Trên đường từ hội sở trở về biệt thự, trước mắt Thẩm Hòa Ninh toàn là ký ức chung sống với Bạc Thời Dư trong khoảng thời gian này, bao phủ tầng tầng lớp lớp khiến não bộ con người như chìm trong nước, trái tim không ngừng đập loạn xạ.
Anh vẫn luôn ngầm đồng ý với lời nói dối của cô, dạy cô nắm tay ôm hôn, cùng cô đòi hỏi lẫn nhau ở hành lang u tối của khán phòng.
Anh đã rất lo lắng khi cô bị chảy máu phải tiến vào bệnh viện, lúc ở trên núi Ngô Sơn, mặc dù cô vừa sợ vừa mê mang, nhưng vẫn mơ hồ thấy được anh với tay về phía cô như thế nào.
Ông nội đưa cả nhà Nhậm Huyên tới trước mặt cô lập uy, anh cũng không chút do dự bảo vệ và dung túng cô.
Anh cứng miệng mềm lòng hết lần này đến lần khác, nói những lời lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thực tế đều tự tay chăm sóc cô, chưa từng thất bại, cô có thể đếm ra quá nhiều chứng cứ về sự thiên vị, cũng gần như chắc chắn về tình cảm của anh.
Nhưng khát vọng bức thiết nhất, vẫn là lời thú nhận và sự thật do chính miệng anh nói ra.
Yêu cô, đúng không?
Trái tim của anh không phải sắt đá, anh cũng không điềm đạm bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bất kể bao lâu không gặp, dù tuổi tác và kinh nghiệm chênh lệch bao nhiêu, mấy năm làm anh em, anh đối với cô cũng có chút tình cảm nam nữ, đúng không!
Tình yêu thầm kín của cô không phải trống rỗng, không phải ảo tưởng không thực tế, người cô luôn mong nhớ trong tim, có lẽ đã đến lúc phải đáp lại cô.
Thẩm Hòa Ninh không đếm được mình đã lau nước mắt trên đường bao nhiêu lần, chắc hẳn lớp trang điểm cũng hơi nhem nhuốc, nhưng cô không quan tâm, đôi mắt ẩm ướt như ngâm mình trong nước, tuy nhiên khóe miệng lại mỉm cười.
Buổi tối gió rất lạnh, xe không thể tiến vào quá gần, cô chạy về nhà trên đôi giày cao gót đắt tiền mà anh chuẩn bị, những giọt nước mắt còn lại đã được gió hong khô trên má.
Đến khi lao vào nhà, Thẩm Hòa Ninh tận mắt nhìn thấy bóng dáng chuẩn bị rời đi, theo bản năng, cô muốn chạy tới trực tiếp ôm lấy anh, nhưng cô vẫn không nhịn được, hỏi anh vấn đề mà cô muốn biết nhất trước tiên.
Các đường nét trên gương mặt Bạc Thời Dư rõ ràng và sâu sắc dưới ánh đèn rực rỡ, các đầu ngón tay bấu chặt tay vịn xe lăn, hoàn toàn mất đi màu máu, giọng nói có chút mềm mại: “Em nói gì?”
Trong lòng Thẩm Hòa Ninh tràn đầy kích động, cô chạy chân trần tới gần anh hai bước, ánh sáng ngập tràn trong mắt nhanh chóng tuôn ra: “Anh, em lừa anh, nhưng anh cũng lừa em, nhân cách phụ Thẩm Hòa Miêu chỉ là một cái cớ để em ba hoa chích choè, anh biết rõ đó là lời nói dối, nhưng vẫn đối xử với em như vậy, chúng ta đã làm tất cả những việc nên làm và không nên làm, anh còn dám nói ——”
Cô hít một hơi thật sâu, gần như không thở nổi, lớn tiếng nói: “Còn dám nói anh không có ý tứ kia với em, không phải anh đã yêu em rồi sao?”
Cùng là mấy câu nói, đối với Thẩm Hòa Ninh, người đã phải kìm nén suốt 4-5 năm, cuối cùng cũng có dũng khí thổ lộ tấm chân tình. Đối với Bạc Thời Dư, đó là khoảng thời gian đếm ngược được anh nâng niu từng chút một, hiện tại bị cứng rắn kéo đến điểm cuối, tiếng chuông đột ngột dừng lại, cũng là lúc tiếng súng hành hình của anh vang lên.
Vào buổi tối sinh nhật 20 tuổi của cô, anh cần phải tỉnh dậy sau giấc mơ bị đánh cắp.
Cũng may Ninh Ninh tuổi còn nhỏ, chưa dấn thân sâu vào thế giới, chưa trải qua quá nhiều đau thương và vui mừng, sẽ không có nỗi đau nào không thể vượt qua trong cuộc đời này.
May mắn thay, cô đối với anh chỉ là một trò chơi mới lạ và kích thích, muốn chinh phục thử thách, không phải tình yêu. Nếu không, anh không biết mình sẽ mãnh liệt đến mức nào, có lẽ đến chết cũng không buông tay, cho dù không từ thủ đoạn, cũng muốn khóa chặt một Thẩm Hòa Ninh yêu anh cả đời ở bên người.
May mắn……
Đáng tiếc, anh không đợi được đến lúc Ninh Ninh chơi chán chủ động yêu cầu dừng lại, khi cô đến đòi hỏi thành quả chiến thắng, anh lại khiến cô vừa buồn vừa thất vọng.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi bảo bối.
Thẩm Hòa Ninh đợi mãi không nhận được câu trả lời của Bạc Thời Dư, cô vội vàng rảo nhanh bước chân, theo thói quen muốn chui vào trong ngực anh. Tuy nhiên, khi tay cô vừa mới chạm đến bả vai anh, cẳng tay đột nhiên bị anh nắm lấy.
Nhiệt độ cơ thể của anh ngày hôm nay thấp quá mức, giống như một lớp băng bị đông cứng, vừa chạm vào đã khiến Thẩm Hòa Ninh lạnh đến rùng mình.
Cô cúi đầu nhìn xuống đôi mắt của Bạc Thời Dư, trái tim như bị khoét rỗng, trào ra một loại dự cảm hoảng loạn nào đó, cô muốn ngăn cản lời nói kế tiếp của anh, nhưng chuyện Bạc Thời Dư muốn làm, trước nay cô cũng chưa bao giờ đủ sức ngăn cản.
Bạc Thời Dư đối diện với cô dưới ánh đèn sắc lạnh, tầm mắt miêu tả từ lông mi đến khóe miệng cô, máy móc mở miệng: “Thẩm Hòa Ninh, ngay từ lúc bắt đầu, anh chỉ chơi với em một trò chơi mà thôi, liên quan gì đến tình yêu?”
Nước trong cơ thể anh bốc hơi theo độ dài của một câu nói, từ khoang miệng từng hôn cô mất kiểm soát đến cổ họng, rồi tiến sâu vào lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực, một đường mở ra các vết nứt khô cạn và đau đớn.
Thẩm Hòa Ninh sững sờ, liên tục gọi anh trong vô thức: “Anh, anh……”
Đối với cô mà nói, cách xưng hô này tượng trưng cho tất cả sự ngọt ngào và ỷ lại, cô theo bản năng cầu xin sự an ủi từ anh.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy nét ửng hồng trên má cô đang nhạt dần, cô chỉ biết bất lực nhìn anh chăm chú.
Bạc Thời Dư muốn giữ cô lại, muốn làm tất cả những chuyện cầm thú để bắt nạt và chiếm đoạt cô, mọi sức lực có thể sử dụng được đều dồn lên đôi tay, để kìm nén những suy nghĩ tức nước vỡ bờ.
Anh nhếch khóe môi: “ Sau khi gặp lại, chút mưu đồ nhỏ đó của em cho rằng anh không nhìn ra sao, ngoài miệng gọi anh trai, nhưng thực tế em đã làm những gì, tìm mọi cách để được sống trong căn nhà này, lấy danh nghĩa em gái xông vào phòng ngủ, lần lượt giả vờ không hiểu bò lên giường, uống say còn dám cưỡng hôn……”
Sắc mặt Thẩm Hòa Ninh trắng bệch.
Bạc Thời Dư khó khăn nghiền nát các âm tiết: “Muốn tấn công anh trai giống như chơi trò chơi tình ái? Nếu lần này anh không phối hợp với lời nói dối của em, em sẽ còn tiếp tục bày ra những thủ đoạn khác, đúng không?”
“Khi nào thì sự nhiệt tình phiền phức của cô gái nhỏ mới triệt tiêu hoàn toàn, không tiếp tục dây dưa nữa?” Anh trả lời thay cô “Khi em dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không có tác dụng gì với anh, em mới có thể thật sự dừng lại.”
“Thẩm Hòa Ninh” Rất lâu rồi anh không gọi cô bằng cả tên lẫn họ như vậy “Anh phối hợp với em, dung túng em, chỉ vì muốn em xác nhận rằng, ngay cả khi mối quan hệ giữa chúng ta bị biến chất, có ôm có hôn, có thân mật như thế nào, thì anh vẫn không thể nảy sinh tình cảm nào khác với em. Cho dù hôm nay em không tới hỏi anh, anh cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn, không muốn phải dỗ dành em chơi đùa nữa.”
Anh còn quá nhiều lời nói tàn nhẫn hơn, giống như lưỡi dao cắt qua máu thịt, nhưng chạm phải đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Hòa Ninh, một chữ cũng không nỡ nói ra.
Thẩm Hòa Ninh lắc đầu: “Em không tin, anh đừng tưởng rằng em dễ bị lừa gạt, rõ ràng anh đã rung động, làm sao có thể hoàn toàn ——”
“Rung động? Ý em là gì, phản ứng khi thân mật?” Bạc Thời Dư cười nhạt “Đó không phải là phản ứng của anh đối với em, chỉ là phản hồi bình thường từ cơ thể một người đàn ông, chẳng phân biệt đối tượng, Thẩm Hòa Ninh, em cũng trưởng thành rồi, vẫn không hiểu được sự khác biệt giữa cơ thể và tâm trí sao?”
Nước mắt Thẩm Hòa Ninh đột nhiên điên cuồng trào ra, cô ngồi xổm xuống dùng sức ôm lấy đầu gối anh, gương mặt đẫm nước mắt, nhìn chăm chú vào anh một cách vô vọng và cố chấp: “Không thể nào! Anh —— anh từng chủ động hôn em, anh chủ động!”
“Lần đầu tiên, không phải là anh bắt đầu sao?”
Thẩm Hòa Ninh không phát ra tiếng khóc nức nở, chỉ là nước mắt cứ chảy không ngừng: “Anh lo lắng cho em, gắp gấu bông cho em, khi người khác bắt nạt em, anh đều trút giận cho em, bảo vệ em, chống lưng cho em.”
“Anh đã nói từ lâu, dù sao cũng nuôi em lớn như vậy, anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị thương” Môi lưỡi anh tê dại “Chỉ là tình cảm đối với đàn em mà thôi, nó cũng có thể được định nghĩa thành tình yêu sao?”
Thẩm Hòa Ninh liều mạng lật mở những chứng cứ càng ngày càng ít, giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ đã trở nên nghẹn ngào, cố chấp nói: “Anh dỗ dành em trước mặt Nhậm Huyên, ngầm đồng ý việc công khai mối quan hệ với em, anh không muốn liên hôn ——”
“Anh từ chối việc liên hôn với cô ta” Đôi mắt của Bạc Thời Dư cháy lan bỏng rát, trả lời từng chữ một “Nhưng anh cũng không thích em.”
“Ninh Ninh……” Anh thấp giọng gọi cô, giọng điệu giống như vừa mới tái ngộ, nhẹ nhàng xa cách lặp lại “Anh chỉ không thích em, em ngoan một chút, đừng làm khó người khác.”
Nếu anh lạnh lùng sắc bén, Thẩm Hòa Ninh sẽ liều mạng tranh luận, nhưng giọng điệu dịu dàng của anh dường như đã bất lực mệt mỏi tới cực điểm, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngón tay cô gần như xé rách ống quần dài của anh, níu kéo hi vọng cuối cùng, khóc lóc nói: “Bạc Thời Dư, anh dám nói trong khoảng thời gian dài như vậy, anh chưa từng rung động vì em một lần, một giây đồng hồ, một suy nghĩ cũng không có sao?!”
Trái tim Bạc Thời Dư bị cô giẫm thành bùn lầy, vươn tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai cái giống như đối xử với đứa trẻ nghịch ngợm, từ trên cao nhìn xuống nói: “Không có, sau này lại càng không, Ninh Ninh, tâm trí của em đã sử dụng đủ mọi phương pháp, đừng lãng phí sức lực thêm nữa.”
“Cho nên coi như anh cầu xin em” Đôi đồng tử đen nhánh mơ hồ ẩn chứa tia máu nhìn cô, tự đẩy mình ra khỏi vách đá “Hãy sống cuộc đời của chính mình, cách xa anh một chút.”
Thẩm Hòa Ninh khẽ mỉm cười.
Gương mặt nhỏ bé tái nhợt vốn đã khóc lem luốc, nụ cười này tràn ra khỏi đôi môi với lớp son lộn xộn, dần dần biến thành tiếng khóc không thể kìm nén.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần rơi nước mắt cô đều rất yên lặng, sẽ không cuồng loạn như những người khác, lần đầu tiên cô phóng túng bật khóc, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạc Thời Dư, vô thức xoa ngực mình, muốn móc hết tình yêu tích cóp bấy lâu nay trả lại cho anh.
Cô buông chân anh ra, từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, không nói một lời đi lên tầng hai, tùy tiện nhét hành lý của mình vào vali. Trước khi rời đi, cô cầm con hồ ly nhỏ yêu quý bên cạnh đầu giường, cùng tấm biển trưng bày từng hôn môi với anh.
Thẩm Hòa Ninh cầm lấy hai thứ này, đi tới lan can cầu thang, sau đó từ trên tầng hai ném xuống.
Tấm biển trưng bày rất giòn, khi tiếp đất thì vỡ thành nhiều mảnh cùng lúc, có một mảnh bật lên và bay đến bên chân Bạc Thời Dư, là đầu của con hồ ly, cái lỗ rỗng tuếch đã bị đập nát, không bao giờ có thể hôn cô được nữa.
Thẩm Hòa Ninh xách hai cái vali loạng choạng bước xuống lầu, đứng trước mặt Bạc Thời Dư một lần nữa, nghiêng đầu, cong đôi môi bị cắn rách, nước mắt rưng rưng hướng về phía anh.
“Xin lỗi, là em không hiểu chuyện, cứ mãi quấy rầy anh, gây ra cho anh quá nhiều rắc rối, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Bạc Thời Dư như bị rút cạn mọi tri giác, bị xích sắt vô hình cầm tù trên xe lăn, anh không ngẩng đầu, cũng không nhìn cô.
Thẩm Hòa Ninh gọi anh từng chữ rõ ràng: “Chú nhỏ.”
Anh đã từng yêu cầu cô sử dụng cách xưng hô này rất nhiều lần, cũng tự xưng rất nhiều lần, nhưng khi nó thật sự thốt ra từ trong miệng cô, những đả kích đau gấp ngàn vạn lần đêm mưa năm cô 15 tuổi nện toàn bộ lên người anh.
Thẩm Hòa Ninh nói: “Chú nhỏ, chúc mừng cháu đi, cuối cùng cũng tốt nghiệp hoàn toàn từ nơi này của chú.”
Nói xong cô xoay người, không mang đôi giày cao gót anh mua, mà lục trong tủ giày đôi giày thể thao rẻ tiền của mình, tùy tiện giẫm lên, một chân sâu một chân nông bước ra khỏi cổng lớn của biệt thự Thành Nam, thân hình mảnh mai loạng choạng, lúc xuống bậc thang thiếu chút nữa té ngã.
Cho đến khi đã đi xa, cô cũng không phát hiện ra, cánh cửa phòng ngủ ở tầng một đang khép hờ phía sau lưng, trong phòng ngủ của anh trai mà cô đã từng hao hết công sức cũng muốn chen vào, có một chiếc giường chứa đầy quà được chuẩn bị cho cô.
Bạc Thời Dư nâng tay lên vài lần, không cảm nhận được sự tồn tại của xương cốt và máu thịt, anh cố hết sức cúi người, nhặt mảnh vỡ của hồ ly ở bên cạnh xe lăn cắt rách làn da, chỉ có đau đớn mới tìm lại được cảm giác còn sống.
Anh gọi điện thoại cho Giang Nguyên, Giang Nguyên nghe thấy giọng nói này, sợ tới mức trái tim run rẩy: “Có chuyện gì vậy Anh Thời, đã xảy ra chuyện gì!”
“Đưa cô ấy trở về trường học.”
Không lâu sau, Giang Nguyên gọi lại, ấp úng nói: “Xe của Tạ Huyền Châu đỗ bên ngoài biệt thự, trên ghế xe còn có bánh kem, cậu ta thấy người đi ra thì trực tiếp ngăn cản, cô Thẩm đã lên xe của cậu ta——”
Nhịp thở trong ống nghe khiến cả người cậu kinh hãi, Giang Nguyên vội vàng nói tiếp: “Tuy nhiên Tạ Huyền Châu cũng không làm bậy, cậu ta lái xe đến thẳng Học Viện Múa, em đi theo bọn họ đến cổng trường rồi mới yên tâm.”
Sau khi cúp điện thoại, biệt thự Thành Nam trở thành lăng mộ trống vắng và lộng lẫy.
Một tòa kiến trúc khổng lồ, từ tầng trên xuống tầng dưới, thật sự quá lớn với một chiếc xe lăn, yên tĩnh đến mức không một tiếng động.
Bạc Thời Dư không nhớ nổi thời gian đã trôi qua bao lâu, anh chuyển động xe lăn chậm rãi tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy hộp bánh kem bên trong ra, những thứ trong tầm mắt đều là mứt trái cây và đồ ăn vặt, ngày đó cô gái nhỏ vui vẻ tự tay cất vào.
Rất nhiều hộp vẫn chưa mở nắp, chỉ có hộp mứt dâu bị đào ra một chút, giống như cái lỗ nhỏ đáng yêu do hamster làm ra.
Bạc Thời Dư đặt bánh kem lên bàn ăn, lấy những nguyên liệu mà cô thích, chống nạng chuẩn bị những thứ tương tự, đặt bên cạnh chiếc bánh kem, rồi thắp một ngọn nến ở chính giữa.
Anh ngồi vào vị trí thường ngày, nhìn thẳng vào chiếc ghế trống ở đối diện.
Ánh nến nhảy múa, phản chiếu bóng dáng người đàn ông, nhảy lên khỏi cổ áo sơmi bị xé rách, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ đốt cháy gương mặt ngay ngắn tựa họa thủy, đồng thời cũng chiếu sáng vệt nước không ngừng tràn ra giữa hàng mi đen sẫm.
Ngón tay ướt đẫm của anh quệt qua bánh kem, khàn giọng lẩm bẩm: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...