Vẻ mặt của hắn thành thật giúp cô bôi thuốc.
Ngũ quan hoàn mỹ đang chăm chú, hình dáng rõ ràng của hai gò má đang hiện hữu trước mặt cô.
Lạc Tích Tuyết sửng sốt, trong phút chốc, đáy lòng xẹt qua dòng nước ấm khác thường.
Dịu dàng như vậy, tỉ mỉ che chở cho cô như thế , loại cảm giác này từ khi mẹ qua đời đã rất lâu rồi cô không có nhận được.
Giờ phút này cả người của hắn tràn ra khí tức dịu dàng mang lực hút trí mạng, thiếu chút nữa hòa tan lòng của cô, cô thật không ngờ em trai cô lại có vẻ mặt ôn nhu như vậy.
Chỉ tiếc ác ma đến cuối cùng vẫn là ác ma ấm áp là ngắn ngủi, tà ác mới là bản chất thật của hắn.
Bôi thuốc xong hắn vén một góc chăn lên ôm cô cùng nằm xuống.
“A!” Cô cả kình, phản xạ có điều kiện muốn đẩy hắn ra, tự mình chon chặt trong chăn.
Cô biết mình không nên tin tưởng ác ma này, mới vừa rồi cô còn nghĩ hắn ôn nhu, rõ ràng là giả tạo, hắn vì cô bội thuốc biết đâu sau đó hắn lại đem cô ăn hết, đó mới là mục đích thật sự của hắn.
Lạc Tích Tuyết kinh hoảng nhảy xuống giường, trong lòng mong muốn được nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ là cô còn chưa kịp tránh ra chợt sau lưng có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lao vào trong ngực.
Hắn đem cô vây vào trong ngực, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp:”Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ!”
“Không!” thanh âm thê lương của cô vang lên, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với người đan ông này.
“Không nên chọc tôi tức giận!” Lạc Thiên Uy cau mày, thanh âm chợt trở nên giảm xuống, lạnh đến cực điểm.
Cô vẫn kiên trì như cũ, giọng nói mang theo sự run rẩy:”Không cần, cậu bỏ qua cho tôi đi!” cô thuyết phục chính mình cũng là thuyết phục hắn, không nên cùng hắn ngủ chung giường cả đêm được.
Một hồi trời đất quay cuồng, hai tay của cô bị hắn giữ chặt, hắn bế cô lên, đặt trên giường lớn.
Cô phản xạ muốn ngồi dậy, muốn né ra ai ngờ hắn nhanh hơn cô, tỷ lệ hoàn mỹ của cơ thể bao trùm lấy cô, vững vàng áp chế cô.
Lúc này trên người của hắn hoàn toàn trần truồng, hạ thân chỉ quấn một cái khan tắm đắt giá hạng sang, nhưng dây buộc lỏng cơ hồ tùy thời sẽ rớt xuống.
Cô sợ đến mức toàn thân cứng nhắc, ánh mắt đề phòng nhìn hắn. lạc Thiên Uy dùng cặp mắt âm trầm không hề chớp đáp lại cô, hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt nguy hiểm trí mạng, trong con ngươi dáy lên ngọn lửa dục vọng.
“Buông tôi ra!” thân thể của hắn dựa vào cô ngày càng gần, Lạc Tích Tuyết hoảng sợ khước từ lồng ngực của hắn, nhưng lại không thể nào rung chuyển cơ thể săn chắc này của hắn.
Cô theo bản năng sợ hãi cùng run rẩy, nhưng hắn đã nắm chặt hai tay của cô, đè thân thể của cô xuống, hoàn toàn khống chế cô.
Ngón tay của hắn chậm rãi vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, sóng mắt liễm diễm, lưu chuyển bóng đêm đẹp đẽ cùng mị hoặc.
“Tích Tuyết, tôi đã sớm yêu em, có lẽ em không hiểu nhưng mà trong lòng của tôi, em vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được địa vị của em trong lòng tôi!” hắn nhìn cô thật sâu, ý vị sâu xa nói một câu.
Lạc Tích Tuyết mê hoặc nhìh hắn, không hiểu hết lời nói thâm ý của hắn, cô quả thật không hiểu hắn nhất định vì sao phải chấp nhất tình cảm đó với cô như thế.
“Đừng như vậy Thiên Uy, đừng để tôi phải hận em, em thả chị ra đi”. Đôi tay bị kiềm chặt, cô giãy dụa không ngừng, Lạc Tích Tuyết kinh hô, đáy mắt thoáng qua sự phòng bị.
“Haha, nếu như tôi thật sự muốn em thì em làm sao có thể cự tuyệt được”. Trong miệng của hắn tràn ra tiếng cười khẽ, đôi môi mỏng của hắn tiến đến bên tai cô, từng hơi thở phà lên cổ cô.
‘Tối nay em bị nhiều kinh sợ như thế, thân thể lại bị thương nên tôi sẽ không cưỡng bách em!” hắn trầm giọng nói.
Nghe được câu nói này, thần kinh căng thẳng của cô buông lỏng xuống, âm thầm thở hổn hển một hơi, nhưng ngay sau đó giọng nói của ác ma lại vang lên lần nữa.
