Thẩm Hòa Ninh nghe anh nói xong những lời này, trước mắt phủ kín hơi nước.
Cô cắn chặt môi để kìm lại nước mắt, nuốt xuống hai chữ “Anh trai” đang vô thức xoay quanh đầu lưỡi, cô không gọi anh, càng không bộc lộ chút tình cảm nào trước mặt anh.
Cô nhớ tới ngày gặp lại trong văn phòng trường Đại Học Y, lần đầu tiên Bạc Thời Dư nhắc đến danh xưng “chú nhỏ”, từ đó về sau, mặc dù cô luôn gọi anh, nhưng anh chưa từng thật sự đồng ý một lần nào, tất cả những trường hợp cần anh tự xưng, anh cũng đều lấy bối phận chú cháu này, vạch rõ giới hạn với cô.
Anh đã kiên trì trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, hôm nay lại bị phá vỡ bởi thái độ dứt khoát của cô hay sao?
Điều đó chứng tỏ rằng, anh căn bản không muốn làm chú nhỏ gì cả, từ trước đến nay anh vẫn là người anh trai yêu thương cô, chưa bao giờ thay đổi, chỉ là thật sự tồn tại lý do khó nói mà cô không biết, mới buộc anh phải đưa ra lựa chọn này.
Vậy nên, vào buổi tối sinh nhật anh đã nói với cô những lời tuyệt tình như vậy, đuổi cô rời đi, cũng có thể là thật sự trái lương tâm đúng không?
Trong khoảng thời gian này, cô cố ý chọc tức anh, công sức không phải hoàn toàn vô dụng, cô không bị vứt bỏ, không phải tự mình đa tình, có lẽ cô…… thật sự được yêu, đúng không?
Lòng bàn tay non mềm của Thẩm Hòa Ninh gần như bị rách vì siết chặt, nỗ ấm ức kìm nén bao nhiêu ngày lặng lẽ bộc phát, nước mắt đã trào đến lông mi, lại bị cô mạnh mẽ ngăn chặn.
Cô duy trì vẻ lãnh đạm, gọn gàng dứt khoát hỏi anh: “Là chú yêu cầu cháu gọi chú bằng chú nhỏ, vì sao bây giờ lại sửa thành anh trai, Bạc Thời Dư, rốt cuộc chú có ý gì, chú chỉ muốn có em gái thôi sao?!”
“Vậy chú có biết, em gái không thể xoay quanh anh trai cả đời, chắc chắn cô ấy sẽ yêu đương rồi kết hôn, sống ở hai thế giới với anh!”
Hơi thở của Bạc Thời Dư quá nặng nề, liên tục mài giũa trên vùng da quanh tai cô, lạnh lẽo dày đặc và nóng bỏng mâu thuẫn đan xen vào nhau, giữa đôi môi ẩn nhẫn lộ ra chút mùi rượu nhợt nhạt.
Trái tim Thẩm Hòa Ninh như thắt lại, ý thức được tối nay anh đã uống rượu, bởi vì tác dụng của cồn nên anh mới thất thố sao?
Cô sống một giây bằng một năm chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng thật lâu sau, thang máy bên kia đã có người đi ra, anh vẫn không nói lời nào, chỉ là kết cấu cơ thể căng ra một cách khiếp người, mỗi mạch đập nhảy lên đều giống như vắt kiệt tâm trí, sự rung động khiến cô phát đau.
Thông qua chiếc gương một chiều phía sau, Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy Triển Lăng đang đi về hướng bên này.
Cô thất vọng hít nhẹ chóp mũi, nắm lấy tay Bạc Thời Dư, mạnh mẽ tách từng ngón tay tái nhợt của anh ra khỏi hông cô.
Bạc Thời Dư im lặng, nhưng tay lại dùng sức giống như phát điên, ghì chặt cô vào trước ngực.
Anh không muốn em gái, người anh muốn là Thẩm Hòa Ninh, muốn cô mất đi tự do, trói chân cô, bẻ gãy cánh của cô, nhốt cô ở bên người, cười vì anh, rơi lệ vì anh, đôi mắt chỉ có thể được lấp đầy bởi anh, không thể dung nạp thêm bất cứ người dư thừa nào.
Muốn không từ thủ đoạn khóa chặt Ninh Ninh, mặc kệ cuộc sống của cô có phải chỉ vừa mới bắt đầu ở độ tuổi hai mươi hay không, cũng không quan tâm việc vài thập niên sau này cô phải đối mặt với một người tàn phế tâm lý vặn vẹo, không có cách nào chăm sóc cô, không thể bảo vệ cô, tất cả những điều anh có thể làm là đưa ra các yêu cầu cuồng tín vô tận với cô từ ngày này qua ngày khác, dùng cái chân gãy này hiếp bức cô, ra lệnh cho cô phải yêu anh.
Nhưng anh không nỡ.
Cho dù bị cô xảo từng đao như vậy, vài ngày nữa chỉ còn lại một nắm xương tàn, anh vẫn không đành lòng.
Ninh Ninh không yêu anh, dựa vào đâu mà anh lại kéo cô vào hố lửa.
Chỉ là quá đau, đau tới mức thật sự không chịu đựng nổi, giống như mê muội muốn nghe cô gọi tiếng anh trai, coi nó như một liều thuốc giảm đau tạm thời.
Yết hầu của anh lởm chởm lên xuống, bóp chặt cô nói: “…… Em gái làm sao vậy? Không phải em vẫn chưa trả hết nợ cho anh sao, nếu chưa trả hết, anh vẫn có thể quản được em, anh không hài lòng về người kia.”
Thẩm Hòa Ninh không nhận được đáp án mình muốn, cô vừa tức vừa khổ sở đẩy vai anh ra.
Cũng may…… cũng may cô vẫn chưa chính thức thổ lộ với anh.
Đoạn video tỏ tình kia cô đã dày công chuẩn bị rất nhiều ngày, nó được quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần, hiện tại vẫn còn lưu trong máy tính tại phòng ngủ của biệt thự Thành Nam. Lúc ấy cô bị đả kích quá lớn, ra đi vội vàng, không nghĩ tới việc xóa bỏ, hiện tại càng không cơ hội qua đó xử lý, nhìn dáng vẻ trước mắt của Bạc Thời Dư, chắc hẳn anh cũng không động đến những thứ mà cô đã dùng.
Không tỏ tình, anh sẽ không biết cô yêu anh nhiều tới mức nào, như vậy cô có thể không kiêng nể gì mà tiếp tục nâng giá cho anh.
Thẩm Hòa Ninh lạnh giọng nói: “Nếu đã như thế, cháu lại càng phải nắm chặt thời gian, hoặc tự mình kiếm tiền trả lại chú, hoặc nhanh chóng yêu đương rồi vội vàng kết hôn, tìm chồng cháu trả lại cho chú, cắt đứt sạch sẽ với chú nhân lúc còn sớm!”
Đó không phải là thuốc giảm, mà là thuốc thúc giục anh chết thật sớm.
Bạc Thời Dư lợi dụng bóng tối, đáy mắt đỏ ngầu: “Thẩm Hòa Ninh, em một vừa hai phải thôi!”
Tay Thẩm Hòa Ninh hơi lệch ra ngoài, cô hoảng hốt cảm giác như mình vừa cào anh, cổ tay cô run lên, giọng nói kiên trì sự cứng rắn: “Cháu không thể gọi chú là anh trai, hiện tại có quá nhiều người đàn ông muốn làm anh trai của cháu, cháu tùy tiện chọn một người trong số họ, cũng sẽ không chọn chú.”
“Nếu chú không thích được gọi là chú nhỏ, vậy sau này cháu sẽ gọi Bạc tiên sinh giống như bao người khác” Cô cười lạnh “Không đúng, không có sau này gì hết, chúng ta sẽ không gặp nhau thường xuyên, Bạc tiên sinh cũng không cần gọi, chi bằng cứ coi như không quen biết đi.”
Mắt thấy Triển Lăng sắp đi tới bên cạnh xe, Thẩm Hòa Ninh ít nhiều có chút căng thẳng, giọng điệu cũng nặng nề hơn trước: “Còn nữa, trước đó cháu không biết anh Triển Lăng là sinh viên của chú, bất kể chú có suy nghĩ như thế nào, cũng đừng bởi vì cháu mà giận chó đánh mèo lên anh ấy và ba mẹ của anh ấy, cả nhà bọn họ đều là người tốt.”
