Tô Tử Long biết rõ tâm sự của Lâm Ngôn.
Lên máy bay đã hơn nửa tiếng rồi, Lâm Ngôn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Thân thể đã khỏi bệnh hết, nhưng tâm bệnh chưa lành.
Nhưng, Lâm Ngôn gạt Tô Tử Long, không muốn làm cho Tô Tử Long nhìn ra tâm sự của mình.
Cho nên, Tô Tử Long cũng làm như cái gì cũng không biết.
Nhưng, anh không muốn thấy Lâm Ngôn tinh thần sa sút.
Cho nên, anh gọi tiếp viên hàng không.
Nhân viên Long Đằng đi theo đều ở cabin khác, khoang hạng nhất đã được Tô Tử Long bao trọn, chỉ có hai vị khách là anh và Lâm Ngôn.
Tô tiên sinh muốn trước khi đến nơi tiến hành sắp xếp, sửa sang lại công việc, không thể bị quấy rầy, Lâm trợ lý phải theo bên cạnh trợ giúp, cho nên không có ai đối với sự an bài của Tô Tử Long sinh nghi.
Bởi vì Tô tiên sinh đã từng nói qua không muốn bị quấy rầy, cho nên tiếp viên hàng không cũng không có ở một bên phục vụ, sau khi nhận được cuộc gọi, tiếp viên hàng không Triệu Tiểu Mỹ chạy tới.
Tô Tử Long muốn thuốc lá cùng cà phê, nói rất lớn tiếng, doạ Tiểu Mỹ nhảy dựng.
Lâm Ngôn cũng quay đầu lại.
Tô Tử Long rút ra một điếu thuốc, cầm qua cái bật lửa, trong lòng đếm thầm, một, hai… Quả nhiên trong hai giây, điếu thuốc bị cướp đi, cái bật lửa bị đoạt mất, đôi mắt tròn nhìn mình lom lom: “Không phải bỏ rồi sao? Không phải đã đáp ứng không bao giờ hút nữa rồi sao?”
“Anh chỉ là muốn nâng tinh thần thôi.” Tô Tử Long lại bưng lên cà phê.
Chưa kịp dính môi, cà phê bị chặn lại giữa đường.
Mắt tròn hàm chứa tức giận: “Không phải nói uống cà phê rất vất vả sao?!”
Tháng trước, Lâm Ngôn không biết đọc thông tin từ chỗ nào, nói cà phê uống nhiều vô ích, trà xanh uống nhiều dưỡng sinh, lập tức nhõng nhẽo cùng cứng rắn buộc Tô Tử Long bỏ cà phê, sửa lại uống trà xanh.
Tô Tử Long nhìn Lâm Ngôn: “Chỉ hút một điếu, uống một ngụm thôi.”
“Một điếu cũng không được, một ngụm cũng không thể. Anh quên em nói hoài với anh rồi ư … … … … …” Từ khói thuốc đối với người lực sát thương đến cà phê đối với người nguy hại…, cũng kèm thêm nhiều vấn đề ——
Đúng không? Đúng hay không? Được không? Nhớ kỹ chưa? Rõ ràng chưa? Biết chưa? ——
Ừm. ( chính là như vậy, còn hơn tinh thần sa sút, em yêu, anh càng muốn bị em cằn nhằn như thế!)
Đúng. ( tuy anh không nghe rõ em hỏi cái gì, nhưng mà em à, em nói cái gì đều đúng.)
Được. ( đổi chủ đề được không em?)
Nhớ kỹ. ( có thể đổi chủ đề rồi đi?)
Rõ ràng. ( cưng à, những lời này trong một năm em đã từng nói qua một vạn lần rồi…)
Đã biết. ( còn nói nữa là anh chắn miệng em đó nhé!)
Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiểu Mỹ thông qua bộ đàm xin chỉ thị có cần đem cơm trưa đưa tới hay không, cứu được honey sắp bị ăn vào bụng mà không biết một mạng.
Cơm trưa đưa lên, là đồ ăn Thượng Hải.
Honey tiếp tục diễn thuyết.
” Hội Chữ Thập Đỏ Quốc tế có một báo... Ô...” Rau khô thịt kho tàu xứng cơm chiên Dương Châu một ngụm đưa vào trong miệng.
“Trên báo cáo... Ô...” Ngọc tử đậu hủ xứng cơm chiên Dương Châu một ngụm đưa vào trong miệng.
Một muỗng súp trân châu đưa vào trong miệng.
“Báo cáo… Ô…” Gạch cua bí đao xứng cơm chiên Dương Châu lại một ngụm đưa vào trong miệng.
Một câu nói còn chưa dứt lời, cơm bị đúc cho ăn hết một phần năm.
Trừng Tô Tử Long liếc: “Để cho em nói hết.”
Tô Tử Long đau lòng nhức óc nói: “Bé yêu, nếu công thức toán học em cũng có thể đọc làu làu như vậy thì tốt rồi.”
Honey xấu hổ đỏ mặt, tự vạch áo cho người xem lưng, mỗi lần đều dùng chiêu thức ấy, được rồi được rồi, ăn cơm trước được rồi đi.
Cơm nước xong xuôi, uống qua trà: ” Hội Chữ Thập Đỏ Quốc tế có một báo cáo… Ô... A... Ừm... Ừm... Ừm...”
Đã nói rồi, em mà nói nữa anh sẽ chắn miệng đấy! Cưng à, trách không được anh đâu nhé…
Cơm trưa đưa đi sau năm tiếng, Tiểu Mỹ mới được gọi đến dọn dẹp bàn ăn.
Trong lúc dọn dẹp, Tiểu Mỹ vô cùng hâm mộ nhìn thấy một màn ——
Tô tiên sinh tỏ vẻ trợ lý của mình có chút say máy bay, thật vất vả đang ngủ, yêu cầu Tiểu Mỹ đi đường nhẹ giọng, không nên nói chuyện.
Cậu trai có đôi mắt to tròn kia, mặt đỏ hồng mà nằm ở trong ngực Tô tiên sinh, trên người đang đắp chăn lông dày, ngủ vô cùng quen thuộc.
Cánh tay một mực bị đè nặng như vậy chắc khó chịu lắm, Tiểu Mỹ đem tờ giấy đã viết ‘Gọi người đến giúp ngài đem cậu ấy chuyển qua nơi khác nghỉ ngơi được không ạ? Có cần gọi bác sĩ hay không?’ đưa cho Tô tiên sinh.
Tô tiên sinh lắc đầu, tay phải ôm cậu trai, tay trái viết lên giấy ‘Vui lòng lấy giúp tôi một cái gối bông vải’, đưa cho Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ vội vàng cầm cái gối bông vải đến.
Cho rằng Tô tiên sinh sẽ đem cái gối đặt tại sau lưng mình, không nghĩ tới, anh lại đem chân cậu trai thoáng nâng lên, xin nhờ Tiểu Mỹ đem cái gối nhẹ nhàng kê lót dưới chân cậu ấy, làm cho hai chân không mặc bít tất của cậu trai càng thoải mái chút.
Trước khi Tiểu Mỹ rời khỏi khoang hạng nhất trở về, chứng kiến đầu cậu trai tại trong khuỷu tay Tô tiên sinh cọ cọ, bởi vì Tô tiên sinh đưa lưng về phía Tiểu Mỹ, cho nên cô nhìn không thấy vẻ mặt của Tô tiên sinh, nhưng chắc là không có bất kỳ sự khó chịu nào đâu a, bởi vì cô thấy tay trái Tô tiên sinh đang sờ lên tóc cậu trai, Tiểu Mỹ cảm thấy động tác kia đơn giản, không biết tại sao thoạt nhìn rất ôn nhu, không biết có phải mình cảm giác sai lầm hay không.
Tiểu Mỹ cảm thấy Tô tiên sinh không chỉ là một ông chủ không để cho công nhân áp lực, không cho công nhân khẩn trương, không muốn công nhân dốc sức liều mạng làm việc, mà còn ôn nhu săn sóc khoan dung thiện lương đẹp trai anh tuấn như thế, cô thật sự rất muốn đổi nghề rồi!
Nếu Tiểu Mỹ biết mỗi một nhân viên của Long Đằng cơ hồ đều bị thần kinh suy nhược, viêm dạ dày mạn tính cộng thêm ngẫu nhiên cần xem bác sĩ tâm lý, đại khái, không, là tuyệt đối cũng không nghĩ như vậy!
Cho đến khi xuống máy bay, tiến vào gara, đến khách sạn, đi vào phòng, Lâm Ngôn đều không có tỉnh lại, một mực ngủ tại trong ngực Tô Tử Long.
Vì vậy, tất cả mọi người biết rõ tiểu trợ lý say máy bay.
Bởi vậy, sếp liền trả lại một căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Ngôn, đem tiểu trợ lý chuyển đến phòng của mình, để thuận tiện chiếu cố, còn để dễ ăn nói với cha mẹ Lâm Ngôn sau khi về nhà.
Mọi người không biết là cho dù tiểu trợ lý hôm nay không có “say máy bay”, sếp cũng sẽ tìm lý do khác đem cậu “chuyển vào” trong phòng mình, còn lén nói chuyện phiếm, nói Tô tiên sinh không đến 30 tuổi, vậy mà đạo lí đối nhân xử thế thật là chu đáo.
Bởi vậy, cho dù mỗi ngày ở Châu Âu, Tô tiên sinh luôn ở cùng tiểu trợ lý, cũng không nghe thấy một người nói ra những lời “không tốt”.
Trong thời gian công tác, Lâm Ngôn không có cơ hội lại để cho tinh thần sa sút, bởi vì công việc mỗi buổi sáng của cậu đều được an bài trong phạm vi không đến mức mệt mỏi, lại không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, mỗi buổi tối “vận động” đều được khống chế trong trình độ không đến mức quá kịch liệt, lại có thể ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời mọc ở phương đông.
Trạm cuối cùng tại Châu Âu là Italy, công việc sau khi kết thúc là vào hai giờ chiều.
Tô tiên sinh tuyên bố ngay tại chỗ giải tán, nghỉ mười ngày, nguyện ý ở lại Italy chơi đùa, ăn ngủ vé máy bay chi phí chung, muốn về nhà, đem phí tổn chiết khấu chia cá nhân, mười ngày sau, vừa vặn là thứ Hai, xin mời các vị đúng giờ đến công ty đi làm như thường lệ.
Một ít người trong phòng thư ký lúc trước bị tổng giám đốc khai trừ được Tô Tử Long tìm trở về, các cô đều rất thích cậu nhóc đáng yêu Lâm Ngôn, thương lượng tốt sẽ kêu Lâm Ngôn cùng đi chơi, lại phát hiện cậu bé cùng sếp mất tích.
Các nữ thư ký cũng không suy nghĩ nhiều, đàn ông tự nhiên thích đi chơi cùng đàn ông hơn rồi, lại không biết cậu bé đáng yêu ngốc nghếch của các cô sớm bị sếp lừa gạt đem “bán” mất rồi!
Nhưng, tiểu ngốc không chỉ không có hối hận sợ hãi báo cảnh sát, mà còn sung sướng đến nỗi thiếu chút nữa gây ra cơn đại hồng thuỷ, nước miếng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng…
Ai, không có thuốc nào cứu được ah!
“Em yêu, em mà ăn hết là không thể hối hận đấy!!”
Lâm Ngôn gật gật đầu, mắt hồng hồng, có nước mắt chảy ra, lại cười híp mắt, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống cái bánh ngọt trước mặt đã bị nếm qua mấy ngụm——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...