Cưng Chiều

Hơn nữa hình thức của loại giày múa này rất phiền phúc, dù chỉ nhỏ hơn một chút thôi, đối với nhảy múa mà nói đã là gánh nặng rất lớn, huống chi đôi giày này của cô, ít nhất cũng phải nhỏ hơn một size.
 
Thẩm Hòa Ninh nhíu mày, muốn ra hiệu nói một tiếng với giáo viên, nhưng cô mới vừa mở miệng, âm nhạc đã vang lên, lấn át giọng nói của cô.
 
Thời gian của mỗi người sẽ bắt đầu đếm ngược, lúc này Thẩm Hòa Ninh mới phát hiện, những giáo viên mà cô quen biết đã không còn ở trường thi nữa, thay vào đó là hai người xa lạ khác, hiển nhiên bọn họ sẽ không cho cô tạm dừng.
 
Thẩm Hòa Ninh cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người một nam sinh đứng ngoài cùng, ánh mắt chạm nhau, đối phương có phần né tránh, sau đó lại đón nhận một cách đúng lý hợp tình.
 
Một tên phú nhị đại nào đó đã từng mặt dày mày dạn theo đuổi cô.
 
Rất tốt.
 
Khúc dạo đầu của bản nhạc đã kết thúc, giây tiếp theo sẽ tiến vào chủ đề chính, các sinh viên đứng xem đều đang thảo luận, thấy Thẩm Hòa Ninh chậm chạp không nhúc nhích, nghi ngờ cô dạo gần đây một lòng nhào lên người lão già kia, mà hoang phế vũ đạo.
 
Tuy nhiên, sau giây lát, khi nhịp trống vang lên, Thẩm Hòa Ninh lưu loát xoay người, hoàn mỹ bước lên tiết tấu, không có nửa điểm lệch lạc, mái tóc đen cuốn tròn và đôi môi đỏ mọng tựa như tranh vẽ thượng hạng của Trung Quốc.
 
Sau hai phút rưỡi, tiếng nhạc dừng lại, Thẩm Hòa Ninh tiếp đất hoàn hảo, phòng luyện tập rộng lớn lặng ngắt như tờ, cho đến khi giáo viên chân chính tuyên bố số điểm tuyệt đối duy nhất, tất cả mới bắt đầu ồ lên.
 
Mà Thẩm Hòa Ninh lại cong lưng, thong thả ung dung cởi đôi giày múa, đầu ngón tay gảy gảy size số dán trên đế giày, xé đi lớp bao phủ bên trên, để lộ con số 35 ở bên dưới.
 
Bị người cố ý thay đổi, tìm lỗi cho cô.
 
Có người ở trước mặt Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy, không khỏi cản thán cô có thể múa được trong đôi giày như vậy. Cô nhướng mày mỉm cười, nụ cười lan tỏa trên gương mặt xinh đẹp, thuần khiết và ngọt ngào, khiến tên phú nhị đại kia nhìn tới sững sờ.
 
Sau đó Thẩm Hòa Ninh xách theo đôi giày, đi từng bước về phía cậu ta.
 
Trái tim phú nhị đại bắt đầu đập loạn xạ, cậu ta kiêu căng ngạo mạn nói: “Nếu cậu hiểu chuyện một chút, nhanh chóng chia tay lão già kia, tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận ——”
 
Cậu ta còn chưa dứt lời, Thẩm Hòa Ninh đã nâng cánh tay lên, một chiếc giày múa trực tiếp đập “Bốp” lên người cậu ta, sức lực quá lớn, đau tới mức cậu ta phải ngả người về phía sau.
 
Nhưng không đợi cậu ta hét lên, chiếc giày còn lại đã bị Thẩm Hòa Ninh kẹp vào giữa các ngón tay, tư thế lịch sự ưu nhã quạt thật mạnh lên mặt cậu ta, cười tủm tỉm nói một chữ: “Cút.”
 
Toàn bộ địa điểm đánh giá im lặng, bị cô làm cho sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí có người còn không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng. Lúc này cửa phòng luyện tập bị đẩy ra, một nam sinh khác luôn đi theo bên người phú nhị đại kiếm cơm ăn, nháy mắt nói: “Haiz, chiếc Maybach kia lại tới nữa, đang ở cửa hông bên ngoài trường học.”
 
Trái tim Thẩm Hòa Ninh rối loạn, cô đứng dậy đi ra ngoài, hai bàn chân bị cọ xát khắp nơi, có chút nóng rát đau đớn, đoán chừng ít nhất cũng ửng đỏ, nếu xử lý không tốt sẽ bị phồng rộp.
 
Cô không có thời gian để ý đến chuyện đó, mặc kệ phía sau có bao nhiêu người đang chú ý, cô lập tức xách túi chạy về phía cửa hông.
 

Thẩm Hòa Ninh âm thầm hy vọng, anh đừng ngồi quá gần cửa xe, lúc cô mở cửa cũng đừng để lộ hình dáng của anh.
 
Nhưng khi cô chịu đựng đau đớn chạy ra ngoài cổng trường, cô mới bàng hoàng choáng váng, phía sau có không ít sinh viên khoa múa cổ điển đuổi theo xem trò hay, bao gồm cả tên phú nhị đại vừa mới bị cô đánh kia, thời điểm nhìn rõ cảnh tượng phía trước, tập thể đồng loạt cứng đờ như những bức tượng đá.
 
Cửa xe trước giờ luôn đóng chặt, hôm nay lại có một bên mở rộng hoàn toàn.
 
Người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen, ngồi trên ghế dựa bên cạnh cửa xe đang mở, máy tính đặt trên đầu gối, đôi tay tái nhợt thỉnh thoảng gõ bàn phím, thong thả ung dung xử lý văn kiện, tượng Phật Quan Âm bằng bạch ngọc trên cổ tay nhẹ nhàng va chạm vào mép máy tính, khúc xạ thành ánh sáng lạnh lẽo, vô thức hắt lên sườn mặt anh.
 
Tóc đen, lông mi đen dài, sống mũi cao thẳng, bên trên đeo mắt kính gọng vàng, khóe môi nhợt nhạt hơi thu liễm, đó là một đường vòng cung không thể với tới.
 
Giáo sư Bạc của Đại Học Y, người dẫn đầu tuyệt đối về lưu lượng trên diễn đàn sinh viên của Học Viện Múa, dương xuân bạch tuyết chỉ có thể nhìn từ xa và liếm màn hình trong miệng mọi người, hiện tại đang ngồi trên chiếc Maybach, với tin đồn được cho là bao dưỡng Thẩm Hòa Ninh, nghe thấy âm thanh thì nghiêng đầu về phía nhóm người.
 
Không cần phải mua ảnh chụp với giá cao, người thật đang có mặt tại hiện trường.
 
Chỉ một ánh mắt nhạt nhòa, cũng đủ khiến một đám sinh viên thầm thương trộm nhớ anh hoàn toàn chết lặng.
 
Cổ họng Thẩm Hòa Ninh trào dâng khí chua, hàm răng vốn đã khỏi rồi lại muốn đau, chân cũng đau, khắp nơi đều yếu ớt không chịu nổi một kích, cô chỉ muốn túm lấy người này liều mạng làm nũng, để được anh dỗ dành.
 
Thế nên vành mắt Thẩm Hòa Ninh lập tức đỏ hoe tại chỗ, người vừa cầm giày đánh bạn kia tuyệt đối không phải cô.
 
Bạc Thời Dư khép máy tính lại, tầm mắt xẹt qua nhóm sinh viên trẻ tuổi với biểu cảm xuất sắc phía sau, quay sang nhìn chăm chú vào hai mắt Thẩm Hòa Ninh, đuôi mắt khẽ cong, dịu dàng mở miệng: “Ai lại chọc Ninh Ninh của chúng ta khóc rồi, tới đây, kể cho chú nhỏ.”
 
