Trong thư phòng
"Tại sao? Tại sao giọng của đệ lại biến thành như vậy." Trong phòng một thanh y nam tử hai chân luống cuống hỏi.
"Ngồi xuống." Một giọng nói lạnh lùng ra lệnh.
Oa, giọng nói lạnh như băng này sao lại giống cái tên băng sơn kia a? Cách thư phòng không xa, Ly Yên đứng đó thầm nghĩ.
Nếu cái thanh âm này là của tên băng sơn kia, vậy người sau khi uống xong dược biến thành giọng nữ là người nào? Nghĩ vậy, bước đi không khỏi đi nhanh hơn.
Vừa vào cửa trước tiên liền nhìn đến khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn đen của hắn, Lăng Dạ Vũ liếc nàng một cái, đôi đồng tử đen hiện lên vẻ hoài nghi.
"Ngươi tới làm gì?"
Ly Yên âm thầm trợn trừng mắt, nhưng vẫn theo quy củ hành lễ: "Nô tì chỉ là nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết liền tới nhìn xem."
"Ngươi làm sao có thể ở trong này?" Giọng nói thanh thúy tuyệt mĩ, e rằng thần linh cũng sẽ bị mê hoặc, đáng tiếc, người phát ra thanh âm này, lại là một thanh y nam tử.
Tiếng nói chim vàng anh phối với khuôn mặt kiệt ngạo bất kham có vẻ cực kỳ khó coi.
Ly Yên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một phen, tên nam tử này sao lại quen như vậy? Nhưng mà nàng nghĩ mãi vẫn không nhớ là ai a.
"Ngươi là ai a?"
"Ngươi, ngươi cư nhiên không nhớ ta." trên trán thanh y nam tử nổi lên gân xanh.
"Ta thật không nhớ ngươi là ai, bình thường ta chỉ nhớ rõ người có bộ dáng đặc biệt, một là người rất xấu, hai là đặc biệt tuấn dật, ngươi cũng có sao?"
Cái khăn che khuất hơn phân nửa mặt, chỉ dư lại cặp mắt trong suốt như lưu ly, sáng ngời mà linh động, chỉ cần nhìn một cái liền bị hấp dẫn.
"Ngươi....." Hắn thừa nhận là hắn không mồn miệng lanh lợi như nữ tử trước mắt, nói khéo như rót. Câu vừa rồi của nàng rõ ràng là có ý nói bộ dáng hắn bình thường thôi, tuy hắn không bằng vài vị hoàng huynh, nhưng mà cũng không có kém như vậy!
Ở một bên nhìn rất lâu, Lăng Dạ Vũ rốt cục cũng lạnh lùng lên tiếng: "Phong, đệ biết nàng sao?" tiếng nói trầm thấp tự nhiên truyền đến, làm cho người phải chú ý đến.
"Đúng, đây là nữ tử cuồng vọng trước kia đệ đã nói với huynh."
Trong mắt Lăng Dạ Vũ xẹt qua một tia phức tạp nhưng chỉ lướt qua trong chớp mắt. Đôi mắt nheo lại, cẩn thận đánh giá Ly Yên.
"Tỷ tỷ, hắn là một trong hai nam tử lúc trước đã cứu chúng ta." Mộc Hi Cẩn nhỏ giọng nhắc nhở Ly Yên.
"A... ~ nguyên lai là ngươi." Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Hôm nay Ly Yên một thân váy dài màu lam nhạt, cái khăn che trên mặt cũng màu lam nhạt, cùng ngày ấy gặp thanh y nam tử giống nhau như đúc. Cho nên hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Ly Yên, quan trọng là ánh mắt linh động giảo hoạt kia, làm cho người ta gặp qua một lần sẽ không quên.
"Ngươi còn không có trả lời ta, vì sao ngươi ở trong này? Ngươi là ai?"
"Vậy trước tiên ngươi nói đi, ngươi là ai?" Ly Yên nhíu mày hỏi.
"Ta? Ta gọi là Lăng Dạ Phong." hắn kiêu ngạo nói ra tên của mình, vẻ mặt cuồng vọng tự đại.
"A...? Cửu vương gia?"
"Không sai, đương kim cửu vương gia chính là ta". Còn bày ra"vẻ mặt "Ta lợi hại không?”
Ở trong lòng Ly Yên ngấm ngầm thở dài, Cửu vương gia này chính là đứa bé không lớn.
Khóe môi gợi lên khẽ cười:"Nói vậy ngươi phải gọi ta một tiếng hoàng tẩu a."
"Hoàng... hoàng tẩu? Hoàng huynh, nàng, nàng....." Bởi vì kích động nên nói năng có chút lộn xộn.
"Đúng, nàng là hoàng tẩu của đệ." Lăng Dạ Vũ lành nhạt nói một câu, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ly Yên, không rõ là đang nghĩ gì.
"A... ~ rốt cục nhớ ra rồi" Mộc Hi Cẩn phóng to đại não, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai là Ly Âm a."
Thanh âm của Mộc Hi Cẩn rất nhỏ, nhưng ba người ở đây há có thể là người thường, lỗ tai rất linh mẫn.
Ở trong lòng Ly Yên nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Cẩn này, bình thường rất thông minh, như thế nào lại không giữ miệng a!
"Là ngươi hạ độc." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, Lăng Dạ Vũ môi mỏng khẽ nhếch, chân mày cau chặt, trong mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén.
"Độc gì? Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?" Ly Yên giả ngu nói.
"Ly Âm là tên độc, mà đứa nhỏ này lại biết, ngươi không thể chối cãi."
Ngữ khí đều là khẳng định, nàng nên nói hắn thông minh tự tin hay là cuồng vọng tự đại đây.
"Nguyên lai là ngươi, nói, vì sao ngươi lại hạ độc?" vẻ mặt Lăng Dạ Phong đầy lửa giận hỏi, bàn tay to lớn rất nhanh bóp chặt cổ non mịn của Ly Yên.
"Tỷ tỷ, buông tỷ tỷ ra."
Mộc Hi Cẩn thấy thế tự biết đã gặp rắc rối, tuy hắn lớn lên thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, thấy tỷ tỷ mình gặp nguy hiểm cũng sẽ chân tay luống cuống.
Kỳ thật với võ công hiện giờ của Ly Yên căn bản Lăng Dạ Phong không thể nào uy hiếp được, chẳng qua nàng không muốn để lộ chuyện mình biết võ công,hơn nữa nàng còn tin tưởng Lăng Dạ Vũ sẽ không dễ dàng để hắn giết nàng.
Vẻ mặt Ly Yên vẫn bình tĩnh như cũ, hai tròng mắt tự tin nhìn Lăng Dạ Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...