Cưng Chiều

Tốc độ nói chuyện của Bạc Thời Dư rất chậm, hai chữ “tâm can” nhẹ nhàng rỉ ra khỏi môi lưỡi, có vẻ đặc biệt mềm mại lưu luyến.
 
Nhưng Chu Tĩnh Nhàn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, bà ta há miệng nửa ngày không nói được câu nào, trong lòng nghi ngờ không chắc chắn, luôn hoài nghi dường như mình đã nghe thấy Bạc Thời Dư nói như vậy ở đâu đó.
 
Càng lo lắng lại càng không thể nghĩ ra, Chu Tĩnh Nhàn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên lại nghe thấy Bạc Thời Dư hỏi: “Dì Chu, dì có biết, vì sao lúc trước tôi giữ vợ chồng hai người ở lại, vì sao tôi khoan dung cho dì, khoan dung tới mức khiến dì sinh ra ảo giác dì có thể làm chủ thay tôi hay không?”
 
Vốn dĩ nhiệt độ dưới tầng hầm rất thấp, sau vài câu nói trầm thấp lạnh nhạt của Bạc Thời Dư, nhiệt độ lại hạ xuống còn lạnh hơn cả động băng.
 
Chu Tĩnh Nhàn sắp không thể đứng vững được nữa, cổ chân run rẩy, bà ta giống như điện quang hỏa thạch nhớ tới một đoạn ký ức nào đó, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
 
Hơn ba năm trước, vết thương ở chân Bạc Thời Dư đã chịu đựng qua mọi kiểu tra tấn vô nhân đạo, cuối cùng cũng có xu hướng ổn định ở một mức độ nào đó, có thể xuất viện điều trị, trở về nhà quay lại cuộc sống bình thường.
 
Nói là bình thường, nhưng một chân đã tàn phế, thời gian lại không lâu, căn bản không đủ để một người thích ứng từ vị trí con cưng của trời đến việc phải làm quen với tàn phế, phải tự chăm lo cho cuộc sống của mình.
 
Anh là người cực kỳ kiêu ngạo từ trong xương, chán ghét dáng vẻ xấu hổ của mình bị người nhìn thấy và bàn tán trong suốt khoảng thời gian dài, kháng cự sự chăm sóc của những người xung quanh, không ngại phiền toái mà thử hết lần này đến lần khác, té ngã, rồi lại bị thương lần nữa.
 
Nhà họ Bạc tìm rất nhiều người đến gần anh, kết quả bọn họ đều sợ tới mức hận không thể cuốn gói bỏ chạy suốt đêm, cuối cùng chỉ có Chu Tĩnh Nhàn ở lại, ngay cả chính bà ta cũng không dám tin tưởng, không đoán ra được nguyên nhân, nghĩ tới nghĩ lui, trong lúc bà tiếp xúc với Bạc Thời Dư, chỉ làm duy nhất một chuyện đặc biệt.
 
Bà ta nhìn thấy một chiếc khung ảnh trong phòng Bạc Thời Dư, trong đó có một cô bé tầm tám chín tuổi, thoạt nhìn tinh tế đáng yêu, cho nên mới nói thầm một câu tự đáy lòng: “Cô bé này thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết tính cách tốt, chắc chắn là người tốt số.”
 
Người đàn ông trẻ tuổi luôn trầm mặc bên cửa sổ, bất ngờ quay đầu lại, diện mạo anh tuấn tái nhợt, nhìn chằm chằm bà ta thật sâu, tròng mắt đen tới mức khiến người ta khiếp sợ: “Tốt số sao?”
 
Bà ta hoảng sợ, vội vàng gật đầu nịnh hót: “Đương nhiên rồi, lúc ở quê, tôi thường xuyên  xem tướng cho mọi người, đặc biệt chính xác, cô bé này có tướng đại phú đại quý, cả đời bình an vui vẻ, người bình thường đều hâm mộ không thôi.”
 
Loại lời nói thuận miệng này làm gì có ai thật sự để ý, nhưng cố tình Bạc Thời Dư lại mỉm cười, ấn lên đôi chân tàn tật, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ tôi nuôi lớn, tất nhiên sẽ bình an vui vẻ.”
 
Mặt Chu Tĩnh Nhàn như màu đất.
 
Cô gái nhỏ trưởng thành, diện mạo thay đổi rất nhiều, hơn nữa bà ta đã quên mất chuyện đó từ lâu, làm thế nào cũng không nhận ra Thẩm Hòa Ninh chính là người trong bức ảnh trước kia.
 
Khi đó có lẽ bởi vì bà ta nói lời hay về Thẩm Hòa Ninh, thế nên Bạc Thời Dư mới cho phép bà ta ở lại kiếm tiền hơn ba năm, cộng thêm đủ loại quan tâm. Hiện tại bà ta làm ra những chuyện này với Thẩm Hòa Ninh, anh nhất định cũng có thể không chút do dự nghiền nát xương bà ta thành tro bụi.
 
Cả người Chu Tĩnh Nhàn tê dại, ngồi bệt dưới mặt đất: “Thời Dư, tôi thật sự không biết…… Thật sự không biết! Tôi sẽ xin lỗi cô Thẩm, đi cầu xin cô ấy! Cậu tha thứ cho tôi lần này ——”
 
“Tha thứ?”

 
Bạc Thời Dư như nghe thấy một câu chuyện cười kỳ lạ nào đó.
 
“Sau lưng tôi, dì đối xử lạnh nhạt với cô ấy, tôi cũng biết được ít nhiều, tôi dung túng cho dì, vì muốn mượn tay dì khiến cô ấy sớm trở về trường học, tiếp tục ở lại sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
 
“Nhưng tôi không ngờ, dì lại to gan đến vậy, dám không cho cô ấy uống thuốc đúng giờ, cắt xén liều lượng, cố ý khiến cô ấy không thể tiêu sưng, sau đó đưa cô ấy tới gặp người được cho là bác sĩ mà dì đã sắp xếp ổn thỏa kia, kéo dài tới buổi chiều mới nhổ răng, khiến cô ấy phải chịu khổ chịu tội, chảy máu đầy miệng, còn bắt cô ấy phải tự mình gọi cấp cứu tới cứu mạng, đúng không?”
 
Chu Tĩnh Nhàn run rẩy, liều mạng há miệng muốn giải thích, mới thốt ra được một hai chữ, Bạc Thời Dư vốn đang dựa vào lưng ghế, thân thể chậm rãi ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên tay vịn xe lăn, nửa rũ mắt, chăm chú nhìn bà ta giống như đang quan sát kỹ một xác chết, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi: “Đúng không!”
 
Cùng là hai chữ, tựa như linh hồn bị bong tróc từng lớp áo ngoài.
 
Từ ôn tồn lễ độ đến hung hãn, ở giữa chỉ cách một Thẩm Hòa Ninh.
 
“Nói tha thứ với tôi?” Bạc Thời Dư tháo mắt kính gọng vàng xuống, trong đôi mắt lạnh lẽo, không có nửa phần hương vị con người “Ngay cả bản thân mình, tôi còn không tha thứ được, huống chi là dì.”
 
Anh hơi nhếch khóe môi, không thể nói là cười, nét mặt thâm thúy càng khiến người ta kinh sợ: “Nếu ngại kiếm quá nhiều tiền, vậy thì cút đi, cả hai vợ chồng hãy cút ra khỏi nhà của Thẩm Hòa Ninh, con trai dì vẫn đang nằm viện, chắc hẳn đã lên lịch hẹn phẫu thuật vào đầu tháng sau, các người phải dọn đi trước 8 giờ sáng mai. Nếu không, bệnh viện sẽ cưỡng chế thu hồi toàn bộ tiền viện phí nửa năm trước đó, lần này sẽ không còn ai thanh toán giúp dì nữa đâu.”
 
“Dì Chu” Dáng người anh mảnh khảnh thon dài, giao hòa với bóng đêm, không thể phân biệt rõ đường nét, giọng nói thoáng nghe thì có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến Chu Tĩnh Nhàn ướt đẫm mồ hôi “Dì nên cảm thấy may mắn vì hôm nay Ninh Ninh không xảy ra chuyện gì, nếu không dì sao có thể bước chân ra khỏi căn nhà này.”
 
Chu Tĩnh Nhàn suy sụp khóc rống, người trông giữ bên cạnh bịt kín miệng bà ta, tránh cho bà ta phát ra tiếng.
 
Bà ta không đứng dậy nổi, bò tới gần xe lăn của Bạc Thời Dư, buồn bực hét lớn: “Tôi thật sự không nghĩ tới sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ định hù dọa cô ấy, muốn cô ấy biết khó mà lui! Hơn nữa tôi bị ép buộc, có người cho tôi tiền, cho tôi tiền nên tôi mới làm như vậy! Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thuốc men cho con trai——”
 
Bạc Thời Dư ngắt lời bà ta, hỏi gọn gàng dứt khoát: “Ai?”
 