Thẩm Hòa Ninh lập tức nhào vào trong xe, thuận tay đóng cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt sắp nổ tung tại chỗ ở bên ngoài.
 
Máy tính bị cô đá sang một bên, cô bò lên người Bạc Thời Dư rồi ôm lấy anh, mềm mại cọ sát bên cổ anh như một con thú nhỏ, sau đó nhẹ nhàng cắn anh.
 
“Chú nhỏ cái gì, anh là chú nhỏ của ai, Bạc Thời Dư, anh có chút nhận thức nào về thân phận của mình hay không, anh chính là bạn trai dạy học của em trong vòng ba tháng.”
 
Cô vùi vào cổ anh, trái tim không ngừng run rẩy.
 
Cô sợ ảnh hưởng đến anh, không dám đề cập một chữ nào về thân phận của anh, nhưng khi anh xuất hiện ở đây, nhẹ nhàng bâng quơ cho cô lời giải thích rõ ràng nhất.
 
Thẩm Hòa Ninh nép vào ngực anh, từ khẽ cọ dần thay đổi hương vị, đôi môi mơn trớn như có như không, hôn dọc từ tai xuống má, sau đó kề sát vào khóe môi anh.
 
Bạc Thời Dư giữ chặt gáy cô, nâng cô gái đang phạm thượng làm loạn lên, lông mi ướt át, giọt nước nhộn nhạo như muốn chảy ra, chóp mũi và đôi môi đỏ mọng tới mức chói mắt, vừa ngoan ngoãn lại quyến rũ, như định móc lấy trái tim người ta rồi nhẫn tâm nghiền nát.
 
Thẩm Hòa Ninh cắn môi, những chiếc răng trắng nhỏ khiến đôi môi vốn đã đỏ mọng lại càng nhuốm màu quyến rũ, cô hạ thấp lông mi, run rẩy vài lần lại nâng lên, nhìn thẳng vào anh: “Anh, không thể hôn ư?”

 
Giang Nguyên đang lái xe cảm thấy mình bị điên rồi, chiếc xe thiếu chút nữa vượt đèn đỏ.
 
Bạc Thời Dư cứ thế im lặng nhìn cô, ngọn lửa vô hình thiêu đốt ngũ tạng, ngón tay luôn lạnh lẽo lộ ra nhiệt độ nóng bỏng, anh vươn tay ấn lên môi cô, để cô buông lỏng hàm răng, giải thoát cho cánh môi dưới ửng đỏ.
 
“Về nhà rồi hôn” Anh bình tĩnh, chỉ có giọng nói mơ hồ xóc nảy “Hiện tại làm chuyện khác trước.”
 
Thẩm Hòa Ninh sửng sốt, Bạc Thời Dư xốc nách cô, bế người đặt sang bên cạnh, sau đó nâng hai chân của cô lên, cởi giày vớ, đặt bàn chân trần ửng đỏ, có chút ngại ngùng hơi co lại lên đầu gối, mở lòng bàn tay ra nắm lấy.
 
Tay còn lại kéo ngăn chứa đồ, lấy ra hộp thuốc trên xe, cúi đầu bôi thuốc lên vùng chân bị cọ xát của cô.
 
Thẩm Hòa Ninh không khỏi co rụt lại, vừa ngứa vừa nóng, tia lửa thiêu đốt từ ngón chân tiến sâu vào trong cơ thể, vành tai cô đỏ bừng, hơi thở không nhịn được mà nhanh hơn, cọ loạn khắp nơi, mơ hồ mài qua vị trí nào đó không thể chạm tới.
 
Cô không ý thức được điều đó, nhỏ giọng hỏi: “Anh, sao chuyện gì anh cũng biết thế?”
 
Bạc Thời Dư siết chặt cổ chân của cô, sức lực ở lòng bàn tay có chút mất khống chế: “Anh biết nhiều hơn em nghĩ.”
 
Mới đầu Thẩm Hòa Ninh không hiểu ý tứ sâu xa của Bạc Thời Dư, mãi cho đến khi chiếc xe chạy xuống tầng hầm của biệt thự Thành Nam, thời điểm xuống xe cô vô tình nghe thấy Giang Nguyên nhẹ giọng nói “Nhậm Huyên” hay gì đó, trái tim cô căng thẳng, thể hồ quán đỉnh (*) mới phản ứng lại.
(*):醍醐灌頂 từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
 
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, đột nhiên ảnh chụp của cô bị hấp thụ ánh sáng, chỉ hận không thể để cả trường chú ý tới tin đồn của cô, truyền ra đủ loại tai tiếng xấu xa, không ngừng nhấn mạnh giữa cô và Bạc Thời Dư khác biệt như trời với đất.
 
Cô nhớ Chu Tĩnh Nhàn không chỉ một lần nhắc đến tên Nhậm Huyên, vậy nên…… Chu Tĩnh Nhàn định lót đường cho Nhậm Huyên, anh cô không thể chịu đựng việc người bên cạnh có hai lòng, nhất định hai ngày nay đã dạy dỗ nhà họ Nhậm, hiện tại…… đối phương không cam lòng nên lại duỗi tay lên đầu cô lần nữa?
 
Trước khi tức giận, Thẩm Hòa Ninh chợt nhận ra mình quan trọng đến vậy.
 
Thế nên ở trong mắt Nhậm Huyên, cô vẫn là sự uy hiếp, là tiểu bảo bối thân yêu của Bạc Thời Dư, là sự tồn tại khủng bố khiến người ta có cảm giác nguy cơ siêu mạnh, cô hiểu như vậy không sai chứ?
 
Tâm trạng Thẩm Hòa Ninh rất tốt, cô lê đôi dép thỏ bông mà anh mua cho, bởi vì chân đang bôi thuốc không tiện lắm, cô vặn vẹo vòng eo nhỏ bước lên tầng.
 
Cô nghiêm túc tắm rửa, sử dụng sữa tắm hương sữa, lại mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, quyết định xuống nhà tìm bác sĩ Bạc hôn môi.
 
Bài học thứ tư, môi răng triền miên, kiểu hôn sâu mãnh liệt.
 
Thẩm Hòa Ninh kéo cổ áo xuống thấp một chút, hít thật sâu, mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu, nhưng mới đi được nửa bước, cô đã cảnh giác khi nghe thấy âm thanh không đúng trong phòng khách.

 
Vừa rồi lúc cô tắm rửa có tiếng nước chảy, nên không chú ý, dưới lầu chắc chắn không chỉ có một mình Bạc Thời Dư, nghe ra phải có ít nhất bốn năm người, cả nam và nữ, trong đó một giọng nói tinh tế có chút quen tai.
 
Thẩm Hòa Ninh cau mày phân biệt một hồi, cổ họng như thắt lại.
 
Cô muốn ra ngoài xem cho chắc chắn, cúi đầu xuống nhìn váy ngủ của mình, cuối cùng vẫn phải xoay người trở về tìm chiếc áo dài khoác bên ngoài, tùy tiện thắt đai lưng.
 
Thẩm Hòa Ninh chạm vào lan can tầng 2, nghiêng người nhìn về phía sô pha, nhiệt độ trong đôi đồng tử không khỏi hạ xuống, trái tim đau đớn quặn thắt, giống như bị dây thừng trói chặt.
 
Phòng khách chật kín người ngồi, ngoại trừ Nhậm Huyên mà cô nghe được, còn có bố mẹ, chú thím của Nhậm Huyên, cùng người nhà họ Bạc. Quan trọng nhất, ông cụ đã qua tuổi bảy mươi của nhà họ Bạc, ông nội Bạc Thời Dư cũng ở đây.
 
Nhiều người như vậy, đối với nhà họ Bạc mà nói là không thể khinh thường, đồng thời cũng không có một ai hoan nghênh cô.
 
Trước đây khi ở nhờ nhà họ Bạc, ông nội Bạc rất ít khi nói chuyện với cô, mỗi lần nhìn thấy cô, mặc dù không trực tiếp bày tỏ sự bất mãn, nhưng về cơ bản đều coi cô như không khí.
 
Càng không cần phải nói tới nhà họ Nhậm, ngay từ năm đó khi cô và anh trai còn chưa tách ra, bọn họ đã chờ liên hôn, đương nhiên sẽ cho rằng cô là cái đinh trong mắt.
 
Thẩm Hòa Ninh không nhịn được nắm chặt lan can, kim loại bị cọ xát đến nóng bỏng ở trong lòng bàn tay.
 
Nói nơi đây là nhà của cô và anh trai, nhưng một khi những người này xuất hiện, cô xuống lầu cũng chỉ gây thêm phiền toái.
 
Thẩm Hòa Ninh cúi đầu, một giọng phụ nữ trung niên ở dưới lầu đột nhiên vang lên, bà ta cố ý cất cao âm điệu ——
 
“Tôi không nhìn lầm chứ, người trên lầu kia có phải cô Thẩm hay không?”
 
Thẩm Hòa Ninh nhíu mày nâng mặt lên, dựng thẳng sống lưng bước ra ngoài ánh sáng.
 
Người bên dưới phát hiện ra cô là mẹ của Nhậm Huyên, bà ta đã từng là một sự tồn tại rất mạnh mẽ, là một phần quan trọng trong tình bạn lâu dài của hai nhà suốt nhiều năm qua, ông nội Bạc cũng sẽ cho bà ta mặt mũi.
 
Mẹ Nhậm vừa dứt lời, bằng đấy đôi mắt đều nhìn lên.
 
Thẩm Hòa Ninh nắm chặt tay, cô không nghĩ tới mình sẽ bị gọi lại trước mặt mọi người, cô cũng chưa mặc quần áo tử tế, hiện tại trên người chỉ có áo ngủ và chiếc váy ngủ gợi cảm bằng tơ lụa, hiển nhiên muốn trở về thay cũng không kịp rồi.
 
Cô bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Bạc Thời Dư, bên trong sâu thẳm, không thể chạm tới đáy.
 
Trong lòng Thẩm Hòa Ninh không khỏi khó chịu, đoán chừng anh sẽ ngại cô làm mất mặt, nếu cô xuất hiện như vậy, không biết nhóm người dưới lầu sẽ suy đoán như thế nào, cô dùng sức cắm móng tay vào da thịt mềm mại, cắn chặt răng.
 
Vậy thì sao, cô muốn công khai chủ quyền đấy thì sao.
 
Thẩm Hòa Ninh bỗng nhiên mỉm cười, cô vén mái tóc dài có chút ướt át, đi đôi dép lê hình con thỏ chậm rãi bước xuống cầu thang, đối mặt với những vị khách có giá trị con người nổi bật, nhưng lại không mấy quen thuộc trên ghế sô pha, đối mặt với Nhậm Huyên, cô giống như vị nữ chủ nhân lười biếng yếu ớt đang thả chậm bước chân.
 
Cô đứng ở giữa cầu thang, đôi môi đỏ khẽ cong, ngón chân trắng như tuyết lắc lư giữa đôi dép lê bằng bông, giọng điệu giống như đang làm nũng: “Anh, sao trong nhà có nhiều người như vậy, anh cũng không gọi em.”
 

Bạc Thời Dư ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, “Ừ” một tiếng.
 
Một chữ này không có bao nhiêu cảm xúc, càng không nói tới vui buồn.
 
