"Vương gia, vương phi bị người của thái hậu đưa vào cung rồi." Hỏa sốt ruột báo cáo.
Lăng Dạ Vũ kích động đứng lên,"Cái gì?"
Lăng Dạ Vũ vô cùng lo lắng cho an nguy của Ly Yên, lập tức phân phó: "Nhanh, chuẩn bị xe ngựa, bổn vương muốn vào cung."
~.~
"Vương phi là người thông minh, ai gia hi vọng ngươi có thể nhường lại vị trí vương phi." Trong mắt thái hậu lóe ra tinh quang nói.
Ly Yên hơi nhíu mày, nói: "A...? Vì sao a? Ta cảm thấy hiện tại rất tốt."
Mặc dù nàng không có ý nguyện làm Vũ vương phi, nhưng mà chọc tức thái hậu này thì cũng tốt a.
Thái hậu có chút hờn giận,lớn tiếng nói: "Ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chỉ cần ngươi nhường lại vị trí vương phi, ai gia cam đoan ngươi có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý suốt đời, như vậy cũng tốt hơn một ngày nào đó ngươi không còn được Vũ nhi sủng ái, một mình cô độc sống quãng đời còn lại tới chết."
Ly Yên nhếch môi nở nụ cười châm chọc, trách móc nói: "Vinh hoa phú quý? Chỉ sợ là vinh hoa phú quý của bà đi? Ngại quá, lời bà nói một chút ta cũng không hiếm lạ."
Thái Hậu này dã tâm so với nam nhân còn lớn hơn!
"Làm càn, thái hậu há lại để ngươi vũ nhục như vậy." Ma ma quát lớn nói.
Ly Yên lạnh lùng liếc ma ma một cái, ma ma chỉ cảm thấy không rét mà run, sao ánh mắt nữ tử này lại rét lạnh như vậy? Dường như khí thế còn hơn thái hậu một bậc.
"Thái hậu nương nương, nếu ta không đáp ứng,bà cũng không cần phải đem ta diệt khẩu a?" Ly Yên khéo léo nói, nhưng khóe miệng lại nồng đậm trào phúng.
Thái hậu chăm chú nhìn, nữ tử này quá thông minh, không thể giữ lại.
"Vương phi, ngươi phải biết rằng, nam nhân đều là có mới nới cũ, nếu một nào đó ngươi già đi, Vũ nhi còn có thể thích ngươi sao?" Thái hậu từ từ phân tích nói, cố gắng "khuyên bảo" nàng.
Cười lạnh một tiếng, Ly Yên tự bưng ly trà lên uống một chút, rồi nói: "Nếu ta nhường lại vị trí vương phi, thì thái hậu muốn để cho ai ngồi lên vị trí của ta a?"
Bây giờ Thẩm Như cũng trở nên người không giống người quỷ không giống quỷ, căn bản không có mặt mũi ra ngoài gặp người, ngày ngày chỉ biết ở trong phòng hối hận, lấy nước mắt rửa mặt. "Quân cờ" như vậy,làm sao thái hậu có thể dùng?
"Chuyện này cũng không nhọc đến ngươi lo lắng, ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý." Quân cờ của bà nhất định phải là người của bà, nếu không sẽ không bảo đảm được bất cứ chuyện gì.
"Đồng ý, thái hậu đã nói đến mức này, ta có thể không đồng ý sao?" Ly Yên cười yếu ớt, nàng vốn đã không thích làm vương phi, nếu thái hậu giúp nàng, nàng cũng theo ý của bà đi ta, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc bà ta định giở trò gì.
Thái hậu lập tức nở nụ cười, đầu lông mày lộ ra vẻ quyến rũ, mê hoặc người khác, không hổ là nữ nhân được tiên hoàng sủng ái nhất.
"Vương phi quả nhiên là người thông minh, yên tâm, ai gia sẽ không bạc đãi ngươi, ngày mai ta liền bảo hoàng thượng hạ chỉ cho hai người hoà ly."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng gầm thét: "Không được hoà ly."
Lăng Dạ Vũ nhếch môi mỏng, vẻ mặt âm trầm bước vào, trên mặt so với đáy nồi còn đen hơn, giữa lông mày tràn đầy hờn giận.
Hắn không để ý đến thái hậu, trực tiếp đi về phía Ly Yên, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta trở về rồi nói."
"Thái hậu, chúng ta còn có việc, trước cáo từ, còn về lời Tiểu Yên vừa nói, chỉ là nói giỡn chút thôi." Lăng Dạ Vũ chắp tay với thái hậu thấp giọng giải thích.
Nói xong, không chờ thái hậu phản ứng, liền trực tiếp bế Ly Yên ra cửa.
Thái hậu trừng mắt nhìn bóng dáng của hắn, thật lâu sau, giọng nói âm trầm chậm rãi phun ra: "Đi, đi Ngự Thư Phòng."
Mộc Ly Yên đã đồng ý với bà sẽ hoà ly thì nhất định phải hòa ly, nàng không phải cái loại nữ tử lật lọng, hiện giờ nhìn thái độ của Lăng Dạ Vũ, chỉ sợ hắn là một bên tình nguyện, nữ tử này mặc dù xấu, nhưng khí chất trên người lại cực kỳ hấp dẫn người, có thể khiến cho Lăng Dạ Vũ ham mê nàng không có gì là lạ.
Chẳng qua là không rõ nữ tử này làm như vậy tới cùng có mục đích gì, đã gả cho Lăng Dạ Vũ, hiện tại lại muốn hoà ly. Mặc kệ như thế nào, chung quy vẫn có cảm giác ngày nào đó nữ tử này sẽ làm lỡ đại sự của bà, sau khi hoà ly tuyệt đối không giữ lại được.
"Nương nương, vì sao người muốn nàng đồng ý hoà ly? Mà lại không trực tiếp giết nàng?"
Trên đường Đi Ngự Thư Phòng, ma ma nghi hoặc hỏi, nàng đã thay thái hậu xử lý rất nhiều chuyện như thê này rồi.
"Một ngày nàng còn chưa hoà ly, sẽ luôn ở vũ vương phủ, ai gia làm sao xuống tay đây?" Trong mắt Thái Hậu chợt lóe lên tàn nhẫn.
@[email protected]
Lăng Dạ Vũ ôm Ly Yên rời khỏi hoàng cung, Ly Yên vẫn lẳng lặng nằm trong lòng hắn cũng không có nói chuyện.
Bế nàng lên xe ngựa, Lăng Dạ Vũ hờn giận nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Vì sao nhất định phải hoà ly với ta?"
"Ở Vương phủ của ngươi sẽ không được tự do, hơn nữa ta, ta cũng không thích ngươi." Ly Yên lúng túng nói, nói đến nửa câu sau thì nàng có chút chột dạ.
Bỗng nhiên trên môi nàng bị phủ lên, trợn to mắt, bất khả tư nghị nhìn gương mặt phóng to trước mắt, mạnh mẽ muốn tránh ra, nhưng không có kết quả.
Thật lâu sau, Lăng Dạ Vũ mới buông môi của nàng ra, khóe miệng dương lên một nụ cười yếu ớt, vô cùng mê hoặc.
"Còn nói không thích ta?"
"Ngươi hỗn đản." Ly Yên thở hổn hển trừng mắt mắng hắn.
"Uh`m! Ta hỗn đản."Lăng Dạ Vũ nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, ngược lại tăng thêm một phần sức quyến rũ.
Ly Yên thấy vậy, cũng không phản bác được gì nữa, thở phì phì "Hừ" một tiếng.
"Tiểu Yên, nàng chán ghét ta như vậy sao?" Lăng Dạ Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, ủy khuất nói.
"Ta không có." Ly Yên mạnh miệng nói.
Lăng Dạ Vũ nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Thật không?"
Ly Yên gật đầu như gà mổ thóc, khiến Lăng Dạ Vũ cười không ngừng.
Lăng Dạ Vũ giống như vô cùng trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Ừ, ta biết, nàng thích ta."
"Ngươi.... " Ly Yên vừa định phản bác thì xe ngựa đã ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, liền nhảy xuống xe ngựa, bên tai vẫn truyền đến lời nói lo lắng của Lăng Dạ Vũ, "Cẩn thận một chút."
"Yên nhi, muội làm sao vậy? Sao lại tức giận?" Mộc Hi Ngôn chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi.
"Ca? Sao huynh lại ở đây?" Nhìn thấy hắn xuất hiện tại cửa Vũ vương phủ, Ly Yên không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Huynh đến thăm muội." mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chung quanh, giống như đang tìm cái gì đó.
Thấy thế, Ly Yên liền đoán được, cười nói: "Tìm sư tỷ chứ gì?"
Mộc Hi Ngôn khô khốc cười cười, "Làm sao có thể, ta chính là đến thăm muội muội thân yêu a."
Phượng mi nhíu lại, Ly Yên rõ ràng không tin, nói: "A...? Phải không?"
"Ừ." Mộc Hi Ngôn mạnh mẽ gật đầu.
Kỳ thật hôm nay hắn cũng không biết vì sao mình lại đi đến Vũ Vương phủ, chỉ là có cảm giác giống như có cái gì đó trong đầu đang thúc đẩy hắn đi đến nơi này.
"Ngôn đến đây?" Tiếng nói gợi cảm mà trầm thấp của Lăng Dạ Vũ truyền đến.
Nhìn thấy hắn, Ly Yên liền nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, vội vàng lôi kéo Mộc Hi Ngôn đi vào Yên Huân Các của mình.
"Yên nhi, muội làm sao vậy?" Mộc Hi Ngôn nhíu mày hỏi.
"Không có gì a! Ca, muội nói cho huynh a...! Huynh tới chậm, sư tỷ đã đi rồi." Ly Yên thở dài sâu xa nói.
Trên mặt Mộc Hi Ngôn liền hiện vẻ thất vọng, lập tức giật giật khóe miệng nói, "Huynh là đến thăm muội, tới đây, nói cho ca biết, muội ở đây có tốt không?"
Ly Yên bất đắc dĩ lắc đầu, vị ca ca này chính là vịt chết còn cứng mỏ.
"Lão Đại, ngươi rốt cục cũng trở lại, làm chúng ta lo lắng muốn chết."
Chưa thấy bóng dáng, đã nghe thấy tiếng nói. Đột nhiên, Nhược Phong, Nhược Vũ xuất hiện tại cửa, hai người vui sướng chạy về phía Ly Yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...