Lúc này Chu Tĩnh Nhàn mới phản ứng lại, Bạc Thời Dư căn bản đang đợi bà ta nói ra lời đó, chủ động khai nhận người cho tiền phía sau lưng.
 
Bà ta nhận rõ hiện thực, biết bản thân mình ở trước mặt Bạc Thời Dư hoàn toàn là kẻ ngốc hoặc con kiến hôi, mỗi một chút tâm tư khác biệt đều đáng chê cười.
 
Bà ta từ bỏ việc chống cự, khóc lóc nói: “Nhậm Huyên, cô ta muốn…… thúc đẩy mối quan hệ với cậu, để hai nhà liên hôn.”
 
-
 
Thẩm Hòa Ninh có dự cảm mình sắp báo được đại thù, hơn nữa anh trai cô còn đồng ý buổi tối sẽ không rời đi, sao cô có thể ngủ được.
 

Cô ôm má phải đau nhức lăn lộn trên giường nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được, rón rén đẩy cửa phòng ngủ.
 
Vào loại thời khắc mấu chốt này, cô muốn thừa thắng xông lên.
 
Tuyệt đối không thể thỏa mãn với hai nụ hôn nhẹ khen thưởng, cần phải chiếm lĩnh đỉnh cao mới.
 
Dưới tầng trống không, một bóng người cũng không có, Thẩm Hòa Ninh đi xuống dạo một vòng, mơ hồ nghe thấy một chút động tĩnh ở lối thông xuống tầng hầm.
 
Cô muốn đến gần nhìn rõ hơn, nhưng vừa mới tiến lên vài bước, âm thanh dưới tầng hầm chợt trở nên rõ ràng. Mặt khác, chắc hẳn tiếng bước chân và tiếng khóc trực tiếp rời đi từ cửa nhà kho, chỉ có tiếng xe lăn chuyển động về hướng bên này, càng lúc càng gần, từng tiếng nghiền qua trái tim đang nhảy lên dữ dội của Thẩm Hòa Ninh.
 
Không có người khác quấy rầy, một mình Bạc Thời Dư muốn lên lầu.
 
Biết anh nhất định sẽ đi thang máy, Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng quyết định, chạy chậm tới nằm bệt xuống sô pha giữa phòng khách.
 
Cô tự tìm vị trí để mình nằm đối diện với cửa thang máy, kéo làn váy ngủ bằng vải bông lên cao, miễn cưỡng che khuất bờ mông, khó khăn lắm mới kẹp lại trên cặp đùi tinh tế nõn nà, sau đó điều chỉnh tốt phương hướng, có thể giấu bên má bị sưng tấy kia vào bóng tối một cách hoàn hảo.
 
Công tác chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Hòa Ninh cắn nhẹ mu bàn tay, thần kinh căng chặt, chờ đợi thang máy mở cửa.
 
Ngay khi cánh cửa mở ra, Bạc Thời Dư sẽ đối diện trực tiếp với dáng vẻ hiện tại của cô, từ phương hướng của anh nhìn qua, tuyệt đối là tiểu yêu tinh, da trắng, chân dài, ngực lớn, eo nhỏ, xinh đẹp diễm lệ.
 
Tốc độ thang máy rất nhanh, từ tầng hầm lên lầu chỉ mất mười mấy giây, Bạc Thời Dư đeo lại kính một lần nữa, che giấu đi sắc mặt còn chưa kịp thu liễm, không muốn Thẩm Hòa Ninh nhìn ra bộ mặt dữ tợn của mình, cho dù chỉ là một chút.
 
Anh hơi tạm dừng khi nhấn thang máy, xương ngón tay duỗi ra, rời khỏi tầng một, chọn tầng hai.
 
Có lẽ ngày thường anh còn có thể chịu đựng, nhưng đêm nay anh không kiềm chế được, muốn đi lên gặp cô.
 
Thẩm Hòa Ninh lo lắng khi cửa thang máy mở ra, tư thế của mình không đủ đẹp, cho nên vẫn luôn cúi đầu giả vờ tự nhiên, không dám nâng lên, chỉ mẫn cảm lắng nghe tiếng thang máy vận hành.
 
Mới đầu cô rất lo lắng phấn khích, sau đó dần cảm thấy có chút không đúng lắm, tới khi xác định tiếng thông báo mở cửa vang lên trên tầng hai, cô mới sửng sốt, lập tức ý thức được tình huống thế nào, theo phản xạ bò dậy khỏi ghế sô pha.
 
Nhưng cô vén váy ngủ quá cao, động tác lại xảy ra đột ngột, không cẩn thận cọ xát quá mức lên trên.
 
Vì thế, trong nháy mắt, cô đã trở thành thiếu nữ quần áo xộc xệch trên sô pha, nửa mông cong lười biếng, cặp đùi thon thả trắng như sứ, phía trên cùng mơ hồ lộ ra đường viền ren màu trắng sữa, bên trong đường viền ren, có một số loại vải mỏng hơi trong suốt.

 
Chiếc váy ngủ có họa tiết dâu tây thuần khiết nhất, nội y là loại ren mỏng màu trắng gợi tình nhất.
 
Thẩm Hòa Ninh sững sờ trong tư thế này, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên, thẳng thắn chạm phải đôi mắt đen nhánh u ám của Bạc Thời Dư tại lan can tầng hai.
 
Cách thấu kính không chút gợn sóng, có một loại hoảng loạn kiến người ta khó thở.
 
Thẩm Hòa Ninh có ảo giác, dường như cơ thể mình đang bị một ánh mắt vừa sâu vừa nóng bỏng miêu tả từng li từng tí, cô nắm chặt gối ôm trên sô pha, mặt đỏ tai hồng, muốn kéo làn váy theo bản năng, nhưng ngay khoảnh khắc chạm tay vào, cô căng thẳng thở dài một hơi, sau đó thả tay xuống.
 
Loại cảnh tượng nhỏ kích thích này, nếu Hòa Miêu trực tiếp nhận thua, không khỏi quá mức lúng túng, cũng không phù hợp tới tính cách, như vậy thì có khác gì Thẩm Hòa Ninh chỉ biết yêu thầm kia.
 
Không thể lùi bước, chỉ có thể tiến lên.
 
Thẩm Hòa Ninh thu tay trở lại, lơ đãng di chuyển vòng eo, ý đồ khiến vạt váy ngủ rơi xuống một cách tự nhiên, không cần trắng trợn như vậy, kẻo lại bị anh trai mắng, nhưng cô lại không biết động tác đơn giản này có hiệu ứng thị giác tới mức nào.
 
Bạc Thời Dư ở trên tầng hai, ngón tay bấu chặt xe lăn, phần da ghế không ngừng lõm sâu vào trong.
 
Anh rũ mi mắt, rơi xuống trên người Thẩm Hòa Ninh, những bóng đen không được ánh sáng chiếu vào đang giúp anh che giấu, ẩn đi biên độ phập phồng của yết hầu.
 
Ý đồ dùng mắt kính ngăn chặn con quỷ tham lam kia, nó giãy giụa chật vật trong đôi mắt anh, không áp chế được muốn tẩu thoát ra ngoài.
 
“Hòa Miêu……” Bạc Thời Dư thấp giọng gọi cô “Có phải miệng vết thương của em không còn đau nữa hay không?”
 
Thẩm Hòa Ninh vùi má phải vào sô pha, khóc lóc kể lể một cách đáng thương: “Đau …… Chính bởi vì đau quá, không ngủ được, nên mới nghĩ tới việc tìm anh, kết quả lại nằm trên sô pha, đau tới mức không đứng lên nổi ——”
 
“Anh, anh xuống ôm em, phòng của anh gần hơn, đưa em vào đó ngủ” Cô lật người lại, vạt váy rơi xuống bắp đùi, vải dệt cọ xát trên làn da non mịn, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra xúc cảm, cô ngửa mặt nhìn chăm chú vào người đàn ông trên tầng hai, một gương mặt thuần hiết xen lẫn dục vọng “Đầu óc em choáng váng không thể đi được, nếu anh không ôm, đêm nay em chỉ có thể ngủ trên sô pha.”
 
Bạc Thời Dư gật đầu: “Được lắm, có tiến bộ, học được cách uy hiếp, vậy em cứ ngủ trên sô pha đi.”
 
Đầu ngón tay bị ma sát đến đau đớn: “Nói chung cùng, lấy bản thân mình ra uy hiếp thầy giáo, cũng không phải cách hay, thầy giáo không thể nuông chiều em, miễn cho em được đằng chân lân đằng đầu.”
 
Thẩm Hòa Ninh không cho rằng mình ngỗ nghịch, anh đã chủ động hôn cô, cô còn sợ gì những điều kỳ quái.
 
Cô mím đôi môi đỏ, kéo gối qua ôm lấy, khẽ cắn một góc ngay trước mặt anh, hàng mi dài run rẩy, lã chã chực khóc nói: “Được, anh không muốn quan tâm thì cứ mặc kệ em, em cũng không thể cưỡng ép anh, anh có thể cho em một mái nhà để ngủ, em nên biết đủ.”
 
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, xoay người tiến vào thang máy.
 
Thẩm Hòa Ninh có rất nhiều lý lẽ, vừa mở miệng lập tức tuôn ra, ứng phó hợp với tình hình, mặc dù răng khôn vẫn còn đau đớn dữ dội, nhưng cái miệng nhỏ cũng mấp máy không ngừng, dáng vẻ nhìn thấy mà thương.
 
“Em vốn là người không ai cần, em đã sớm quen với điều đó, chỉ trách em không biết tự lượng sức mình, cho rằng anh đến bệnh viện đón em, hôn em, là em có thể tùy tiện làm nũng với anh, kỳ thật em chính là người không hiểu chuyện.”

 
“Em nên tìm một góc mà trốn đi, im lặng không lên tiếng, đừng làm phiền đến anh.”
 
“Dù sao em đau hay khóc, đối với anh mà nói chắc hẳn đều là gánh nặng, em ——”
 
Bạc Thời Dư ra khỏi thang máy tầng một, quét mắt nhìn cô, như thể đề phòng cô nhìn thấy thân thể của mình, anh không hề dừng lại, trực tiếp chuyển hướng đi thẳng vào phòng ngủ của mình, duỗi tay đóng cửa lại, ngăn cách Thẩm Hòa Ninh ở bên ngoài.
 
Thẩm Hòa Ninh xác định, cô nghe thấy tiếng khóa cửa.
 
Động tác của anh quá quyết đoán, cô không kịp đuổi theo, hiện tại cho dù có gõ cửa, đoán chừng cũng không nhận được phản hồi.
 
Đối với anh trai cô, chỉ có một cách là giả vờ đáng thương.
 
Thẩm Hòa Ninh nằm trên sô pha, không cam lòng yếu thế mà gõ mạnh hai chân, tiếp tục truyền bá văn học đau thương về một người anh trai không quan tâm gì đến em gái, cô gái nhỏ cứ lẩm bẩm mãi, cuối cùng không khỏi có chút buồn ngủ.
 
Bên trong khoang miệng cô vẫn còn sưng đau, mất nhiều máu như vậy, đối với thân thể mà nói là gánh nặng rất lớn, tinh thần mau chóng suy yếu, cũng không còn khí lực đi lên tầng hai.
 
Dứt khoát quay mặt về hướng cửa phòng Bạc Thời Dư, thân thể nằm co rụt trên sô pha, cuộn tròn lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
 
Khi Bạc Thời Dư mở cửa bước ra ngoài, anh đã thay xong quần áo, cúc áo sơmi được cởi bỏ xuống dưới xương quai xanh, tóc mái có chút tán loạn, che khuất nửa hàng mi, ẩn giấu dục vọng nặng nề không sạch sẽ bên trong, đôi tay vẫn còn ẩm ướt vì mới rửa xong.
 
Anh không tự mình giải quyết triệt để, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ra ngoài gặp cô.
 
Anh chuyển động xe lăn đến bên cạnh sô pha, bế người hay ngủ cuộn tròn theo thói quen lên, kéo gấu váy của cô xuống hết mức có thể, gần như bọc kín cả bắp chân, sau đó mới ôm chặt người vào trong lòng.
 
Thế nhưng, anh vẫn không tự chủ được mà nắm lấy cổ chân cô, một đoạn yếu ớt, có thể để anh khép năm ngón tay lại, bàn tay anh giống như cổ chân bị khóa, giam cầm cô giữa đêm khuya.
 
Thẩm Hòa Ninh bị dịch chuyển vị trí, ngủ không an ổn, nhíu mày lộn xộn trước ngực anh, cọ xát khiến người ta lại thở dốc nặng nề lần nữa.
 
Cô hoàn toàn không biết mình phải chịu trách nhiệm vì điều gì, vẫn bất mãn lẩm bẩm: “Mặc kệ em……”
 
Bạc Thời Dư đưa cô về phòng ngủ của mình.
 
“Quan tâm em.”
 
Anh cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, khàn giọng gọi cô.
 
“Tiểu tổ tông.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui