Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
Trong mắt Lạc Tích Tuyết đột nhiên vọt lên ngọn lửa tức giận, tay nắm chặt lại thành đấm, nhìn thẳng Chiêm Mỗ Tư như nhìn vào ác quỷ.
Chính hắn giết chết vị hôn phu của cô, người đàn ông đáng sợ này.
Chiêm Mỗ Tư bước từng bước vững vàng về phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía cô, trong mắt lóe lên ngọn lửa.
“Anh nói rồi, ngoại trừ anh ra sẽ không có một người đàn ông nào được quyền cưới em! Nếu như có người muốn cưới em, hắn nhất định phải…. chết!”
Anh tại trong hôn lễ nói ra mấy chữ, khuôn mặt tuấn lãng lạnh lung như một vị thần, sâu trong con ngươi tĩnh mịch là nồng đậm sát khí.
Mới vừa rồi anh từ chỗ tối quan sát cô, thấy ánh mắt của cô rất chân thành cùng kiên định, không nhìn ra bất kỳ sự ép buộc nào, cô thật long muốn gả cho người đàn ông kia, điều này làm cho sự tức giận trong long anh càng thêm tăng vọt.
Trên đời này không có bất kỳ người đàn ông nào có thể có được cô, cô vĩnh viễn cũng thuộc về anh mà thôi!
“Chiêm Mỗ Tư! Anh là một ác ma!”
Lạc Tích Tuyết tức giận quát, cô trăm phương ngàn kế trốn ở chỗ này, chính là muốn tránh anh! Nhưng anh lại như ma quỷ bám lấy cô không tha, còn tàn nhẫn giết chết vị hôn phu của cô!
“Tích Tuyết, kiếp này đã định sẵn em là người phụ nữ của Chiêm Mỗ Tư này, vô luận em có giãy giụa như thế nào, có chạy trốn đến đâu cũng không thể thay đổi được vận mệnh như vậy”.
Người con gái trước mặt là người mà anh cả đời này muốn có, trừ cô, không có người nào có thể làm anh động lòng! Anh tuyệt đối không để cho cô gả cho người khác, anh nhất định phải lấy được cô, dù để cho anh phải hủy diệt cả thế giới này thì người con gái này nhất định cũng phải là của anh!

“Không, không phải! Tôi không phải! Tôi chẳng qua chỉ muốn cuộc sống bình thường, nhưng anh anh lại hủy diệt tất cả của tôi. Tôi hận anh! Tôi muốn giết chết anh, như vậy mới có thể báo thù cho anh Diệp Thần, mới có thể đổi được tự do của tôi!”
Lạc Tích Tuyết không biết từ nơi nào lấy ra một con dao gọt trái cây, ánh mắt đầy hận thù hướng về phía của Chiêm Mỗ Tư hạ xuống.
Chiêm Mỗ Tư không có né tránh mà để mặc cho cô đem con dao bén nhọn đó cắm trên ngực của mình, máu tươi theo vết đâm mà trào ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà, trên mặt đất dần dần tạo thành một vũng máu.
“Tốt, thật tốt, em vì hắn ta, ngay cả giết tôi cũng không tiếc gì, thật sự là quá tốt”.
Anh đột nhiên lạnh lung cười một tiếng, lửa ghen trong nháy mắt nhiễm đỏ hai mắt, giống như La Sát khát máu, tùy thời mà giết người bất cứ lúc nào.
Lạc Tích Tuyết kinh hoảng không khỏi lui về sau mấy bước, nhìn máu đỏ tươi xuôi theo vết thương trên người của anh chảy xuống, long của cô hung hăng run lên.
“Anh tại sao lại không tránh?” Chống lại đôi mắt chim wung cô cảm thấy nhịp tim của đập càng lúc càng nhanh.
Cô mới rồi như phát điên lên, mới dám làm ra hành động này, nhưng lấy bản lĩnh của anh có thể tránh được mới đúng chứ.
Chiêm Mỗ Tư không để ý đến vết thương của mình, nơi đó có nghiêm trọng như thế nào đi nữa cũng không đau bằng vết thương trong long của anh hiện tại.
Người phụ nữ này không chỉ phản bội anh cùng người đàn ông khác kết hôn, còn vì hắn ta mà đâm anh một dao, chẳng lẽ trong mắt của cô chỉ nhìn thấy Hàn Diệp Thần, một chút cũng không nhìn thấy anh sao?
Hai mắt anh đỏ bừng, cơ hồ muốn nhỏ ra máu, khóa chặt ở hai mắt của cô:”Tại sao ở trong lòng em người quan trọng nhất vĩnh viễn không phải là tôi?” (thương anh Uy nhà ta quá! Huhu)
Long của Lạc Tích Tuyết lập tức treo lên cao, cô thật không biết trả lời anh như thế nào, càng không biết ứng phó tình cảnh hiện tại ra sao, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô không muốn Hàn Diệp Thần chết, không thể để Chiêm Mỗ Tư đả thương anh, càng không muốn làm lien lụy tới anh.
“Chiêm Mỗ Tư” cô hướng tới anh gọi một tiếng.

Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư giờ phút này chỉ toàn lửa giận, anh từng bước tiến lại gần chỗ cô, môi mỏng giơ lên nụ cười lạnh lẽo”Nếu như tôi không nhớ lầm, đây đã là lần thứ hai em muốn mạng của tôi rồi, em cứ như vậy mà muốn tôi chết sao? Tôi làm em chán ghét như vậy sao?”
“Không, không phải vậy, Chiêm Mỗ Tư” Lạc Tích Tuyết rơi nước mắt, đau long vô cùng. Cô cũng không muốn tổn thương anh nhưng anh lại làm hại những người xung quanh cô, cô đã thiếu họ một phần ân tình rồi chẳng lẽ còn muốn trên lưng cô đeo theo mạng người nữa sao?
“Mặc lệ có phải hay không phải, dù sao em trốn cũng không thoát khỏi tôi, đời này kiếp này em chỉ có thể là người phụ nữ của Chiêm Mỗ Tư này” Chiêm Mỗ Tư vươn tay kéo cô giữ chặt ở trong ngực anh.
Lạc Tích Tuyết vừa định kháng cự giãy giụa, chợt Chiêm Mỗ Tư nâng cao cánh tay, một đám người mặc áo giáp thật dày, trong tay cầm sung trường xếp thành vòng bao vây cả giáo đường.
Cả người Lạc Tích Tuyết rung động, nụ cười chợt thất sắc, nhìn Chiêm Mỗ Tư đáy mắt lộ sát khí lạnh lẽo, cô hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì, hắn muốn giết hết những người có mặt ở đây!
“Không, Chiêm Mỗ Tư không cần!” Lạc Tích Tuyết bắt được một cánh tay của Chiêm Mỗ Tư, trên mặt một mảnh bi ai:”Cầu xin anh, không nên tổn thương bọn họ, bọn họ không có lien quan gì đến chuyện này, bọn họ vô tội mà”.
Chiêm Mỗ Tư một tay bắt lấy tay của cô kéo cô vào trong ngực, âm lãnh nói:”Hừ, những người này dám tham gia hôn lễ của em cùng với người đàn ông khác, cho nên tất cả bọn họ đều đáng chết”.
“Không cần, Chiêm Mỗ Tư, không nên thương tổn bọn họ, van anh!” Lạc Tích Tuyết kinh hãi, trong long bỗng dâng lên lo lắng tột cùng, cô vội vàng tránh khỏi anh, đứng ngay trước mặt của những người trong giáo đường, không ngừng quát lên:”Tư Liên, mang mọi người ra khỏi đây nhanh lên, nhanh lên!”
Cầm Tư Liên sớm đã đờ đẫn nhìn hoàn cảnh trước mắt, khó có thể tin lại có một người đàn ông bá đạo như vậy, anh ta hoàn toàn muốn nắm Lạc Tích Tuyết trong tay!
Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn trở nên sắc bén cùng tĩnh mịch, khớp xương run lên:”Tích Tuyết, vốn tôi có ý tốt muốn bỏ qua cho bọn họ không ngờ em lại quan tâm đến họ như vậy, có phải tôi nên đối xử với họ tốt một chút không?”
Lạc Tích Tuyết nhanh chóng cầm con dạo lên để ngay cổ họng, quyết tuyệt nói:”Chiêm Mỗ Tư, nếu như anh giết bọn họ tôi liền chết trước mặt anh”.

Cô cắn răng nhìn anh, khuôn mặt thường ngày ôn hòa giờ trở nên tỉnh táo mà lạnh lung.
Tiếu Vũ Trạch chết là vì cô, Hàn Diệp Thần chết cũng là do cô, chẳng lẽ cô là hồng nhan họa thủy sao? Không, cô không thể để cho hắn vì cô mà giết hại những người vô tội được.
Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư thoáng qua một tia khác thường, đôi môi dày khẽ giơ lên vẽ ra đường cong lạnh lẽo.
“Tích Tuyết, em là đang uy hiếp tôi sao?”
Nội tâm của Lạc Tích Tuyết run lên, cô biết giờ phút này Chiêm Mỗ Tư cực kỳ nguy hiểm, đáy mắt tràn đầy lửa giận, khóe môi cười như không cười của hắn nói cho cô biết điều đó. Hắn cố ý tới nơi này là để bắt cô, thậm chí giết Diệp Thần, hẳn là hắn muốn trả thù cho việc cô trốn khỏi hắn và lựa chọn cùng người đàn ông khác kết hôn.
“Được rồi, Chiêm Mỗ Tư” Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, vô lực bỏ con dao xuống:”Tôi đi với anh, tùy anh muốn xử trí tôi thế nào chỉ cần anh thả bọn họ ra, được không?”
Cô đau long cầu khẩn nói, đau đớn đã ghim trên người cô như cái này cũng chẳng đại biểu được gì.
Chiêm Mỗ Tư nhìn thấu tâm tư của cô, anh phất phất tay, tất cả các hộ vệ đều lui ra ngoài.
Anh đi lên trước, đem cô siết chặt tại trong ngực mình, ngón tay thon dài nhẹ vuốt chiếc cằm tỉ mỉ của cô nói:”Tích Tuyết, đây là do em nói, tùy tiện tôi xử trí em thế nào cũng được”.
Đôi đồng tử liếc về hướng của cha xứ, giọng nói mang theo tia uy hiếp nói:”Cha xứ, ông qua đây!”
Than thể của cha xứ run lên, hoảng sợ nhìn Chiêm Mỗ Tư một cái, người đàn ông này như ma quỷ gọi ông qua làm gì đây? Chẳng lẽ muốn giết ông? Nhưng ông lại không thể làm trái lại mệnh lệnh của anh ta chỉ có thể run run mà bước từng bước lại gần.
“Cha xứ ông hãy thay chúng tôi chủ trì hôn lễ”.
Chiêm Mỗ Tư ôm bả vai của Lạc Tích Tuyết, đối với cha xứ nói.
Lạc Tích Tuyết hoàn toàn chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Cha xứ cũng kinh ngạc giật mình nhìn Chiêm Mỗ Tư, tại hoàn cảnh này, chủ trì hôn lễ?

Anh ta vừa mới giết chú rễ, chẳng lẽ giờ phút này muốn thay thế vị trí kia?
Chiêm Mỗ Tư nắm lấy bàn tay mịn màng của lạc Tích Tuyết, đôi mắt đen thâm thúy mang theo một cỗ tình cảm nồng đậm:”Em đã muốn kết hôn vậy thì gả cho tôi đi”.
Chỉ có cưới cô cô mới có thể vĩnh viễn thuộc về anh, như vậy mới làm ột màn đau long vừa rồi không tái diễn lại nữa.
Con ngươi của Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên trợn lớn hơn, thoáng qua tia tức giận nhưng cô chỉ gắt gao cắn môi dưới quay đầu đi.
“Không…”
“Cha, có thể bắt đầu!”
Cô vẫn âm ỉ chưa nói hết câu, Chiêm Mỗ Tư đã cắt đứt lời cô, bắt được tay của cô, ánh mắt sắc bén hướng về phía cha xứ.
“Cha xứ, nhớ tên của tôi là Chiêm Mỗ Tư!”
Sắc mặt cha xứ tái nhợt, thì ra người đàn ông này là người chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ làm cho giới hắc đạo chạy mất mật, không trách được anh ta tàn nhẫn như vậy, đột nhiên ông có chút đồng tình với Lạc Tích Tuyết, bị người đàn ông như vậy coi trọng không biết là phúc hay là họa.
Ông nuốt vài ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí nói mấy câu dạo đầu, mới bắt đầu thanh âm run rẩy hỏi:” Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, con có nguyện ý cưới Lạc Tích Tuyết tiểu thư làm vợ,vô luận tương lai giàu có hay nghèo khó, thuận cảnh hay nghịch cảnh, khỏe mạnh hay ốm đau, con cũng tôn trọng cô ấy, trợ giúp cô ấy, quan tâm và một lòng yêu cô ấy hay không?”
Chiêm Mỗ Tư mắt lóe tia sang hạnh phúc và kiên định, hướng cô thâm tình nói:”Con đồng ý”
Cha xứ lại tiếp tục nuốt vài ngụm nước bọt sau đó lại hỏi Lạc Tích Tuyết câu giống như vậy.
Lạc Tích Tuyết rung động, cắn môi dưới, nửa ngày sau không nói ra một chữ.
Cô thật muốn gả cho anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui