Cưng Chiều

Thẩm Hòa Ninh đang ở trong trung tâm thương mại, cô đoán được biệt thự Thành Nam quản lý nghiêm ngặt, đồ chuyển phát nhanh sẽ không thật sự bị vứt bỏ dễ dàng như vậy, thế nên trái tim vẫn luôn thắt lại, bị siết chặt bởi những móng vuốt sắc nhọn vô hình, chờ đợi một cuộc điện thoại căn bản không biết có tới hay không.
 
Khi Giang Nguyên gọi đến đây, chóp mũi cô có chút chua xót, nhưng điều đó cũng nằm trong dự kiến, thái độ của Bạc Thời Dư đối với cô đã dứt khoát như vậy, sao có thể dễ dàng chủ động tìm cô.
 
Cô cố ý để người đàn ông bên cạnh nghe điện thoại, còn nói những lời thật sự ái muội.
 
Sau đó, khi ngón tay sắp bị vặn gãy, cuối cùng cô cũng chờ được cuộc gọi của Bạc Thời Dư, ngay lúc giọng nói của anh truyền vào lỗ tai cô, lông mi của cô không chịu khống chế mà hơi ẩm ướt, cố gắng bình tĩnh trở lại.
 
Ấm ức, tuyệt vọng, cô đơn sợ hãi, cộng thêm cùng đường bí lối, bị ép đến mức không còn cách nào, đành phải nhẫn tâm đập nồi dìm thuyền với anh.
 
Nếu không khiến anh đau khổ, sao anh có thể lộ ra sơ hở.
 
Tuy rằng loại sơ hở này hơn phân nửa là do một mình cô tình nguyện ảo tưởng, nhưng ngộ nhỡ nó thật sự tồn tại thì sao, dù chỉ là một chút, nó cũng thứ duy nhất cô có thể nắm lấy, để chứng minh rằng anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
 
Cô nhất định không được yếu thế, càng không thể bộc lộ trái tim mình với anh, thể hiện ra càng nhiều, những tổn thương mà anh mang đến sẽ càng sâu sắc.
 
Từ hôm nay trở đi, cô cần phải coi Bạc Thời Dư như…… một người xa lạ, hoàn toàn không quan tâm đến anh, nếu anh vẫn còn tình cảm với cô, vậy hãy đâm vào nơi mềm mại nhất của anh.
 
Thẩm Hòa Ninh ngồi trong một góc nhỏ của phòng thử đồ, ngón tay siết chặt làn váy. Ngay từ đầu, những lời nói với Bạc Thời Dư qua điện thoại, cô đã phải nghiêm túc suy nghĩ từng từ một, nhưng sau đó cô lại không kìm được mà bộc lộ cảm xúc chân thật.
 
Càng ấm ức càng phản nghịch.
 
Cô hỏi một cách đương nhiên: “Vì sao cháu lại không dám? Chú nhỏ, chú cùng cháu gây chuyện lâu như vậy, không phải vì muốn cháu rời xa chú hoàn toàn hay sao? Cháu đã nghe lời và tránh xa, đổi một người khác để quấy rầy, không phải chú nên cảm thấy vừa lòng hay sao? Tại sao chú vẫn còn muốn hỏi cháu về mối quan hệ của cháu với người khác?”
 

“Khi cháu lừa chú nói mình là Thẩm Hòa Miêu, cháu cũng đã nói rõ ràng, cháu muốn yêu đương” Giọng điệu của Thẩm Hòa Ninh rất ổn định, căn bản không thể nghe ra cô đang yên lặng rơi nước mắt “Nếu ngay từ đầu chú cũng chỉ chơi đùa với cháu, không có ý định nghiêm túc với cháu, vậy khi dạy cháu, không phải chú nên nghĩ tới việc, sau này cháu sẽ sử dụng những hành động thân mật đó với người khác hay sao?”
 
Từ môi lưỡi đến phế trái tim Bạc Thời Dư đều bị cô cứa bằng những nhát dao mềm mại, máu thịt mơ hồ giấu ở sâu bên trong buộc phải mạnh mẽ nuốt xuống, những thân mật khăng khít chỉ thuộc về anh, những nơi chỉ có anh chạm qua, anh hôn qua, đều bị cứng rắn xé toạc khỏi lòng bàn tay anh.
 
Hơi thở của anh gần như biến mất bên tai cô, thật lâu sau mới vang lên lần nữa, giống như bị ngâm trong cát sỏi: “Anh không quan tâm em yêu đương với ai, nhưng anh không thể để em ra ngoài tùy tiện như vậy.”
 
Mới qua bao lâu, chỉ hai ba ngày mà thôi.
 
Rời xa anh, vừa quay đầu cô đã có thể tìm người khác thân mật.
 
Cô nào có trái tim.
 
Nhưng anh chỉ có thể cảm thấy may mắn vì cô không có trái tim, thế nên mới không phải đau khổ vì anh.
 
Bạc Thời Dư không nhịn được thấp giọng ho khan một tiếng, theo động tác của anh, bạch ngọc Quan Âm trên cổ tay đập vào xe lăn, phát ra âm thanh chói tai như muốn vỡ vụn. Khi cô và anh ngọt ngào nhất, anh đã tự hỏi, ngoại trừ chơi đùa, liệu Ninh Ninh có một chút tình yêu nào dành cho anh hay không?
 
Đến cuối cùng thì điều đó vẫn chỉ là ảo tưởng.
 
Thẩm Hòa Ninh nghe xong lời anh nói, cô dứt khoát đáp trả: “Chú nhỏ, không phải trước kia chú đã nói rồi sao, chúng ta chỉ là chú cháu bình thường nhất, bởi vì tình bạn giữa bậc cha chú nên mới miễn cưỡng nhấc lên quan hệ, vì sao cháu hôn chú thì được, hôn người khác thì lại là tùy tiện?”
 
“Chú không muốn cháu, cháu vẫn còn rất nhiều người để lựa chọn, muốn làm anh trai của cháu, còn phải xếp hàng dài ở phía sau” Cô cố ý thêm chút ngọt ngào vào trong giọng nói của mình “Cho dù cháu yêu đương hay tìm người chơi cùng, chú đều không có tư cách để quan tâm.”
 
Âm cuối kết thúc gọn gàng, tay Thẩm Hòa Ninh run rẩy, cúp điện thoại thật mạnh.

 
Người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn đứng cách đó không xa, rất lịch thiệp không ghé sát vào nghe lén, anh ta cảm thấy hơi do dự với giọng nói vừa rồi trong ống nghe, không hiểu sao lại có chút quen thuộc, nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh đặt điện thoại xuống, anh ta mới lấy lại tinh thần, rút khăn giấy bước nhanh tới lau nước mắt cho cô: “Sao em vẫn khóc?”
 
Thẩm Hòa Ninh né tránh, đôi mắt ướt dầm dề lạnh lùng nhìn anh ta: “Học trưởng, đừng tưởng rằng vừa rồi tôi cho anh gọi hai tiếng Ninh Ninh, thì chúng ta đã quá quen thuộc, công việc là công việc, đừng vượt rào.”
 
Trước mắt là đối tượng cho đơn hàng mới do cô lựa chọn, Triển Lăng, đang học nghiên cứu sinh tại Đại Học Y, giá cao, điều kiện vượt trội về mọi mặt, chắn chắn là đối tượng tương xứng không thể bắt bẻ trong mắt những người khác, điều quan trọng nhất chính là, giáo viên hướng dẫn của anh ta là Bạc Thời Dư.
 
Sau khi xác định, bình thường Triển Lăng không hay để ý đến những chuyện tầm phào, cũng không biết mối quan hệ giữa cô và Bạc Thời Dư, cô mới nhận đơn đặt hàng của anh ta, đồng ý sẽ cùng anh ta về gặp ba mẹ, giải quyết việc thúc giục kết hôn.
 
Triển Lăng bất đắc dĩ đặt khăn giấy vào tay cô: “Được rồi, nếu đã là công việc, em cũng nên tận tâm một chút, buổi tối ngày mai gặp mặt ba mẹ anh, em hãy mặc chiếc váy vừa mới thử, trong thời gian hợp tác, em không thể bài xích anh, phải làm bạn gái tốt của anh, tình cảm sâu sắc, kiểu sẵn sàng kết hôn ấy.”
 
Nguyên tắc bán thời gian của Thẩm Hòa Ninh từ trước đến nay luôn rất rõ ràng, sau khi tiếp nhận đơn hàng, cô sẽ thực hiện yêu cầu của đối phương trong phạm vi hợp lý, cô gật đầu, ngón tay vẫn đang ấn chặt di động, chóp mũi đỏ ửng.
 
Anh, anh có thể vì em mà đau lòng một chút hay không.
 
Bạc Thời Dư vẫn ở văn phòng, áo blouse trắng bị cởi ra ném sang một bên, tháo hai cúc trên cổ áo sơmi thít chặt, lúc này anh mới có thể miễn cưỡng duy trì hơi thở.
 
Cánh cửa dẫn vào phòng ngủ bên trong mở ra một nửa, để lộ đuôi giường, trên chiếc giường đó, Ninh Ninh đã từng lén lút bò lên dụ dỗ anh, nép vào trong ngực anh giống như người không xương, để anh tùy ý đụng chạm, lần đầu tiên anh phóng túng cho khát vọng được nắm tay và ôm lấy cô.
 
Xúc cảm khi đó vẫn còn khắc sâu trong thân thể, chỉ có mình anh biết, mỗi lần tiếp xúc gần gũi với cô, anh đều phải dùng toàn bộ sức lực để kìm nén sự sôi sục khắp người, các sợi dây thần kinh ở tứ chi mẫn cảm lạ thường với cô, khao khát cô như một tên bệnh hoạn, mà anh chỉ có thể cẩn thận vuốt ve hôn môi cô, coi độc dược như trân bảo, như vậy mới có thể duy trì bản thân mình giống một con người.
 
Hiện tại cô đã cất đi, muốn đưa cho người khác.

 
Ngoại trừ anh, bọn họ cũng sẽ vươn tay chạm vào cô giống như anh.
 
Sẽ không……
 
Cô sẽ không nhanh như vậy đâu.
 
Cô gái nhỏ chỉ hư trương thanh thế (*), thị uy với anh mà thôi.
(*):Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
 
Bạc Thời Dư tự lừa dối mình, cầm bức ảnh của Thẩm Hòa Ninh, màu đỏ sẫm ứ đọng trong con ngươi khuếch tán ra toàn bộ mắt.
 
Anh theo thói quen định mở mắt kính ra đeo vào, sợ Ninh Ninh nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn thật sự của anh sẽ sợ hãi, nhưng rồi lại chậm chạp nhớ ra, Ninh Ninh sẽ không bao giờ nhìn thấy được.
 
Đến lúc này, cảm giác thực sự mất đi Thẩm Hòa Ninh, cuối cùng cũng đổ ập xuống người anh, nỗi đau đã vượt xa giới hạn của sức tưởng tượng.
 
Thời gian mười sáu năm, trước giờ anh chưa từng thử, khi Ninh Ninh không còn tình cảm gì đặc biệt với anh, hóa ra dưới thái độ lạnh nhạt cùng vài câu nói của cô, có thể dễ dàng đâm thủng trái tim anh, đưa anh vào chỗ chết.
 
Điện thoại liên tục rung lên, Bạc Thời Dư không nghe máy, mãi đến khi Giang Nguyên  nhẹ nhàng gõ cửa, nín thở thăm dò tiến vào, khoảnh khắc nhìn thấy người ngồi trên xe lăn, cho dù đã chuẩn bị một chút tâm lý, nhưng cậu vẫn bị trạng thái của anh làm cho kinh ngạc tới mức vành mắt nóng lên.
 
Giang Nguyên không dám nhìn lâu, cúi đầu nói nhanh: “Anh Thời, tiệc mừng thọ của ông cụ đã được sắp xếp vào buổi tối ngày mai, địa điểm do chính ông cụ đề xuất, không tổ chức ở nhà cũ, mà ở Lâm Giang Tiên.”
 
Bạc Thời Dư buông tấm ảnh trên tay xuống, cau mày vuốt phẳng từng góc một, cổ họng phát âm khó khăn, có chút vất vả đọc từng chữ, không mở miệng trả lời Giang Nguyên.
 
Anh dùng đầu ngón tay xoa mặt Thẩm Hòa Ninh.
 
Ninh Ninh ngoan, ấm ức em phải chịu mấy ngày trước, anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời cho em.

-
Hai ngày sau, vào lúc 7 giờ tối, ông cụ Bạc mặc bộ trang phục nhà Đường với họa tiết sẫm màu, lấy danh nghĩa của mình, gọi một chiếc xe thể thao có giá trị cao nhất, ung dung xuất phát từ nhà cũ tới Lâm Giang Tiên do ông chỉ định, tổ chức đại tiệc mừng thọ 75 tuổi.
 
Nhà họ Bạc trọng lễ nghĩa, cũng chú trọng ngày sinh nhật, những năm trước, tiệc mừng thọ đều tổ chức rất lớn, cho dù sau khi Bạc Thời Dư cầm quyền, chán ghét náo nhiệt, cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ lời phản đối nào về vấn đề này, luôn đáp ứng các yêu cầu của ông, tất nhiên năm nay còn hơn thế nữa.
 
Ông nghĩ tới mục tiêu đã đạt được, các nếp nhăn ở đuôi mắt hằn sâu theo nụ cười.
 
Rời xa con nhóc kia, cộng thêm một viên đủ sức nặng vào tối nay, ông tin chắc bọn họ có thể thật sự cắt đứt, kế tiếp dù có lựa chọn đối tượng liên hôn như thế nào, tóm lại không thể thoát khỏi mấy nhà ông vừa ý.
 
Thời Dư vẫn luôn khó thuần phục, lần này ông đã tặng cho anh một món quà tâm bệnh hậu hĩnh.
 
Ông cụ mắt ngậm ý cười, dáng vẻ cứng rắn, tay cầm chuỗi hạt bước vào phòng bao trên tầng cao nhất. Như thường lệ, phòng bao có sức chứa cả trăm người cũng nên chật kín rồi, tất cả đều là người ông để mắt đến, hiện tại chỉ đợi ông ngồi vào ghế trên.
 
Sau khi chờ cánh cửa Hoàng Hoa Lê của phòng bao mở ra, ông thản nhiên bước vào bên trong hai bước, chờ đợi sự vây quanh mà ông đã tập mãi thành quen.
 
Tuy nhiên, theo tiếng cửa lớn phía sau đóng lại, trong không gian rộng lớn trước mặt, đáng lẽ phải có mười mấy bàn y hương tấn cảnh (*), nhưng chỉ có duy nhất một bóng người đang ngồi ở bàn chính giữa, tất cả những bàn khác đều trống không, thậm chí ngay cả đèn cũng không bật hoàn toàn.
(*):Y hương tấn cảnh’ là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
 
Chỉ có một tia sáng lạnh lẽo, chiếu xuống từ bên trên theo đường chéo, phất qua bả vai người đàn ông ngồi trên xe lăn.
 
Nghe thấy âm thanh, anh nghiêng đầu sang, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ngón tay già nua của ông cụ Bạc bất chợt căng thẳng, siết chặt chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn phát ra tiếng động kỳ quái.
 
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, giống như một cái giếng sâu lạnh lẽo, chứa đầy nước đọng, không hề phản chiếu ánh sáng, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy khó thở.
 
“Ông nội” Anh bình tĩnh nói “Bị đả kích vào đúng ngày sinh nhật, có phải tổn thương sẽ càng nghiêm trọng hơn không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui