Tuy rằng ngoài miệng Thẩm Hòa Ninh vẫn luôn nói muốn hôn sâu, nhưng cô cũng không có khái niệm cụ thể.
Tất cả kinh nghiệm của cô về hôn môi, đều đến từ ký ức mơ hồ đơn phương cưỡng hôn của buổi tối say rượu kia, còn có môi chạm môi, lướt qua rồi dừng lại của Bạc Thời Dư ở trong phòng cấp cứu.
Cô đã từng xem qua phim ảnh và tiểu thuyết, nghe bạn cùng phòng kích động miêu tả lại, nhưng trước ngày hôm nay, cô không nghĩ tới môi lưỡi triền miên thực sự lại là như thế này……
Bao bọc con người một cách dịu dàng nhất, nó tận tình thiêu hủy giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Thẩm Hòa Ninh không nhìn thấy Bạc Thời Dư, trước mắt bị một màu đen kịt ngăn cách, như thể đang đeo mặt nạ, chỉ có đôi môi lộ ở bên ngoài, cứ thế không hề nhúc nhích, bị anh xâm nhập nghiền nát không ngừng.
Cô hoảng hốt nhớ ra môi mình vốn đang khô ráo, có chút lành lạnh, sau vài giây ngắn ngủi, chúng tràn ngập sự ướt át và nóng bỏng, các dây thần kinh mẫn cảm trên môi thịt không ngừng nâng cao phóng đại, mỗi một tấc bị anh nghiền qua, các đường vân đều đang kêu gào bỏng cháy, kéo máu toàn thân cuồn cuộn hướng về nơi đó.
Đầu lưỡi không còn thuộc về bản thân mình, mà đã bị anh khống chế.
Đầu óc Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn trống rỗng, dường như có pháo hoa hay ánh sáng ngân hà đang nhảy múa trong ý thức, trái tim rung động đến tê dại, mất đi tri giác, mọi thứ đều được lấp đầy với cảm xúc tan chảy trên đôi môi.
Cô muốn ôm chặt lấy anh, vươn tay chỉ chạm tới tấm biển đứng thẳng lạnh băng, đuôi mắt không khỏi vội vàng thấm ra ướt át, tuy nhiên không thể so sánh với dung nham đang chảy trên môi.
Thẩm Hòa Ninh đáp lại anh theo bản năng, mà căn bản không phát hiện ra hơi thở của mình đang ngắt quãng, bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt vì thiếu oxy.
Bạc Thời Dư đột nhiên lùi về phía sau một chút, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt giống nhau hơi khép mở, trầm khàn nói: “Hòa Miêu, hít thở.”
Dường như cuối cùng Thẩm Hòa Ninh cũng tìm lại được chút ý thức, ngoan ngoãn thở gấp, cố gắng giải cứu cho lồng ngực sắp nổ tung bất cứ lúc nào, vết nước hỗn độn trên khóe miệng cũng lóe lên những tia sáng nhỏ theo sự phập phồng của cô.
Đó là lần đầu tiên quả lựu chín bị người ta nghiền nát, tràn ra loại nước trái cây êm dịu ngọt ngào.
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn xuống, mu bàn tay nổi đầy gân xanh trên tay vịn xe lăn.
Tấm biển hồ ly này cũng là mặt nạ của anh.
Ở trước mặt cô, thứ bị anh giấu kín trong xương cốt dần thoát ly khỏi sự khống chế…… Sôi sục và tham lam cực độ.
Thẩm Hòa Ninh không nói nên lời, liều mạng hấp thụ dưỡng khí, tâm trí vừa mới bị lay động, người đàn ông đã im lặng tháo mắt kính trên sống mũi xuống, lại lần nữa áp sát tới, càng sâu càng khó kìm chế hơn trước, cướp đoạt công chiếm mà không có bất cứ lời phân trần nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Cô chỉ kịp “Ưm” một tiếng rất nhẹ, giống như mất giọng.
Cô muốn đứng lên, muốn đi ra ngoài nhìn trực diện vẻ mặt của anh, có khi nào trong một giây thật sự mất khống chế, cô muốn lập tức đẩy ngã tấm biển dư thừa này rồi cất đi.
Nhưng sức lực toàn thân Thẩm Hòa Ninh đã bị xói mòn theo nụ hôn triền miên, cô biết rằng, tay chân mình mềm tới mức có lẽ vừa chạm vào đã tan ra thành từng mảnh.
Tiếng chuông điện thoại xen lẫn nhạc nền của trung tâm thương mại, hết hồi chuông sẽ tự động dừng lại, Tần Miên vốn đang thành thật xoay người, cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn về hướng này.
Bạc Thời Dư đặt tay trên đầu gối phải, ấn chặt vào trong một cách vô độ, dùng sự đau đớn trên đôi chân tàn tật để ngăn cản bản thân mình.
Anh rời môi đi, u ám nhìn chằm chằm Thẩm Hòa Ninh một lát, sau đó ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Là tiếng chuông của anh, từ khoa cấp cứu bệnh viện Thánh An, tình huống khẩn cấp, bệnh nhân bị thương nặng vừa được đưa tới, phải nhanh chóng tiến vào phòng phẫu thuật, không thể chậm trễ.
Mà Bạc Thời Dư vừa cúp điện thoại, di động của Thẩm Hòa Ninh đang ở chỗ anh cũng rung lên, nhìn ghi chú thì là giáo viên hướng dẫn của khoa múa cổ điển.
Bạc Thời Dư biết rất rõ, anh nên đi ra phía sau tấm biển này, đối mặt giao lại điện thoại cho Thẩm Hòa Ninh, để cô tự nghe máy, thế nhưng một khi lớp ngăn cách này không còn nữa, biểu cảm và trạng thái hiện tại của anh, sẽ bị phơi bày hoàn toàn trước mắt cô.
Ảnh hưởng của một nụ hôn còn lớn hơn trong tưởng tượng.
Bạc Thời Dư nghe điện thoại thay Thẩm Hòa Ninh.
Giáo viên hướng dẫn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lớn giọng nói: “Hòa Ninh, em mau chóng quay lại một chuyến, nhân vật chính trong video quảng cáo mới của trường vào năm nay vừa quyết định chọn em, vội vàng muốn xác nhận hành động với em, còn hai ngày nữa sẽ diễn ra buổi vũ hội do trường Đại Học Y phối hợp tổ chức, em cũng tới chống đỡ một chút, mấy thẳng nam của trường Đại Học Y kích động tình cảm quần chúng muốn gặp em ngay tại trận, haiz, tóm lại em mau tới đây đi ——”
Khi Bạc Thời Dư nghe máy, anh cũng không định đáp lại, nhưng nghe xong hai câu cuối cùng, lông mi của anh cụp xuống, ngưng tụ thành hai bóng đen ở bên dưới, chậm rãi nói: “Được, tôi sẽ truyền đạt.”
Giáo viên hướng dẫn bị sốc ngay tại chỗ, lập tức dựng nên đủ các loại hình ảnh trong não bộ, chỉ với âm sắc và ngữ điệu này, nói đối phương có giá trị nhan sắc thấp hơn ảnh đế đang nổi, tài sản dưới 300 tỷ nhân dân tệ, đều là sự đánh giá thấp nghiêm trọng.
Cô đang định nhiều chuyện muốn thăm dò thêm một chút, cuộc gọi đã bị ép phải kết thúc.
Thẩm Hòa Ninh bối rối, tựa trán lên tấm biển trưng bày, hơi thở vẫn còn dồn dập, hai chân vẫn mềm nhũn không thể động đậy.
Điện thoại thúc giục của bệnh viện Thánh An lại theo sát, gọi đến lần thứ hai, cuối cùng Bạc Thời Dư cũng không đi ra phía sau, chuyển động xe lăn về hướng ngược lại, giao di động của Thẩm Hòa Ninh cho Tần Miên: “Cô ngồi đây với cô ấy, tôi gọi xe tới đón hai người.”
Tần Miên nhìn bóng lưng Bạc Thời Dư ngồi trên xe lăn, không rõ vì sao, cô ấy lại cảm thấy kích động và chua xót.
Khi Thiệu Duyên hôn cô ấy, anh ta luôn muốn làm theo ý mình, nhưng nụ hôn mà cô ấy vừa nhìn lén, cách một tấm biển trưng bày, là sự ẩn nhẫn và dữ dằn mà cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy.
Mười phút sau, xe do Bạc Thời Dư sắp xếp đến gara dưới tầng hầm của trung tâm thương mại, khi Tần Miên kéo Thẩm Hòa Ninh kéo dậy, cô gần như không thể đứng vững, đỡ trán thả lỏng trong chốc lát, mới xoa đôi môi có chút sưng đỏ, rút tấm biển trưng bày hồ ly lên, ôm lấy nó, giọng mũi rầu rĩ nói: “Tớ mua cái này.”
Tài xế không hiểu ra sao, gọi thêm một chiếc xe tải nhỏ mới thành công kéo hồ ly đi, Thẩm Hòa Ninh ngồi ở ghế sau, bất giác ngã lên vai Tần Miên, nước mắt phấn khích làm ướt tóc mai: “Miên Miên, tớ vừa hôn anh ấy, quả nhiên nhổ răng khôn chẳng khác nào người trưởng thành, cuối cùng cũng có thể làm chút chuyện đứng đắn của người trưởng thành.”
“Kết quả……” Cô nâng bàn tay trắng nõn thon dài lên, ngăn chặn ý cười trên mặt “Hôn xong ngay cả mặt cũng không gặp đã rời đi, đúng là cặn bã mà.”
Cô vừa khóc vừa cười, lỗ tai đỏ bừng như sắp tự bốc cháy, lấy di động ra gửi một tin nhắn WeChat đặc biệt tức giận: “Anh, sao anh có thể cặn bã đến vậy, cướp mất nụ hôn của thiếu nữ xong liền biến mất, ít nhất cũng phải chính miệng nói một tiếng tan học với em chứ.”
Xe chạy đến trước cổng Học Viện Múa, tài xế vốn định chào hỏi bảo vệ rồi tiến vào, Bạc tiên sinh từng dặn dò, phải đưa cô Thẩm đến dưới ký túc xá, nhưng Thẩm Hòa Ninh nhớ tới vũng nước bẩn tám ngày nay, cuối cùng vẫn lựa chọn xuống xe trước cổng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Hôm nay cô không ngồi chiếc Maybach kia, đổi sang chiếc khác ngổ ngáo hơn, nếu rêu rao khắp khuôn viên trường như vậy, không chừng lại xuất hiện những tin đồn nhảm nhí.
Nhưng ngay sau đó cô đã nhận ra sự không đồng đều của thế giới này một lần nữa.
Không biết từ khi nào, các bài đăng trên diễn đàn trường học đã bị thay máu hoàn toàn, hiện tại nội dung trên toàn màn hình đồng nhất một cách lạ thường, tất cả đều “Một sự đảo ngược đáng kinh ngạc! Con mẹ nó, thế nhưng Thẩm Hòa Ninh lại là cô cháu gái nhỏ được Bạc Thời Dư cưng chiều!”
“Ông chú hơn 50 tuổi, gia tài bạc triệu chính là dương xuân bạch tuyết! Khóc lóc ngã gục bên chân Thẩm Hòa Ninh còn kịp không, cầu xin được làm cô nhỏ!”
“Cầu xin được làm cô nhỏ +10086!”
Thẩm Hòa Ninh tức giận cười lạnh, sợ rằng trên đời này chỉ có cô, mới có thể tự làm cô nhỏ của chính mình.
Sau buổi đánh giá, tên phú nhị đại làm khó dễ Thẩm Hòa Ninh vô tình bị bắt quả tang gian lận, hình phạt vô cùng nghiêm khắc, bao nhiêu tiền cũng không giải quyết được, trục xuất khỏi trường học, hoàn toàn khô héo.
Trong học viện, những bạn học từng âm dương quái khí (*) với Thẩm Hòa Ninh đồng loạt thay đổi sắc mặt, ngoài miệng bọn họ không dám nói, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, nhất định là Bạc Thời Dư đã trút giận cho cô cháu nhỏ, quả thực sủng ái vô tận.
(*):Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Trước giờ xung quanh Thẩm Hòa Ninh luôn có nhiều người theo đuổi, lần này mối quan hệ chú cháu với Bạc Thời Dư đã bị bại lộ, một buổi chiều trở về trường học, cô nhận được gần ba chữ số lời mời kết bạn WeChat.
Trước kia những người đó chỉ cảm thấy Thẩm Hòa Ninh quá xinh đẹp, có ý muốn bảo vệ và ham muốn chinh phục, hiện giờ cộng thêm bối cảnh của Bạc Thời Dư, cô lập tức trở thành đối tượng tranh giành của mọi người.
Đương nhiên tin tức cũng truyền tới Đại Học Y bên cạnh, Thẩm Hòa Ninh vốn đã nổi tiếng sau bài múa tại bữa tiệc chào mừng, lần này có thêm thân phận, khiến các nam sinh có tâm tư của Đại Học Y càng thêm ngo ngoe rục rịch, muốn thông qua buổi vũ hội mang tính chất hữu nghị giữa hai trường, dính chút ánh sáng của Thẩm Hòa Ninh.
Đoạn video quảng cáo của Thẩm Hòa Ninh được quay rất nhanh, nhưng cô có chút đau đầu với buổi vũ hội hai ngày sau.
Cô không muốn bị mọi người túm lại nhìn ngó, tốt nhất là một nhóm người trộn lẫn vào nhau, không ai nhận ra ai.
Ánh mắt Thẩm Hòa Ninh hơi sáng lên, cô trực tiếp trao đổi với người phụ trách buổi vũ hội: “Bình thường mặc lễ phục tham gia vũ hội có ý nghĩa gì, dù sao Halloween cũng sắp tới rồi, chi bằng trực tiếp tổ chức vũ hội hóa trang, có thể đeo mặt nạ, không đủ khoa trương thì không được tiến vào.”
Người phụ trách cảm thấy ý tưởng này rất mới lạ, lập tức ăn nhịp với Thẩm Hòa Ninh ngay tại chỗ, đồng thời nhấn mạnh: “Người khác thế nào cũng được, còn em nhất định phải xinh đẹp.”
Thẩm Hòa Ninh cười đặc biệt thuần khiết: “Đùa sao? Em thế nào chẳng xinh đẹp.”
Vào ngày diễn ra buổi vũ hội, cô dùng sơn dầu (*) mượn từ lớp hát opera, vẽ cho mình một lớp trang điểm đậm của thiên thần sa ngã tà ác, chiếc váy dài bị xé rách, đôi cánh màu trắng sau lưng bị gãy, trên người dính đầy lông chim bẩn thỉu, son bị lem từ khóe môi xéo sang bên cạnh, từ khóe mắt đến gò má hằn lên những vết máu ảm đạm.
(*):Sơn dầu là chất béo nấu chảy được dùng trong trang điểm sân khấu, nói trắng ra, nó là một chất đặc có chứa dầu và bột màu.
Nam sinh làm học thuật đều thích tiểu thiên sứ dịu dàng thuần khiết, cô trang điểm như vậy, đoán chừng hầu hết Đại Học Y sẽ không nhận ra, cho dù nhận ra cũng phải trốn xa một chút.
Dù sao anh trai cô cũng không để ý đến loại chuyện này, đừng để anh nhìn thấy là được rồi.
Thẩm Hòa Ninh sờ môi mình trong gương, lông mi khẽ run.
Anh cô quá bận, kể từ sau ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn không nhìn thấy mặt, nụ hôn sâu cách một lớp màng nào có thể đã ghiền, cô đặc biệt tham lam, còn muốn cưỡi lên người anh, làm càn nhìn chăm chú vào đôi mắt anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Buổi chiều Bạc Thời Dư có lớp tại Đại Học Y, từ trước đến nay, trong lớp học của anh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không ai dám nói bậy nửa lời. Nhưng hiển nhiên hôm nay rất đặc biệt, cả phòng học rộng lớn như vậy đều ngo ngoe rục rịch, bất kể nam sinh thành tích tốt hay xấu đều sốt ruột xem di động.
Cho đến khi có người không nhịn được, nhỏ giọng bật thốt: “Mẹ kiếp ——”
Người vừa phát ra âm thanh vội vàng che miệng, hoảng sợ nhìn về phía bục giảng.
Bạc Thời Dư nâng mắt lên, thuận tay dừng máy tính lại, tầm mắt hạ nhiệt nhìn qua.
Nam sinh nọ lập tức đổ mồ hôi, đứng bật dậy, lo lắng tới mức lời nói chưa qua đại não đã buột miệng thốt ra: “Giáo sư Bạc, em sai rồi, lần sau em không dám nữa, em —— không dám nhìn lén ảnh chụp cháu gái thầy ở trên lớp của thầy nữa, chủ yếu là ——”
Cậu ta tay chân luống cuống dựng thẳng chiếc máy tính bảng giấu dưới ngăn bàn lên, muốn chứng minh cho Bạc Thời Dư thấy, cậu ta không hề cố ý, cậu ta thật sự chỉ đơn giản là bị thu hút.
Nam sinh đó ngồi ở hàng ghế thứ hai, rất gần bục giảng, kích cỡ của chiếc máy tính bảng lại lớn, ảnh chụp phủ kín màn hình, vô cùng dễ thấy.
Đấy là hình ảnh trong phòng hóa trang bị ai đó chụp lại, thiếu nữ ngồi dưới ánh đèn, nửa cúi đầu, đường cong sườn mặt cực kỳ xinh mỹ, đôi môi đỏ mỏng ướt át, trên vai có vài sợi lông chim, đôi cánh màu tuyết trắng như ẩn như hiện phía sau lưng.
Từ góc độ này, che giấu sự tà ác của thiên thần xa ngã một cách hoàn mỹ.
Ngay sau khi bức ảnh được tung ra, hàng ghế đầu của lớp học không khỏi có chút xôn xao, có người can đảm nhỏ giọng ngập ngừng: “Thưa giáo sư, 7 giờ tối có vũ hội hóa trang giữa hai trường, thầy xem có thể …… cho bọn em nghỉ sớm một chút hay không ……”
Bạc Thời Dư thu hồi tầm mắt từ máy tính bảng, hàng mi dài ngăn chặn sự tàn bạo, thấp giọng cười lạnh: “Không thể.”
-
Lớp học kết thúc vào đúng 5 giờ 30, xe lăn của Bạc Thời Dư rời khỏi phòng học, đi đến một đầu khác của hành lang dài, nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới trước.
Giang Nguyên không để ý đến những điều bất thường đó, cậu tính toán thời gian, cẩn thận thấp giọng nhắc nhở lịch trình buổi tối: “Anh Thời, bữa tiệc từ thiện bắt đầu lúc 7 giờ tối, hàm lượng vàng hôm nay quá cao, Thẩm tổng và Trình tổng đều đến, mười phút trước bọn họ đặc biệt tìm em hỏi thăm về sắp xếp của anh, em đã trả lời nhất định sẽ tham gia ——”
Sau vụ việc ngoài ý muốn khi gặp nha sĩ, Giang Nguyên tự biết mình phạm phải sai lầm to lớn, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ không dám nói nhiều thêm nửa chữ, sợ bị tử hình ngay tại chỗ, đương nhiên cậu cũng càng nghe lời hơn, anh Thời chỉ đâu đánh đó.
Giang Nguyên đã chuẩn bị trước tây trang, có thể thay luôn tại văn phòng giáo viên, trực tiếp xuống lầu, lên xe, đến trang viên tư nhân tham dự tiệc tối, vừa khít thời gian trên đường.
Bạc Thời Dư nặng nề liếc bộ tây trang màu xanh đậm đang treo kia, nhéo mi tâm, ngắt lời nói dong dài của Giang Nguyên: “Học Viện Múa…… có vũ hội hóa trang sao?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Giang Nguyên hơi khựng lại, ngay sau đó cậu nói hết những gì mình biết: “Đúng vậy, chủ đề Halloween, vô cùng khoa trương, đoán chừng buổi tối hôm nay, ký túc xá nam của Đại Học Y sẽ trống không hơn phân nửa, bọn họ đều chạy tới tham gia.”
Nói xong cậu mới cảm thấy mùi vị không đúng, mơ hồ toát mồ hôi hột , trường hợp này, nghĩ tới thôi cậu đã cảm thấy có chút kích thích, huống chi ——
Bạc Thời Dư vuốt ve tượng bạch ngọc trên cổ tay, ma sát tới mức khô rít nóng bỏng, hỏi cậu: “Chuẩn bị một bộ trang phục tham gia vũ hội, một tiếng, có đủ không?”
Giang Nguyên không ngờ anh sẽ quyết định như vậy, trái tim trùng xuống: “Anh Thời, đều bắt đầu lúc 7 giờ, một bên là bữa tiệc từ thiện với quy cách bực này, một đám người có máu mặt đang chờ anh xuất hiện, một bên…… chỉ là trò đùa của đám sinh viên chơi đóng vai gia đình mà thôi, nói thẳng ra là thật sự không hề có giá trị, lãng phí thời gian của anh.”
Những lời không nên nói, cậu cũng không nhịn được: “Mỗi lần cán cân của anh đều nghiêng về phía cô Thẩm.”
Khóe môi Bạc Thời Dư có chút không kiềm chế được mà nóng lên, mùi hương ấm áp của thiếu nữ đọng lại trong ký ức, liên tục tới quấy phá.
Sau ngày hôm đó, anh không gặp lại cô, bởi vì anh không muốn chệch đường ray quá sâu.
Nhưng cô gái nhỏ luôn có năng lực nắm lấy thần kinh của anh để đay nghiến.
Hai ba ngày không gặp, Đại Học Y và Học Viện Múa vì cô mà muôn người đổ xô ra đường.
Xứng đáng bị dạy dỗ.
Yết hầu Bạc Thời Dư hoạt động lên xuống một cách chán nản, gọng kính màu vàng nhỏ hẹp bắt đầu phản chiếu ánh sáng mờ ảo trên bầu trời đang tối dần.
Giọng nói của anh trầm thấp, ham muốn kiểm soát và độc chiếm đã làm vặn vẹo tình yêu và dục vọng của anh, có một loại dịu dàng mang tính hủy diệt.
“Tôi không có cán cân.”
“Tất cả lợi thế của tôi, đều thuộc về Thẩm Hòa Ninh.”
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...