“Chát” một cái bạt tai bén nhọn nặng nề giáng xuống trên mặt của Lạc Tích Tuyết. Cô không phản ứng kịp nên thân thể không đứng vững ngã xuống đất, khóe miệng trào ra máu tươi.
“Tiện nhân! Ngươi lấy thân phận gì mà dám làm bị thương tôn chủ?” Trì Nhược Huân tức giận, ánh mắt lạnh lùng hướng cô cảnh cáo.
“Chát!” lời của cô ả còn chưa nói hết đã bị Lạc Thiên Uy cho lại một cái tát.
“Ngươi dám làm tổn thương Tích Tuyết? Không muốn sống sao?” hắn hung hang bóp cổ họng của cô ta, biểu tình như hàm bang, hận đến mức muốn xé cô ta ra làm tram mảnh.
Không có người nào có thể động đến người con gái của hắn huống chi còn ở trước mặt hắn như chuyện vừa rồi.
“Tôn chủ, người phụ nữ này muốn giết ngài?” Trì Nhược Huân vội vàng giải thích, ánh mắt thống hận hướng về phía Lạc Tích Tuyết.
“Tôi cam nguyện như vậy! Chỉ cần cô ấy vui vẻ, coi như có bị giết chết tôi cũng chấp nhận”. Bàn tay hắn không tự chủ càng ngày càng xiết mạnh hơn, từng câu từng chữ nói rõ ràng cho cô ta biết.
“Tôn chủ người…” Trì Nhược Huân quả thật khó có thể tin được, đôi mắt cô trợn trừng nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt xẹt qua tia bi thương.
“Cút ra ngoài, nơi này không có chuyện của cô! Cô tổn thương người con gái của tôi, món nợ này chút nữa tôi tính với cô!” hắn hung hang ném cô ta xuống đất, cả người phát ra cỗ sát khí.
“Nhưng tôn chủ, ngài bị thương? Để cho tôi bang bó cho ngài trước có được hay không?” Trì Nhược Huân không muốn cứ như vậy rời đi, nhìn lồng ngực của hắn một mảng đỏ tươi, lòng cô nhói đau, đồng thời đối với Lạc Tích Tuyết càng thêm thống hận.
Lạc Thiên Uy cuồng nộ cau mày:”Lui ra, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai”.
Trì Nhược Huân không cam lòng cắn môi, trơ mắt nhìn Lạc Thiên Uy chảy máu, lại nhìn Lạc Tích Tuyết một cái rồi xoay người bỏ đi.
Cô biết tính khí của Lạc Thiên Uy mệnh lệnh của hắn cô không thể nào cãi lại được.
“Chờ một chút!” thời điểm Trì Nhược Huân chuẩn bị đóng cửa rời đi, Lạc Thiên Uy ở phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trì Nhược Huân lập tức chạy tới:”Tôn chủ, ngài có gì phân phó?”
“Cầm hòm thuốc tới đây!” Lạc Thiên Uy trầm giọng phân phó.
Vết thương của hắn có chảy máu đến mấy cũng không sao cả, nhiều năm như vậy hắn dần quen rồi ngược lại Lạc Tích Tuyết vừa cắt máu tay nếu không sơ cứu sẽ ảnh hưởng đến tính mạng mặc dù những vết thương này chưa nghiêm trọng.
Trì Nhược Huân rất nhanh đem hòm thuốc tới.
Cô cho là Lạc Thiên Uy hồi tâm chuyển ý muốn cô bang bó cho hắn nên cầm bông bang lên định vì hắn rửa vết thương.
“Không còn chuyện của cô nữa, lui xuống đi!” nhìn hắn cũng không thèm nhìn cô một cái, hướng Lạc Tích Tuyết đi tới.
Trì Nhược Huân sững sờ nguyên tại chỗ, nhìn sự quan tâm cùng dịu dàng của hắn đối với Lạc Tích Tuyết làm lòng của cô giống như bị ngàn đao băm vằm.
Tôn chủ, tôi mới là người thật lòng yêu ngài đó, tại sao ngài lại không đoái hoài gì đến tôi dù chỉ là môt chút vậy?
“Tuyết nhi, để tôi bôi thuốc cho em!” hắn bưng hòm thuốc đến chỗ của cô, giọng nói đè thấp tận lực dịu dàng.
“Không cần anh giả mù sa mưa!” cô giật tay hắn ra chán ghét nói.
“Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy nhẹ nhàng gọi tên của cô, trong con ngươi tràn đầy đau đớn, hắn khổ sở kéo môi nói:”Nếu như quả thật chỉ có giết tôi mới làm cho em hả giận, tôi nguyện ý chịu đựng, chỉ là….”
Hắn dừng một chút, kéo tay cô qua, chợt ôm chặt cô, thật chặt vào trong ngực của hắn, thổi khí bên tai cô gần như tuyệt vọng mở miệng:”Dù em muốn mạng của tôi tôi cũng sẽ cho em, chỉ cần em đồng ý đừng rời xa tôi, vô luận muốn tôi làm gì cũng được”.
Hắn dùng toàn lực ôm cô, khít khao ôm lấy cô, khiến cô khó thở vô cùng, tân lực muốn tránh ra, cô nhắm hai mắt lại, quyết tuyệt nói:”Tôi không muốn ở lại chỗ này, chết cũng sẽ không thích anh, nếu như anh thật sự yêu tôi, hoặc để tôi đi hoặc để tôi chết!”
“Không được!” Lạc Thiên Uy vội cắt đứt lời cô:”Cả hai tôi đều không cho phép, em là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, yêu một mình tôi, muốn chết hoặc muốn rời đi, cả hai ý niệm này đều không được, em nên bỏ chúng đi”.
Hắn nói như đinh đóng cột, không lưu cho cô một con đường sống, hắn sẽ không để cho cô đi đâu, càng không để cho cô chết, hắn nhất định phải làm cho cô vinh viễn ở lại bên cạnh hắn.
“Tại sao? Lạc Thiên Uy, tôi hận anh, anh là ma quỷ!” cô thê lương hô to, trên mặt nước mắt giàn giụa.
“Tôi biết làm như vậy sẽ khiến em càng thêm hận tôi nhưng tôi không có biện pháp.” Hắn khổ sở cau mày, trong con ngươi là thứ ánh sáng ảm đạm, hắn không thể làm gì được nữa rồi.
“Không cần, tôi không cần anh giả nhân giả nghĩa như vậy, buông tôi ra, mau buông tôi ra, tôi một chút cũng không muốn ở chung một chỗ với anh!” Lạc Tích Tuyết ở trong lòng hắn liều mạng giãy giụa, nhưng hắn lại càng ôm cô chặt hơn.
“Tích Tuyết, chẳng lẽ em không thấy lòng của tôi hay sao? Lòng của tôi đang rỉ máu vì em? Không cần hành hạ tôi như vậy nữa có được không?” con ngươi đen nhánh của hắn co rút lại, đau lòng gào thét nói.
Cô không thương hắn, vô luận hắn có làm gì có nói gì đi chăng nữa cô cũng không thương hắn.
Trong lòng giống như có một con đỉa khát máu, đang dần dần ăn mòn tâm hồn hắn, sợ hãi, hắn thật sự rất sợ.
Cô mệt mỏi quá, nước mắt làm mơ hồ hình ảnh của người đàn ông trước mặt, rốt cuộc cô không chống đỡ nổi nữa ngã vào vòm ngực rộng lớn của hắn.
“Tích Tuyết, Tích Tuyết, em làm sao vậy? Em đừng làm tôi sợ?” sắc mặt hắn khẩn trương, lòng như bị thiêu đốt.
Sắc mặt của cô giờ phút này tái nhợt như tờ giấy, giống như một con búp bê đang dần mất đi sinh mệnh, chỉ cần hắn chạm vào cô sẽ vỡ ngay.
Lạc Thiên Uy kinh hãi không còn để ý đến vết thương trong lòng nữa, nóng nảy hướng ngoài cửa hô:”Người đâu, mau gọi bác sĩ tới cho tôi!”
“Uy, đã xảy ra chuyện gì?” chỉ mấy phút sau, nhận được tin tức của Lạc Thiên Uy một vị bác sĩ vội vàng chạy tới.
Lạc Thiên Uy chưa bao giờ gọi qua hắn khẩn cấp như thế, hắn còn tưởng có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng chẳng qua chỉ là một trong số những người phụ nữ của hắn bị thương mà thôi.
“Cô ấy thế nào rồi?” nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô làm cho chân mày hắn không tự chủ nhíu chặt lại.
Lạc Thiên Uy cảnh cáo nói:”Vô luận như thế nào, cậu cũng phải cứu cô ấy!”
Chu Y gật đầu một cái, hắn chưa từng thấy qua Lạc Thiên Uy khẩn trương như vậy bao giờ, không khỏi nghiêm túc chữa trị vết thương cho cô.
Chỉ là khi hắn cầm tay của cô lên, làm cho trong lòng của Lạc Thiên uy bùng lên một ngọn lửa vô danh. Cô là người phụ nữ của hắn sao có thể để cho người đàn ông khác tùy tiện đụng vào như thế cho dù hắn có là bác sĩ đi chăng nữa. (a nì Cute. E thích à nha!!! ^^)
Khi thấy tay của Chu Y đang bắt đầu cời bỏ những cút áo trước ngực của cô, hắn lập tức lao tới ngăn lại, đem cô ôm tới bên cạnh mình:”Cậu làm gì đấy?”
“Tôi chỉ muốn giúp cô ấy thả lỏng chút mà thôi, quần áo của cô ấy quá chặt sẽ gây trở ngại máu lưu thông” Chu Y nhàn nhạt trả lời, cũng cảm thấy có gì không ổn, hắn chỉ làm theo nghề nghiệp bác sĩ mà thôi.
Lạc Thiên Uy khẽ cau mày:”Được rồi, cậu lui xuống trước đi!”
“Hả?” Chu Y ngạc nhiên nói, hắn còn chưa có làm gì mà.
“Tôi sẽ tự bang bó cho cô ấy, rồi đưa cô ấy vào bệnh viện”. Sắc mặt hắn âm trầm nói.
“Ừ, như vậy cũng tốt”. Chu Y nhíu mày nói, dọn dẹp chút đồ đạc, lúc gần đi hắn không quên bổ sung thêm một câu:”Nếu đi bệnh viện thì sẵn ghé qua khoa sản luôn, cậu bạo lực như vậy có khi phía dưới của người ta sớm không chịu nổi đâu”.
Nói xong, thấy ánh mắt của Lạc Thiên Uy như muốn giết người, hắn liền chạy nhanh ra ngoài. Lạc Thiên uy lập tức sai người chuẩn bị xe, ôm cô tựa vào lòng, một đường lo lăng chạy tới bệnh viện.
Sau khi kiểm tra xong, cuối cùng cô cũng ổn, nhưng do Lạc Thiên Uy mất máu quá nhiều nên cũng ngất đi sau đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...