thự Thành Nam, em có nhìn thấy không?”
 

Lông mi Nhậm Huyên khẽ động, cũng nói theo: “Ninh Ninh, nếu nó ở trong túi xách của em thì trả lại cho chị đi, em đã dọn khỏi biệt thự Thành Nam rồi, chìa khóa của chị để ở chỗ em, nếu anh Thời Dư biết sẽ không tốt……”
 
Cô ta còn rất nhiều lời muốn nói, biểu cảm dịu dàng yếu ớt trên mặt cũng gãi đúng chỗ ngứa. Tuy nhiên, tất cả những lời muốn nói tiếp theo, bỗng nhiên bị bóp nghẹn trong nháy mắt, bỗng chốc im bặt giống như tắt thở.
 
Âm sắc lạnh lẽo u ám của người đàn ông, xuyên qua bức tường chắn giữa, trực tiếp mở miệng ngắt lời.
 
—— “Tôi đưa chìa khóa của biệt thự Thành Nam cho cô khi nào?”
 
Nhậm Huyên sửng sốt, trên mặt bất chợt hiện lên vẻ hoảng sợ, nắm chặt tay Trình Tiếu.
 
Trình Tiếu ngơ ngác dừng lại, không thể tin được nhìn vào hai mắt Thẩm Hòa Ninh, xoay người muốn quay trở về.
 
Từ góc độ của bọn họ, hoàn toàn không nhìn thấy Bạc Thời Dư, nhưng chỉ cần nghe anh nói chuyện, cũng chẳng khác nào dùng dao cứa vào động mạch.
 
Trình Tiếu oán trách trừng mắt nhìn Nhậm Huyên, buông tay cô ta ra, chính cô ta nói hôm nay Bạc Thời Dư đi rồi sẽ không thể quay trở lại! Sở dĩ Trình Tiếu dám làm những chuyện này, trước hết phải chắc chắn Bạc Thời Dư không ở đây, đồng thời anh cũng mặc kệ Thẩm Hòa Ninh!
 
Cô ta hoảng sợ tăng nhanh bước chân, ánh sáng tại con đường phía trước hành lang biến thành màu đen.
 
Giang Nguyên dẫn theo người từ trong bóng tối đi ra, đứng ở giữa, hoàn toàn chặn kín con đường, vốn dĩ cậu đang chờ để xua đuổi năm người chướng mắt kia đi, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
 
Cậu lập tức vẫy tay ra hiệu cho mấy người tiến lên, lôi kéo Nhậm Huyên và Trình Tiếu, xô đẩy bọn họ đến khoảng đất trống cuối hành lang, dừng lại phía trước chiếc xe lăn màu đen.
 
Bạc Thời Dư hơi nheo mắt, gọng kính khúc xạ ánh sáng, tựa như một thứ vũ khí được mài sắc bén, hai chân Nhậm Huyên mềm nhũn, vô thức che cổ tay, giấu ra sau lưng dùng lực kéo mạnh xuống.
 
“Vươn ra.”
 
Chỉ một câu yêu cầu ngắn gọn nhất, không chỉ Nhậm Huyên Trình Tiếu, mà năm người đàn ông trẻ tuổi ở đây làm gì có ai chưa trải sự đời, thế nhưng bọn họ vẫn phải rùng mình.
 
Nước mắt Nhậm Huyên ồ ạt chảy xuống: “Anh Thời Dư, em không phải, không phải ——”
 
Mạch máu trên mu bàn tay Bạc Thời Dư hằn lên dữ tợn, anh hơi ngẩng đầu, lông mi áp xuống, rõ ràng anh ngồi còn đối phương đứng, nhưng ánh mắt trịch thượng lạnh băng lại khiến cô ta bất giác run rẩy.
 
“Tôi đã từng nói, không thể gọi cách xưng hô này hay chưa?”
 
Anh trầm giọng ra lệnh.
 

“Vươn tay ra!”
 
Ngay sau đó, cánh tay của Nhậm Huyên bị người mạnh mẽ kéo ra, để lộ chiếc đồng hồ và tượng Phật Quan Âm chưa kịp tháo xuống.
 
Cô ta không rảnh bận tâm xem có bao nhiêu người đang nhìn mình, cũng không thể duy trì sự yếu đuối vô hại được nữa, hét lớn: “Em không có ác ý, em thật sự không có! Em chỉ thấy anh quá thống khổ, mãi không thể cắt đứt với cô ấy, em không muốn để cô ấy luôn dò xét kích thích anh, nên mới nghĩ cách, nghĩ cách khiến cô ấy hết hy vọng.”
 
“Chẳng phải anh vẫn muốn chấm dứt, không muốn cô ấy đi theo anh như vậy sao?” Cô ta cố gắng biện minh cho hành vi của mình, nước mắt chảy dài, nhìn thấy mà thương “Cho nên em mới giúp anh, em có thể thay anh giải quyết, chỉ cần cô ấy từ bỏ, anh sẽ không phải khó xử như vậy!”
 
Cô ta khóc nức nở: “Cô ấy đã tin rồi!”
 
Trái tim Thẩm Hòa Ninh như bị dây mây cuốn chặt, chặt đến nỗi không thở nổi, trước mắt có một lớp màng mỏng đã sớm tồn tại, cho tới bây giờ, nó mới gần đến mức có thể chạm vào, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái, cô có thể nhìn thấy núi băng khổng lồ thực sự bị chôn vùi dưới đáy biển sâu.
 
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ kia, dùng ngón tay ấn vào vết lõm của hai chữ cái, dây thần kinh hoàn toàn trói buộc Thẩm Hòa Ninh lại đau đớn dữ dội.
 
Gân xanh hằn trên trán, kéo dài đến đuôi mắt hẹp dài, tầm mắt của anh căn bản không dừng trên người Nhậm Huyên, mà nhìn chăm chú vào Thẩm Hòa Ninh, anh hỏi cô: “Ninh Ninh, cô ta nói gì với em?”
 
Thẩm Hòa Ninh ngậm đắng nuốt cay, cổ họng như có lửa đốt.
 
Cô đã đi đến một bước này rồi, còn có chuyện gì không thể nói!
 
Thẩm Hòa Ninh mở túi xách, lấy ra chiếc chìa khóa, ném thật mạnh xuống mặt đất: “Nói cái gì…… Nói người chú bắt đầu yêu từ thời niên thiếu chính là Nhậm Huyên! Lúc còn trẻ cố ý bỏ bê cô ta, sử dụng cháu như một công cụ, hiện giờ bởi vì chân bị thương, không nỡ khiến cô ta bị liên lụy, thế nên vẫn lấy cháu làm cớ!”
 
Giọng nói của cô càng thêm lạnh lùng, run rẩy mơ hồ: “Chú chấp nhận sự chủ động của cháu, tất cả những hành động thân mật với cháu, đều là để quên đi cô ta! Đồng hồ là chú tặng, mặt sau khắc tên cô ta, Quan Âm là chú đưa, muốn cắt đứt hoàn toàn với cô ta, ngay cả chìa khóa biệt thự chú cũng đưa cho cô ta, muốn để cô ta nghênh ngang bước vào nhà bất cứ lúc nào!”
 
“Chú yêu cô ta, yêu tới mức điên cuồng” Ngực cô phập phồng nhanh chóng, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt trong trẻo mà gay gắt “Cháu chỉ là một tên hề.”
 
Bạc Thời Dư chậm rãi gật đầu: “Đây là sự thật? Được, anh sẽ nói cho em biết sự thật.”
 
Thẩm Hòa Ninh không để ý, năm người đàn ông tụ tập bên người cô đã bị cưỡng ép rời đi từ khi nào, bên tai chỉ còn lại vài tiếng la hét giận dữ của Tạ Huyền Châu, dường như không cam lòng đang cố gắng ngăn chặn điều gì đó.
 
Nhưng lại không ngăn cản được.
 
Không ai có thể ngăn cản cơn lũ cuồn cuộn bùng nổ phá vỡ đê điều.
 
Bạc Thời Dư chống nạng, khó khăn đứng dậy khỏi xe lăn, dáng người anh cao lớn mảnh khảnh, không cần gì cả, gần như chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đủ áp bách, khi anh cúi đầu nhìn xuống một ai, có thể dễ dàng vây hãm và nhấn chìm người đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
 
Cổ tay áo sơmi bị gấp lại một cách lộn xộn, còn dính vết máu, theo động tác rũ xuống của cánh tay, một sợi dây màu đỏ đơn giản không đáng tiền, xâu một hạt đậu đỏ tuột xuống dưới.
 
Bạc Thời Dư đi từng bước tiến về phía Thẩm Hòa Ninh, thấp giọng hỏi cô: “Ninh Ninh, trước tiên hãy đồng ý với anh, đừng chơi người khác, được không?”
 
Các khớp xương trên tay Thẩm Hòa Ninh siết chặt đến mức chua xót, ánh mắt vẫn lạnh nhạt trong trẻo đối diện với anh, nói rõ ràng: “Dựa vào đâu, chú cho rằng chú có đủ tư cách để kiểm soát cháu? Cháu không chơi người khác, chẳng lẽ chơi chú sao?”
 
Cô nói năng khí phách: “Nhưng người đàn ông cháu đã chơi một lần, cháu không muốn chơi lại lần thứ hai!”
 
Tay Bạc Thời Dư nắm chặt cây nạng, ma sát đến nóng bỏng đau nhức, anh dùng hết toàn bộ sức lực đến gần Thẩm Hòa Ninh, thân thể tàn phá nghiền nát bụi gai dày đặc chém bao năm không đứt.

 
Cả thế giới chìm trong biển nước, anh chỉ có một hòn đảo nhỏ là Ninh Ninh, hận không thể đào rỗng trái tim để cô bước vào.
 
Người anh yêu như trân bảo, bởi vì anh mà phải chịu ấm ức, anh sợ nhất là cô khóc, nhưng lại khiến cô chảy nhiều nước mắt như vậy, còn bỏ mặc một mình cô tứ cố vô thân.
 
Tỏ tình như đi trên lớp băng mỏng, sao có thể để Ninh Ninh làm.
 
Người nên mổ xẻ trái tim, vạch ra máu thịt sôi trào vì cô, mở rộng cho cô bước tới chà đạp, tùy ý trả thù và trừng phạt, là anh.
 
“Anh không có tư cách.”
 
“Người anh bắt đầu yêu từ thời thiếu niên, là Thẩm Hòa Ninh.”
 
“Lúc em còn nhỏ, anh làm anh trai, yêu em một cách trong sáng.”
 
“Sau khi em khôn lớn trưởng thành, anh đã nảy sinh những suy nghĩ xấu xa với em, xem ảnh chụp và video em nhảy múa suốt đêm, bẩn thỉu…… thương nhớ người em gái do chính tay mình nuôi lớn, yêu em như một người đàn ông.”
 
“Thời niên thiếu anh yêu ai, anh sẽ dùng mọi thứ mình có để chiều chuộng cô ấy, hiện tại anh yêu ai, chỉ có thể nhẫn nại kiềm chế, bởi vì anh là người tàn phế cần được chăm sóc.”
 
“Chiếc đồng hồ kia, là món quà anh muốn tặng Thẩm Hòa Ninh vào sinh nhật tuổi mười sáu, mặt sau khắc hai chữ N, là chữ cái đầu viết tắt của từ Ninh Ninh, nhưng đến năm mười sáu tuổi, em đã không còn ở bên cạnh anh, chiếc đồng hồ chỉ tồn tại trong phòng làm việc của anh đã bị người đánh cắp.”
 
“Chìa khóa của biệt thự Thành Nam bị Chu Tĩnh Nhàn mang ra ngoài trao đổi, vào ngày đuổi bà ta ra khỏi nhà, anh đã thay khóa, chỉ ghi lại dấu vân tay của anh và em.”
 
Dưỡng khí trong phổi Thẩm Hòa Ninh không ngừng bị rút đi, trống vắng đến ngột ngạt, đối mặt với anh khó có thể hô hấp.
 
Anh đã gần trong gang tấc, trên làn da tái nhợt, lông mày và lông mi nhuốm màu mực, cùng màu đỏ thẫm ướt át bao bọc dày đặc lấy trái tim Thẩm Hòa Ninh.
 
Không đủ, vẫn chưa đủ.
 
Chênh lệch quá nhiều quá nhiều. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
 
Thẩm Hòa Ninh dùng đầu ngón tay bấu chặt làm rách váy, nhưng cô vẫn không chịu buông lỏng, thất thanh hỏi: “Quan Âm đâu, Quan Âm thì sao?”
 
Bạc Thời Dư nâng cổ tay lên, Quan Âm lắc lư rồi rơi xuống trước môi cô, mà chiếc bị tháo khỏi tay Nhậm Huyên, ném “Keng” xuống mặt đất, bị anh đạp dưới chân.
 
Anh nhìn Thẩm Hòa Ninh nói.
 
“Đeo Quan Âm, vì muốn trấn áp tâm ma, đừng thương nhớ em nữa.”
 
“Nhưng nó vô dụng.”
 
“Khi anh nhìn Quan Âm, Quan Âm cũng giống em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui