Có lẽ những người sắp đối mặt với tử thần sẽ cảm thấy thần kinh sẽ tê dại hẳn đi. Như vậy càng tốt, cô càng đau nhiều càng cảm thấy như tội ác của cô như được giảm bớt.
Lần này cô lại càng dùng sức hơn, cho đến khi mảnh thủy tinh trong tay tràn đầy máu tươi, cô ngồi không vững nữa mới nhẹ nhàng buông ra…
Nhắm mắt lại, giờ cô chỉ việc ngồi chờ thôi, chờ cái chết đến với cô.
Chỉ là cuộc sống vốn vô tình như thế, người ta càng muốn cái gì thì tạo hóa thường đi ngược lại. Như giờ phút này chẳng hạn, rõ ràng cô muốn chết như thế thời khắc đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì cửa lại nặng nề đẩy ra.
“Đáng chết, Lạc Tích Tuyết, em điên rồi phải không?” Lạc Thiên Uy khó có thể tin được nhìn sự việc diễn ra trước mắt.
Người con gaí mà hắn dùng cả đời này để yêu thương cứ như vậy nằm trong vũng máu.
Máu đỏ tươi nhìn qua thật kinh tâm động phách. Hắn hung hang nhìn cô, trong con ngươi vừa giận lại vừa bi phẫn, cắn răng rống giận nói:”Tại sao muốn tự sát? Tại sao em tình nguyện chết cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh tôi? Tại sao em không chịu tiếp nhận tôi?”
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, bên môi hiện lên một nụ cười nhạo.
Hắn cư nhiên tức giận? Hắn có tư cách gì để tức giận? Cô bị hắn ép đến đường này người tức giận không phải là cô thì thôi, hắn mắc mở gì phải tức giận.
Tại sao lại không nguyện ý ở chung với hắn một chỗ? Bởi vì ở chung với hắn cô còn sống không bằng chết. Ánh mắt sắc bén của cô hướng về phía hắn, lạnh lùng nói:”Anh nói đúng rồi, đúng là tôi tình nguyện chết cũng không đời nào ở bên cạnh anh, tôi không yêu anh vĩnh viễn cũng sẽ không, cho nên mới tìm đến con đường này, tôi chết đi tất cả sẽ mau kết thúc thôi”.
“Ha ha ha…..” Lạc Thiên Uy đột nhiên đau lòng cười điên cuồng.
Đau lòng tức giận nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ nói:”Em cho rằng chết là có thể thoát khỏi tôi sao? Em là người phụ nữ của tôi, tôi nói không thể thì em không thể chết! Tôi còn chưa có chơi đủ làm sao có thể để cho em rời đi dễ dàng như vậy? Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu?”
“Lạc Thiên Uy, cái tên ma quỷ biến thái này!” cô không ngờ hắn lại tàn nhẫn như thế, lời như vậy mà hắn cũng nói ra được.
“lạc Tích Tuyết, nếu như em dám chết, tôi nhất định sẽ làm cho những người bên cạnh em phải chôn cùng em đấy!” hắn nắm hai cánh tay của cô, vẻ mặt âm lãnh cảnh cáo.
Trong mắt cô tràn đây thống hận, sức lực không tự chủ được, mảnh thủy tinh đang trong lòng bàn tay càng cứa vào da thịt của cô hơn. Máu tươi theo vết thương chảy ra, đem cả bàn tay của cô nhuộm thành một màu đỏ.
Chỉ là cô không cảm thấy đau đớn,.
“Lạc Tích Tuyết, đáng chết, em đang làm gì vậy?” Lạc Thiên Uy bất ngờ nhìn động tác siết chặt của cô làm máu chảy ra nhiều hơn cũng làm tim của hắn như ngừng đập.
Cô điên rồi? Cô không muốn sống nữa sao?
“Anh không phải muốn hành hạ tôi sao? Không cần anh phải phí tâm tôi tự mình làm!” Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên nhất mạt kiên quyết.
Cầm mảnh thủy tinh lên, nhắm ngay vết thương trên tay một lần nữa rạch xuống. Máu tươi chảy xuống, nhưng đó không phải là máu của cô mà là máu của Lạc Thiên Uy.
Hắn dùng bàn tay của hắn chặn trên bàn tay của cô, ngăn trở cô tự làm bị thương chính mình
“Buông ra!” Cô bực tức quát hắn.
“Không đời nào!” hắn kiên quyết nói.
Lạc Thiên Uy dứt khoát cầm chặt vết thương trên tay của cô ngăn máu không chảy ra nữa, hung hang đem cô kéo lại gần hắn:”Lạc Tích Tuyết, em quậy đủ chưa?”
“Không có!” cô hung hang đẩy hắn ra.
Thấy cô cùng hắn ở cự ly gần như vậy làm cho cô có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của cả hai. Mảnh thủy tinh cầm trên tay cô không do dự hướng ngực của hắn đâm tới.
“Ngươi đi chết đi, cái tên ác ma này!” trong miệng cô không ngừng nói, cầm mảnh thủy tinh trên tay không ngừng đâm tới trước ngực hắn.
Từng phát từng phát một….
Mặc dù mảnh thủy tinh trong tay cô không đủ để lấy mạng hắn nhưng lại có thể làm cho da thịt trên người Lạc Thiên Uy huyết nhục mơ hồ.
Máu tươi không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ áo sơ mi của hắn, nhìn qua kinh hãi vô cùng.
Hắn cũng không có ngăn hành động điên cuồng này của cô lại, hắn không nhúc nhích, cam lòng để cô làm bị thương chính mình.
Nếu như làm vậy mà có thể làm giảm bớt thù hận trong lòng cô đối với hắn thì hãy để cô làm đi.
Dù sao kể từ khi hắn quyết định yêu cô ngày đó hắn đã đem sống chết giao cho cô rồi, hắn muốn bất chấp tất cả yêu cô dù cho cô cần tính mạng của hắn đi chăng nữa.
Nhưng thật không ngờ cô lại hận hắn như vậy, sức lực ngày một ngoan tuyệt hơn, xuống tay không một chút lưu tình.
Thật cô hận hắn như vậy sao?
Hắn không hiểu, coi như về sau hắn dùng tất cả cưng chiều cô cũng không thể bù đắp cho lần tổn thương này sao?
Tại sao cô lại không thấy lòng của hắn?
“Tại sao anh không tránh? Anh điên rồi sao?” cô khó có thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, rõ ràng là rất đau nhưng ngay cả một chút âm thanh hắn cũng không phát ra.
“Nếu như làm như vậy có thể đổi lất vui vẻ cho em thì tôi cũng cam lòng” ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười đắng chát.
Trong mắt cô hiện ra tia chán ghét, cô ghét hắn lấy cái cớ yêu cô để làm lý do.
“Không cần bày ra bộ dạng vĩ đại như thế, anh cho rằng tôi không dám giết anh sao?” thanh âm của cô lành lạnh nâng lên.
“Nếu quả như chỉ có giết chết tôi mới làm cho em hả giận vậy thì em hãy động thủ đi”. Lạc Thiên Uy nhắm chặt hai mắt lại đau khổ nói.
Lạc Tích Tuyết vô cùng ngạc nhiên, hắn nói như vậy làm cho cô chần chừ. Vì sao sự tình lại trở nên như vậy? Cô giơ mảnh thủy tinh trong tay lên, vừa định vứt bỏ nó đi thì một tiếng quát nghiêm nghị ngoài cửa truyền đến.
“Dừng tay”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...