Không chỉ bởi vì chiếc mặt nạ, mà còn vì loại trực giác kỳ lạ…… không thích hợp với nơi này, nhưng không ngờ có thể cô đọng lực chú ý của mọi người.
Phía dưới sân khấu dần có tiếng nói bật thốt lên: “Mẹ kiếp, làm sao bây giờ, thật sự nhặt được ——”
Cổ họng Thẩm Hòa Ninh khẽ động đậy, tò mò không biết rốt cuộc người đó là ai, đang định nhảy xuống khỏi sân khấu, cánh tay đã bị Tạ Huyền Châu nắm lấy từ phía sau. Mà ngay sau đó, đám người trong bộ trang phục kỳ dị cũng bắt đầu tách sang hai bên, để lộ ra dáng người ở giữa vô cùng phù hợp với bóng tối.
Là xe lăn.
Thẩm Hòa Ninh còn chưa kịp nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng khi tâm trí tiếp nhận khái niệm “Xe lăn”, đôi tay đột nhiên nắm chặt lại, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.
Không phải chiếc xe lăn quen thuộc.
Nó cũng được hóa trang, kiểu dáng giống như nhân vật nam chính trong một bộ phim cũ, trên tay vịn đính đầy gai sắt, đốm rỉ sắt và vết máu loang lổ khắp nơi.
Mà người ngồi trên đó cũng đẹp trai, đôi chân tàn tật giống như trong phim, chiếc áo choàng màu đen che đi một phần cơ thể không hoàn hảo, trên gương mặt tái nhợt đeo nửa chiếc mặt nạ lộng lẫy quỷ dị.
Bộ phim là một câu chuyện tôn giáo có phần cực đoan, nam chính đã giam cầm em gái của mình, đến chết cũng không chịu hối cải, anh ta bị trừng phạt vĩnh viễn mặc kẹt trong đêm tối, không thể nhìn thấy ánh sáng, không thể luân hồi.
Mặc dù bộ phim đó vô cùng kinh điển, nhưng niên đại lại quá lớn, màu sắc trên màn hình khá mờ nhạt, hình tượng nam chính cũng không đủ rõ ràng.
Nhưng giờ phút này tại khán phòng, người ngồi trên xe lăn đã làm trầm trọng hơn, thể hiện rõ nét nhân vật điên cuồng xinh đẹp kia, trên bàn tay đeo bao da còn không chút để ý cầm một đôi cánh.
Chất lượng cánh của đạo cụ không tốt, lông chim rụng bay tứ tung, nhưng lại sôi nổi rơi xuống người anh, gần như không để sót.
Thẩm Hòa Ninh đầu nặng chân nhẹ, mọi thứ xung quanh đều hư ảo mờ mịt, trong tầm nhìn chỉ còn lại duy nhất một người, mà người đó căn bản không thể xuất hiện ở chỗ này.
Ánh đèn quá hỗn loạn, hầu hết gương mặt của anh bị che giấu bởi chiếc mặt nạ, thân thể cũng khuất trong áo choàng, vô số sinh viên Đại Học Y tại hiện trường, dù thế nào cũng không thể chống cự lại tiềm thức, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh, không một ai thật sự liên tưởng đến giáo sư Bạc.
Người kia sống trên đám mây, không lâu trước đó còn tỏ vẻ lạnh lùng với buổi vũ hội, anh là một người ở thế giới khác, chỉ nên xuất hiện ở các bữa tiệc rượu tư bản hoặc học thuật.
Người trước mắt này đã đặt mình vào hoàn cảnh, hóa trang đầy đủ, hơn phân nửa vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Hòa Ninh, to gan lớn mật bắt chước đặc điểm của giáo sư Bạc.
Ánh sáng và bóng tối phủ kín xe lăn từng lớp một, Bạc Thời Dư không nhanh không chậm tiến về phía sân khấu, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tạ Huyền Châu đang nắm lấy Thẩm Hòa Ninh không buông.
