“Buông tôi ra, Lạc Thiên Uy anh không được đối xử với tôi như thế”. Lạc Tích Tuyết nghiêng đầu né tránh, dùng sức chống cự, như có một loại áp bức đánh vào tim của cô.
Hai mắt của hắn bây giờ nhiễm đầy sắc dục, hắn ôm cô chặt hơn, không cho cô tí cơ hội né tránh nào.
Đem gương mặt tuấn tú tới gần gương mặt xinh đẹp của cô, giọng điệu kiên định nói:”Tôi không buông, chết cũng không buông, tôi vĩnh viễn sẽ làm em ở bên cạnh tôi”.
“Không! Không cần!!” lòng ngực của cô bỗng co lại dữ dội, ra sức giãy giụa, vội vàng né tránh lồng ngực của hắn.
Thân thể của hai người hòa hợp đến mức không có chút khe hở nào, cô càng kịch liệt phản kháng càng làm cho thân thể dính chặt vào nhau hơn.
“Tích Tuyết, tôi yêu em, tôi không muốn cách xa em!” Lạc Thiên Uy lần nữa đem Lạc Tích Tuyết áp đảo dưới thân, tay phải dùng sức đem cánh tay đang không ngừng giãy giụa của cô kéo đến sau lưng, môi mỏng cường thế hạ xuống cánh môi mềm mại của cô.
“Ưm…”cô bị hôn đến mức đầu óc choáng vàng, trong lúc nhất thời đầu óc hỗn loạn thành một mảnh, vô lực phản kháng chỉ đành mặc cho hắn ở trong miệng cô làm bừa.
Chiếc lưỡi của hắn không kiêng nể gì khuấy động khắp cả khuôn miệng của cô, sau đó đột nhiên đem chiếc lưới thơm tho của cô mút lấy, khẽ cắn, khẽ liếm, lại mút, hơi thở hai người như hòa quyện vào nhau, nhiệt độ càng ngày càng nóng rực.
Lạc Tích Tuyết vừa xấu hổ lại vừa sợ, kịch liệt giùng giằng, hai tay đẩy lồng ngực hắn ra:”Không cần, buông tôi ra, không cần!”
“Tuyết nhi, không cần trốn tránh tôi, em chỉ có thể là của tôi” hắn kéo hai chân của cô ra, trong mắt lộ ra bá đạo cùng chiếm lấy.
“Không, tôi là chị của em, chúng ta không thể như vậy được, không thể!” cô đau lòng la lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.
Liếc thấy trong mắt Lạc Thiên Uy không che giấu chút dục vọng nào,cô cảm thấy bản thân mình lần nữa bị hắn đoạt lấy.
Không, đã có tội ác lần thứ nhất rồi bọn họ không thể phạm them tội ác lần thứ hai nữa, không cần, nếu cứ như vậy cô sẽ không chịu nổi mất.
Một bàn tay to của hắn đem hai tay đang chắn ngực của hắn kéo lên đỉnh đầu của cô, một bàn tay khác càn rỡ ve vuốt xoa nắn đôi gò bồng đảo cao ngất.
Lòng hắn vô cùng kích động cùng hung phấn:”Tích Tuyết, em sẽ thích”.trên môi hắn xuất hiện nụ cười tà xấu xa, chiếc lưới liếm quanh những điểm mẫn cảm của cô, hai lòng nhìn thân thể của cô run lên một cách lợi hại.
Lần trước tại hắn quá bạo lực nên lần này hắn sẽ cho cô đêm dịu dàng nhất.
“Đừng…Ưm…” khoái cảm lan toàn thân làm cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Cô trong lòng thầm khinh bỉ mình, rõ ràng không muốn hắn đụng vào cô như vậy nhưng vì sao thân thể lại bán đứng cô như thế?
“Còn nói em không thích?” hàm răng của hắn đang không ngừng cắn nhẹ khắp thân thể cô tạo ra những dấu hồng nhỏ như chứng minh cô là của hắn, thanh âm phát ra có chút mơ hồ.
“Không!” nội tâm của cô giờ phút này đang đấu tranh gay gắt, cô lo lắng giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi cảm giác nóng ran này.
Nhưng càng giãy giụa thì cô càng tiến tới lồng ngực cường tráng của hắn gần hơn, them một hồi đè ép dục vọng của Lạc Thiên Uy như bị đẩy đến đường cùng.
“Đáng chết, em làm tôi điên cuồng như vậy!” hắn khó chịu gầm nhẹ, bàn tay kéo hai chân mảnh khảnh trắng nõn của cô ra, rướng người tới tập kích.
“A!!!” tiếng kêu tê tâm liệt phế vang dội khắp cả căn phòng.
Cả người Lạc Tích Tuyết run rẩy, cả người như chìm vào biển sâu vô tận, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Cô một lần nữa bị chính em trai của mình đoạt lấy. Nếu như nói lần đầu là thân bất do kỷ vậy lần này được xem là gì?
Cô lien tiếp cùng em trai mình xảy ra quan hệ nói ra cô cũng thấy xấu hổ thay cho chính bản thân mình, thân thể này không chút nào sạch sẽ nữa rồi.
Lạc Thiên Uy ở trên người của cô không ngừng luật động, traỉ qua tối hôm qua hắn biết trên người cô những điểm nào mẫn cảm, hơi chút trêu chọc cô đã yêu kiều thở hổn hển.
Hắn cơ hồ rất hài lòng với việc Lạc Tích Tuyết đáp lại, hắn lần nữa dùng sức, muốn cho bọn họ cùng trầm luân.
Lạc Tích Tuyết nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn đến dục vọng của hắn càng không dám nhìn chỗ hai người kết hợp.
“Mở mắt ra! Nhìn tôi!” đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên thanh âm ra lệnh của Lạc Thiên Uy. Cô cắn chặt môi không trả lời hắn.
“Tích Tuyết, em biết chúng ta đang làm gì không?” Lạc Thiên Uy đột nhiên cúi người xuống, vẻ mặt cực kỳ tà ác ngậm vành tai của cô, ghé vào đó nói ra những âm thanh mê muội:”Chúng ta bây giờ đang làm tình, làm việc mà chỉ có vợ chồng hoặc những người yêu nhau mới làm, em còn nói chúng ta là chị em nữa không?”
“Rầm!!!”
Cô cảm thấy trong đầu mình phòng tuyến cuối cùng cũng bị phá hỏng, lời của hắn như một thanh kiếm đâm thủng màng nhĩ của cô cũng đâm thẳng vào lòng cô, toàn thân không ngừng run rẩy.
Bọn họ đang làm chuyện mà cả đời này người đời chê cười, cũng không thể quay trở về như lúc đầu được nữa rồi.
Đời này, cô không có tư cách cùng người đàn ông mình yêu ở chung một chỗ nữa rồi.
Bởi vì cô quá dơ bẩn, dơ bẩn đến mức không chịu nổi.
“Đừng khóc! Tích Tuyết đừng khóc!” Lạc Thiên Uy cúi đầu, vô cùng dịu dàng liếm đi từng giọt nước mắt trên mặt cô, cô khóc bao nhiêu lâu hắn dùng bờ môi dịu dàng của mình hôn lên những giọt nước mắt đó bấy lâu.
“Tin tưởng tôi, Tích Tuyết, tôi sẽ yêu thương em!”hắn dịu dàng trấn an mắt lộ ra thâm tình:”Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ không để cho em chịu bất kỳ chút tổn thương nào!”
Hắn cúi người xuống, trêu chọc thân nhiệt của cô, bàn tay nhẹ nhàng dán lên gương mặt của cô, đầu ngón tay dính nước mắt của cô mơn trớn mỗi một tấc da thịt.
Nghe xong lời hắn nói cô chỉ cười lạnh, ngoan tuyệt hướng hắn nói:”Chỉ cần tôi còn ở bên cạnh anh ngày nào thì ngày đó tôi sẽ không ngừng bị tổn thương”.
Nói xong cô bất chấp tất cả cầm cánh tay của Lạc Thiên Uy lên, cắn thật mạnh vào đó, máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, trong miệng cô tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Nhưng hắn lại không cảm giác được đau đớn, ánh mắt của hắn vẫn thâm thúy nhìn cô như vậy, trong mắt đều là hình bóng của cô.
“Chỉ cần em không rời khỏi tôi, cắn bao nhiêu lần cũng được, tôi đều không sao cả!” khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười khổ.
Hắn biết cô hận hắn, nhưng coi như cô có hận hắn cả đời, hắn cũng không để cô đi, đời này hắn muốn chỉ có cô mà thôi.
“Tại sao không bỏ qua cho tôi?” Lạc Tích Tuyết buông hàm răng ra, mắt đẹp vo lực nhìn hắn.
“Tích Tuyết, chúng ta đã thật sự vượt qua ranh giới của chị em, tôi yêu em, cả đời này tôi không để em rời khỏi tôi đâu!” hắn ôm cô thật chặt, không cho phép cô có nửa phần thoát đi.
“Nhưng tôi không thương anh! Hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể nào yêu anh được” cô quyết định cùng hắn nói rõ.
Lời cô nói làm như một thanh chủy thủ bén nhọn cắm vào trái tim hắn, màu dầm dề tràn lan lăng trì lòng của hắn. không cách nào khống chế được lửa giận trong lòng nên hắn càng ra sức luật động, cuồng vọng đoạt lấy, hung hang giày xéo, con ngươi ảm đạm không có chút ánh sáng nào
Cứ kéo dài mãi như thế không biết qua bao nhiêu lần cô ngất đi lúc tỉnh lại lại thấy hắn ở trên người của cô, không ngừng hôn cổ của cô, vành tai, ngực, qua từng địa phương.
Cô vô lực nhắm hai mắt lại. Nếu đây là cơn ác mộng thì tốt biết mấy, nếu không phải là ác mộng thì cô mong sao cô vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa.
Rốt cuộc, không biết bao nhiêu lần muốn cô cuối cùng hắn cũng kiệt sức ngừng lại. Hắn nằm trên thân thể mềm mại của cô thở dốc, mồ hôi như mưa, chỉ là phía dưới của hắn chưa có ra khỏi cơ thể của cô.
Hắn đối vơi cô that sự không buông được, chỉ cần khẽ đụng vào cô hắn đã có phản ứng. Hắn khát vọng cô quá lâu, muốn dịu dàng với cô nhưng khi tiếp xúc với thân thể mềm mại này thì hắn không khống chế được thú tính của mình muốn một lần ăn hết cô.
“Xong chưa? Làm xong rồi thì mời đi cho”. Cô cắn chặt môi, lạnh lùng quay sang chỗ khác nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...