Nhổ răng khôn xong đã là buổi chiều, Thẩm Hòa Ninh ôm lấy gò má hơi tê dại, bản nháp trong lòng đã gõ xong mấy vạn chữ, nghĩ xem buổi tối hôm nay nên lăn lộn anh trai như thế nào để sự việc đủ lớn, hoàn hảo cắt bỏ khối u ác tính là dì Chu, quét ra khỏi cổng lớn biệt thự Thành Nam.
Sau khi nhổ răng cô có chút suy yếu, trước hết phải ngủ trưa để nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi mở màn cho vở kịch buổi tối.
Nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, sắc trời tối mịt, cô chống giường ngồi dậy, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cũng không đau đớn, chỉ là dường như trong cổ họng có chút tanh ngọt, cô vừa mở miệng ho một tiếng, giọt máu tinh tế lập tức tràn ra khỏi khóe môi.
Thẩm Hòa Ninh khiếp sợ mở to mắt, vì vì vì sao cô lại nôn ra máu?!
Cô chỉ hoảng sợ trong chốc lát, sau đó lập tức thu hồi ngón tay chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạc Thời Dư, nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô biết chắc do chứng viêm của cô vẫn chưa tiêu hoặc vì một nguyên nhân nào đó, dẫn tới vết thương nhổ răng bị chảy máu, chắc hẳn không tới mức quá nghiêm trọng, nhưng ít nhiều trong miệng cũng tích được cả gói máu rồi.
Ánh mắt Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn chuyển lạnh, không chút do dự bấm số 120, hơi ngửa đầu nghẹn ngào nói: “Ở đây có một bệnh nhân, mới nhổ răng, xuất huyết nhiều, địa chỉ là ——”
Đợi xe cứu thương của bệnh viện Thánh An cách đó gần nhất gào thét lao tới, dì Chu kinh ngạc mở cửa, đúng lúc Thẩm Hòa Ninh chạy như bay từ trên tầng xuống, chân thật phun ra một búng máu trước mặt bác sĩ và y tá.
Tới buổi chiều Giang Nguyên mới dám xuất hiện trước mặt Bạc Thời Dư, nhưng khi đối diện với vẻ mặt lạnh lùng âm trầm của anh, lời nói thật đến bên miệng lại không có can đảm nói ra ngoài. Nghĩ tới có dì Chu đi cùng, lại chỉ là một chiếc răng khôn thông thường, bệnh viện cũng hẹn trước rồi, Thẩm Hòa Ninh không thể xảy ra vấn đề gì được.
Cho nên, lần đầu tiên cậu tràn đầy dũng khí, báo cáo với Bạc Thời Dư rằng cô Thẩm không có việc gì, đã trở về biệt thự Thành Nam nghỉ ngơi.
Vụ mua bán sáp nhập thanh thế rầm rộ kéo dài liên tục đến chạng vạng, cuối cùng cũng kết thúc, công việc kế tiếp đã được Bạc Thời Dư bàn giao toàn bộ, trước tiên anh xách theo con hồ ly nhỏ rời khỏi Crane Medical, đi thẳng đến biệt thự Thành Nam.
Trên đường, anh gọi điện thoại cho bác sĩ nha khoa, che giấu gợn sóng, bình tĩnh hỏi: “Cô gái nhỏ sợ đau, không gây thêm phiền toái cho cậu chứ?”
Bạc Thời Dư không phải người thích phô trương, anh rất ít khi để lộ mối quan hệ cá nhân cùng bạn bè ra bên ngoài, lúc dặn dì Chu đặt lịch hẹn với bệnh viện, anh cũng không cố ý nhắc tới quan hệ với bác sĩ.
Đối phương vội nói: “Biết cậu vội, tôi không dám quấy rầy, đúng lúc tôi cũng muốn hỏi cậu một chút, cô gái nhỏ nhà cậu phát điên ở đâu rồi, hôm nay cô ấy không hề tới đây khám bệnh.”
Năm ngón tay đang nắm điện thoại của Bạc Thời Dư đột nhiên thu lại.
Giang Nguyên cũng nghe thấy đại khái, trái tim suýt chút nữa ngừng đập ngay tại chỗ, chiếc xe đột ngột dừng lại trước cổng biệt thự Thành Nam, cậu mơ hồ nhìn thấy dì Chu đứng trong sân, mặt cắt không còn giọt máu.
Không đợi bác sĩ nha khoa tiếp tục nhiều lời, Bạc Thời Dư nhận được một cuộc gọi cắt ngang, là bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Thánh An.
Bạc Thời Dư không nhận, mọi suy nghĩ đều đổ dồn vào chuyện của Thẩm Hòa Ninh, chốc lát sau, một tin nhắn nhảy trên thanh thông báo, hiển thị nội dung sơ lược ——
“Bác sĩ Bạc, người đẹp lần trước rời khỏi văn phòng anh vào sáng sớm, vừa mới được xe cứu thương đưa tới bệnh viện chúng ta để tôi cấp cứu! Người bị hôn mê, miệng đầy máu, thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm đến tính mạng ——”
Trong nháy mắt, không khí giống như rơi vào cực lạnh, một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt toàn thân, xuyên thấu qua làn da và máu thịt, tiếp cận với linh hồn cực đoan điên cuồng, khó khăn ẩn nấp dưới lớp vỏ bên ngoài thể xác.
Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, đáy mắt đỏ bừng một cách mất kiểm soát, các ngón tay lạnh tới mức gần như mất đi tri giác trong vài giây.
Chiếc điện thoại mỏng manh phát ra tiếng động bất thường trong lòng bàn tay, đồng thời kết nối cuộc gọi, anh ngẩng đầu lên, sự dịu dàng điềm tĩnh mà người ngoài biết đến đã bị thiêu rụi hoàn toàn, sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ của tượng Phật Quan Âm bằng bạch ngọc trên cổ tay, là một con quỷ đáng lẽ phải bị nhốt vào đáy sâu của địa ngục.
-
Giang Nguyên không biết mình lái xe đến bệnh viện Thánh An bằng cách nào, mười phút hay năm phút, hoặc có thể là nhanh hơn, cậu hoàn toàn mất đi khái niệm, chỉ nhớ rõ giọng nói đã thay đổi toàn bộ ngữ điệu của Bạc Thời Dư lúc đó, u ám âm trầm, ra lệnh cho cậu khống chế dì Chu, sau đó không nói một lời nào nữa.
Cậu đầu nặng chân nhẹ lao ra khỏi xe đi lấy xe lăn, buổi tối hôm nay thời tiết cực lạnh, khiến cậu không ngừng rùng mình.
Mà trên người Bạc Thời Dư chỉ có một chiếc áo sơmi bằng vải tơ lụa, khuy-măng-sét trên cổ tay áo bị bung ra, bàn tay trắng bệch như tờ giấy, không màng tất cả chống nạng tiến vào bệnh viện.
Trong nháy mắt, Giang Nguyên cảm thấy anh sắp chạy được, nhưng chân phải tàn tật như muốn kéo lại, khiến anh liên tục suýt té ngã.
Toàn bộ bệnh viện Thánh An, mỗi người đều ngước nhìn bác sĩ Bạc, cho dù tàn phế ngồi xe lăn, cũng vĩnh viễn không dính bụi trần, nhĩ nhã bình tĩnh, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nhưng con người hiện tại, vất vả dùng nạng thay chân chạy vội vàng, mọi sự nghiêm túc cao ngạo vỡ vụn rơi hỗn độn đầy đất, chỉ để gặp một người.
Mới đầu Thẩm Hòa Ninh thật sự không có cảm giác gì, vết thương chảy máu chỉ tê tê nhức nhức, không đau, lượng máu cũng không tới mức kinh khủng.
Sau khi lên xe cứu thương và được xử lý khẩn cấp, cô mới dần cảm thấy choáng váng nhẹ vì mất máu, được y tá an ủi, cố gắng nôn hết máu bầm ra ngoài.
Biệt thự Thành Nam rất gần bệnh viện Thánh An, khi xe cứu thương tới nơi và được đẩy vào trong, cô không kịp lau sạch máu tươi dính đầy trên môi, làn da trắng bệch, đầu vẫn còn choáng váng, cả người nhìn qua như sắp chết.
Ý thức của Thẩm Hòa Ninh vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là sau đó lại rơi vào trạng thái mệt mỏi rã rời, không chút sức lực, mí mắt không nâng dậy nổi, có chút mơ hồ.
Khi cô mở miệng ra để bác sĩ cầm máu, nghe thấy cửa phòng cấp cứu bị người tàn nhẫn đẩy mạnh từ bên ngoài, một người nào đó thân thể không quá phối hợp xông vào, mang theo một thân hàn khí giống như muốn nghiền nát xương cốt người ta thành tro bụi.
Cô không nhìn thấy, nhưng cơ thể cũng không nhịn được phải co rụt lại vì lạnh.
Sau đó bác sĩ xử lý cho cô dừng lại, nhẹ nhàng bảo cô đợi một lát, cũng không mất bao lâu, cô quay đầu lại muốn mở mắt ra xem, gương mặt đã bị một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng nắm lấy, ép cô mở môi ra.
Quá lạnh, khiến người ta run rẩy.
Thẩm Hòa Ninh khẽ tránh theo bản năng, muốn xin đổi một bác sĩ dịu dàng hơn, nhưng không đợi cô phát ra âm thanh, lưỡi đã bị nhíp kẹp bông y tế chặn lại, cô rên rỉ hai tiếng, tuy nhiên kháng nghị không hiệu quả.
Cô nỗ lực nâng lông mi lên, đan xen giữa hàng mi đen nhánh là người đàn ông đeo khẩu trang, bàn tay được bọc trong đôi găng tay màu da hơi trong suốt, chỉ còn lại một đôi mắt, tơ máu dày đặc chất chồng thành từng mảng, lẫn lộn dây dưa gần như muốn che đi màu mắt nguyên bản.
Chỉ đối diện trong một khoảnh khắc quá ngắn ngủi, thậm chí Thẩm Hòa Ninh còn không kịp xác nhận rốt cuộc anh là ai, bản thân đã sửng sốt, chỉ cảm thấy thật ly kỳ.
Sau khi thần trí chấn động, cô nhận định đó là Bạc Thời Dư, còn muốn kéo gần khoảng cách để nhìn cho rõ ràng, nhưng lại bị bàn tay kia khống chế, ấn chặt trở về vị trí ban đầu.
Thẩm Hòa Ninh nửa hôn mê, trái tim mất đi quy luật loạn nhảy trong lồng ngực, vết thương ở răng giống như được dùng kim khâu lại, cô không có cảm giác gì cả, cũng không phân biệt được là đau hay là ngứa.
Không nhớ thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cô cũng được khép môi lại, một chút máu khô vẫn còn cô đọng, cô đoán chắc hẳn hiện tại bản thân mình rất chật vật.
Rõ ràng để Bạc Thời Dư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chính là kế hoạch hoàn hảo nhất của cô.
Nhưng thật sự tới giờ phút này, cô vẫn lo lắng mình máu me nhầy nhụa sẽ xấu xí, những tiến trình trong tầm kiểm soát của cô, tất cả đều biến thành nỗi oan khuất lớn lao, chuyển hóa toàn bộ thành nước muốn hất lên người anh.
Ấm ức, không cam lòng, muốn trả thù, muốn thiên vị, muốn có được, muốn chiếm hữu…… tất cả đều đang không ngừng kêu gào trong đầu cô.
Chóp mũi Thẩm Hòa Ninh sụt sịt hai lần, nước mắt nói đến là đến, theo hàng mi run rẩy chuẩn bị trào ra bên ngoài.
“Em đau” Cô vừa mới xử lý miệng vết thương, nói từng chữ vẫn phải cố hết sức, một đống lời nói đặt ở đó, trước tiên, cô sẽ chọn câu nói lần trước không được anh đáp lại “Em nói rồi! Tất cả những gì em muốn chỉ là ——”
Bệnh viện luôn ồn ào về đêm.
Đây là một phòng cấp cứu nhỏ độc lập, chỉ dùng một cánh cửa khá mỏng để ngăn cách với bên ngoài, quá nhiều tạp âm mạnh mẽ tiến vào theo khe hở.
Xe giường bệnh vội vã, tiếng bác sĩ, y tá gọi nhau, tiếng bệnh nhân kêu đau hoặc nói liên miên về tình trạng bệnh của mình, có người di chuyển thiết bị, thực hiện sốc nhịp tim, gõ rơi phần đầu của ống thủy tinh tiêm, một tiếng thanh thúy rơi xuống đất.
Thẩm Hòa Ninh nghe những âm thanh này, lại cảm thấy xa xôi vô cùng, cô đang nằm trên một chiếc giường bệnh nhỏ tạm bợ, đôi mắt bất chợt bị bao phủ bởi một món đồ chơi mềm mại ấm áp.
Cô mất đi thị giác, trước mắt tối om, mơ hồ lộ ra món đồ chơi màu đỏ rực, nhưng vẫn không nhìn thầy mặt người kia.
“Đừng nói chuyện.”
Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói như bị bóp vụn, ba chữ khó khăn mơ hồ.
Hơi thở của Thẩm Hòa Ninh biến mất, những lời kế tiếp quả thật không thể nói hết.
Tay cô dùng sức nắm chặt khung bảo vệ của giường bệnh, mũi chân giấu trong chăn căng thẳng, đầu óc ong ong nổ tung từng mảng pháo hoa lớn.
Đôi môi lạnh băng mềm mại của người đàn ông, phủ lên môi cô.
Đêm khuya, tại bệnh viện hỗn loạn.
Cả người cô đầy máu, hai mắt bị Bạc Thời Dư che lại, ấn xuống một nụ hôn dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...