Ông cụ nhà họ Bạc ngồi ở vị trí chủ tọa trên ghế sô pha, ngoại trừ ánh mắt hung bạo lúc ban đầu, trước sau ông luôn duy trì sự vững vàng, nhìn thấy cảnh này thì siết chặt chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn.
 
Bố mẹ chú thím nhà họ Nhậm đã không thể ngồi yên, đưa mắt nhìn Nhậm Huyên, lại nhìn chằm chằm vào phản ứng của Bạc Thời Dư, không đoán được rốt cuộc anh có ý gì, nhưng dù nghĩ như thế nào, với tính cách của Bạc Thời Dư, không có khả năng anh thật sự phát triển chuyện gì với một con nhóc.
 
Tuy rằng trước kia anh em tương xứng, nhưng cũng hơn bốn năm rồi, còn có thể xót lại chút tình cảm gì.
 
Hoàn toàn do một mình Thẩm Hòa Ninh phùng má giả làm người mập, cáo mượn oai hùm.
 
Thẩm Hòa Ninh tiếp tục bước xuống lầu, dép lê “loẹt quẹt” hạ xuống bậc thang cuối cùng, tiến vào phạm vi phòng khách.
 
Biệt thự Thành Nam hiếm khi có khách đến thăm, kích cỡ của ghế sô pha chính cũng không lớn, hiện tại xuất hiện nhiều người ngồi người như vậy, về cơ bản đã chật kín, chỉ còn một chỗ trống duy nhất bên ngoài rìa.
 
Theo lý thuyết đó nên là vị trí của Thẩm Hòa Ninh, nhưng mẹ Nhậm lại tiếp đón người tài xế đang chờ bên cạnh, nhướng mày nói: “Nơi này của Khi Dư cũng giống như nhà mình, đứng làm gì, ngồi đi.”
 
Tài xế nghe lệnh chạy chậm tới ngồi xuống, lấp đầy toàn bộ sô pha.
 
Thẩm Hòa Ninh đứng lẻ loi giữa phòng khách, một chiếc sô pha lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ cho cô ngồi, nếu muốn ở lại đây, cô phải tự mình đi chuyển ghế dựa.
 
Mấy cặp mắt dò xét đều dừng lại trên người Thẩm Hòa Ninh, cô khép vạt áo ngủ, gương mặt thanh tú thuần khiết, khẽ cắn môi, lẻ loi đứng một mình.
 
Bạc Thời Dư ngồi trên xe lăn bỗng nhiên thấp giọng bật cười, tiếng cười vừa thờ ơ lại mát mẻ, tiêu tán trong không khí, thể hiện rõ sự lạnh lùng.
 
Anh bật cười, mấy người vốn nhàn nhã ung dung đều không khỏi sợ hãi.
 
Ban đầu trên chân Bạc Thời Dư được đắp một chiếc chăn mỏng, hiện tại những người đang ngồi trên sô pha đều biết rõ, bắt đầu từ bốn năm trước, chân đã thật sự trở thành điều cấm kỵ của Bạc Thời Dư, không thể đề cập đến, càng không thể chạm vào.
 
Bạc Thời Dư chậm rãi vén lớp chăn mỏng, để lộ đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây.
 
“Ngược lại tôi cũng không biết, rốt cuộc nơi này là nhà của ai.”
 
Bạc Thời Dư đối mặt với Thẩm Hòa Ninh, đưa tay về phía cô, đầu ngón tay như kéo ra vô số sợi tơ vô hình, che chở cho bóng dáng cô đơn mảnh mai kia.
 
“Ninh Ninh ngoan, tới đây.”
 
Ở trước mặt mọi người, anh nhìn chăm chú vào Thẩm Hòa Ninh, không hề chớp mắt, dùng tầm mắt bao phủ lấy cô, dịu dàng nói từng chữ một.
 
“Ngồi trên đùi anh, không cần đi đâu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui