Cưng Chiều

Từ trước đến nay, anh luôn là người dịu dàng tao nhã, mặc dù thân thể tàn tật, anh cũng không bao giờ tỏ ra lúng túng.
 
Nhưng giờ phút này, người đàn ông bị té ngã giống như phát điên, nghiêm giọng gọi tên cô, khàn khàn sợ hãi, vặn vẹo tan vỡ, quần áo dính đầy bụi bặm, làm mọi cách để nhích người về phía trước, giành giật thời gian của cô.
 
Lan can không đợi người, Thẩm Hòa Ninh chuẩn bị ngã ngửa ra sau trong tiếng vỡ vụn hoàn toàn. Giang Nguyên sắp bị dọa chết, mau chóng chạy tới, vội vàng nắm lấy cánh tay cô vào giấy phút cuối cùng.
Mặc dù có nắm được, nhưng lại bởi vì quá trơn mà tuột tay, tuy nhiên cuối cùng cũng giảm bớt được lực va chạm, xoay chuyển được phương hướng của Thẩm Hòa Ninh. Tuy rằng cô vẫn bị ngã, nhưng may mắn cả người không đập xuống, mà chỉ ngả người ra sau đụng vào bên cạnh, vai lưng và đầu đều bị va đập.
 
Giang Nguyên sợ tới mức muốn nôn hết cả gan mật ra ngoài, khi nhìn xuống, cậu mới phát hiện bên dưới đài quan sát không phải loại vách đá khủng bố gì, mà là một con dốc tương đối nhẹ nhàng, nếu thật sự ngã xuống cũng không tới mức xảy ra chuyện lớn, nhưng chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng hơn hiện tại.
 
Cậu thở phào một hơi, thấy vị trí của Thẩm Hòa Ninh đã ổn định, cậu vội vàng xoay người muốn đỡ Bạc Thời Dư, mà người đàn ông ngã trên mặt đất dính đầy bụi bẩn đã lao tới đây, ôm chặt lấy Thẩm Hòa Ninh còn đang choáng váng thất thần, như muốn khảm cô vào máu thịt trong lồng ngực.
 
Bàn tay bị cọ rách của Bạc Thời Dư chạm vào đầu Thẩm Hòa Ninh, cảm thấy hơi ướt át, anh run rẩy buông tay ra, đưa tới trước mắt, giữa khe hở các ngón tay toàn màu đỏ tươi.
 
Linh hồn con người được sinh ra vào giờ phút này giống như bị cắn nát thành từng mảnh, giẫm vào trong đất, có thể chôn vùi con người.
 
-
 
Thẩm Hòa Ninh được cõng xuống núi và đưa đi bệnh biện bằng tốc độ nhanh nhất.
 
Các cô gái đi cùng sợ hãi khóc lóc chạy theo, có người lớn tiếng an ủi: “Đừng khóc, không sao đâu! Bạc tiên sinh là bác sĩ phẫu thuật não giỏi nhất, anh ấy đã kiểm tra tại chỗ, không có vấn đề gì lớn, vậy nên chắc chắn sẽ không sao, chỉ bị trầy da tổn thương bên ngoài thôi, đừng sợ, đừng sợ ——”
 
Hầu hết người của Bạc Thời Dư đều đi theo bảo vệ cho Thẩm Hòa Ninh, mà bản thân Bạc Thời Dư, thời điểm Thẩm Hòa Ninh đến bệnh viện trung ương, sau khi được bác sĩ ở đây xác nhận lại một lần nữa rằng, cô chỉ bị thương ngoài da cộng thêm chấn động rất nhỏ và sợ hãi dẫn tới việc choáng váng, anh mới trở lại dưới chân núi, dính đầy bụi bặm chạy đến bệnh viện.
 
Đầu Thẩm Hòa Ninh bị vỡ một mảng nhỏ, thế nên mới chảy máu, không cần điều trị đặc biệt, sau khi khử trùng và băng bó, đợi vài ngày tự nhiên sẽ bình phục.
 
Bả vai và sau lưng của cô có vài vết bầm tím, đều không hề nghiêm trọng, lại càng không có gì đáng nói với một vũ công thường xuyên bị thương, chỉ là thoạt nhìn có vẻ chói mắt trên làn da trắng lạnh non mịn của cô.
 
Cô muốn gặp Bạc Thời Dư, nhưng y tá nói bác sĩ Bạc đang làm thủ tục chuyển viện giúp cô, nên tạm thời không thể tới được.
 
Thẩm Hòa Ninh nói: “Vết thương nhỏ như của tôi không sao đâu, không cần nằm viện.”
 
Nhưng cô không thấy mặt Bạc Thời Dư, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh, sau khi tình hình ổn định, cô được xe lái thẳng lên đường cao tốc, đưa về bệnh viện Thánh An, nhập viện để theo dõi.
 
Thẩm Hòa Ninh cảm thấy đó chỉ là một tai nạn, vết thương của cô cũng không có gì, nhưng các cô gái trong đội lại than thở khóc lóc báo cáo cho nhà trường.
 
Đặc biệt sau khi biết tin, khi ấy Bạc Thời Dư cũng có mặt ở đó, trưởng khoa Trần và lãnh đạo khoa lại coi đó là chuyện lớn, vội vàng đến bệnh viện thăm hỏi, cũng chủ động thông báo cho mẹ của Thẩm Hòa Ninh.
 
Trong hồ sơ của cô, trước mắt chỉ có một người thân duy nhất còn sống.

 
Chạng vạng, dòng người tại bệnh viện Thánh An thưa thớt dần, phòng bệnh của Thẩm Hòa Ninh nằm ở vị trí đặc biệt trong khoa phẫu thuật thần kinh, nơi này vô cùng yên tĩnh, hơn nữa có bác sĩ Bạc ở đây, người trong khoa không dám tùy tiện tới quấy rầy.
 
Từ đầu đến cuối Bạc Thời Dư luôn canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Thẩm Hòa Ninh, anh im lặng ngồi trên xe lăn, không hề tiến vào.
 
Quần áo bẩn thỉu trên người anh đã được thay đổi, mắt kính bị rơi xuống vỡ tan cũng vứt bỏ, như thể người đau đớn tột cùng khi đó đã khôi phục trở lại, nhưng vết rách chảy máu trong lòng bàn tay, nỗi đau nơi trái tim như bị dao xẻo rìu đục, tất cả đều được lấp đầy trong lớp vỏ giả dối miễn cưỡng duy trì này.
 
Anh ích kỷ dùng thân thể hiện tại, muốn mơ ước và khống chế cô.
 
Muốn có được cô, muốn độc chiếm cô, xua đuổi tất cả những người nhớ thương cô, kết quả khi cô gặp phải nguy hiểm, chuyện mà bất cứ một người đàn ông bình thường nào đều có thể làm được, thì anh lại không thể làm được.
 
Không thể bảo vệ cô, nhưng lại mưu tính giữ cô cho riêng mình.
 
Anh nên xuống địa ngục.
 
Một loạt tiếng bước chân hoảng loạn nhút nhát vang lên từ đầu kia của hành lang, người nọ được y tá dẫn đường, vội vã chạy về hướng này, Bạc Thời Dư ngồi trong bóng tối cạnh bức tường, chậm rãi ngẩng đầu lên.
 
Người phụ nữ trung niên gầy yếu đột nhiên nhìn thấy anh, thân thể bất giác run rẩy, bà sửng sốt một hồi, căng thẳng chạy vài bước đến trước mặt anh, nhưng lại không dám cách quá gần.
 
Bà hạ giọng cầu xin: “Bạc…… Bạc tiên sinh, sao cậu lại ở bệnh viện, cậu đã gặp mặt Ninh Ninh rồi sao? Cậu nghe tôi nói, chuyện lúc trước là Ninh Ninh nợ cậu, nếu cậu muốn làm gì, cứ việc mở miệng với tôi, tôi sẽ bồi thường chân cho cậu, tuyệt đối…… tuyệt đối đừng tìm con bé.”
 
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào phản ứng hoảng loạn của bà, anh bật cười đứt quãng.
 
“Thật xin lỗi, là người làm mẹ như tôi ích kỷ” Hốc mắt bà đỏ hoe “Ninh Ninh vẫn luôn cho rằng người lúc trước nhảy xuống sông cứu con bé là tôi…… mối quan hệ giữa mẹ con chúng tôi, hoàn toàn dựa vào chuyện này mà gắn bó, Bạc tiên sinh, tôi sợ một khi Ninh Ninh biết chân tướng sẽ không thoát ra được, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu tuyệt đối đừng để con bé phát hiện.”
 
Trước sau Bạc Thời Dư không hề mở miệng, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ tối tăm.
 
Người phụ nữ đứng tại chỗ thật lâu, mới cúi đầu xoay người tiến vào phòng bệnh, Bạc Thời Dư không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng giọng điệu độc đáo của Thẩm Hòa Ninh, âm cuối nhỏ, từng tiếng khoan sâu vào thần kinh của anh.
 
Mười phút sau, người phụ nữ rời khỏi phòng bệnh, đợi bà hoàn toàn rời đi, bốn phía rơi vào tĩnh mịch, Bạc Thời Dư dựa lưng về phía sau, tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, nghe thấy Ninh Ninh ấm ức ở bên trong, mềm mại gọi anh ơi.
 
Cô đoán được anh đang ở đây.
 
Bạc Thời Dư chuyển động xe lăn tiến vào, Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy anh cuối cùng cũng tới, chóp mũi lập tức đỏ ửng, vươn tay kéo anh, bò lên đùi rồi ôm lấy anh.
 
Bạc Thời Dư đáp lại cái ôm của cô, cho phép bản thân ích kỷ một lần cuối cùng, ấn chặt cô vào lòng, chỉ chốc lát ngắn ngủi, anh ra lệnh cưỡng chế bản thân mình buông lỏng tay, xé rách cơ thể ra khỏi hơi ấm của cô.
 

Anh thấp giọng hỏi: “Mẹ em rời đi nhanh thế sao?”
 
Thẩm Hòa Ninh gật đầu: “Em để bà ấy đi, nơi này của em cũng không có việc gì, không cần người hộ tống, hơn nữa……”
 
“Anh, năm em 15 tuổi mới nhìn thấy mặt bà ấy, bà ấy vừa xuất hiện đã đưa em rời khỏi anh, chẳng dựa vào gì ngoài huyết thống, tận sâu trong xương cốt của em đã kháng cự, bài xích, không muốn sống bên cạnh bà ấy” Cô nói nhỏ “Nhưng bà ấy đã cứu em.”
 
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, khe rãnh giữa hai lông mày sâu tới mức đau đớn.
 
Cô chậm rãi kể: “Lúc trước em suýt chút nữa bị xe đâm, sốt cao lại bị rơi xuống sông, chính bà ấy đã cứu em từ phía sau, thế nên em mới không sao, kết quả bởi vì chuyện này mà sức khỏe của bà ấy cứ mãi không tốt, vì vậy dù không thích hay khó chịu thế nào, em vẫn phải chịu đựng mà chăm sóc bà ấy cả đời.”
 
Thẩm Hòa Ninh nhìn Bạc Thời Dư với đôi mắt sáng ngời, không biết rằng câu nói này chính là sự lăng trì đến tột cùng đối với anh: “Không có cách nào, ai bảo em nợ bà ấy một mạng.”
 
Bạc Thời Dư âm thầm khẽ động khóe môi, chân phải đâu tới mức hủy hoại cả cơ thể và tâm trí: “Em không nợ.”
 
Thẩm Hòa Ninh quấn lấy anh: “Anh, không nói chuyện này nữa, hôm nay em bị thương, anh vẫn chưa hôn em ——”
 
“Nhắm mắt lại.”
 
Thẩm Hòa Ninh sung sướng khép mắt lại, nâng mặt lên chờ đợi nụ hôn của anh.
 
Nhưng thứ cô chờ đợi được, là bàn tay nâng lên của anh, lạnh tới mức khiến người ta kinh sợ.
 
Anh che môi cô, sau đó cúi đầu xuống, đôi môi run rẩy, áp lên mu bàn tay với các mạch máu dữ tợn của mình.
 
-
 
Thẩm Hòa Ninh căn bản không cần nằm viện, sau khi bị ép ở lại bệnh viện một ngày, mọi vấn đề càng chắc chắn hơn, cô nhẹ nhàng xuất viện, ngồi xe mười phút trở về biệt thự Thành Nam.
 
Cô cho rằng Bạc Thời Dư sẽ đi cùng mình, nhưng không, sau đêm qua, anh như trở về thời điểm vừa mới gặp lại, cảm giác về khoảng cách trăm cay ngàn đắng cũng không vượt qua nổi lại xuất hiện ngang trời, thậm chí càng khiến người ta ớn lạnh hơn trước.
 
Vết thương nhỏ của Thẩm Hòa Ninh hồi phục rất nhanh, phần gáy được bảo dưỡng tốt nên cũng không nhìn ra hư hại, một tai nạn nhỏ rõ ràng nên lật qua, nhưng cô biết rằng, anh trai đã thay đổi.
 
Anh lảng tránh cô, cố gắng không xuất hiện cùng một không gian với cô, không nói tới việc dạy dỗ thân mật trước kia, ngay cả sự nghiêm khắc lúc ban đầu cũng không có, anh dứt khoát không gặp mặt cô.
 
Ngoài việc tự tay cởi bỏ băng gạc trên đầu cô, thì cô căn bản không thể tìm thấy những người khác ở đâu.

 
Thẩm Hòa Ninh tính ngày, dù sao cũng sắp đến sinh nhật mình rồi, cô cũng không tin Bạc Thời Dư còn có thể tiếp tục không xuất hiện.
 
Cô không muốn tiếp tục suy đoán và chờ đợi như thế này, thời hạn ba tháng đang đến gần, cô không thể mãi mãi nhút nhát, sống trong lớp ngụy trang của Thẩm Hòa Miêu.
 
Lời tỏ tình gì đó, sớm muộn gì cũng có ngày này, nếu không dám bày tỏ trực tiếp, thì cô có thể quay video, gõ vô số bản nháp, không biết mệt mỏi luyện tập đi luyện tập lại, cho đến khi cô cảm thấy mình đã dành cho anh tất cả sự chân thành.
 
Nhưng tới ngày sinh nhật của cô, Thẩm Hòa Ninh mới ý thức được anh có thể dứt khoát đến mức nào.
 
Anh đã sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật theo tiêu chuẩn cao nhất cho cô tại một hội sở tư nhân chỉ dành cho hội viên, thay cô mời tất cả chị em gái có quan hệ tốt với cô đến tham dự, không có lấy một người khác phái, ngay cả váy, giày, túi xách và đồ trang sức cô cần dùng đều được chuẩn bị chu toàn.
 
Chỉ có anh là không ở đó.
 
Thẩm Hòa Ninh tức giận đến mức quyết định đi dự tiệc tại chỗ, sau đó sẽ tìm anh hỏi cho ra lẽ, cô mặc trang phục lộng lẫy tới hội sở, được các chị em vây quanh, Tần Miên kéo tay cô.
 
Các cô gái ở bên nhau khó tránh khỏi việc buôn chuyện, đặc biệt là nhân vật phong vân như Thẩm Hòa Ninh, có người mỉm cười vỗ bàn: “Ninh Ninh thật sự khiến tớ quá ghen tị, tớ có thể không cần gì khác, chỉ muốn một người chú nhỏ như Bạc Thời Dư ——”
 
“Không phải tớ tham tài háo sắc, tớ chỉ đơn giản là ngưỡng mộ học thức của anh ấy!”
 
Mọi người cười phá lên, người nọ tiếp tục bẻ đầu ngón tay nói: “Các cậu xem, bác sĩ Bạc từ cao trung đã nhảy lớp, nghiền nát toàn bộ giáo trình của Đại Học Y, không chỉ xuất sắc về chuyên ngành, anh ấy cũng từng học qua tâm lý học tại trường đại học, đồng thời nhận được chứng chỉ nâng cao——”
 
Thẩm Hòa Ninh uống một chút rượu trái cây, im lặng lắng nghe, khi mấy chữ cuối cùng được thốt ra, cô bất chợt sửng sốt, mạch máu như đông lại.
 
“Tâm lý?”
 
“Đúng vậy, chú tớ cũng là giáo sư Đại Học Y, lời ông ấy nói chắc chắn phải chính xác” Câu trước thì đứng đắn, câu sau lại cười đùa “Giống như bất kỳ bệnh tâm thần thông thường nào, bao gồm cả bệnh tâm thần phân liệt nặng gì đó, đều có thể nhờ bác sĩ Bạc giúp đỡ——”
 
Thẩm Hòa Ninh chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, tất cả âm thanh và hình ảnh xung quanh đều ngưng trệ thành màu trắng đen lặng im trong nháy mắt.
 
“Em là nhân cách phụ của cô ấy.”
 
“Em tên Thẩm Hòa Miêu.”
 
“Thẩm Hòa Ninh vẫn là tiểu khả ái ngây thơ trong sáng trước kia, những chuyện bất kính đi quá giới hạn đó, không liên quan gì đến cô ấy, đều là em làm.”
 
“Thầy giáo Bạc, anh dạy em yêu đương đi.”
 
Mà anh nói.
 
—— “Hòa Miêu, thầy giáo có thể tiếp tục lấy lòng em.”
 
Thẩm Hòa Ninh choáng váng, cô đột ngột đứng lên, chân ghế mài trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, những người khác đều xúm lại lo lắng nhìn cô, chân cô mềm nhũn như giẫm phải bông, máy móc xin lỗi mọi người, bảo bọn họ tiếp tục ăn.
 

Cô bám vào vách tường hội sở, lảo đảo bước ra ngoài, Tần Miên đuổi theo ôm lấy cô, cô nhẹ giọng nói: “Đừng làm phiền tớ, tớ chỉ ……”
 
Chỉ là thế giới đột nhiên bị đảo lộn, cô muốn đi hỏi Bạc Thời Dư yêu cầu một đáp án.
 
Cô quá ngây thơ rồi.
 
Chút mánh khóe nhỏ ngây thơ đó của cô, sao có thể che giấu được đôi mắt của Bạc Thời Dư, chuyện gì anh cũng biết, mọi thứ đều nhìn rõ ràng, nhưng trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, anh chưa từng nhắc tới nửa chữ, chỉ phối hợp với tất cả sự tùy hứng của cô.
 
Vì sao.
 
Anh có ý gì.
 
Những cái nắm tay ôm hôn, sự dịu dàng của anh, có phải sự thật hay không!
 
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh nóng như muốn bùng cháy, cô đứng ở ven đường đưa tay ra đón xe, tài xế hỏi cô đi đâu, cô gọi điện thoại cho Bạc Thời Dư, nhưng anh không nghe.
 
Cô có trực giác, cũng giống như đánh cược, quyết đoán nói: “Biệt thự Thành Nam.”
 
Hôm nay là sinh nhật cô, nếu anh có tình cảm với cô, chắc chắn anh không thể qua đêm ở bên ngoài, anh sẽ về nhà gặp cô!
 
Biệt thự Thành Nam chìm trong bóng tối yên lặng, toàn bộ căn nhà, chỉ có phòng ngủ chính ở tầng 1 sáng lên ánh đèn mờ nhạt lạnh lẽo.
 
Bạc Thời Dư mặc chiếc áo sơmi Thẩm Hòa Ninh yêu thích nhất, chậm rãi chuyển động xe lăn, đặt chiếc hộp thắt giải ruy băng cuối cùng lên giường.
 
Khi anh duỗi thẳng cánh tay, cổ tay áo áo sơmi hơi cốn lên, lộ ra chiếc vòng tay màu đỏ rẻ tiền được giấu bên trong.
 
Bạc Thời Dư lùi xe lăn về phía sau, nhìn khắp giường đầy quà sinh nhật, anh gấp một mảnh giấy, viết lên mặt sau của mảnh giấy đó: “Ninh Ninh, bình an vui vẻ.”
 
Anh đặt mảnh giấy lên trên cùng, rời khỏi phòng ngủ của cô, khép hờ cánh cửa.
 
Bạc Thời Dư nhìn một vòng xung quanh nhà, chuyển hướng xe lăn tiến vào thang máy dẫn đến gara dưới tầng hầm, khi âm thanh nhắc nhở rất nhỏ vang lên, ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến động tĩnh quen thuộc.
 
Cô gái chạy như điên, liền mạch mở toang từ cổng sân đến cửa chính, khi giẫm lên sàn nhà, một chiếc giày bị văng ra, bàn chân trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, “Tách” một tiếng, bật đèn trần phòng khách.
 
Ánh sáng bắn ra bốn phía, mọi thứ đều không còn chỗ nào che giấu.
 
Xe lăn của người đàn ông dừng trước thang máy, quai hàm căng ra sắc bén, ngón tay anh nắm chặt tay vịn, yết hầu phập phồng, nghiêng đầu về phía Thẩm Hòa Ninh vội vã đội sao mặc trăng trở về.
 
Thẩm Hòa Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang co quắp của anh, đá rớt chiếc giày còn lại, chạy về phía anh.
 
Cô hỏi: “Bạc Thời Dư, em là Thẩm Hòa Ninh, anh yêu em, đúng không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui