Edit: MiuLinh
Beta: Mèo xinh
Mộc Hi Cẩn trầm mặc không nói, nhưng Ly Yên biết hắn đã đồng ý.
"Lão Đại, nguy rồi,các môn phái khác đồng loạt tấn công Ngưng Yên cung." Nhược Vũ bỗng nhiên xuất hiện, nét mặt ngưng trọng nói.
Sắc mặt Ly Yên liền trầm xuống: "Sao lại thế này."
"Người của chúng ta bị đệ tử của môn phái khác khiêu khích, đám người Ngũ sát cực kỳ nổi giận liền làm đệ tử các môn phái khác bị thương, nhưng bọn hắn lại nói người của Ngưng Yên cung giết đệ tử bọn hắn, hiện giờ muốn lấy lại công đạo." Nhược Vũ căm giận nói.
Nghe vậy, Ly Yên hừ lạnh một tiếng, hay cho một cái lấy lại công đạo, trên thực tế chính là mơ ước Ngưng Yên Cung đã lâu, lấy lại công đạo chẳng qua là cái cớ mà thôi.
"Đi, ngược lại ta muốn nhìn bọn hắn lấy lại công đạo như thế nào."
Căn cứ của Ngưng Yên cung, một đám người vây quanh ở giữa, lớn tiếng hô: "Giao ra hung thủ giết người, trả công đạo cho bọn ta."
Tuyết nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, nói: "Ta nói, người của Ngưng Yên cung không có giết người, chẳng qua là làm đệ tử của các ngươi bị thương, nếu các ngươi vẫn khăng khăng giữ ý kiến, cũng đừng trách chúng ta không khách khí."
Người là do Băng làm bị thương, nhưng nàng sẽ không giao Băng ra, Băng không có sai, mặc dù có sai, cũng không thể giao ra. Ngũ Sát bọn họ luôn luôn năm người một cái mạng, huynh muội tình thâm, lão Đại cực kỳ bao che khuyết điểm, bọn hắn cũng như vậy.
"Ha ha, ầm ĩ cái gì? Lại muốn vây công sao?" Bỗng một thanh âm thanh thúy vang lên, mang theo ý tứ trêu tức.
Bọn người Ngũ sát liền trợn to mắt, đầy xúc động, vui sướng hô lên: "Lão Đại."
Lão Đại quả nhiên không chết, lúc Nhược Vũ nói cho bọn hhọ tin tức này, bọn họ mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa khóc òa lên.
Các môn phái còn lại đều kinh sợ, bất khả tư nghị nhìn bóng dáng kia đang đến.
Sao lại thế này? Không phải nói Cung chủ Ngưng Yên Cung—— Lưu Ly công tử đã chết từ sáu năm trước sao? Chính bởi vì nàng ta không có ở đây, cho nên bọn hắn mới dám tập trung tấn công. Trong sáu năm này, người Ngưng Yên Cung giống như mai danh ẩn tích, nhưng mấy ngày trước lại tái xuất giang hồ. Từ lâu bọn hắn đã sớm mơ ước Ngưng Yên Cung, thế lực Ngưng Yên cung lại rất lớn, không thể lại để cho nó phát triển hơn nữa, cho nên mới chuyện lấy lại công đạo như hôm nay, ai ngờ, nữ tử này lại không chết.
Vào lúc Ly Yên ngã xuống vực thẳm, toàn bộ Ngưng yên Cung liền đi tìm nàng, sống thì gặp người chết phải thấy xác, ở mấy ngày trước khi biết được tin nàng không chết, liền một lần nữa nhận nhiệm vụ, tái xuất giang hồ.
Ly Yên khẽ cười với Ngũ Sát bọn họ một chút, trong nháy mắt ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, lạnh giọng nói với bọn hắn: "Nếu các ngươi nghĩ muốn vây công, bản cung chủ tùy thời phụng bồi, giống như sáu năm trước vậy."
"Dạ môn tùy thời cùng Ngưng Yên cung sóng vai." Lăng Dạ Vũ ngưng mắt lạnh lùng nói, lời nói thản nhiên nhưng lại khiến người khó mà chịu nổi khí thế này.
Thanh y nam tử cầm đầu khỏang ba bốn mươi tuổi, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, nở nụ cười cứng ngắc: "Cung chủ nói đùa, chúng ta chỉ muốn người Ngưng Yên cung cho chúng ta một cái công đạo, không cần gây chiến."
Trận chiến đẫm máu sáu năm trước vẫn còn như rành rành trước mắt những người từng chứng kiến, hiện giờ nhớ tới trong lòng đều đã run sợ.
Ly Yên cười lạnh một tiếng, "Hiện giờ gây chiến chỉ sợ là các ngươi đi? Thuyết phục tất cả người trong giang hồ cùng tấn công sao?”
"Bọn hắn chỉ là tới để làm chứng mà thôi." Ngượng ngùng nở nụ cười, thanh y nam tử có chút chột dạ liếc mắt nhìn những người đó một cái.
"Nhân chứng? Không có nhân chứng, người Ngưng Yên cung ta nói không có giết người chính là không có giết người, tìm hung thủ giết người thì đến nơi khác tìm đi, Ngưng Yên cung chúng ta không chào đón các ngươi." Ly Yên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
"Sự thật ở trước mắt, hi vọng cung chủ cứ giao hung thủ giết người ra là được." Thanh y nam tử híp mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên.
Tuy hắn có tâm tư muốn tóm lấy Ngưng Yên cung, nhưng mà hắn cũng là đau lòng vì
đệ tử của hắn, một đám đệ tử hắn bồi dưỡng nhiều năm như vậy, trong nháy mắt đều bị diệt, sao hắn có thể cam tâm?
"Không có hung thủ, nếu các ngươi cứ khăng khăng một mực, bản cung chủ cũng không có cách nào, niệm tình các ngươi có giao tình rất tốt với đệ tử đã chết kia,ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường." Ly Yên lạnh lùng nhìn về phía bọn hắn, tỏa ra sát khí nồng đậm.
"Cung Chủ, đừng thấy bọn ta cho ngươi chút mặt mũi mà lên mặt." Thanh y nam tử có chút tức giận, nàng nói lời này rõ ràng là uy hiếp, cho dù hắn kiêng kị nàng, nhưng hắn cũng không phải là người sợ phiền phức, tất cả người trong giang hồ cùng tiến lên còn sợ không thắng được nàng ta sao? Nghe nói năm đó khi nàng ta bị đánh rơi xuống vách núi đen, mặc dù hiện giờ nàng không chết, nhưng nhất định võ công sẽ không bằng lúc trước nữa.
Thanh y nam tử nghĩ tự cho là đúng, cũng là bởi cái tự cho là đúng kia của hắn, cuối cùng mới phải nhận lấy kết cục thảm thiết.
"Mặt của ngươi bản cung chủ còn khinh thường muốn a! Khó coi như vậy, thật sự là vũ nhục bản cung chủ." Ly Yên lạnh lùng nhìn mặt hắn mà nói, trong giọng nói còn lộ ra ghét bỏ cùng chán ghét.
Nghe vậy, sắc mặt thanh y nam tử trở nên xanh mét, vô cùng khó coi, gân xanh trên trán co giật điên cuồng: "Cung chủ nhất định phải cùng chúng ta đối nghịch tới cùng sao?"
"Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta nhất định diệt." Ánh mắt Ly Yên lóe ra hàn quang. (mèo: xl cô, nhưng ngũ sát của cô phạm người ta trước.)
Thanh y nam tử thấy thuyết phục nàng không được, trong mắt liền nhiễm lên một tầng sát ý: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chúng ta đây chỉ có thể san bằng Ngưng Yên Cung rồi."
Ly Yên vừa xuất kiếm, chống lại thanh kiếm sắc bén của thanh y nam tử, vẽ ra một đạo kiếm phong, bỗng sắc mặt Ly Yên trầm xuống, trở nên khó coi, vội lui về sau vài bước thu lại trường kiếm.
Tại sao có thể như vậy Ly Yên cau chặt mày, nội lực của nàng vậy mà không sử dụng được?
Thanh y nam tử thấy thế, thừa cơ cầm kiếm thẳng tắp về đâm về phía nàng, Lăng Dạ Vũ mắt thấy không ổn, trong lòng quýnh lên, vội vàng xoay người nhảy lên dùng kiếm đẩy kiếm của hắn ra.
"Tiểu Yên, làm sao vậy?"
Lăng Dạ Vũ cũng nhìn ra nàng không ổn, với tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không chịu lùi bước tạm thời.
"Vũ, nội lực của ta…..” Ly Yên cau mày nói, tuy chưa nói hết lời, nhưng Lăng Dạ Vũ đại khái đã đoán được.
Giật mình một cái, bỗng nhiên hiện lên một màn Vân Hàm giữ chặt tay nàng, Ly Yên âm thầm tự trách, sao lại sơ suất như vậy, biết rõ nàng ta ở lại bên cạnh bọn họ là không có ý tốt, vậy mà lại không có đề phòng nàng ta.
Là nàng quá mức tin tưởng nàng kia rất yêu Mộc Hi Cẩn, sẽ không làm ra chuyện thương tổn hắn, nhưng mà, nàng ta không làm hại Mộc Hi Cẩn vì mục tiêu của nàng ta chính là Mộc Ly Yên nàng.
Thanh y nam tử không cam lòng lại tấn công về phía Lăng Dạ Vũ, Lăng Dạ Vũ vội vàng che chở Ly Yên, Ly Yên cắn môi ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Bỗng dưng, cảm giác có một cỗ khí tức hắc ám ở bên cạnh, mặc dù Ly Yên mất đi nội lực, nhưng thân là đặc công, nàng vẫn am hiểu về cận chiến, động tác nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của người.
Ly Yên ngưng mắt nhìn nữ tử áo choàng trước mắt, sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Không đợi nàng suy nghĩ kĩ xem nữ tử này là ai, nữ tử áo choàng lại tấn công đến, toàn thân tràn ngập hơi thở hắc ám, tuy là khoác áo choàng, nhưng Ly Yên có thể cảm nhận được hận ý ngập trời của nàng.
Không có nội lực nên Ly Yên rơi vào thế hạ phong, nữ tử áo choàng nắm yết hầu của nàng, thi triển khinh công, mang nàng chạy về nơi xa.
"Tiểu Yên." Lăng Dạ Vũ không rảnh bận tâm thanh y nam tử tập kích, lo lắng hô, muốn đuổi theo, nhưng mà lại bị mấy hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản.
"Lão Đại." Người Ngưng Yên cung sốt ruột hô, nhưng kẻ thù không muốn buông tha, tiếp tục tấn công về phía bọn họ, bọn họ đành phải miễn cưỡng đánh trả, chỉ mong giải quyết kẻ địch thật nhanh, sau đó đi cứu lão Đại.
Đôi Lăng Dạ Vũ đỏ đậm nhìn nữ tử áo choàng bắt Ly Yên đi về phương xa, ra tay càng phát ra sắc bén.
Ly Yên bị đem đến một ngọn núi tràn ngập băng tuyết, dường như ở đây tuyết đọng quanh năm, trắng xoá, mênh mông vô bờ.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Ly Yên híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Nữ tửáo choàng cười nhạo một tiêng: "Ngươi sẽ nhanh biết thôi."
Nữ tử áo choàng kéo Ly Yên đến một chỗ tối đen trong sơn động, càng đi sâu vào bên trong, ngược ánh sáng trở nên càng ít, đi không lâu, Ly Yên chỉ thấy ở giữa động có một chiếc xe trượt tuyết, một nam tử nằm trên xe trượt tuyết.
Ly Yên đến gần lúc nhìn thấy không khỏi trợn to mắt, thanh âm hiển nhiên không thể tin, "Lăng Dạ Ảnh?"
Tuy gương mặt của nam tử nằm ở xe trượt tuyết đã bị thối rữa, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn chính là Lăng Dạ Ảnh.
Sao Lăng Dạ Ảnh có thể nằm ở nơi này? Vì sao nữ tử này lại mang nàng tới chỗ này?
Hiện tại cả đầu Ly Yên đều là dấu hỏi, nàng không biết nữ tử này mang nàng tới nơi này làm gì. Chỉ thấy nữ tử áo choàng chậm rãi tháo áo choàng xuống, Ly Yên kinh ngạc nhìn khuôn mặt nàng kia hoàn hảo không tổn hao gì, chấn kinh nói: "Liễu Tư Nhiễm? Là ngươi? Ngươi, làm sao có thể••••••"
Liễu Tư Nhiễm chậm rãi cười, nhưng là hỗn loạn bi thương cùng châm chọc, "Không nghĩ tới phải hay không? Mặt ta khôi phục,độc ngươi hạ ta đã giải được rồi."
Ly Yên khó có thể tin nhìn nàng, đối với độc thuật của mình nàng rất có tự tin, không có giải dược của nàng, bất luận kẻ nào đều giải không được, nhưng mà Liễu Tư Nhiễm vậy mà có thể giải được, mặt cũng khôi phục rồi.
Liễu Tư Nhiễm bước tiếp, chậm rãi đi đến bên cạnh xe trượt tuyết, ánh mắt nhìn Lăng Dạ Ảnh đầy thâm tình, trên mặt cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, nàng đưa tay mảnh khảnh nhẹ xoa mặt hắn, giống như thì thào tự nói: "Lúc trước ta, so với hắn hiện tại vẫn còn khó coi, còn ghê tởm hơn, nhưng mà một chút hắn cũng không để ý, vẫn thâm tình hôn mặt ta như vậy, chỉ là••••••"
Vẻ mặt Liễu Tư Nhiễm nhất thời trở nên hung dữ, một đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Ly Yên: "Đều là bởi vì các ngươi, nếu không phải ngươi cùng Lăng Dạ Vũ, Ảnh sẽ không phải chết."
Ly Yên cảm giác có chút khó hiêu, trước kia nàng ta không phải là yêu Vũ đến chêt đi sống lại sao? Sao hiện giờ lại bởi vì Lăng Dạ Ảnh mà hận bọn họ rồi hả? Hơn nữa Lăng Dạ Ảnh chết như thế nào?
Dường như nhìn ra Ly Yên đang nghĩ gì, Liễu Tư Nhiễm thê lương cười, khóe môi tràn đầy chua sót: "Trước kia ta yêu Lăng Dạ Vũ, nhưng mà hắn lại đem tình yêu của ta vứt đi như giày cũ, về sau gặp Ảnh, hắn che chở ta, rõ ràng yêu ta cũng không dám nói, luôn luôn ở trước mặt ta tỏ ra một bộ dáng lạnh như băng, nhưng ở một khắc trước khi hắn chết mới có dũng khí nói với ta tâm ý của hắn."
Nói đến đây, khoé mắt Liễu Tư Nhiễm tràn ra nước mắt, ánh mắt có chút trống rỗng cúi đầu nhìn khuôn mặt của Lăng Dạ Ảnh, đầu ngón tay vuốt ve mắt hắn, nàng hi vọng biết bao hắn có thể mở to mắt nhìn nàng một cái.
Liễu Tư Nhiễm nhớ đến sau khi nàng bị Lăng Dạ Vũ đánh trọng thương, đến tình cảnh Lăng Dạ Ảnh dẫn nàng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...