Khi đến mép sân khấu, anh nâng đôi cánh thấp kém lên, con ngươi đen nhánh phía sau lớp mặt nạ kiên định nhìn chăm chú vào Thẩm Hòa Ninh, giữa tiếng ồn ào náo động thấp giọng hỏi: “Đi ăn khuya chứ?”
Trái tim Thẩm Hòa Ninh đập mạnh đến mức cô không thể đáp lại một câu hoàn chỉnh.
Người khác không dám nhận, cũng không nhận ra, nhưng Tạ Huyền Châu vừa liếc mắt một cái đã biết đó là ai.
Bởi vì chuyện lần trước Thẩm Hòa Ninh say rượu ở hộp đêm, cậu ta bị Bạc Thời Dư dạy dỗ trong tối ngoài sáng quá thảm thiết, đến lúc này mới có khí lực tìm Thẩm Hòa Ninh, vốn tưởng rằng Bạc Thời Dư sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này, kết quả lại như vậy.
Cơ hai bên má căng chặt, cậu ta không cam lòng, ỷ vào việc hai bên đều ngụy trang, bỗng nhiên đi quá giới hạn nói: “Cho dù có hóa dạng, nhưng trên mặt lại không trang điểm một chút nào, không đủ yêu cầu tiến vào nơi này, đáng lẽ nên ——”
Chữ “Hủy bỏ” nhanh chóng mắc kẹt sau khớp hàm rỉ máu của Tạ Huyền Châu.
Bạc Thời Dư ném đôi cánh trở lại sân khấu, sau đó vẫy tay ra hiệu, Thẩm Hòa Ninh giống như bị mê hoặc ngồi xổm xuống mép sân khấu, kéo gần khoảng cách với anh.
Anh tháo một chiếc găng tay ra, áp ngón tay cái tái nhợt lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Hòa Ninh, lau một đường trên đó, đầu ngón tay dính đầy son môi của cô.
Tiếp theo, anh ấn trở lại khóe miệng mình, vạch một nét thật mạnh qua má, vết máu đỏ thẫm nhìn thấy ghê người, lại mê hoặc khiến người ta hoa mắt.
Âm sắc của anh trầm thấp từ tính, bao bọc cái lạnh của trận tuyết lớn đầu mùa, xen lẫn trong tiếng âm nhạc, chỉ những người ở gần nhất mới có thể nghe rõ.
“Như vậy, đã đủ điều kiện ăn khuya hay chưa?”
-
Vũ hội vẫn đang tiếp tục, Học Viện Múa không thiếu các cô gái xinh đẹp, sau khi Thẩm Hòa Ninh nhảy xuống khỏi sân khấu, tự nhiên có người mới tiến lên khuấy động không khí trở lại.
Đừng nhìn cảnh nhảy múa vui vẻ, trong lòng mọi người đều biết rõ, bọn họ căn bản không thể đuổi kịp Thẩm Hòa Ninh, ngoại trừ một vài người không cam lòng, có nhiều người nhiệt tình đến đây chỉ như theo đuổi thần tượng trên sân khấu, tới khi cô thật sự rời đi cũng không thất vọng quá nhiều.
Sân khấu được thay thế bằng học tỷ nhảy hiện đại, tiếng âm nhạc còn lớn hơn trước, nhịp trống sôi động, tiết tấu dồn dập, toàn bộ khán phòng chìm trong tiếng gõ và tiếng hò hét không ngừng nghỉ, cho dù rời khỏi phạm vi đại sảnh, vẫn có thể nghe rõ ràng ở những góc khác.
Ký ức của Thẩm Hòa Ninh có chút mơ hồ, cô đã quên mất mình nhờ nhân viên công tác tạm thời làm mờ ánh sáng tại hiện trường như thế nào, sau đó tận dụng bóng tối ngắn ngủi, đi theo Bạc Thời Dư ra khỏi đám đông, bỏ lại tất cả mọi thứ ở sau lưng, ngoại trừ anh.
Cửa chính không thích hợp để rời đi, ngộ nhỡ khiến nhiều người chú ý, không biết sẽ bị lan truyền thành thế nào.
Thẩm Hòa Ninh đã quá quen với hoàn cảnh tại khán phòng, cô theo bản năng tiến vào sâu hơn, nơi đó có cửa hông dẫn ra bên ngoài, muộn như vậy sẽ không có ai nhìn thấy.
Cô tiếp tục bước đi, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên làm gì với Bạc Thời Dư, chỉ là cú sốc mất nhịp cần được phát tiết.
Một khu vực của lối đi bên trong tạm thời không sử dụng đến, càng tiến sâu lại càng u ám, Thẩm Hòa Ninh nhẹ nhàng nuốt nước bọt có chút khô khốc, bị bóng đen chất đống đồ vật tạp nham làm cho hoảng sợ, không khỏi run lên, giây tiếp theo cổ tay đã bị xúc cảm quen thuộc nhất nắm lấy.
Dường như anh có dùng lực, rồi lại giống như không có, Thẩm Hòa Ninh không phân biệt được, cô nghe theo trái tim, ngã vào lòng anh trong bóng tối như một lẽ đương nhiên, sau đó ngồi lên đùi anh.
Hai chân vẫn được che bởi áo choàng, khi cô nhào lên, anh kịp thời mở rộng, đón nhận cô một cách cố ý hay vô tình.
Đầu Thẩm Hòa Ninh đụng vào bả vai anh, hơi thở phát ra những tia lửa nhỏ, bắn lên cổ và vành tai anh, khiến anh run rẩy theo bản năng.
Cô khát đến mức cấp bách cần độ ẩm, liếm liếm môi, khàn khàn hỏi: “Anh, sao anh có thể tới những dịp như thế này ——”
Loại ngây thơ, hỗn loạn, không biên giới, đối với anh đó là sự khác biệt giữa mây và bùn.
Bạc Thời Dư vẫn đeo chiếc mặt nạ kia, Thẩm Hòa Ninh kinh hãi khi nhìn thấy, nhưng trong lòng lại phấn khích khó tả, tay cô run rẩy, muốn giúp anh tháo xuống.
Anh né tránh, hai tay giữ chặt cô.
Thẩm Hòa Ninh lắc lư, thân thể không tự chủ được hơi ngả về phía sau, Bạc Thời Dư kịp thời ôm lấy cô, dưới lực đạo mất kiểm soát, chiếc xe lăn trượt về phía trước, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường của lối đi nhỏ.
Bạc Thời Dư dùng khuỷu tay ngăn chặn hai bên người cô, cô ngoan ngoãn bị cố định vào bức tường, không khỏi ngẩng đầu lên, trước ngực phập phồng dồn dập.
Anh hơi hạ thấp sống lưng, đến gần cô, cố ý hỏi: “Không phải tới ăn khuya sao?”
Thẩm Hòa Ninh nghĩ đến cảnh tượng bị Bạc Thời Dư nhìn thấy, lỗ tai không khỏi nóng lên, tự động cho rằng anh ngại cô không ra thể thống gì tại buổi vũ hội, không nhìn được nữa, cố ý tới bắt cô.
Cô lại nhớ tới sau nụ hôn sâu, anh còn không thèm gặp mặt đã rời đi, vì thế cô cũng không cam lòng yếu thế, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Em chỉ ăn khuya với anh thôi, không phải…… đã dâng đồ ăn cho anh rồi sao.”
“Anh làm thấy giáo, nào có đạo lý buổi học còn chưa kết thúc đã trực tiếp biến mất” Giọng điệu triền miên ngọt ngào, âm cuối làm nũng kéo dài “Có phải anh cũng cảm thấy lần trước minh làm không đúng, cuối cùng lương tâm trỗi dậy, tới đây bổ sung thêm lớp học buổi tối cho em không?”
Bạc Thời Dư nở một nụ cười cực lạnh nhạt ẩn sâu trong cổ họng, bàn tay đeo bao tay da nhẹ nhàng giữ chặt gương mặt cô, ép cô phải thành thật.
Ở trong ngực anh, bóng tối không còn là nỗi sợ hãi, ngược lại tiếp thêm dũng khí cho Thẩm Hòa Ninh.
Cô càng muốn phản nghịch, tiến về phía trước đủ để đối mặt với cái miệng đang há to của con hổ, nếu tay bị ấn chặt không thể động đậy, vậy dùng môi chạm vào mép mặt nạ của anh, nghiêng đầu sang một bên, mượn lực gỡ mặt nạ xuống.
Gương mặt của Bạc Thời Dư lộ ra, điều gì đó Thẩm Hòa Ninh không thể hiểu được đang bùng cháy trong đáy mắt, cô giật mình, nghe thấy anh nói: “Bất đắc dĩ mới phải học thêm, dù sao anh cũng là thầy giáo của em, thấy học sinh nổi loạn ở bên ngoài, thầy giáo phải có trách nhiệm dẫn đường.”
Thẩm Hòa Ninh không nhịn được vội vã hỏi: “Bài học thứ 5 là gì ——”
“Bài học thứ 5? Bốn bài trước em đã hiểu hết chưa?” Giọng nói của anh giống như góc băng va phải bức tường thủy tinh “Có phải trước tiên nên tổng kết lại, làm một bài kiểm tra, để anh đánh giá hay không?”
Chóp mũi Thẩm Hòa Ninh tràn đầy mùi trầm hương nhàn nhạt trên người anh, xâm nhập và siết chặt nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, vươn dây leo ra khắp người, sinh trưởng ngoài tầm kiểm soát.
“Anh muốn kiểm tra như thế nào?” Trái tim cô như nổi trống “Anh mau ra đề cho em.”
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào thiếu nữ trước mắt.
Trên mặt cô vẫn còn dính sơn dầu, trẻ trung tươi tắn, dáng vẻ quá mức chói mắt dễ dàng chi phối cảm xúc của mọi người trên sân khấu, khiến người ta phải rung động.
Yêu không đủ để diễn tả, nghiện hay mê muội cũng không đủ, chắc hẳn chỉ có những dục vọng độc chiếm điên cuồng không thể mở miệng, mới có thể biểu đạt vài phần.
Muốn kiềm chế giam cầm cô, lại mê luyến và thần phục cô.
Trái tim anh bị những hình ảnh và thời gian đếm ngược gặm cắn, biết rõ không thể làm gì được, nhưng anh vẫn như người bị bệnh nguy kịch, muốn đòi hỏi nhiều hơn ở cô.
Nó giống như minh chứng của việc uống thuốc độc để giải tỏa cơn khát, rằng cô vẫn chưa mất đi hứng thú với anh.
Giọng điệu trầm tĩnh của Bạc Thời Dư, lại khiến sống lưng Thẩm Hòa Ninh tê dại: “Lần trước tại phòng bếp ở biệt thự, em đã hỏi anh, làm cách nào để lấy lòng anh, làm gì mới có thể khiến anh hưng phấn……”
Thẩm Hòa Ninh vẫn nhớ rõ, là cô đã từng nói, khi cô gái nhỏ kích động lên sẽ sử dụng một số cách biểu đạt khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Nhưng cùng một lời nói, bị môi lưỡi luôn lạnh lẽo của anh chậm rãi thuật lại, nó đã thay đổi hoàn toàn hương vị.
Cô vừa xấu hổ vừa căng cứng, mỗi lời nói của Bạc Thời Dư đều như trêu chọc và kích thích cô.
Đôi mắt của anh đen nhánh thâm thúy thâm, nhìn cô gần trong gang tấc, cắn chặt câu nói khiến cô đỏ mặt, bình tĩnh nghiền nát.
“Lấy lòng anh, chính là đề kiểm tra của em ngày hôm nay.”
“Nếu làm không tốt…… có thể cầu xin thầy giáo dạy em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...