Một câu bảo vệ, một câu cảnh cáo, ấm lạnh xa gần được phân biệt quá mức rõ ràng, giẫm đạp con người vào khe núi sâu.
Bộ xương duy nhất còn sót lại của Bạc Thời Dư cũng bị cô xé nát, anh nhìn thẳng vào cô: “Ở trong mắt em, anh là người như vậy sao, em sợ anh làm anh ta khó xử? Em mới quen biết được mấy ngày, đã thích anh ta nhiều như thế?”
Thẩm Hòa Ninh không cam lòng yếu thế: “Quen biết chú mười sáu năm, không phải cũng có thể nói cắt là cắt được đấy sao, mấy ngày đã xảy ra chuyện gì ư? Có thể yêu đương, có thể bàn chuyện cưới hỏi! Anh Triển Lăng và cháu chỉ cách nhau có vài tuổi, anh ấy sẽ không coi cháu là trẻ con giống như chú, anh ấy đẹp trai và chiều chuộng cháu, cộng thêm tương lai đầy hứa hẹn, chẳng lẽ cháu không nên thích?”
Đột nhiên phía xa có một chiếc xe chạy tới, ánh đèn pha chói lọi vụt qua, không hề dự báo trước chiếu sáng gương mặt Bạc Thời Dư.
Những lời còn lại của Thẩm Hòa Ninh đều mắc kẹt trong cổ họng, cô ngây người nhìn anh.
Anh không đeo kính, hốc mắt rất sâu, dưới hàng mi nửa rũ xuống, không thể nhìn ra bao nhiêu màu trắng đen bình thường, chỉ toàn là tơ máu hỗn độn, rõ ràng anh đang ở trước mặt cô, lại giống như một mình chìm trong băng tuyết, cảm giác cô đơn tuyệt vọng và dữ dội nào đó ở trên người khiến chóp mũi người ta chua xót.
Ánh đèn nhanh chóng vụt qua, Thẩm Hòa Ninh muốn nhìn kỹ cũng không còn cơ hội, điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông, tiếng chuông lấp đầy chiếc xe chật chội, rồi lại phiêu đãng ra bên ngoài.
Là Triển Lăng gọi điện, anh ta không tìm thấy cô.
Thẩm Hòa Ninh kìm nén nhịp tim hỗn loạn, vừa định nói chuyện, Bạc Thời Dư đột nhiên buông một tay ra, móc vào cửa xe đẩy ra ngoài, Triển Lăng đang tìm lung tung như ruồi không đầu, nghe tiếng quay đầu lại.
Cho dù ánh đèn ở gara có mờ mịt tới đâu, cánh cửa mở rộng như vậy cũng không có khả năng ẩn hình, cảnh tượng nên thấy hay không nên thấy đều đã nhìn rõ ràng.
Thần kinh Thẩm Hòa Ninh lập tức thắt chặt, cô vội vàng muốn xuống khỏi người Bạc Thời Dư, cánh tay nổi đầy mạch máu của Bạc Thời Dư khống chế cô, ánh mắt hung hăng vặn xoắn cô: “Thích anh ta? Anh cho em thích.”
Triển Lăng híp mắt, theo bản năng đi về hướng bên này, tới càng gần càng nhìn rõ ràng, trái tim như muốn nổ tung, kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ.
Vị giáo viên hướng dẫn cấp thần như sương tuyết trên núi cao của anh ta, đang ôm cô cháu gái lã chã chực khóc, không gian tại hàng ghế sau rộng lớn như vậy, nhưng hai người vẫn kề sát vào nhau, một người đang cố gắng đẩy người còn lại ra xa.
Khắp nơi đều u ám tối tăm, chỉ có nơi này giống như một xoáy nước thật sâu, âu phục nghiêm chỉnh và váy dài lộng lẫy xinh đẹp, trưởng thành cao quý và trong sáng quyến rũ, nhìn thế nào cũng không giống chú cháu đứng đắn.
Tam quan của Triển Lăng sụp đổ, cả người cứng đờ, há miệng nhưng lại chậm chạp không dám tiến lên, cho đến khi Bạc Thời Dư ấn chặt eo Thẩm Hòa Ninh, không cho phép cô phản kháng, ném chìa khóa xe về phía Triển Lăng.
(*):Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.
Triển Lăng có loại bản năng tuyệt đối phục tùng Bạc Thời Dư, hai tay bắt lấy chìa khóa một cách chính xác, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng phủ đầy sương tuyết của người đàn ông: “Ngồi lên phía trước, lái xe, đưa cô ấy trở về trường.”
Triển Lăng muốn khóc ngay tại chỗ, anh ta muốn nói mình sẽ đưa Thẩm Hòa Ninh đi ăn cơm với mọi người trong gia đình, muốn bàn chuyện cưới hỏi, muốn chính thức theo đuổi cô. Hiện giờ lại tận mắt nhìn thấy cô ngồi trong lòng người đàn ông mình sợ nhất, bị ra lệnh cưỡng chế lái xe đưa bọn họ rời đi.
Tứ chi của Thẩm Hòa Ninh đều đã tê rần, không ngờ Bạc Thời Dư sẽ làm như vậy, cô cắn khớp hàm tới mức lên men, tức giận thấp giọng nói: “Chú điên rồi! Ai cũng biết cháu là cháu gái của chú!”
Dây thanh quản của Bạc Thời Dư bị cô giẫm nát: “Vậy thì sao, em không muốn anh ta nhìn thấy cảnh tượng lúc này?”
Hiện tại, người đang ôm cô không phải là Bạc Thời Dư trước kia, Thẩm Hòa Ninh đã lờ mờ nhận ra sự suy sụp của anh, nhưng nó vẫn chưa đủ để lộ ra phần lõi thật sự được bao bọc trong núi băng.
Cô tin chắc lúc này tuyệt đối không thể mềm lòng với anh, không thể rơi vào thế hạ phong, nếu không anh sẽ càng bọc càng sâu, rất khó để đâm thủng trái tim anh.
Cô liếc mắt nhìn Bạc Thời Dư một cái thật sâu, sau đó cũng tàn nhẫn, thoát khỏi sự kiềm chế của anh rồi bước ra khỏi xe.
Cô biết nếu cô không quan tâm, nhất định sẽ làm anh bị thương, nhưng cô vẫn không quay đầu lại.
Thẩm Hòa Ninh lập tức đi đến trước mặt Triển Lăng, giật lấy chìa khóa xe trong tay anh ta, xoay người ném cho Bạc Thời Dư, kéo tay áo Triển Lăng cùng nhau lùi về phía sau hai bước, xa cách lạnh lùng cứng rắn nói: “Bạc tiên sinh, tôi và bạn trai của tôi còn có việc riêng, ngài cứ tự nhiên.”
Cô kéo Triển Lăng bước nhanh về phía trước, tóc Triển Lăng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh ta thấy chết không sờn, thấp giọng hỏi: “…… Ninh Ninh, em nói thật cho anh biết, có phải anh gặp rắc rối rồi không, có chết người không, có phải sẽ không tốt nghiệp được hay không, cả đời không thể làm bác sĩ, cả nhà bị Crane Medical nghiền thành bã, anh ——”
“Câm miệng” Trong mắt cô long lanh ánh nước, khẳng đinh “Anh ấy không phải người như vậy.”
Thẩm Hòa Ninh lên xe của Triển Lăng, một chiếc xe thể thao rất ngầu lại lái xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như hoảng sợ dịch qua bên cạnh Maybach, cửa sổ xe ở ghế phụ đặc biệt hạ xuống, gương mặt xinh đẹp lãnh đạm của cô gái vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó cô nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với người đàn ông bên cạnh.
Sau khi bóng xe biến mất, gara tĩnh mịch không còn tiếng động dư thừa, rơi vào luyện ngục trống trải.
Bạc Thời Dư vẫn ngồi đó duy trì tư thế ôm cô, sống lưng thẳng tắp chậm rãi cong xuống, như thể bị người gõ đứt từng tấc một.
Trên cổ tay có vài vết máu do cô cào ra, anh cau mày, bệnh hoạn đưa miệng vết thương lên môi, nhẹ nhàng chạm vào, giữa hàng mi khép chặt tràn đầy nóng ẩm đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...