Thẩm Hòa Ninh nắm chặt túi xách trong tay, nhìn anh chằm chằm, cười nói: “Bạc tiên sinh, sao anh lại đến đây, không phải tôi đã xin lỗi rồi sao, tin nhắn WeChat kia không phải gửi cho anh.”
“Đúng vậy, không phải cho anh” Hai mắt của anh đã bị chiếc váy cưới trên người cô chiếm cứ hoàn toàn, hình ảnh vài phút trước lướt qua trước mắt, dáng vẻ cô ôn tồn ngoan ngoãn với đủ loại đàn ông bên người “Cũng không phải năm người kia, vậy em còn anh trai nào nữa?”
Thẩm Hòa Ninh nhướng mày, không thèm để ý: “Anh trai là cách xưng hô gì ghê gớm lắm sao, gọi ai mà chẳng được, tôi có quá nhiều anh trai, không đếm hết được, chắc cũng không cần phải giới thiệu từng người cho anh chứ?”
“Tuy nhiên, anh tới rồi cũng tốt” Cô thản nhiên nói “Đúng lúc nhìn trước dáng vẻ mặc váy cưới của tôi, nói không chừng, tới khi tôi kết hôn, gia đình chồng tôi sẽ mời anh ra mặt chứng kiến hôn lễ, dù sao mọi người bên ngoài đều biết, anh vẫn là chú nhỏ của tôi.”
Thậm chí cô còn xách váy lên xoay nửa vòng cho anh xem, cong đôi môi đỏ mọng ướt át hỏi: “Đẹp chứ, có giống cô dâu không, kỳ thật năm người bên ngoài kia, tùy tiện chọn người nào làm chồng cũng không tồi, anh không hài lòng về Triển Lăng, vậy bốn người khác thì sao, anh thấy tôi hợp với ai hơn?”
Một câu Bạc tiên sinh, một câu chồng tôi, cô gái nhỏ dường như không biết giết người như thế nào, nhưng lại hồn nhiên ngọt ngào trẻ con tùy ý đâm lưỡi dao sắc nhọn vào trái tim dơ bẩn của người khác, dù đã đâm xuyên thái nhỏ vẫn ngại chưa đủ.
Vừa dứt lời, từ nơi xa vang lên tiếng la hét của Tạ Huyền Châu và Nghiêm Ngộ, bọn họ đều đang gọi tên Thẩm Hòa Ninh, đồng thời tiến gần về phía bên này.
Thẩm Hòa Ninh nhìn chăm chú vào Bạc Thời Dư, lùi một bước về phía sau, cười vô cảm bạc tình, chuẩn bị bước ra ngoài.
Tiếng xe lăn phía sau bỗng nhiên nặng nề rõ ràng, nghiền qua thể xác đã bị chính tay cô đập nát, bàn tay lạnh băng của người đàn ông nắm chặt lấy cẳng tay của cô, cứng rắn kéo mạnh cô đến bên người.
Thẩm Hòa Ninh giãy giụa, muốn rút khỏi tay anh, trong lúc lộn xộn, nắp túi không kịp cài chặt đã vô tình bung ra, đồ vật bên trong rơi tán loạn đầy đất.
Khi món đồ đầu tiên rơi xuống, Thẩm Hòa Ninh đã cảm thấy có điều không ổn, tới lúc nhìn rõ thứ đó là gì, trong đầu cô ong một tiếng.
Đây tuyệt đối không phải túi xách của cô, có lẽ vừa rồi do quá sốt ruột nên cô đã lấy nhầm chiếc túi cùng mẫu mã với người khác.
Mà hiện tại, bên mép váy của cô đang rơi rớt chói lọi, ngoại trừ các loại mỹ phẩm tùy thân, còn có một hộp …… áo mưa vẫn chưa mở nắp.
Thần kinh Thẩm Hòa Ninh căng thẳng, trơ mắt nhìn Bạc Thời Dư ngồi trên xe lăn cúi người xuống, nhặt chiếc hộp hình chữ nhật kia lên, khớp xương ngón tay trắng tới mức lộ ra màu xanh lục.
Khi lời phủ nhận đến bên miệng, cô lập tức thay đổi, đập nồi dìm thuyền, muốn dùng thứ này khiêu khích anh lần nữa.
Thẩm Hòa Ninh tiến lên hai bước giật lấy: “Trả lại cho tôi.”
Trong vài giây lúc cô nói chuyện, chiếc hộp cứng rắn với các góc cạnh rõ ràng kia, đã bị vặn xoắn thành nắm rác rưởi, siết chặt giữa các ngón tay anh, góc cạnh sắc nhọn đâm vào da thịt.
Dường như anh không có cảm giác đau, cứ thế nắm chặt hằn lên các mạch máu dữ tợn, vùng da bị lõm xuống lộ ra màu đỏ sẫm, giọng nói của anh đã mất đi âm sắc bình thường, chậm rãi hỏi cô: “Thẩm Hòa Ninh, em muốn thế nào?”
Thẩm Hòa Ninh tràn đầy dũng khí, bật thốt ra: “Người trưởng thành yêu đương dùng đến thứ này không phải rất bình thường sao, anh không dạy tôi bài học thứ năm, dù sao tôi cũng phải tìm người khác để tiếp tục học chứ! Chẳng lẽ rời xa anh, tôi sẽ không trưởng thành được?!”
Cô cướp lại nó từ tay anh, tách năm ngón tay đang hung ác siết chặt của anh ra.
Bạc Thời Dư bị cô phá hủy tới mức phòng tuyến bấp bênh gần như sụp đổ, cô gái trước mặt đang mặc váy cưới, miệng không ngừng nói về chồng mình, sau đó lại giành giật với anh thứ đồ vật phải giao phó cả thể xác và tinh thần cho người khác.
Cô chỉ cười ngọt ngào với những người khác, anh đã bị tra tấn, hiện tại cô xé toạc mọi thứ cho anh xem, khiến chút ý chí miễn cưỡng có thể làm người của anh cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, đập tan tất cả những trân quý run rẩy của anh.
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh có chút ửng đỏ, đây là đòn đả kích nặng nhất mà cô có thể nghĩ ra, chẳng lẽ cô phải thật sự đóng cảnh giường chiếu cho anh xem sao?
Cô ép hỏi anh: “Bạc Thời Dư, anh tránh xa tôi không tốt ư, tại sao cứ phải quan tâm mọi thứ như vậy? Tôi lên giường với ai anh cũng can thiệp sao? Có phải anh thích tôi hay không?”
Đôi mắt của Bạc Thời Dư đen khủng khiếp, như muốn xé xác cô và nuốt vào trong bụng, hai chữ thích vặn xoắn lớp giới hạn cuối cùng của anh, kiểm soát anh như một sự cảnh giác.
Mỗi hành vi của Thẩm Hòa Ninh đều củng cố sự thật rằng cô không yêu anh.
“Không thích” Giữa hàm răng của anh lộ ra hơi thở rỉ sét “Không thích thì không thể quản em làm bậy hay sao? Hai mươi tuổi, em biết cái gì!”
Trong nháy mắt, sức lực của Thẩm Hòa Ninh giống như bị rút cạn.
Không thích.
Trong tình huống này, anh vẫn nói lại lần nữa, anh không thích.
Đối với anh mà nói, cô chỉ là một đứa trẻ vừa bước sang tuổi hai mươi, cho dù có một ngày anh điên cuồng vì ai, thì người đó cũng không phải cô.
Ánh đèn trong phòng thay đồ sáng tới mức lóa mắt, trước mắt Bạc Thời Dư bị bao phủ bởi một lớp tia máu mơ hồ, nhìn không rõ biểu cảm của Thẩm Hòa Ninh, tiếng bước chân càng ngày càng gần lối vào, không phải năm người bên ngoài.
Giọng nói của Thiệu Duyên bất ngờ truyền đến, lộ ra chút khàn khàn chán nản: “Làm gì thế, hai người mà cũng cãi nhau sao?”
Thẩm Hòa Ninh như lấy lại tinh thần, cô không nhìn Bạc Thời Dư nữa, cúi người nhặt đồ trang điểm trên mặt đất lên thả vào trong túi xách, cài kín nắp rồi xoay người, bước chân càng lúc càng nhanh, lướt qua người Thiệu Duyên.
Thiệu Duyên nhíu mày đi tới trước mặt Bạc Thời Dư, đối diện với đôi mắt hơi nhắm lại của anh, có chút không thể tin được: “Chương trình giải trí nhà tôi đầu tư vào, bị cậu ra giá cao cắt sóng ngay tại chỗ, tôi nghĩ tới việc ký hợp đồng với Thẩm Hòa Ninh nên đã tự động đứng sang một bên, đến xem Tu La Tràng yêu đương, kết quả thì sao đây, thật sự ồn ào đổ vỡ rồi?”
“Mấy ngày trước, Tần Miên đã chia tay với tôi, hiện tại tôi còn không phân biệt được ngày và đêm” Anh ta kéo khóe miệng “Muốn nhìn xem cậu và cô gái nhỏ yêu đương như thế nào, không ngờ Thẩm Hòa Ninh cũng có thể lộ ra biểu cảm lạnh lùng với cậu như vậy ……”
Thiệu Duyên nhớ tới điều gì, chần chừ nói: “Không đúng, có một lần tôi nhìn thấy Miên Miên gọi video call với Thẩm Hòa Ninh vào buổi tối, Miên Miên giúp cô ấy quay lại lời tỏ tình gì đó, cái khác không nghe rõ, chỉ nghe thấy một câu ——”
Anh ta nhớ lại: “Anh không biết, em yêu anh nhiều năm như vậy.”
Bạc Thời Dư đóng băng trên xe lăn, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt khiến Thiệu Duyên lạnh sống lưng.
Anh hỏi: “Cậu nói gì?”
Thiệu Duyên nhíu mày sâu hơn, xác định mình không nhớ nhầm, nói lại lần nữa: “Chính là câu đó, cho dù chênh lệch một hai từ thì vẫn là ý tứ này, liên tục mấy ngày liền, hai cô ấy đều video call thực hiện màn tỏ tình gì đó, quay xong còn phải cắt nối biên tập, rất có tâm. Lúc ấy tôi còn mừng cho cậu, cảm thấy cuối cùng cậu không cần phải khổ sở như vậy nữa, cũng không muốn tiết lộ trước, nên mới không nói cho cậu.”
“Thẩm Hòa Ninh nói mấy lời tỏ tình này, không phải với cậu, thì còn có thể là ai, cô ấy mới bao nhiêu tuổi, ngoại trừ cậu, cô ấy còn có thể yêu ai rất nhiều năm.”
Nước đá và lửa rừng dường như bị ném xuống cùng lúc, tận tình tàn sát bừa bãi trên người Bạc Thời Dư, anh nói không thành câu: “Khi nào, bao lâu rồi?”
Thiệu Duyên buồn bực, trả lời chắc chắn: “Khoảng một tháng, Miên Miên đã xa tôi hơn nửa tháng, tôi không thể nhớ nhầm.”
Một tháng.
Một tháng trước, sinh nhật của Ninh Ninh còn chưa qua.
Khi đó cô vẫn là Hòa Miêu của anh, trong mắt chỉ có bóng dáng một mình anh, gọi anh trai, dán vào ngực anh muốn làm gì thì làm.
Một câu nói giống như một câu thần chú giết chết trái tim, trong tích tắc, nó có thể phá hủy tinh thần mạnh mẽ của một người.
Trái tim Bạc Thời Dư bị áp bách kín mít không kẽ hở, không thể thở dốc, anh kéo lung tung cổ áo thít chặt, nhắm mắt thật sâu, dù mở thế nào cũng không thể kìm nén được sức nóng như thiêu đốt bên trong.
Ngày nào Thẩm Hòa Ninh và Tần Miên cũng dùng di động video call trò chuyện, làm như vậy để cả hai không bị quấy nhiễu, nhưng ít nhất khi cắt nối biên tập, phần lớn cô sẽ sử dụng máy tính.
Bạc Thời Dư rời khỏi studio đến thẳng Học Viện Múa, cho dù phải xông vào ký túc xá của cô, dùng phương pháp dơ bẩn, anh cũng phải lấy được máy tính của cô.
Anh không tin……
Anh không thể tin được, Ninh Ninh sẽ thật sự rung động vì anh.
Bạc Thời Dư đã tới cổng Học Viện Múa, trước mắt chỉ toàn là cảnh tượng anh lần lượt đưa cô trở về trường học, mỗi lần anh đều lạnh nhạt với cô.
Vali hành lý của cô rất nhỏ, nó đã từng trải rộng trước mặt anh, bên trong chỉ có quần áo và đồ dùng cá nhân, nào có đủ loại đồ điện tử như các bạn cùng trang lứa, càng không mang theo notebook gì cả.
Lúc ở nhà cô vẫn luôn sử dụng máy tính trong phòng, là anh chuẩn bị cho cô.
Dòng máu bị đóng băng gào thét chảy ngược, bên tai anh không nghe thấy giọng nói nào khác, chỉ biết dặn dò Giang Nguyên trở về biệt thự Thành Nam, phần ý thức còn lại hoàn toàn bị chiếm cứ bởi mọi thứ liên quan đến cô trong quá khứ.
Xe chưa kịp lái vào tầng hầm, anh đã chống nạng xuống xe trước cửa, dù biết có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế bản năng vỡ bờ ở trong xương, muốn bước qua, hãy chạy tới, chính là cách nhanh nhất để anh đến đó.
Cổ áo luôn nghiêm chỉnh của Bạc Thời Dư khá rời rạc, yết hầu sắc bén cắt lên xuống, anh đẩy cánh cửa phòng ngủ mà anh căn bản không dám đặt chân vào đó, máy tính vẫn yên lặng nằm trên bàn như lúc Thẩm Hòa Ninh rời đi.
Anh loạng choạng vấp ngã, nhẫn giữ màn hình, cho tới khi nóng ran đau đớn mới mở lên.
Cô cài đặt mật khẩu.
Lời nhắc mật khẩu là một câu đơn giản nhất ——
“Sinh nhật chồng yêu.”
Bạc Thời Dư như bị rơi xuống biển sâu, nhìn chằm chằm vào hai chữ thiêu đốt trái tim kia, ngón tay ấn lên bàn phím, hơi run rẩy nhập ngày sinh của mình vào.
Một giây sau.
Màn hình mở khóa thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...