“Nhưng em phải hiểu một điều em là người con gái mà Lạc Thiên Uy tôi coi trọng, nhất định trốn không thoát đâu, cả đời này em chỉ có thể thuộc về một mình tôi, môt đời cũng đừng nghĩ sẽ thoát được, tôi sẽ khiến em yêu tôi, vĩnh viễn đều không thể rời khỏi tôi!!!”
Lòng của cô lại lần nữa run lên, toàn thân càng them cứng ngắt.
Cả đời trốn không thoát? Đây là ma chú mà hắn dành cho cô sao? Nếu đúng như vậy thật sự rất đáng sợ. Cứ như vậy bị hắn giam cầm cả đời, cô tình nguyện tìm đến cái chết!
Bị ôm khít khao làm cho cô thở không thông, lạc Tích Tuyết cứ như vậy bị hắn ôm trong ngực, lại không run chuyển được hắn nửa phân.
Cuối cùng chỉ có thể buông tha, vô lực để hắn ôm lấy.
Qua thật lâu, hai cánh tay ôm mình vẫn không buông ra, cô vốn định thừa dịp hắn ngủ sẽ len lén chạy ra ngoài, không nghĩ tới cô vừa nhúc nhích thì Thiên Uy theo bản năng càng ôm cô chặt hơn.
Hắn ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô như ôm một bảo vật trân quý, bảo bối đã thất lạc mười năm qua của hắn, hắn đã chờ đợi khá lâu, rốt cuộc hắn cũng tìm được cô, hắn như thế nào có thể dễ dàng buông tay để cô chạy mất đây?
Không, hắn sẽ không, hắn muốn cứ như vậy giữ lấy cô, làm người đàn ông của cô, vĩnh viễn, cả đời cũng không muốn tách cô ra lần nữa.
Có lẽ là quá mức mệt moi, mặc dù hắn ôm cô trong ngực làm cho cô thở không thông, càng làm cho cô lo lắng, nhưng đến cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Lạc Thiên Uy ngủ vô cùng an ổn, hắn không có gặp ac mộng nhiều năm qua trong mộng vô cùng ngọt ngào, bởi vì có người con gái mà hắn yêu bên cạnh hắn sẽ không cần lo lắng cô bị người khác cướp đi nữa.
hôm sau ánh mặt trời sáng rỡ, xuyên qua rèm cửa mỏng manh, chiếu rọi cả căn phòng, Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngủ cho đến nửa trưa cô mới từ trong mộng tỉnh dậy.
Cô theo bản năng đưa tay sờ sờ đồng hồ báo thức ở đầu giường,kỳ quái, sáng sớm hôm nay đồng hồ báo thức không reo?
Nghi ngờ hơn nửa ngày, cũng không tìm được đồng hồ báo thức quen thuộc, cô mới giật mình nhớ tới cô bị em trai mình mang tới một căn biệt thự xa lạ.
Ngồi dậy, cô cảm thấy đầu có chút ong ong, day day huyệt thái dương, khóe mắt lơ đãng nhìn qua ngực của mình.
Toàn thân cao thấp đều là vết hôn, nhất là trước ngực mềm mại, vết hôn trải rộng càng nhiều,một mảng hồng lớn.
"Lạc Thiên Uy!!!!"
Cô cơ hồ là dùng toàn lực hô lên, một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, đáng ghét, hắn cư nhiên khi dễ cô như thế! Thừa dịp cô ngủ say ở trên người cô táy máy tay chân.
Còn may là hắn chỉ hôn cô, hoàn hảo không có làm việc gì quá đáng. Như vậy nhiều lắm chỉ tính là bỉ ổi, giữa bọn họ còn là quan hệ chị em.
Nhưng cô với em trai mình ngủ chung giường, khó tránh khỏi lần sau không làm ra chuyện gì quá đáng,cô không cách nào bảo đảm, biện pháp duy nhất chỉ có thể rời đi.
Thừa dịp hiện tại hắn còn chưa làm ra những việc nông nổi, cô nhất định phải ngăn chặn, tìm cơ hội chạy ra khỏi nơi này.
Đang định đứng dậy xuống giường, cửa ken két một tiếng bị đẩy ra, bước vào là một người phụ nữ sắp sửa ba mươi bước vào.
Cô ta mặc chiếc tạp dề, trong tay còn bưng điểm tâm, cách tấm màn nhẹ nhàng hỏi:"Tiểu thư, cô đã dậy rồi sao?"
Lạc Tích Tuyết cảnh giác nhìn cô ta, do dự gật đầu một cái:"Ừ, cô là ai?"
"Tiểu thư, tôi là Ngũ Khiết, thiếu gia phân phó tôi muốn tôi từ nay về sau đặc biệt chăm sóc cô". Ngũ Khiết để thức ăn xuống bàn khẽ khom người, rát lễ phép đáp.
"Ừ" Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt trả lời một câu, đứng dậy thay áo ngủ, thuận miệng hỏi:"Hiện tại mấy giờ rồi? Giúp tôi chuẩn bị một chiếc xe tôi muôn đến trường đi học".
Ngũ Khiết sửng sốt, lập tức lắc đầu:"A? Tiểu thư thiếu gia đã phân phó nếu không có mệnh lệnh của thiếu gia thì tiểu thư không được rời khỏi biệt thự nửa bước".
"Không được ra ngoài? Vậy tôi muốn đến trường thì làm thế nào?" Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, cô cũng gần tốt nghiệp rồi, không thể không đến trường được.
"Thiếu gia nói đã xin cho tiểu thư nghỉ học, tiểu thư an tâm ở lại chỗ này đi". Ngũ Khiết thanh âm thật thấp nói.
Lạc Tích Tuyết thở dài một cái, đối với đửa em trai bá đạo này của cô, cô đã sớm được lĩnh giáo, biết phản kháng cũng vô dụng, chi bằng tạm thời lưu lại đây, đợi đến khi có cơ hội sẽ rời đi.
"Giúp tôi chuẩn bị nước đi, tôi muốn tắm rửa" Cô nhàn nhạt mở miệng.
Ngũ Khiết gật đầu, lập tức làm theo.
Vào phòng tắm cô làm ấm mình, thay bộ đồ khác đi tới bàn sử dụng bữa ăn sáng.
Á́nh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong phòng, tạo nên khung cảnh trầm mặc yên tĩnh.
Cô sợ sệt ngồi ở chỗ đó, an tĩnh ăn bữa ăn sáng, mắt đẹp cụp xuống, da thịt trắng noãn lộ ra ngoài. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngay chỗ xương quai xanh có những dấu hôn hồng hồng.
Mới vừa rồi cô đã rất nỗ lực đem nó tẩy sạch nhưng vẫn vô dụng, nụ hôn này quá sâu, giống như một dấu ấn lưu lại trên người của cô, căn bản cô không thể xóa được nó.
Cô biết đây là hắn cố ý, hắn đang ghen với anh Vũ Trạch bời vì anh Vũ Trạch đã từng lưu lại trên người cô vài vết hôn, kích thích hắn cho nên càng muốn ở trên người của cô lưu lại dấu ấn của riêng hắn.
Người đàn ông này vô cùng cố chấp, nhưng cũng có chút ngây thơ.
Cơm nước xong, cô mặc thêm một chiếc áo khoác, chuẩn bị đi dạo quanh biệt thự này tìm hướng để sau này chạy trốn.
Chỉ là vừa mới mở cửa ra thì ngoài cửa có những pho tượng sống trông chừng cô.
Cô giương mắt giật mình kinh ngạc một chút, ngay sau đó lạnh mặt xuống nói:"Là hắn phái các ngươi tới coi chừng ta sao?"
Người đàn ông này cô biết hắn gọi là Mực Cảnh, vẫn luôn đi theo sau em trai, là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.
Chỉ là cô không hiểu người đàn ông tê Mực Cảnh này rõ ràng đã hơn hai mươi, hơn nữa dáng vóc bên ngoài không phải người tầm thường, như là người trong giới mafia nhưng hắn lại thế nào cam tâm tình nguyện làm việc cho Lạc Thiên Uy.
Mực Cảnh hướng Lạc Tích Tuyết cung kính gật đầu một cái, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ nói:"Tiểu thư hiểu lầm rồi, thiếu gia đi ra ngoài có việc, nên đã phân phó cho chúng tôi vì sự an toàn của tiểu thư nên phải đứng đây bảo vệ cô".
"Đó không phải là giám sat tôi sao!" Cô tức giận nói, còn ngày đêm trông chừng, cô muốn chạy thoát không phải là vô vọng sao?
"Đây là kim hoa trà, lúc thiếu gia gần đi đã phan phó cho thuộc hạ chờ tiểu thư tỉnh dậy nhất định phải mang cho cô thưởng thức". Mực Cảnh để cái khay xuống, đem một ly trà sâm đến trước mặt cô.
Lạc Tích Tuyết có chút chán ghét nhíu mày:"Tôi không uống!" Tại sao hắn cứ thích làm những việc hắn muốn mà không hỏi ý kiến của cô?
"Nhưng thiếu gia có giao phó phải chờ cho đến khi tiểu thư uống xong". Mực Cảnh đưa tay chặn đường đi của cô lại.
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng liêc hắn một cái,nhânj ra một điều nếu cô không uống hết tách trà này thì cô sẽ không thể nào đi được.
Chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống:"Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi hiện tại không khát nên không uống!"
Mực Cảnh ngẩng đầu lên, truyền đạt lại toàn bộ ý của Thiên Uy:"Đây là việc thiếu gia phân phó!" Không ai có thể không tuân thủ.
Chỉ là câu nói sau hắn nghĩ thầm trong bụng không nói ra vì hắn biết cô là ngoại lệ.
"Được rồi". Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Cầm tách trà lên, Lạc Tích Tuyết ngửa đầu đem uống hết một hơi. Ly trà năng nề được đặt lại trên khay, cô không kiên nhẫn nhìn chằm chằm hắn:"Như vậy được chưa?"
Mực Cảnh mỉm cười cung kính gật đầu:"Tiểu thư muốn đi nơi nào? Tôi có thể đưa tiểu thư đi tham quan nơi này một chút".
"Không cần!" Cô lạnh lùng cự tuyệt, cô cũng không muốn vừa đi tản bộ mà sau lưng còn mang theo một chiếc máy theo dõi.
Lạc Thiên Uy buổi chiều mới trở về, thời điểm hắn đẩy cửa phòng ra thấy cô đang ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ.
Nhìn thấy hắn tiến vào, cô theo phản xạ muốn né tránh:”Tôi cảm thấy hơi đói muốn xuống lầu xem thử Ngũ Khiết đã chuẩn bị cái gì”.
“Không muốn gặp tôi như vậy sao?” Lạc Thiên Uy ngăn cô lại, ánh mắt lấp lánh có hồn.
“Tôi không có” cô tuy là lắc đầu nhưng bước chân không ngừng dời đi, cô tuyệt đối không muốn gặp hắn.
“Còn nói không?” trong mắt của Lạc Thiên Uy dâng lên một cảm giác thất bại, hắn rất nhanh bắt lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, kéo cô vào trong ngực, hung hang hướng môi của cô hôn xuống.
Nụ hôn nóng bỏng, bá đạo trên cánh môi cô không ngừng càn quét, lưỡi cố cạy hàm rang của cô ra, cùng với hương vị ở đầu lưỡi của cô quấn quýt.
“Không cần, Thiên Uy! Cậu nói sẽ không đụng đến tôi, thương thế của tôi còn chưa khỏe!” Sống lưng của cô cứng nhắc, cả người tóc gáy đều dựng lên, âm thanh run rẩy khước từ hắn.
“Em sợ tôi?” Gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, một tay nâng cằm của cô lên, con mắt nhất thời ánh lên tia sắc lạnh.
Lạc Tích Tuyết cúi đầu, gương mặt đỏ như phát sốt, cô cắn môi nói:”Không phải, tôi chỉ là không quen” cô thật lo lắng hắn sẽ phát điên lên, đem cô ăn không chừa chút xương nào.
“Không quen? Nếu như bây giờ bên cạnh em là Tiếu Vũ Trạch có phải em sẽ quen hơn không?” con ngươi tĩnh mịch của hắn nhìn cô không chớp, trong mắt là một cỗ ghen tức.
Con ngươi của cô rũ xuống vô cùng thấp, tay níu lấy vạt áo của mình, cô không hiểu vì sao hắn cứ đem anh Vũ Trạch mà nói với cô đây, thực chất mà nói đây là hai loại tình cảm khác nhau.
“Nhìn tôi!” Thấy cô không nói lời nào, giống như là chấp nhận, Lạc Thiên Uy càng them tức giận.
Cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội chống lại con ngươi hung bạo của hắn, không biết đến tột cùng là hắn giận cái gì?
Đôi con ngươi của hắn giờ phút này bởi vì ghen tị đã biến thành màu đỏ như máu.
Cô trốn tránh cùng coi thường làm cho hắn nổi điên, cô là của hắn, là người con gái mà từ nhỏ cho đến lớn hắn ao ước có nhưng tại sao trong lòng cô chỉ có mình Tiếu Vũ Trạch?
Nhìn thấy trong mắt hắn có cỗ tức giận cuồng nhiệt, lòng cô hít thở không thông, sợ hắn lại làm ra việc gì điên cuồng, cô theo bản năng mơ miệng, muốn nói cho hắn biết:”Thật ra thì cô và anh Vũ Trạch không có gì hết”.
Cô muốn nói cho hắn biết là cô cùng anh Vũ Trạch trong sạch, mặc dù bọn họ yêu nhau năm năm nhưng anh Vũ Trạch là một chính nhân quân tử không có ý đồ gì với cô, cho dù hắn ẩn nhẫn chịu đựng cũng sẽ không làm cô tổn thương.
“Cởi quần áo ra, lại đây hôn tôi!” lạc Thiên Uy đột nhiên cắt đứt lời cô, nằm xuống giường bá đạo ra lệnh.
Lạc Tích Tuyết sửng sốt một chút,trên mặt khó nén nhất mạt khó chịu, hắn sao có thể bắt cô làm chuyện như thế?
“Nhanh lên qua đây!” Thấy cô không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý tứ làm theo lời hắn làm cho hắn không khỏi nhắc lại lần nữa.
“Không!” đầu ngón tay của cô đã chuyển sang trắng bệch, thanh âm lộ ra quật cường, trong lòng càng them kháng cự.
“Không muốn sao?” Lạc Thiên Uy tà ác nhướng mày, khuôn mặt lạnh lẽo, lời cảnh cáo từng câu từng câu nói ra:”Không sao, em có thể cự tuyệt, chẳng qua là tôi không đảm bảo tôi không khống chế được tình cảm sẽ làm ra những chuyện như thế nào!”
Nói xong hắn đã kéo hai vai của cô ra, vuốt ve hôn từng tấc da thịt của cô.
Thân thể của cô khẽ run, là bởi vì tức giận cũng bởi vì ngượng ngùng.
Đáng ghét, cô cùng anh Vũ Trạch quen nhau nhiều năm như thế, anh trêu chọc cô nhiều nhất là chỉ muốn cô hôn nhẹ lên má anh thôi, chưa từng có yêu cầu quá đáng nào khác, nhưng Lạc thiên Uy hắn rõ ràng là em trai cô cư nhiên đối với cô đưa ra yêu cầu quá đáng như thế.
Hắn đến cùng muốn làm gì? Lạc Tích Tuyết trong lòng đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, cô mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, cuối cùng không chịu được nữa nên ra sức giãy dụa:”Thiên Uy, không nên ép tôi! Cầu xin cậu!”
“Là tôi đang ép em sao?” nghe được khẩn cầu của co ngược lại càng chọc giận hắn, cô không tình nguyện hắn đụng vào sao?
“Nếu như không phải em muốn bí mật kết hôn với Tiếu Vũ Trạch, tôi cũng sẽ không đem em giam cầm ở đây, tôi nhắc lại cho em nhớ em là người con gái của tôi, chỉ có thể là của tôi, ngoại trừ tôi ra không thể gả cho bất kỳ người đàn ông nào khác”.
Con ngươi của cô co rút lại, trong mắt thoáng qua nhất mạt nghi ngờ, nhìn Lạc Thiên Uy nói:”Làm sao cậu biết tôi cùng anh Vũ Trạch kết hôn?”
Cô nhớ chuyện này cô chưa nói cho hắn biết.
Lạc Thiên Uy bí ẩn cười một tiếng:”Chính người đàn ông mà em yêu thương nhất nói cho tôi biết”.
“Không thể nào!” Anh Vũ Trạch đã nói chuyện kết hôn này là bí mật đợi sau khi hoàn thành mọi chuyện mới công khai ọi người biết.
“Không tin sao? Em có thể mở di động của tôi ra, trong đó có cuộc nói chuyện của tôi với hắn” Hắn tàn nhẫn nói, giọng điệu nghe rất châm chọc.
Cô lắc đầu không dám tin:”Tôi không tin, nhất định là có người giả mạo, hoặc là cầm điện thoại của anh ấy”.
“Ha ha, phải không?” Lac Thiên Uy lạnh lùng cười một tiếng, thanh âm không nhanh không chậm nói, cũng là nói trúng tim đen của cô:”Chỉ sợ rằng chuyện hai người bí mật kết hôn sợ không ai không biết”.
Trong đầu cô nhất thời trống rỗng, cảm giác cả người lạnh lẽo, duy chỉ có trên mặt nóng rực.
Anh Vũ Trạch vì sao đem chuyện kết hôn nói cho Thiên Uy biết? Chẳng lẽ anh không biết gia đình cô không chấp nhận chuyện kết hôn của hai người? Nói cho Thiên Uy biết không khác nào ba của cô cũng biết chuyện này.
Môi dưới của cô bị cô cắn đến chảy máu, sắc mặt phức tạp rối rắm không dứt.
“Cậu biết được khi nào?” Cô chợt ngẩng đầu nhìn về phía hắn không nhịn được hỏi.
“Chỉ cần là chuyện của em thì không có chuyện gì là tôi không biết” Lạc Thiên Uy lần nữa nhíu mày, đối với câu hỏi của cô dầy sự châm chọc.
Đúng vậy, hắn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô thử hỏi có chuyện gì mà hắn không biết.
Chỉ là anh Vũ Trạch sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ anh có nỗi khổ tâm?
Hai vai cô run rẩy, nhưng Lạc Thiên Uy đã mất đi kiên nhẫn, hai mắt hắn như máu, như một dã thú hung ác nhìn chằm chằm cô, dường như muốn đem cô một ngụm ăn vào trong bụng.
“Tới đây!” tròng mắt đen láy của hắn như một ác ma, khóe môi cong lên một độ cong khác thường.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, buồn bã hít sâu một hơi.
Vì để tránh cho hắn điên cuồng nên cô chỉ có thể hạ quyết tâm đi tới trước mặt hắn, cách hắn một vị trí nhất định liền đứng lại.
Cô đưa tay ra cởi từng nút áo trước ngực mình, một nút lại một nút lại nặng giống như ngàn cân.
Khi cô cởi tất cả các nút ra màu tráng của chiếc áo ngủ thuần khiết của như vậy chậm rãi rơi trên mặt đất, chỉ còn lại một bộ đồ lót màu đen, thân thể nữ tính thuần khiết như ngọc xuất hiện trước mắt của người đàn ông làm con ngươi của hắn trong nhất thời càng nhuốm màu dục vọng.
Hắn chưa từng thấy qua một thân thể nào hoàn mỹ như thế, không tỳ vết, da thịt trắng mịn giống như tản mát ra ánh sáng bạch ngọc.
Ánh sáng mờ ảo của đèn phòng vẩy trên người cô, cô đứng đấy như một tiên nữ dao trì, tinh xảo như thế, đẹp như thế cơ hồ trong nháy mắt dưới bụng của Lạc Thiên Uy truyền đến một luồng nhiệt lưu lan khắp toàn thân, máu muốn sôi trào.
Không chờ đến lúc cô tới gần hắn đã kéo thân thể của cô qua, đem cô vây chặt trong ngực.
Người con gái này hắn đã khát vọng mười năm, bình thường chỉ cần một ánh mắt của cô cũng làm cho hắn nửa ngày ngủ không yên, huống chi hiện tại cả người cô gần như xích lõa nằm trong ngực của hắn, dục vọng muốn cô cứ như vậy lộ ra không chút nào che giấu.
Nhưng là hiện tại cô đang bị thương hắn đã hứa không đung đến cô, hắn sẽ không nuốt lời, càng không muốn làm cô càng them ghét hắn.
Cho nên hắn chỉ ôm cô thật chặt, dùng hết sức lực toàn thân mà ôm cô cũng làm cho cô không thể nào thở nổi.
“Thiên Uy, buông ra” cô giùng giằng đẩy hắn ra mặt đã đỏ như quả gấc.
Lạc Thiên Uy bất tri bất giác buông cô ra chỉ là ánh mắt vẫn nóng rực như cũ.
“Mau, hôn tôi!” hắn không chịu buông cô ra, đưa mắt nhìn cô bá đạo yêu cầu.
Lạc Tích Tuyết sửng sốt một chút, trên mặt thoáng quan nhất mạt khó chịu, muốn cô chủ động hôn em trai mình, đối với cô mà nói là một chuyện không thể nào làm được.
Nhưng hắn vẫn cứ kiên trì giống như cô không hôn hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Bất đắc dĩ, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể hoãn tâm lại, nâng trán của hắn lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Mặc dù chỉ là đơn giản sượt nhẹ qua nhưng mặt của Thiên Uy không tránh khỏi việc đỏ bừng, hắn khát vọng cô lâu như thế, cho dù chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rôi cũng có thể làm cho tim hắn đập nhanh một nhịp.
Chỉ là nụ hôn vừa rồi là nụ hôn của một người chị dành cho em trai của mình, cái mà hắn muốn là nụ hôn giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
“Em cùng Tiếu Vũ Trạch yêu nhau nhiều năm như vậy cũng chỉ dừng ở mức độ này thôi sao?” Ánh mắt sâu lãnh của hắn nhìn cô, hai mắt mang theo tia trào phúng nhìn cô.
“Chúng ta đương nhiên không chỉ như vậy!” Cô tức giận cau mày nói, đối với yêu cầu quá đáng của hắn cô làm tới mức này là đã quá lắm rồi, đối với cô hôn môi chỉ dành cho những người thật lòng yêu thương nhau mà thôi.
Nụ cười cợt nhã trên môi hắn biến mất tron nháy mắt, thay vào đó là nồng nặc lửa giận.
Cô có thể hôn Tiếu Vũ Trạch nhưng lại không hôn hắn, điều này nói lên cái gì? Địa vị của hắn cùng Tiếu Vũ Trạch trong lòng cô thật sự rất khác nhau.
Chỉ là hắn tuyệt đối không muốn làm em trai của cô, hắn muốn làm người đàn ông của cô, muốn cô chủ động hôn hắn!
“Hôn môi tôi!” hắn nghiêm mặt ra lệnh.
Cô sửng sốt một chút, sống lưng trong nháy mắt rịn ra tầng mô hôi lạnh.
Hắn cư nhiên ép cô hôn môi hắn? ép cô làm ra loại chuyện này? Nếu như cô làm vậy không phải là thừa nhận mối quan hệ với hắn sao?
“Em không làm được thì tôi trực tiếp muốn em ngay tại đây” thấy cô chần chừ không hề cử động hắn uy hiếp nói.
“Không cần!” cô lập tức lắc đầu, trong mắt lướt qua nhất mạt kinh hoàng, cô chỉ có thể không tình nguyện gật đầu:”Được rồi”.
Hít sâu một hơi, cô nâng khuôn mặt anh tuấn của hắn lên, đem cánh môi hồng nhuận của mình từ từ chạm lên đôi môi mỏng của hắn.
Rầm!!!
Trong một thoáng, lòng của Lạc Thiên Uy kích động không ngừng, đã lâu không có rung động như vậy, tràn ngập toàn thân hắn.
Đây mới là cảm giác hắn muốn.
Chap này anh Uy nhà ta "cute" dễ sợ!!! Giữa nụ hôn rung động của những người yêu nhau chỉ có cô mới đem lại cho hắn cảm giác như thế.
Nhưng đến cuối cùng hắn cũng phải nén lòng buông cô ra, mặc dù nội tâm của hắn khát vọng cô biết chừng nào nhưng hắn không muốn làm tổn thương cô, hắn hy vọng có một ngày cô tình nguyện tiếp hận hắn chứ không phải bị ép buộc như thế này.
Đối với hành động ngoài dự đoán của hắn, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc không thôi, cô cho là hắn sẽ dùng sức mạnh áp chế cô, không nghĩ tới cuối cùng chỉ hôn cô thật sâu rồi buông ra.
Cô thở dài một hơi, mặc kệ như thế nào, cửa ải đêm nay cuối cùng cũng qua.
Nhưng không biết những ngày sau này hắn có bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy không? Hay lại hiện nguyên hình của một ác ma, tìm mọi cách dày vò cô.
Cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả đó.
Nhưng mỗi ngày sau đó đều không giống như cô nghĩ, mặc dù mỗi đêm hắn đều ngủ ở phòng của cô nhưng chỉ đơn giản là ôm cô ngủ không có bất kỳ hành động nào hơn.
Hắn cố gắng khống chế dục vọng của bản thân, không có đụng đến cô nhưng chỉ có cô mới biết hắn nhẫn nại khổ sở đến cỡ nào, bởi vì mỗi đêm hắn đều ôm cô nhưng càng lúc lại càng sâu hơn, hôn cô đến khi cô run rẩy không chịu nổi mới buông thân thể cô ra.
Lien tục mấy ngày cô cũng có thói quen đến hừng sáng mới tỉnh lại, việc làm đầu tiên mà cô làm là tắm rửa, cô muốn rửa sạch thân thể của mình, càng muốn tẩy đi những dấu hôn hắn lưu lại trên người cô.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua rèm cửa sổ chiếu sáng mộ góc phòng, Lạc Tích Tuyết ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, ngắm nhìn trời chiều xa.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, lòng của cô lại khống chế không được rung động một hồi.
Cô nhớ đó là năm mùa hè khốc liệt nhất, cô đứng dưới tòa nhà Lạc thị ngước đầu nhìn lên trên, thấy chân trời lúc đó cũng là một mảng màu đỏ xanh như thế này.
Một năm đó, cô vừa mới mất đi người mẹ mà cô yêu thương nhất cũng là người yêu cô nhất trên đời này, nhưng cũng chính năm đó ba lại đi cưới một người vợ mới, mùi vị đau thương nồng nặc tích tụ lại trong lòng không thể nào tan được, cũng chính năm đó có một vị thiếu niên tiến vào trong sinh mệnh của cô làm cô thấy cuộc đời này ít ra còn có người yêu thương cô.
“Xin chào, tôi là Tiếu Vũ Trạch”. Hắn duỗi tay về phía cô, đầu ngón tay ấm áp nhưng có lực.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, chần chừ trong chốc lát, cầm tay của hắn, cùng hắn mỉm cười gật đầu. Lúc đó, trời rất nóng, khắp nơi đều là âm thanh của xe cộ, bụi bậm quẩn quanh nhưng trong một cái chớp mắt cô cảm giác quanh mình đột nhiên trở nên yên tĩnh, không một tiếng động.
Trong mắt của cô, trong lòng của cô chỉ có người thiếu niên tuấn tú trước mắt, hắn mỉm cười bàn tay ấm áp giống như biểu thị chính đôi tay này sẽ bảo vệ và dẫn dắt cô đi qua suốt chặng đường còn lại của cuộc đời.
“Tiếu Vũ Trạch, em muốn ăn kem”.
“Tiếu Vũ Trạch, anh mua cho em cái đó đi!!”
“Tiếu Vũ Trạch, về sau em gọi anh là anh Vũ Trạch được không? Như vậy thì chúng ta có thể thân mật hơn”.
“Anh Vũ Trạch, anh ngày mai đi đến trường với em được không? Bạn bè em đều muốn nhìn thấy anh!”
“Anh Vũ Trạch”.
Hắn yêu cô, cưng chiều cô, mọi việc đều làm theo ý cô.
Từ đó trong lòng của cô đều là hình bóng của hắn, chiếm cứ địa vị quan trọng trong lòng cô, chính là người thiếu niên tên Tiếu Vũ Trạch.
Ở sau lưng cô có một người đàn ông, một thân quần áo đen, vóc người cao lớn, cũng một mực âm thầm yên lặng nhìn cô chăm chú.
Người này chính là Mặc Cảnh, hắn phụng mệnh của Lạc Thiên Uy bảo vệ cô, cho nên nhất định phải ở bên cô cho đến khi nào Lạc Thiên Uy trở lại, đây là chức trách của hắn.
Người con gái trước mắt một thân áo trắng, thân thể tuyệt mỹ, tóc dài phiêu dật, ngồi nghiêm trước cửa sổ, giống như tiên nữ hạ trần.
Không biết từ lúc nào ánh mắt của hắn bị cô cuốn hút vào. Quá giống, hắn nhìn Lạc Tích Tuyết, cô thật sự rất giống người con gái mà hắn yêu thương, tâm không tự chủ được run lên.
Cô cùng người con gái đã mất trong lòng hắn thật sự rất giống nhau.
Một cảm xúc không nói rõ xông tới, Mặc Cảnh cứ như vậy ngắm nhìn cô trước cửa sổ, ánh mắt không tự chủ mê ly.
Hắn làm thủ hạ của Lạc Thiên Uy lâu như vậy, chưa có người phụ nữ đẹp nào mà hắn chưa thấy qua, tác phong làm việc của hắn kín đáo, đối với phụ nữ hắn không có nhiều hứng thú, duy chỉ có cô hấp dẫn sự chú ý của hắn như thế.
Cho tới khi thiếu gia thấy hắn thân thể nhanh nhẹn lại đối với phụ nữ vốn lạnh lùng kiên định nên mới giao nhiệm vụ bảo vệ cô cho hắn, hắn nhất định không làm thiếu gia thất vọng.
“Mặc Cảnh, thì ra anh ở đây!” Trì Nhược Huân toàn thân diện chiếc quần cụt đỏ tươi, không thể hở hơn, nhìn thấy Mặc Cảnh vốn lãnh khốc lại nhìn cái gì mà mê mẫn như thế, theo ánh mắt của hắn cô liến phát hiện bóng dáng trắng của Lạc Tích Tuyết.
“Cô ta tại sao lai ở chỗ này?” Trì Nhược Huân kinh ngạc trừng lớn mắt
Gian phòng này được xem là căn phòng bí mật, bình thường chỉ có Tôn chủ Lạc Thiên Uy với những sát thủ cấp ới có tư cách vào, cô ta tại sao lại ở chỗ này?
Liệt Diễm Môn là tổ chức sát thủ hắc đạo, làm người ta nghe tên thôi cũng đủ hồn vía lên mây, người sáng lập không rõ nhưng chỉ có những người trong tổ chức mới biết, người đứng đầu tổ chức này là Lạc Thiên Uy, hắn lãnh khốc vô tình.
Những năm gần đây, Liệt Diễm Môn đã nhiều lần làm oanh tạc thế giới, chỉ là mỗi khi hành động đều cực kỳ bảo mật. Biệt thự này được xây ở vùng hoang vắng như thế này cũng vì lý do đó. Mà Lạc Thiên Uy hắn chưa bao giờ đem bất cư người con gái nào đến nơi này thế nhưng hôm nay hắn lại mang Lạc Tích Tuyết đến đây, đại biểu cho việc cô có vị trí quan trọng trong lòng hắn.
“Cô biết cô ấy?” Mặc Cảnh kinh ngạc, nhìn Trì Nhược Huân đối với Lạc Tích Tuyết tràn đầy thù địch, có thể làm cho Trì Nhược Huân một người vô cùng tự tin có ánh mắt như nhìn thù địch như thế không nhiều.
“Tôi ở nhà tôn chủ có gặp qua cô ta, không ngờ cô ả quyến rũ tôn chủ đến mức để được đi đến nơi này”. Giọng nói của Trì Nhược Huân sắc bén.
Trong mắt Mặc Cảnh xẹt qua tia không vui, hắn lạnh lùng khiển trách:”Nhược Huân, đây không phải là chuyện mà những thuộc hạ như chúng ta có thể quan tâm, việc riêng của tôn chủ cô không thể xen vào”.
“Ha ha, tôi thật không ngờ một Mặc Cảnh lạnh như bang sơn mà tôi biết lại vì một người con gái mà mở miệng nói nhiều như vậy!” con ngươi của cô ta đảo quanh nhìn Mặc Cảnh như có thâm ý, cười lạnh nói:”Không sai, tôi thừa nhận đối với tôn chủ tôi thật sự có tình cảm, điều này mọi người trong khắp Liệt Diễm Môn đều biết, chỉ là anh chỉ biết nói tôi sao anh không nhìn kỹ lại mình lúc nãy anh đã nhìn cái gì?”
Trên mặt vốn lãnh ngạo của Mặc Cảnh hiên lên đầy mây đen:”Tôi không hiểu cô đang nói gì?”
“Tốt nhất là anh không hiểu”. Trì Nhược Huân âm lãnh cười, khuôn mặt xinh đẹp bỗng lạnh như bang:”Nếu để cho tôn chủ biết, anh mơ ước đến người con gái của tôn chủ, anh nói xem nếu dựa theo quy cũ của Liệt Diễm Môn thì anh sẽ có kết quả gì?”
Mặc Cảnh hoàn toàn bị chọc giận, con ngươi lạnh lùng thoáng qua tia khắc nghiệt:”Tôn chủ chỉ phái tôi bảo vệ cô ấy, cô đừng ở đây ăn nói bậy bạ”>
Trì Nhược Huân như cũ cả gan nói tiếp:”trực giác của một người phụ nữ nói cho tôi biết, anh đối với cô ta không đơn giản, đại sư huynh, tôi chỉ lo lắng cho anh thôi, dù sao đi nữa cô ta cùng với người trong lòng anh dáng dấp rất giống nhau không phải sao?”
Nói xong, cô ta còn cố thở dài một cái biểu tình lo lắng, xoay người đi ra khỏi cửa.
Vốn cô ta lo lắng sự xuất hiện của người con gái kia sẽ phá hủy kế hoạch của cô, nhưng xem ra với tâm tư của Mặc Cảnh như thế này thì chuyện sau này càng dễ giải quyết.
Đêm đến, Lạc Thiên Uy đang ở trong thư phòng xa hoa, giải quyết tài liệu.
Lạc Tích Tuyết gõ cửa, bưng một ly cà phê đi tới trước mặt hắn, để trên bàn.
“Cái đó…” hai tay cô níu chặt quần áo, do dự không biết nên mở miệng như thế nào.
Lạc Thiên Uy nhìn cô muốn nói lại thôi, không khỏi khẽ chau mày:”Em muốn nói gì?”
“Thiên Uy, vết thương trên người của tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, tôi có thể đi được chưa?” Lạc Tích Tuyết khẽ cắn rang nói. Mặc dù cô biết đề cập đến việc rời khỏi đây sẽ làm cho hắn tức giận nhưng cô cũng không thể ở lại nơi này mãi, cô không quen biết bất cứ ai ở đây, mọi thứ đối với cô thật xa lạ.
Trong mắt hắn thoáng qua tia phức tạp, thanh âm thật thấp nói:”Đợi them mấy ngày nữa rồi tính”.
“Nhưng tôi ở lại đây không ai biết, cậu lại không cho tôi lien lạc với bất cứ ai bên ngoài tôi sợ họ không tìm được tôi sẽ lo lắng” Lạc Tích Tuyết nhíu mày nói, lòng có chút nóng nảy cô thật sự không chờ được nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...